Đợi thân ảnh của Tử Linh và Tuyết nhi đi xa trên cành cây gần đó một thân ảnh nhảy xuống. Thân ảnh đó bước ra ánh sáng liền hiện rõ gương mặt của một thiếu niên anh tuấn. Mái tóc đen tuyền được buộc bằng một cây trâm ngọc bích kết hợp với gương mặt anh tuấn tạo cho người ta cảm giác như thiên sứ hạ phàm. Đôi mắt trong trẻo đầy khí suất, nhìn như thế nào cũng là một tiểu mĩ nam. (Tg: “Ý, tiểu mĩ nam lên sàn.” ^^)
Phía sau tiểu mĩ nam hiện lên thân ảnh lạnh lùng. Toàn thân hắn đều mặt màu đen bên hông mang một ngọc bội tượng trưng cho thân phận ám vệ của hoàng thất.
“Kính Khanh, ngươi cảm thấy chuyện này ra sao?”
“Thất vương gia, nữ nhân này... thật sự quá độc ác.”
“Nhưng không phải rất thú vị sao?”
Lãnh Ngạo Thiên – thất vương gia của Vọng Nguyệt Quốc – mỉm cười đầy thâm ý. Không ngờ lần này hắn trốn Tam hoàng huynh ra ngoài chơi lại gặp được chuyện thú vị như vậy. Nhất định sau khi trở về phải nói cho Tam hoàng huynh biết mới được.
Trở lại với Tử Linh
Tử Linh cùng với Tuyết nhi ra khỏi cánh rừng và sắp tiến vào phụ cận kinh thành của Vọng Nguyệt Quốc. Nhưng hiện giờ 2 thân ảnh một người một thú ở bìa rừng đang mắt to trừng mắt nhỏ chụm đầu vào suy nghĩ.
“Tuyết nhi, ngươi to như thế này hơn nữa lại là thần thú bạch hổ. Nếu cứ để như vậy mà vào thì thế nào cũng lớn chuyện. Ừm, phải làm sao đây?” – Tử Linh tay chống cằm đắn đo suy nghĩ.
Ngao. Làm sao ta biết được? Chủ nhân chẳng phải rất thông minh hay sao? Người tự nghĩ đi. (Tg: “Có sủng vật nào vô trách nhiệm như vậy không trời.”)
Đang suy nghĩ bỗng cặp mắt nàng sáng lên, quay qua nhìn Tuyết nhi mà cười he he. Bộ mặt này nhìn ở góc độ nào thì cũng vô cùng gian tà.
“He he, Tuyết nhi ta nghĩ ra rồi.”
Ngao. Có cảm giác chẳng lành. Sau đầu Tuyết nhi hiện lên một giọt mồ hôi to tướng.
Nửa canh giờ sau, người người đi qua đi lại đều không hẹn mà ngoảnh đầu lại nhìn thiếu niên cỡ 14, 15 tuổi dẫn theo một con vật kì dị đi đến cửa thành. Lính canh thấy thiếu niên ấy muốn qua thành liền ngăn lại.
“Đứng lại”
“A, vị lính gác đại ca, cho ta đi qua đi, ta muốn vào thành tìm người thân.”
“Cho tiểu huynh đệ ngươi đi qua cũng được nhưng thứ cho ta hỏi một câu. Đây là con gì?”
Mỗ lính gác vừa hỏi tất cả mọi người đều dừng lại hoạt động của bản thân mà dỏng tai lên nghe.
“Ây da, vị đại ca này sao lại hỏi kỳ cục như vậy chứ. Đây rõ ràng là con ngựa của ta mà.”
Ngựa sao? Tất cả mọi người đồng thời xuất hiện ý nghĩ này trong đầu. Nhìn lại con vật quái dị kia, toàn thân từ trên xuống màu bùn đất nhưng nhìn nó vừa lùn vừa bự hơn ngựa. Cái cổ cao kều cứ như muốn cụp xuống bất cứ lúc nào, đôi mắt lé xẹ, nhìn đi nhìn lại giống như được lấy từ 1 tấm vải ụp xuống vậy. (Tg *cười lăn lộn*: “Ha ha, tạo hình ngựa của Tuyết nhi mắc cười quá”)
“Ngựa sao?” – Mỗ lính gác rơi xuống 3 giọt mồ hôi.
“Đúng vậy, đúng vậy, do hồi nhỏ nó bị sanh non mới thành ra cái hình dạng này. Kể ra thật tội nghiệp cho nó.” – Nói rồi còn cố nặng ra vài giọt nước mắt.
