Toàn bộ người ở võ trường đều trấn động từ trước đến giờ chưa từng có ai dám đứng trong Lãnh Huyết cung mà thách thức như vậy. Tên tiểu tử này thực sự là chê sống quá lâu mà.
“Ngươi sẽ đấu với từng người trong bốn người bọn ta.” – Bạch Hổ dẫn đầu lên tiếng.
“Không cần phiền phức như vậy, cả bốn người lên hết đi.” – Tử Linh nhìn cũng không cấp cho bọn họ, lơ đãng nói như chuyện không phải của mình.
“Tên tiểu bạch kiểm này, ngươi thật tự cao tự đại quá rồi đấy.” – Chu Tước tiến lên phản bác.
“Nói nhiều quá rồi đấy, lên hết đi.”
“Hảo, bọn ta sẽ hoàn thành tâm nguyện muốn chết của ngươi.” – Huyền Vũ khinh thường nhìn vào Tử Linh.
Trong mắt của hắn(Huyền Vũ) tên tiểu tử này chỉ là đang giãy giụa trước khi chết mà thôi. Cứ để tên tiểu tử mạnh miệng đi rồi từ từ sẽ dạy dỗ hắn(Tử Linh) trên lôi đài. ( Tg (la ó): “Ca nhầm to rồi! Tỷ ấy không chỉnh người thì thôi ở đó mà ca đòi chỉnh tỷ ấy.” ^0^)
Cả bốn người cùng lúc nhảy lên lôi đài bao vây Tử Linh. Trận đấu bắt đầu, không khí căng thẳng bao trùm nhưng dường như điều đó không ảnh hưởng gì đến Tử Linh cả. Nàng liếc mắt lạnh lùng nhìn bốn người rồi đột nhiên dùng tốc độ sét đánh tiến lên phía người gần mình nhất. Chu Tước không kịp chuẩn bị đã bị tát một cái choáng váng. Lúc lấy lại tinh thần nàng tức giận điên cuồng tấn công, gương mặt là thứ nàng luôn chăm chút từng chút một vậy mà tên tiểu tử này dám tát nàng. (Tg: “Đó bắt đầu rồi đấy. Một phút mặc niệm cho bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long.”)
Chu Tước một chưởng nhắm tới điểm yếu hại của Tử Linh, nàng làm sao có thể để nàng ta như ý nguyện. Tử Linh vận dụng khinh công né tránh đồng thời tập kích ba người còn lại. Chiêu thức của nàng không giống như đánh nhau đến người chết ta sống mà giống như đang đùa giỡn hơn. Cả bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long bị đùa giỡn đến xoay vòng vòng. Bọn họ bây giờ đã thật sự nổi giận rồi, tên tiểu tử này dám đùa giỡn với họ đã vậy còn ngoạn(chơi) đến bất diệc nhạc hồ(còn gì vui hơn).
Tuyết nhi đứng phía dưới nhìn trận đấu mà không khỏi thở dài: Chủ nhân lại đang trả thù đây mà. Nhỏ mọn ghê, người ta cùng lắm chỉ phản đối có vài câu mà đã bị chủ nhân chỉnh đến thế này rồi. Trong lòng Tuyết nhi càng nhận định rằng sau này đắc tội với ai cũng được nhưng tuyệt đối không nên là chủ nhân.
Chu Tước, Bạch Hổ thật sự không tin là không đánh bại được tên tiểu tử này. Các nàng hợp tác nhân lúc Tử Linh đang đấu với Huyền Vũ, Thanh Long liền giở trò đánh lén. Tử Linh cảm giác được nguy hiểm liền một chưởng đánh hai người kia lùi ra xa còn bản thân dụng khinh công né tránh nhưng cho dù nàng đã né nhanh như thế nào đi nữa cũng bị rơi mất mấy sợi tóc.
“Các ngươi không đánh lại ta nên phải dùng đến trò đánh lén bẩn thỉu này à!”
Nguy rồi, chủ nhân nổi giận. Đây là ý niệm duy nhất hiện giờ trong đầu Tuyết nhi. Bình thướng chủ nhân có thể lạnh lùng, có thể nghịch ngợm nhưng một khi nói chuyện mà gương mặt không có cảm xúc như thế này thì thể hiện chủ nhân tức giận rồi.
“Đối với loại người như ngươi thì không cần làm chính nhân quân tử. Có câu binh bất yếm trá(chiến tranh không ngại lừa dối), làm như vậy cũng là điều đương nhiên.” – Bạch Hổ khinh thường nhìn Tử Linh.
“A, vậy sao? Như vậy các ngươi đã xong chưa?................”
Tử Linh mặt không đổi sắc mỉm cười thật dịu dàng nhưng trong mắt bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ lại không rét mà lạnh.
