Sống ở Bắc Cương được ba năm, Lục Oanh đã quen với cảnh bão tuyết hoành hành, cũng đã quen với cảnh loạn thế phân tranh. Vương triều Nam Bắc giằng co ba năm nay, giờ đang gối giáo chờ thời khắc định mệnh, một trận chiến tranh quyết tử sẽ đưa phe thắng lợi đi vào sử sách.
Trời tờ mờ sáng, Lục Oanh ôm Cố Thanh Trản, mới vừa thiếp ngủ đã bị nha hoàn ngoài phòng gọi tỉnh.
"Tam tiểu thư ~ Tướng quân có việc gấp thỉnh ngài qua."
Dù nha hoàn đã ép giọng đến cực khẽ, Lục Oanh vẫn lạnh mặt đẩy màn che, ra hiệu chớ lên tiếng. Thế nhưng Cố Thanh Trản ngủ rất nông, đã sớm bị đánh thức.
Lục Oanh buông màn, dịu dàng cười với Cố Thanh Trản, trìu mến nói, "Ta đi gặp cha một chuyến. Ngươi ngủ thêm chút nữa, lúc tỉnh ngủ ta liền trở lại."
Đây hẳn là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời Cố Thanh Trản. Sáng sớm vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy người thương. Đối với các nàng, được bình yên ở chung chính là niềm hạnh phúc xa xỉ nhất. Cố Thanh Trản chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu hôn phớt môi nàng, "Ừm."
Nhưng làm sao nàng ngủ an ổn cho được? Cố Thanh Trản nhìn vết thương giữa cổ tay mình. Nàng còn lại bao nhiêu thời gian, chỉ cần nhìn đôi tay này là có thể tính được. Nàng luôn mường tượng ngày cái chết chân chính tiến đến, nàng sẽ dung nhan tiều tụy mà tắt thở trong lòng Lục Oanh, mà Lục Oanh lại là vừa lúc niên hoa rực rỡ.
Nàng sợ hãi ngày đó, nàng chán ghét bản thân, chán ghét mình lúc trước vì sao không quyết tâm rời bỏ Lục Oanh. Lục Oanh cho nàng tình yêu một đời khó mà xa cầu, nhưng cuối cùng nàng chỉ có thể để lại cho Lục Oanh vết thương không thể chữa lành.
Đời này, mình nợ nàng quá nhiều.
Cố Thanh Trản không biết mình nên làm gì. Có lẽ điều nàng có thể làm, chính là hết mình quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi trước mắt.
"A Trản, chưa đến một khắc cuối cùng, chúng ta liền không buông tay được không?"
"Ta nhất định sẽ tìm được thuốc giải."
"Mặc kệ thế nào, ta sẽ luôn ở bên ngươi."
Lời nàng hứa hẹn thời thời khắc khắc xoay vần trong đầu, Cố Thanh Trản nhắm mắt, không để bản thân nghĩ nhiều.
A Oanh, vì ngươi... Ta sẽ cố gắng sống sót.
Mùa đông Đại Trịnh năm Khánh Quang thứ ba, Cố Ung lấy ớ hậu cung can thiệp vào chính sự, giam lỏng Từ Dục trong cung. Mất đi chỗ dựa, tân đế Trịnh Trác trẻ người non dạ, lại e ngại Thừa tướng uy hiếp, hữu danh vô thực. Từ ngày đó, thiên hạ Trịnh thị hoàn toàn rơi vào bàn tay ngoại thích.
"Chúng ta phải Nam chinh ngay lập tức. Ba năm rồi, thời cơ đã đến, trẫm không thể tiếp tục đợi." Nghe được tin thám tử tiền phương báo rằng Thái Hoàng Thái Hậu Đại Trịnh bị giam lỏng, Trịnh Triệu liền không kiềm chế được. Còn nhớ rõ ba năm trước trong lần bức vua thoái vị kia, Từ Dục đã hoài thai, hắn đã không thể cứu nàng khỏi biển lửa, lại còn bị ép phải chạy trối chết. Thời khắc bất đắc dĩ nhất thất bại nhất cả đời hắn chính là ngày đó.
