Tôi đã chết rồi sao? Đúng vậy, tôi chết rồi. Linh hồn tôi đứng rất gần bên Thủy và tận mắt chứng kiến nỗi đau khổ của cậu ấy. Nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má tôi.
“Bạch Tử Linh, dương thọ ngươi đã tận. Mau đi theo chúng ta về bái kiến Diêm Vương.” – Hắc Bạch vô thường xuất hiện, họ muốn dẫn cô về Điện Diêm La.
“Không” – Tử Linh sợ hãi kêu lên. Đúng vậy, cô rất sợ hãi, nếu để họ dẫn đi thì mãi mãi cô không thể gặp lại Thu Thủy cũng như gia đình của mình. “Tôi sẽ không bao giờ đi theo các người.” – Nói rồi cô quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại”
Không biết đã chạy bao lâu nhưng cô vẫn ra sức chạy thật nhanh. Cô luyến tiếc cuộc sống này, cô không muốn chết như thế. Cô muốn được sống để có thể ở bên cạnh những người cô yêu thương. Phía sau, Hắc Bạch vô thường vẫn đuổi theo cô sát nút.
Chết tiệt, hai cái tên này bám dai như đỉa vậy. Làm thế nào mới thoát được đây chứ. Hay là quay lại đập cho hai tên đó ngất đi? Không được, chắc chắn bọn họ có phép thuật, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
“Á” – Mãi lo nghĩ ngợi tìm cách thoát thân, Tử Linh rơi vào một vòng tròn ánh sáng. Ánh sáng chói lòa bao bọc toàn thân cô. “Cái gì thế này?” – Ánh sáng kì lạ này sẽ đưa Tử Linh đến đâu đây.
“Lão Hắc, nguy đến nơi rồi. Hồn ma đó rơi vào ánh sáng thời không rồi?” – Bạch vô thường hốt hoảng quay sang nói với Hắc vô thường.
“Ta thấy rồi, âu cũng là ý trời.”
“Ý trời, ý trời cái đầu ngươi. Chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, giờ biết ăn nói sao với Diêm Vương đây. Chúng ta sẽ như thế nào đây.”
“Chỉ có hai từ để hình dung... CHẾT CHẮC.”
---------------------------Tôi là đường phân cách tương lai đen tối---------------------------
Diêm Vương: “Chỉ có chút chuyện nhỏ như thế mà cũng làm không xong. Hai ngươi đúng là đồ vô dụng, tháng này cắt hết tiền lương, ngày nghỉ không được nghỉ mà phải làm bù cho sai lầm hôm nay của các ngươi.”
Hắc lão bà và Bạch lão bà: “Hai người bọn ông thật là vô tích sự. Sao số bọn tôi lại khổ thế này? Sao lại lấy phải hai gã vô dụng thế này? Tháng này bị cắt lương rồi, hai ông chịu khó... RA ĐƯỜNG MÀ NGỦ.”
---------------------Tôi là đường phân cách kết thúc tương lai đen tối-------------------
Trong khi đó
Sau khi Tử Linh rơi vào vòng tròn ánh sáng. Nàng cứ trôi nổi trong ánh sáng đó. Bỗng nhiên, nàng thấy toàn bộ ánh sáng biến mất. Nàng bắt đầu rơi xuống, rơi mãi rơi mãi. Đến lúc Tử Linh cảm thấy mình sẽ mãi mãi rơi xuống không có điểm dừng thì... (Từ giờ Tử Linh đã xuyên không đến cổ đại nên sẽ đổi cách xưng hô).
“Á, đau quá. Khoan đã, mình chẳng phải đã chết rồi sao. Tại sao lại còn cảm thấy đau?” – Tử Linh cảm thấy rất ngạc nhiên. “Cái gì thế này? Đây chẳng phải là thân xác của môt đứa trẻ hay sao? Chuyện quái gì đang xảy ra thế hả trời?” – Tử Linh càng ngạc nhiên khi thấy đây không phải thân thể mình mà là 1 đứa trẻ khoảng chừng 10 tuổi, đã vậy trên người còn mặc cổ trang.
Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết xuyên không mà nàng hay đọc vào mỗi đêm (Tác giả: Đây chính là lý do tỉ ấy thường đi làm muộn. Tử Linh: Cút. Tác giả: Dạ, em đi. ‘xách dép vọt lẹ’). Nàng xuyên không rồi sao? Không ngờ những chuyện như vậy cũng có thể xảy ra với nàng. Dù gì thì điều quan trọng nhất bây giờ là phải ra khỏi khu rừng này để tìm người giúp đỡ mới được.
“Á” – Nàng vừa chuyển động đã thấy 1 trận đau nhói.