“.....Vậy thì.......Đến lượt ta.”
Vừa dứt câu nàng dùng tốc độ sét đánh tiến lên. Cả bốn người giật mình vừa nãy tốc độ của tên tiểu tử này đã nhanh hơn bọn họ rất nhiều vậy mà bây giờ lại còn có thể nhanh hơn.
Tử Linh đánh lên phía trước, tay rút ra Liên Xà kiếm từ đai lưng ra ứng chiến. Một kiếm chém xuống không chút lưu tình, cả bốn người cũng giơ kiếm ra nghênh đón.
Keng keng
Kiếm va vào nhau tạo ra tiếng vang chói tai, năm thân ảnh tách ra. Nhưng ngoài Tử Linh vẫn tự tiếu phi tiếu(không có việc gì) ra thì bốn người còn lại đều chật vật vô cùng. Bọn họ không ngờ tên tiểu bạch kiểm nhìn có vẻ như nhu nhược này lại có nội công thâm hậu như vậy. Một kiếm khi nãy bọn họ phải dốc toàn lực ra ứng chiến nhưng hắn ngay cả một chút dáng vẻ bị thương cũng không có. Bây giờ sức lực của bọn họ đã không còn đứng được cũng do ý chí nếu hắn tấn công lần nữa thì chỉ có con đường chết.
Tử Linh sau khi vung lên một kiếm thì đã biết bốn người kia chắc chắn không còn sức lực để đón thêm một chiêu nữa của mình. Bản thân nàng cũng không muốn lấy mạng họ nhưng cần phải cho họ một chút giáo huấn để sau này không nên kiêu ngạo như thế nữa. Nàng phóng lên đánh lên một lần nữa bỗng một bóng người từ đâu phóng ra một chưởng đối chiến với Tử Linh.
Nội lực thâm hậu của hai bên phóng ra, bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ bị nội lực trấn đến mỗi người phun ra một ngụm máu. Sau khi đối chiến, nàng nhanh chóng tách ra, ánh mắt lạnh lùng hướng đến thân ảnh phía trước.
Đó là một nam nhân vô cùng anh tuấn, một thân lam y càng tôn thêm nét dịu dàng. Gương mặt anh tuấn, đôi mắt dịu dàng như nước, mày kiếm khẽ nhíu lại như đang có điều suy nghĩ. (Tg: “Nam phụ thứ nhất xuất hiện rồi. Ca này sau này sẽ là đối thủ nặng ký nhất của nam chính khiến huynh ấy nhiều lần uống dấm đến no luôn. ^^)
“Ngươi là Long Khiên!” – Không phải câu hỏi mà là sự khẳng định.
“Chính là tại hạ. Bốn người bọn họ đã lỡ đắc tội mong các hạ thủ lưu tình. Ta đã nghe bá bá nói người đến đảm nhận vị trí Cung chủ chính là đệ tử của người. Lệnh bài của các hạ đúng là thật nhưng hình như đệ tử của bá bá là nữ nhi.”
“Cái gì?”
Bạch Hổ, Chu Tước la lên kinh ngạc. Bọn họ không ngờ có người đến nhận vị trí Cung chủ là thật hơn nữa người đảm nhận còn là một nữ nhân nhưng còn tên tiểu tử này................
“Haiz, lão sư phụ lại nhiều chuyện nữa rồi.” – Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của tất cả mọi người hướng về phía mình, Tử Linh thở dài gỡ ra dịch dung.
Toàn trường hút lấy một ngụm khí lạnh. Trước mặt họ hiện lên một khuôn mặt tuyệt sắc: khuôn mặt trái xoan, mắt phượng lạnh lùng sắc bén, đôi môi anh đào đỏ mọng. Long Khiên sau khi thấy mặt thật của Tử Linh liền thất thần.
“Này, NÀY...”
Nghe tiếng hét của nàng Long Khiên mới lấy lại tinh thần. Nhìn lại thấy gương mặt Tử Linh gần trong gang tấc tim bỗng đập nhanh hơn. Vội vàng trấn định sau đó quỳ xuống cung kính:
“Long Khiên bái kiến Cung chủ.”
“Bái kiến Cung chủ.”
Có Long Khiên mở đầu tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống cung kính. Tử Linh nhìn một loạt tất cả sau đó mới phất tay.
“Tất cả đứng lên đi. Ta nghe lệnh sư phụ đến quản lý Lãnh Huyết cung nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ mọi thứ ở đây nên từ giờ Long Khiên sẽ là phó Cung chủ. Ngoài ta ra tất cả người trong Lãnh Huyết cung đều cũng phải nghe lệnh của Long Khiên như trước. Từ bây giờ tất cả mọi người đều phải gọi ta là Băng Nhạn Cung chủ. Nghe rõ chưa?”
