Dưới ánh đèn mờ nhạt, Lục Nguyên Thiệu bước qua bước lại trong phòng. Hôm nay đã là ngày thứ bảy Lục Oanh bị bắt đi, nhưng vẫn không tìm được tin tức gì. Tam Tấn hội luôn qua lại vô tung, người bọn họ muốn là Cố Thanh Trản, nếu Cố Thanh Trản không hiện thân thì chuyện này khó mà giải quyết. Dù sao địch trong tối ta ngoài sáng, muốn tìm người không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy bể.
Nhưng không biết lá thư nọ có đến được tay Cố Thanh Trản, hay là đã sớm đến được, nhưng... Nói cho cùng, Lục Nguyên Thiệu vẫn không tin được nữ tử này. Dù sao nàng cũng từng là người Tam Tấn hội, nếu không phải nàng dùng thủ đoạn, sao có thể khiến Lục Oanh khăng khăng một mực với nàng như vậy. Nay thật sự đến lúc tính mạng ưu, Cố Thanh Trản sẽ lấy mạng đổi mạng sao?
"Khang nhi, ta thấy chi bằng tự mình quay về Lạc thành một chuyến." Lục Nguyên Thiệu càng nghĩ càng thấy ký thác mọi hi vọng vào Cố Thanh Trản thật sự là quá xa vời.
"Cha..." Nay quay về Lạc thành thì có ích gì, nếu Cố Thanh Trản không muốn cứu người thì lúc nàng nhận được tin, nhất định đã cao chạy xa bay. Lục Khang biết ý phụ thân, nhưng hắn nhất giới vũ phu, hành động mà không suy nghĩ. Lúc ấy muội muội bị tặc nhân bắt đi, hắn nhất thời sứt đầu mẻ trán, nghĩ rằng muốn cởi dây cần người buộc, hành động đầu tiên chính báo tin cho Cố Thanh Trản. Bấy giờ nghĩ lại mới thấy mình quá mức xúc động, nếu Cố Thanh Trản đã đào tẩu...
"Dù phải lật tung cái thành này, ta cũng sẽ cứu Oanh nhi về..." Lục Khang tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn có mấy phần tuyệt vọng. Hắn rõ ràng hơn ai hết, lúc trước khi mình bị gian tặc trong triều gán tội tư thông quân giặc, bị bắt vào thiên lao, chính nhờ Lục Oanh không ngừng khuyên can cầu tình Chiêu Vương, nghĩ cách cứu viện mình.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng như vậy. Làm người huynh trưởng, cho tới nay lại luôn được muội muội bảo hộ. Đã mấy đêm không ngủ, Lục Khang vùi mặt vào lòng bàn tay, cố che giấu vẻ mặt bất lực và mỏi mệt của bản thân. Nay, chỉ có thể chờ Cố Thanh Trản, chỉ mong nàng không phụ thâm tình của muội muội.
Ba ngày đêm bôn ba, ba ngày đêm mưa gió luân phiên, từ Lạc thành đến Lưu thành, dọc đường Cố Thanh Trản chưa từng dừng lại. Mưa này lại hợp với tâm tình bấy giờ, vì sao ông trời luôn là như thế? Luôn thích nhân lúc các nàng chia lìa mà trút xuống một trận mưa to lạnh lẽo khiến lòng người giá rét như vậy? Ba năm trước cũng vậy, Cố Thanh Trản nhớ rõ ràng, đêm đó nàng cũng như hiện giờ, cưỡi ngựa một đêm tìm người quanh vách Đoạn Trường giữa màn mưa, chỉ là thời khắc ấy, nàng cứ tưởng rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại Lục Oanh.
Từ lúc gặp lại nàng, Cố Thanh Trản càng thêm quý trọng. Nếu Lục Oanh vì nàng mà thụ thương, cuộc đời này nàng nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.