"Hoàng Thượng cân nhắc..." Lục Nguyên Thiệu cố ý khuyên can, khởi binh lúc này tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt.
Lục Oanh đứng một bên, mặt lộ vẻ đăm chiêu. Chuyện quan trọng mà phụ thân nhắc tới, tự nhiên chính là việc Trịnh Triệu quyết định lập tức Nam chinh.
"Ngươi có ý kiến gì không?" Trịnh Triệu đưa mắt nhìn Lục Oanh. Hắn từng nghe qua sách lược tác chiến của Lục Oanh, rất có phong thái nữ trung Gia Cát. Trịnh Triệu là người biết dùng hiền tài, cũng không ngại Lục Oanh thân phận nữ quyến, mọi việc đều cùng nàng tham thảo một hai.
Đây là lý do vì sao lúc trước Lục Oanh chọn Trịnh Triệu. Tuy hắn đôi lúc hành động theo cảm tính, nhưng quả thật có thể không kiêu không nóng yên lặng đợi ba năm, chăm lo việc nước hòng sẵn sàng ra trận. Người có được mưu lược và tâm chí như vậy, cũng không phải hạng tầm thường.
"Thần cho rằng... ngay bây giờ chính là thời cơ tốt để Nam chinh." Lục Oanh nói lời này, là có chút tư tâm. Công phá kinh đô, công phá Trịnh cung, công phá Tam Tấn hội, vậy việc giải độc cho Cố Thanh Trản sẽ có hy vọng lớn hơn.
Dựa theo an bài ban đầu, cuộc Nam chinh sẽ tiến hành vào đầu hạ. Trước ngày đó, Bắc triều sẽ đặt mục tiêu công phá các tiểu quốc du mục quanh mình, dự trữ lương thảo nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó mới tiến binh kinh thành.
"Oanh nhi, tiến công mà thiếu sự chuẩn bị, kết cục thế nào ngươi sao lại không rõ? Nay nếu chúng ta mạo muội Nam chinh, lương thảo thiếu thốn chưa nói, các tiểu quốc sẽ như hổ rình mồi, thế cục chắc chắn không yên."
Sách lược xa thân gần đánh Lục Oanh sao lại không rõ, nhưng nàng đợi không. Nàng nhất định phải giải quyết vấn đề Mặc hoàn, Cố Thanh Trản không thể chịu đựng thêm nữa.
Lời Lục Nguyên Thiệu nói chính là điều Trịnh Triệu lo lắng. Lúc này Nam chinh, cũng không phải thời cơ tốt, hắn hỏi lại Lục Oanh, "Thời cơ tốt rốt cuộc là tốt chỗ nào? Ngươi nói trẫm nghe xem."
Lục Oanh trầm mặc một hồi, bình tĩnh phân tích lợi hại thiệt hơn. Nam chinh lúc này tuy không tính là ưu thế, nhưng cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh xấu, "Thứ nhất, xuất kỳ bất ý. Bắc Cương hằng năm bị tiểu quốc du mục gây rối, Cố Ung nhất định không thể ngờ được chúng ta không những sẽ bỏ qua việc phá tiểu quốc, mà còn bốn phía tiến quân Trung Nguyên; thứ hai, thiên thời địa lợi. Bão tuyết năm nay nghiêm trọng hơn năm ngoái, ở kinh đô cũng như thế. Võ quân hằng năm tập luyện trong giá lạnh nên đã quen với thời tiết khắc nghiệt, nhưng kinh đô xưa nay ít bị giá lạnh, chiến lực quân đội nhất định không bằng trước. Huống chi Hoàng Thượng nghỉ ngơi dưỡng sức ba năm, nuôi binh ba năm dùng một ngày, việc Nam chinh nếu cứ lần lữa, chỉ sợ hao mòn sĩ khí."
Xuất kỳ bất ý: Đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị.
Thiên thời địa lợi: Nghĩa rất rộng; ở đây hiểu là thuận lợi về thời tiết.