“RÕ”
“Tốt, Long Khiên, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, các ngươi dẫn ta đến đại sảnh.”
“Ngươi sẽ đấu với từng người trong bốn người bọn ta.” – Bạch Hổ dẫn đầu lên tiếng.
“Không cần phiền phức như vậy, cả bốn người lên hết đi.” – Tử Linh nhìn cũng không cấp cho bọn họ, lơ đãng nói như chuyện không phải của mình.
“Tên tiểu bạch kiểm này, ngươi thật tự cao tự đại quá rồi đấy.” – Chu Tước tiến lên phản bác.
“Nói nhiều quá rồi đấy, lên hết đi.”
“Hảo, bọn ta sẽ hoàn thành tâm nguyện muốn chết của ngươi.” – Huyền Vũ khinh thường nhìn vào Tử Linh.
Trong mắt của hắn(Huyền Vũ) tên tiểu tử này chỉ là đang giãy giụa trước khi chết mà thôi. Cứ để tên tiểu tử mạnh miệng đi rồi từ từ sẽ dạy dỗ hắn(Tử Linh) trên lôi đài. ( Tg (la ó): “Ca nhầm to rồi! Tỷ ấy không chỉnh người thì thôi ở đó mà ca đòi chỉnh tỷ ấy.” ^0^)
Cả bốn người cùng lúc nhảy lên lôi đài bao vây Tử Linh. Trận đấu bắt đầu, không khí căng thẳng bao trùm nhưng dường như điều đó không ảnh hưởng gì đến Tử Linh cả. Nàng liếc mắt lạnh lùng nhìn bốn người rồi đột nhiên dùng tốc độ sét đánh tiến lên phía người gần mình nhất. Chu Tước không kịp chuẩn bị đã bị tát một cái choáng váng. Lúc lấy lại tinh thần nàng tức giận điên cuồng tấn công, gương mặt là thứ nàng luôn chăm chút từng chút một vậy mà tên tiểu tử này dám tát nàng. (Tg: “Đó bắt đầu rồi đấy. Một phút mặc niệm cho bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long.”)
Chu Tước một chưởng nhắm tới điểm yếu hại của Tử Linh, nàng làm sao có thể để nàng ta như ý nguyện. Tử Linh vận dụng khinh công né tránh đồng thời tập kích ba người còn lại. Chiêu thức của nàng không giống như đánh nhau đến người chết ta sống mà giống như đang đùa giỡn hơn. Cả bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long bị đùa giỡn đến xoay vòng vòng. Bọn họ bây giờ đã thật sự nổi giận rồi, tên tiểu tử này dám đùa giỡn với họ đã vậy còn ngoạn(chơi) đến bất diệc nhạc hồ(còn gì vui hơn).
Tuyết nhi đứng phía dưới nhìn trận đấu mà không khỏi thở dài: Chủ nhân lại đang trả thù đây mà. Nhỏ mọn ghê, người ta cùng lắm chỉ phản đối có vài câu mà đã bị chủ nhân chỉnh đến thế này rồi. Trong lòng Tuyết nhi càng nhận định rằng sau này đắc tội với ai cũng được nhưng tuyệt đối không nên là chủ nhân.
Chu Tước, Bạch Hổ thật sự không tin là không đánh bại được tên tiểu tử này. Các nàng hợp tác nhân lúc Tử Linh đang đấu với Huyền Vũ, Thanh Long liền giở trò đánh lén. Tử Linh cảm giác được nguy hiểm liền một chưởng đánh hai người kia lùi ra xa còn bản thân dụng khinh công né tránh nhưng cho dù nàng đã né nhanh như thế nào đi nữa cũng bị rơi mất mấy sợi tóc.
“Các ngươi không đánh lại ta nên phải dùng đến trò đánh lén bẩn thỉu này à!”
Nguy rồi, chủ nhân nổi giận. Đây là ý niệm duy nhất hiện giờ trong đầu Tuyết nhi. Bình thướng chủ nhân có thể lạnh lùng, có thể nghịch ngợm nhưng một khi nói chuyện mà gương mặt không có cảm xúc như thế này thì thể hiện chủ nhân tức giận rồi.
“Đối với loại người như ngươi thì không cần làm chính nhân quân tử. Có câu binh bất yếm trá(chiến tranh không ngại lừa dối), làm như vậy cũng là điều đương nhiên.” – Bạch Hổ khinh thường nhìn Tử Linh.
“A, vậy sao? Như vậy các ngươi đã xong chưa?................”
Tử Linh mặt không đổi sắc mỉm cười thật dịu dàng nhưng trong mắt bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ lại không rét mà lạnh.
“.....Vậy thì.......Đến lượt ta.”