"A Oanh..." Cố Thanh Trản như quên hết toàn bộ mỏi mệt, vốn là lộ trình năm ngày, nhưng nhờ ba ngày không ăn không uống mặc cho mưa gió mà chạy vội, khiến nàng sớm ngày thấy được cổng tường Lưu thành. Trên tường thành treo cao cờ hiệu Vũ quốc, là dấu hiệu Vũ quân đã công thành thắng lợi.
Nàng một người một ngựa, xóc nảy chạy đến cửa thành. Trăm ngàn cung tên chỉa về phía nàng, nhưng nàng vẫn mặt không đổi sắc. Mưa to thấm ướt búi tóc Lục Oanh từng chỉ nàng cột, làn tóc đen rối loạn dơ bẩn, nàng cả người đều ướt sũng. Bóng người trên lưng ngựa giữa cơn mưa giàn giụa trong thật đơn bạc, tựa như chực bị gió bão cuốn đi vậy.
Nhưng nàng không thể ngã xuống, trước khi cứu được Lục Oanh, nàng nhất quyết không thể ngã xuống. A Oanh đang đợi nàng. Cố Thanh Trản ngẩng đầu nhìn về phía binh lính trên thành, chỉ hô mười chữ, "Thông báo Lục Tướng quân, Cố Thanh Trản tới rồi!"
Tín niệm của con người đúng là có sức mạnh khôn lường. Thật không thể tưởng được, thân hình gầy yếu như thế lại có thể phát ra tiếng hô to rõ hơn cả kèn hiệu xung phong. Nàng hét đến tê tâm liệt phế, lồng ngực như sắp nổ tung. Bất chợt, từ cổ họng vọt lên vị chát, nàng lập tực ho ra một ngụm máu nóng, bắn lên bờm ngựa trắng. Từng vết máu đỏ rực nổi lên vô cùng bắt mắt, nàng qua loa xoa vết máu bên khóe miệng, nhất thời nước mắt chảy ra.
Binh lính trên tường thành thấy người tới xa lạ cũng hơi khó xử. Bộ dạng tóc tai bù xù thật giống một dã nhân từ núi sâu mà tới, nhưng người này lại đơn thương độc mã, không có ác ý, lại nghe nàng hô danh hào Lục Tướng quân, tướng sĩ đầu lĩnh không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn lệnh cho binh sĩ đi thông báo Lục Nguyên Thiệu trước rồi hẵng tính sau.
Thân thể lung lay chực ngã, Cố Thanh Trản nằm rạp mình trên lưng ngựa. Nàng thật sự đã quá mệt mỏi, ba ngày không ngủ không nghỉ, đói khát khó nhịn, nàng không khỏi ngẩng đầu, hé mở môi. Giờ phút này nước mưa lạnh lẽo đối với nàng đúng là tiếp sức cho đất nẻ, nước từ đầu lưỡi nàng chảy xuống cổ họng, nàng tham lam uống nước mưa, tư thái chật vật trước nay chưa có.
Trời tờ mờ sáng, Lục Nguyên Thiệu nghe được thông báo của tướng sĩ thủ thành, vô cùng mừng rỡ. Đợi đến lúc hắn chạy tới tường thành, chỉ thấy một nữ tử cưỡi ngựa trắng, tay nắm dây cương, đứng dưới cửa thành. Lục Nguyên Thiệu tuy không thấy rõ mặt Cố Thanh Trản, nhưng lại nhận biết bộ hồng y kia.
Hồng y ngựa trắng, như một đốm lửa rực sáng giữa làn mưa.
Lục Nguyên Thiệu lập tức hạ lệnh mở cửa hông thành, tự mình xuống cửa nghênh đón nàng. Cố Thanh Trản thấy cửa thành đã mở, dùng hết khí lực cả người, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, thúc nó chạy tới cửa thành.
Lục Nguyên Thiệu xuống tới nơi, cuối cùng cũng thấy rõ mặt Cố Thanh Trản. Nàng cưỡi ngựa vào cửa thành, chạy về phía mình. Lưng ngựa xóc nảy, nàng không cầm nổi dây cương, liền ngã nhào xuống lưng ngựa, lăn mấy vòng dưới đất mới dừng lại.