Mọi người hắc tuyến đầy đầu, sao nghe tới nghe lui cũng thấy thiếu niên nói câu này giả tạo sao ấy. Tuyết nhi thật sự chịu thua rồi: Chủ nhân, có cần phải như thế không!
“Thôi, thôi được rồi, ngươi vào đi” – Mỗ thị vệ nhanh chóng cho nàng vào thành.
“Cảm tạ”
Phía sau tiểu mĩ nam hiện lên thân ảnh lạnh lùng. Toàn thân hắn đều mặt màu đen bên hông mang một ngọc bội tượng trưng cho thân phận ám vệ của hoàng thất.
“Kính Khanh, ngươi cảm thấy chuyện này ra sao?”
“Thất vương gia, nữ nhân này... thật sự quá độc ác.”
“Nhưng không phải rất thú vị sao?”
Lãnh Ngạo Thiên – thất vương gia của Vọng Nguyệt Quốc – mỉm cười đầy thâm ý. Không ngờ lần này hắn trốn Tam hoàng huynh ra ngoài chơi lại gặp được chuyện thú vị như vậy. Nhất định sau khi trở về phải nói cho Tam hoàng huynh biết mới được.
Trở lại với Tử Linh
Tử Linh cùng với Tuyết nhi ra khỏi cánh rừng và sắp tiến vào phụ cận kinh thành của Vọng Nguyệt Quốc. Nhưng hiện giờ 2 thân ảnh một người một thú ở bìa rừng đang mắt to trừng mắt nhỏ chụm đầu vào suy nghĩ.
“Tuyết nhi, ngươi to như thế này hơn nữa lại là thần thú bạch hổ. Nếu cứ để như vậy mà vào thì thế nào cũng lớn chuyện. Ừm, phải làm sao đây?” – Tử Linh tay chống cằm đắn đo suy nghĩ.
Ngao. Làm sao ta biết được? Chủ nhân chẳng phải rất thông minh hay sao? Người tự nghĩ đi. (Tg: “Có sủng vật nào vô trách nhiệm như vậy không trời.”)
Đang suy nghĩ bỗng cặp mắt nàng sáng lên, quay qua nhìn Tuyết nhi mà cười he he. Bộ mặt này nhìn ở góc độ nào thì cũng vô cùng gian tà.
“He he, Tuyết nhi ta nghĩ ra rồi.”
Ngao. Có cảm giác chẳng lành. Sau đầu Tuyết nhi hiện lên một giọt mồ hôi to tướng.
Nửa canh giờ sau, người người đi qua đi lại đều không hẹn mà ngoảnh đầu lại nhìn thiếu niên cỡ 14, 15 tuổi dẫn theo một con vật kì dị đi đến cửa thành. Lính canh thấy thiếu niên ấy muốn qua thành liền ngăn lại.
“Đứng lại”
“A, vị lính gác đại ca, cho ta đi qua đi, ta muốn vào thành tìm người thân.”
“Cho tiểu huynh đệ ngươi đi qua cũng được nhưng thứ cho ta hỏi một câu. Đây là con gì?”
Mỗ lính gác vừa hỏi tất cả mọi người đều dừng lại hoạt động của bản thân mà dỏng tai lên nghe.
“Ây da, vị đại ca này sao lại hỏi kỳ cục như vậy chứ. Đây rõ ràng là con ngựa của ta mà.”
Ngựa sao? Tất cả mọi người đồng thời xuất hiện ý nghĩ này trong đầu. Nhìn lại con vật quái dị kia, toàn thân từ trên xuống màu bùn đất nhưng nhìn nó vừa lùn vừa bự hơn ngựa. Cái cổ cao kều cứ như muốn cụp xuống bất cứ lúc nào, đôi mắt lé xẹ, nhìn đi nhìn lại giống như được lấy từ 1 tấm vải ụp xuống vậy. (Tg *cười lăn lộn*: “Ha ha, tạo hình ngựa của Tuyết nhi mắc cười quá”)
“Ngựa sao?” – Mỗ lính gác rơi xuống 3 giọt mồ hôi.
“Đúng vậy, đúng vậy, do hồi nhỏ nó bị sanh non mới thành ra cái hình dạng này. Kể ra thật tội nghiệp cho nó.” – Nói rồi còn cố nặng ra vài giọt nước mắt.
Mọi người hắc tuyến đầy đầu, sao nghe tới nghe lui cũng thấy thiếu niên nói câu này giả tạo sao ấy. Tuyết nhi thật sự chịu thua rồi: Chủ nhân, có cần phải như thế không!
“Thôi, thôi được rồi, ngươi vào đi” – Mỗ thị vệ nhanh chóng cho nàng vào thành.
“Cảm tạ”