Vừa dứt câu nàng dùng tốc độ sét đánh tiến lên. Cả bốn người giật mình vừa nãy tốc độ của tên tiểu tử này đã nhanh hơn bọn họ rất nhiều vậy mà bây giờ lại còn có thể nhanh hơn.
Tử Linh đánh lên phía trước, tay rút ra Liên Xà kiếm từ đai lưng ra ứng chiến. Một kiếm chém xuống không chút lưu tình, cả bốn người cũng giơ kiếm ra nghênh đón.
Keng keng
Kiếm va vào nhau tạo ra tiếng vang chói tai, năm thân ảnh tách ra. Nhưng ngoài Tử Linh vẫn tự tiếu phi tiếu(không có việc gì) ra thì bốn người còn lại đều chật vật vô cùng. Bọn họ không ngờ tên tiểu bạch kiểm nhìn có vẻ như nhu nhược này lại có nội công thâm hậu như vậy. Một kiếm khi nãy bọn họ phải dốc toàn lực ra ứng chiến nhưng hắn ngay cả một chút dáng vẻ bị thương cũng không có. Bây giờ sức lực của bọn họ đã không còn đứng được cũng do ý chí nếu hắn tấn công lần nữa thì chỉ có con đường chết.
Tử Linh sau khi vung lên một kiếm thì đã biết bốn người kia chắc chắn không còn sức lực để đón thêm một chiêu nữa của mình. Bản thân nàng cũng không muốn lấy mạng họ nhưng cần phải cho họ một chút giáo huấn để sau này không nên kiêu ngạo như thế nữa. Nàng phóng lên đánh lên một lần nữa bỗng một bóng người từ đâu phóng ra một chưởng đối chiến với Tử Linh.
Nội lực thâm hậu của hai bên phóng ra, bốn người Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long, Huyền Vũ bị nội lực trấn đến mỗi người phun ra một ngụm máu. Sau khi đối chiến, nàng nhanh chóng tách ra, ánh mắt lạnh lùng hướng đến thân ảnh phía trước.
Đó là một nam nhân vô cùng anh tuấn, một thân lam y càng tôn thêm nét dịu dàng. Gương mặt anh tuấn, đôi mắt dịu dàng như nước, mày kiếm khẽ nhíu lại như đang có điều suy nghĩ. (Tg: “Nam phụ thứ nhất xuất hiện rồi. Ca này sau này sẽ là đối thủ nặng ký nhất của nam chính khiến huynh ấy nhiều lần uống dấm đến no luôn. ^^)
“Ngươi là Long Khiên!” – Không phải câu hỏi mà là sự khẳng định.
“Chính là tại hạ. Bốn người bọn họ đã lỡ đắc tội mong các hạ thủ lưu tình. Ta đã nghe bá bá nói người đến đảm nhận vị trí Cung chủ chính là đệ tử của người. Lệnh bài của các hạ đúng là thật nhưng hình như đệ tử của bá bá là nữ nhi.”
“Cái gì?”
Bạch Hổ, Chu Tước la lên kinh ngạc. Bọn họ không ngờ có người đến nhận vị trí Cung chủ là thật hơn nữa người đảm nhận còn là một nữ nhân nhưng còn tên tiểu tử này................
“Haiz, lão sư phụ lại nhiều chuyện nữa rồi.” – Nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của tất cả mọi người hướng về phía mình, Tử Linh thở dài gỡ ra dịch dung.
Toàn trường hút lấy một ngụm khí lạnh. Trước mặt họ hiện lên một khuôn mặt tuyệt sắc: khuôn mặt trái xoan, mắt phượng lạnh lùng sắc bén, đôi môi anh đào đỏ mọng. Long Khiên sau khi thấy mặt thật của Tử Linh liền thất thần.
“Này, NÀY...”
Nghe tiếng hét của nàng Long Khiên mới lấy lại tinh thần. Nhìn lại thấy gương mặt Tử Linh gần trong gang tấc tim bỗng đập nhanh hơn. Vội vàng trấn định sau đó quỳ xuống cung kính:
“Long Khiên bái kiến Cung chủ.”
“Bái kiến Cung chủ.”
Có Long Khiên mở đầu tất cả mọi người đều đồng loạt quỳ xuống cung kính. Tử Linh nhìn một loạt tất cả sau đó mới phất tay.
“Tất cả đứng lên đi. Ta nghe lệnh sư phụ đến quản lý Lãnh Huyết cung nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ mọi thứ ở đây nên từ giờ Long Khiên sẽ là phó Cung chủ. Ngoài ta ra tất cả người trong Lãnh Huyết cung đều cũng phải nghe lệnh của Long Khiên như trước. Từ bây giờ tất cả mọi người đều phải gọi ta là Băng Nhạn Cung chủ. Nghe rõ chưa?”
“RÕ”
“Tốt, Long Khiên, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, các ngươi dẫn ta đến đại sảnh.”