"A Oanh, ta đến rồi..." Nàng thì thào trong miệng, cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa. Cố Thanh Trản nằm trên cỏ, tầm mắt trở nên mông lung mơ hồ, thấy bóng vị tướng tóc bạc chạy về phía mình. Nhất định là Lục Nguyên Thiệu, nàng ra sức muốn mở mắt ra, gắng mình muốn đứng dậy, nhưng vẫn không nhịn nổi mà ngất xỉu.
Lục Nguyên Thiệu từng thấy nhiều cảnh chém giết trên chiến trường, vốn tưởng rằng mình đã sớm trở nên lãnh huyết vô tình, nhưng giờ khắc này, hắn lại vì cảnh trước mắt mà rơi lệ. Nữ tử này thân mình đơn bạc như tờ giấy, quật cường mà đợi trong mưa xối không biết bao lâu, hao hết chút khí lực cuối cùng vọt vào tường thành. Hắn đường đường một đại tướng quân, khí lượng trong lòng so ra kém một nữ tử. Hắn cứ nghĩ Cố Thanh Trản không thể tin được, đến giờ mới phát hiện nữ tử này đúng thật là sẽ không để ý tính mạng mà hy sinh cho nữ nhi của mình.
"Mau truyền đại phu!" Lục Nguyên Thiệu bế Cố Thanh Trản lên, chỉ thấy nàng sắc mặt tái nhợt, không có nửa phần huyết sắc, đúng là biểu hiện bệnh tình nguy kịch. Ngày ấy Lục Oanh tìm hắn, nói muốn cưới Cố Thanh Trản vào cửa, hắn cảm thấy vô cùng ngớ ngẩn, nhưng Lục Oanh lại quỳ xuống đất đau khổ cầu xin hắn, khóc đến lệ rơi đầy mặt. Nàng nói, Cố Thanh Trản thân mình không tốt, thời gian không còn nhiều, nàng thầm mong có thể cùng nàng đi qua chuỗi ngày cuối cùng. Lục Nguyên Thiệu luôn không thể chối từ những khẩn cầu của Lục Oanh, càng miễn bàn lúc ấy nàng khóc sướt mướt đến như vậy.
"A Oanh, chờ ta..." Dù đã ngất, Cố Thanh Trản vẫn không bỏ được nàng, miệng một lần lại một lần mà gọi tên Lục Oanh.
Lục Nguyên Thiệu thở dài lắc đầu. Cảm tình giữa các nàng, mình có thể hiểu được bao nhiêu? Lục Oanh từ trước đến nay là người hiểu lý lẽ, nàng có thể đối đãi Cố Thanh Trản như vậy, nhất định là nữ tử này đáng để nàng yêu. Giờ Lục Nguyên Thiệu mới hiểu ra, đúng là mình đã sai rồi.
"Cha... Nàng sao vậy?" Lục Khang vội vội vàng vàng đến đón, thấy cảnh này liền hỏi. Nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không thể nhận ra nữ tử tóc tai bù xù này chính là Cố Thanh Trản. Nhưng may mà rốt cuộc, nàng đã tới rồi.
Lục Nguyên Thiệu sắc mặt ngưng trọng, "Khang nhi, chuyện cứu người, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn." Lúc này Lục Nguyên Thiệu đổi ý, hắn vốn chỉ muốn Cố Thanh Trản một mạng đổi một mạng, nhưng hiện giờ, hắn nếu còn làm như vậy thì quá mức tuyệt tình, Oanh nhi sẽ không tha thứ cho hắn.
Huống chi, nữ tử này cũng từng dâng trà cho mình, gọi mình một tiếng "phụ thân." Lục gia bọn họ vốn là con cháu không nhiều, them một nữ nhi có gì không được.