"Vậy vấn đề tiểu quốc gây rối và thiếu thốn lương thảo thì sao, nên giải quyết như thế nào?"
"Từ xưa đến nay, mưu sĩ đều đề nghị xa thân gần đánh. Lần này, chúng ta sao không phản đạo ấy mà làm? Xa đánh gần thân, tạm thời kết giao tiểu quốc chung quanh, dã tâm của bọn họ chẳng qua là muốn mở rộng phúc địa, họ nào có hùng tâm nhất thống Trung Nguyên? Chúng ta liền tạm thời thỏa mãn bọn họ, hứa cho họ phúc địa. Đợi phá được kinh đô, thu phục Bắc Cương là chuyện dễ, dù sao thế lực man di đối với Đại Trịnh cũng không đáng kể. Về phần lương thảo thiếu thốn, Hoàng Thượng tất nghe qua cố sự vừa công vừa chiếm, tử chiến đến cùng."
Lời Lục Oanh đúng như suy nghĩ của Trịnh Triệ, đây là một trận chiến bí quá hoá liều, "Nếu như vậy, quân ta Nam chinh chi bằng tốc chiến tốc thắng. Chiến tuyến một khi kéo dài, tiểu quốc du mục tất sinh biến tính."
Lục Oanh tiếp, "Vậy liền tốc chiến tốc thắng."
Mười sáu tháng giêng, ngay sau Tết Nguyên Tiêu, cuộc Nam chinh sẽ được tiến hành.
Một lần Nam chinh, phỏng chừng sẽ là nửa năm tinh phong huyết vũ. Đối với Cố Thanh Trản, Lục Oanh có dự định mới.
Trở về phủ Tướng quân, không đợi Lục Nguyên Thiệu thay triều phục, Lục Oanh liền nói, "Cha, con có việc muốn thương lượng với cha."
Cố Thanh Trản không biết mình thiếp đi lúc nào. Có lẽ do tối hôm qua ngủ quá muộn, hôm nay thật sự mệt mỏi. Nhưng khi vừa mở mắt, Lục Oanh quả thật ngồi một bên, đang cười nhìn nàng.
"Ngươi trở về đã bao lâu? Sao không gọi ta dậy?" Hai mắt Cố Thanh Trản có chút mông lung.
"Thấy ngươi ngủ say như vật, không nỡ." Lục Oanh gạt gạt những sợi tóc lạc của nàng. Qua nhiều ngày cẩn thận điều dưỡng, khí sắc nàng quả nhiên tốt hơn không ít.
Một lời "không nỡ" đã đủ làm cho lòng Cố Thanh Trản tràn đầy vui vẻ. Nàng luôn bị đả động trong lúc lơ đãng, mà Lục Oanh luôn cho nàng những phút giây động lòng này.
Lục Oanh lo nàng bị đói, "Ăn một chút đi." Rửa mặt, thay quần áo, trang điểm, việc gìLục Oanh cũng muốn làm cho nàng.
"Tự ta làm được rồi." Cố Thanh Trản thân mình tuy yếu sức, nhưng không đến mức khiến cho Lục Oanh phải chăm sóc cho nàng như một hài tử như vậy. Theo lý, nàng còn lớn hơn Lục Oanh vài tuổi, có chiếu cố thì cũng phải là nàng chiếu cố Lục Oanh mới đúng.
Lục Oanh giúp nàng thay tân trang, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, yên lặng không đáp.
"A Oanh?" Cố Thanh Trản nhẹ giọng dò hỏi, nắm lấy tay nàng bên hông mình, "Sao vậy?"
Lục Oanh đem cằm gác tại Cố Thanh Trản bờ vai, từ từ nhắm hai mắt, cười nói, "Cha hắn đồng ý."
"Ừm?"
Lục Oanh ôm nàng càng chặt hơn, cười hôn lên tai nàng.
Dany:
Trả lời nghiêm túc nhe, mọi người thấy từ "hửm" nó có tuột mood không?
Nhạc: Độc Thoại - Châu Thâm.