"Lần này hôn mê chỉ do thân mình quá suy yếu, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ lại thôi, Lục Tướng quân tạm thời không cần lo lắng. Nhưng mà vị cô nương này hàn độc xâm nhập cốt tủy, sợ là... phải điều dưỡng thật kỹ..." Về hàn độc, đại phu cũng không thể nói rõ nguyên do. Hắn không biết đây là do Mặc hoàn gây ra, chỉ có thể hàm hồ đoán đại, thiết nghĩ tu dưỡng đầy đủ là tốt rồi.
Lúc này, Bích Lạc tiến đến, tuy Cố Thanh Trản chưa tỉnh lại, nàng vẫn dứt khoát quỳ gối trước giường Cố Thanh Trản. Thương thế trên cổ nàng chưa lành lại, từ lúc nàng được cứu về trong phủ đã vài ba lần muốn phí hoài bản thân, nhưng đều bị ngăn trở.
"Ngươi làm gì đó!" Lục Nguyên Thiệu thấy vậy liền kinh ngạc trầm giọng hỏi.
Bích Lạc đỏ mắt đáp, "Tướng quân, là ta thực xin lỗi tiểu thư, là ta thực xin lỗi Cố cô nương..." Nếu không phải tại mình, tiểu thư cũng sẽ không bị gian nhân bắt đi, ngày xưa cũng nếu không phải do mình châm ngòi, Cố Thanh Trản cũng sẽ không lánh vào đại mạc, xa cách tiểu thư, khiến hai người chịu hết nỗi khổ tương tư. Kỳ thật đáng chết nhất, là mình mới đúng.
"Một khi nàng tỉnh, lập tức thông báo ta." Lục Nguyên Thiệu cũng không thể nề hà.
Cố Thanh Trản lòng có nhớ mong, không bao lâu liền tỉnh, mở mắt ra lại thấy Bích Lạc đứng bên giường khóc không ngừng, nàng ngồi dậy...
"Cố cô nương, ngài rốt cuộc tỉnh..." Bích Lạc vội quỳ xuống đất không ngừng dập đầu, dập đến mức trán trở nên xanh tím, "Đều là ta không tốt, là ta sai! Ngài nhất định phải cứu tiểu thư nhà ta... Nhất định phải cứu tiểu thư nhà ta..."
Thấy nàng khóc đến nói chuyện không, câu nào cũng là xin, Cố Thanh Trản khó hiểu, chỉ đành nghe nàng tiếp tục khóc nói , "Là ta... Tiểu thư là vì cứu ta, mới bị Tam Tấn hội bắt đi ... Ngươi giết ta đi, Cố cô nương ngươi giết ta đi! Nhưng ngươi nhất định phải cứu tiểu thư nhà ta... Ngươi muốn ta làm gì cũng được..."
Cố Thanh Trản trên đời ghét nhất người khác khóc la trước mặt mình. Nàng biết Lục Oanh suy nghĩ rất chu toàn, sao lại bị Tam Tấn hội bắt đi trên địa bàn của mình, chuyện này chắc chắn có điều kỳ quái. Nay nghe Bích Lạc nói vậy, dĩ nhiên là tực giận, nàng còn dám kể lể mấy lời thoái thác vô dụng trước mặt mình, "Ngươi..."
Dựa theo phong cách hành sự của Cố Thanh Trản trước kia, nàng đã sớm động thủ, bên người nàng không giữ người vô dụng. Nhưng Lục Oanh bình thường đối đãi nha đầu này tốt thế nào, Cố Thanh Trản đều xem trong mắt, mặc dù tức giận, cũng không nói gì thêm, chỉ là lạnh lùng hỏi, "Ngươi chỉ cần cho ta biết, A Oanh giờ đang ở đâu?"
"Ta không biết." Bích Lạc khóc lắc đầu.
"Vậy nàng bị ai bắt đi?"
"Ta... Nàng chỉ nói muốn ngươi tới chỗ Tam Tấn hội..."
"Có để lại thư gì không?"
Bích Lạc bấy giờ mới phản ứng lại, "Có có! Ta đi lấy ngay ..."
Nhạc: Nơi đâu là chân trời - Châu Thâm