Chết tiệt, cái thân thể này nhìn chỉ mới 10 tuổi tại sao lại bị thương nặng thế chứ. Hình như thân chủ của thân thể này chết vì bị rơi từ vách núi xuống. Tại sao lại bị rơi từ trên cao vậy nhỉ?
Nàng cố lê thân xác nặng nề mà ra khỏi khu rừng. Nhưng Tử Linh không ngờ rằng đằng sau khu rừng rậm rạp đó lại có một khung cảnh tuyệt mĩ thế này.
Hàng trúc dài vô tận, cái xanh mát của nó đưa con người quên đi những tham vọng của cuộc đời. Âm thanh của tiếng gió, tiếng suối chảy, tiếng chim hót... hòa quyện làm 1 bản giao hưởng tuyệt vời. Bỗng, nàng nghe thấy tiếng đàn cầm vang lên. Có tiếng đàn, vậy thì ở đó chắc chắn có người.
Nàng cố bước đến chỗ phát ra tiếng đàn. Khi Tử Linh thấy có bóng người đang ngồi gảy đàn ở giữa rừng trúc. Nàng vui mừng muốn chạy đến cầu cứu nhưng bất ngờ đầu óc quay cuồng. Tử Linh mất dần ý thức và ngất đi.
“Bạch Tử Linh, dương thọ ngươi đã tận. Mau đi theo chúng ta về bái kiến Diêm Vương.” – Hắc Bạch vô thường xuất hiện, họ muốn dẫn cô về Điện Diêm La.
“Không” – Tử Linh sợ hãi kêu lên. Đúng vậy, cô rất sợ hãi, nếu để họ dẫn đi thì mãi mãi cô không thể gặp lại Thu Thủy cũng như gia đình của mình. “Tôi sẽ không bao giờ đi theo các người.” – Nói rồi cô quay đầu bỏ chạy.
“Đứng lại”
Không biết đã chạy bao lâu nhưng cô vẫn ra sức chạy thật nhanh. Cô luyến tiếc cuộc sống này, cô không muốn chết như thế. Cô muốn được sống để có thể ở bên cạnh những người cô yêu thương. Phía sau, Hắc Bạch vô thường vẫn đuổi theo cô sát nút.
Chết tiệt, hai cái tên này bám dai như đỉa vậy. Làm thế nào mới thoát được đây chứ. Hay là quay lại đập cho hai tên đó ngất đi? Không được, chắc chắn bọn họ có phép thuật, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của họ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
“Á” – Mãi lo nghĩ ngợi tìm cách thoát thân, Tử Linh rơi vào một vòng tròn ánh sáng. Ánh sáng chói lòa bao bọc toàn thân cô. “Cái gì thế này?” – Ánh sáng kì lạ này sẽ đưa Tử Linh đến đâu đây.
“Lão Hắc, nguy đến nơi rồi. Hồn ma đó rơi vào ánh sáng thời không rồi?” – Bạch vô thường hốt hoảng quay sang nói với Hắc vô thường.
“Ta thấy rồi, âu cũng là ý trời.”
“Ý trời, ý trời cái đầu ngươi. Chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, giờ biết ăn nói sao với Diêm Vương đây. Chúng ta sẽ như thế nào đây.”
“Chỉ có hai từ để hình dung... CHẾT CHẮC.”
---------------------------Tôi là đường phân cách tương lai đen tối---------------------------
Diêm Vương: “Chỉ có chút chuyện nhỏ như thế mà cũng làm không xong. Hai ngươi đúng là đồ vô dụng, tháng này cắt hết tiền lương, ngày nghỉ không được nghỉ mà phải làm bù cho sai lầm hôm nay của các ngươi.”
Hắc lão bà và Bạch lão bà: “Hai người bọn ông thật là vô tích sự. Sao số bọn tôi lại khổ thế này? Sao lại lấy phải hai gã vô dụng thế này? Tháng này bị cắt lương rồi, hai ông chịu khó... RA ĐƯỜNG MÀ NGỦ.”
---------------------Tôi là đường phân cách kết thúc tương lai đen tối-------------------
Trong khi đó
Sau khi Tử Linh rơi vào vòng tròn ánh sáng. Nàng cứ trôi nổi trong ánh sáng đó. Bỗng nhiên, nàng thấy toàn bộ ánh sáng biến mất. Nàng bắt đầu rơi xuống, rơi mãi rơi mãi. Đến lúc Tử Linh cảm thấy mình sẽ mãi mãi rơi xuống không có điểm dừng thì... (Từ giờ Tử Linh đã xuyên không đến cổ đại nên sẽ đổi cách xưng hô).
“Á, đau quá. Khoan đã, mình chẳng phải đã chết rồi sao. Tại sao lại còn cảm thấy đau?” – Tử Linh cảm thấy rất ngạc nhiên. “Cái gì thế này? Đây chẳng phải là thân xác của môt đứa trẻ hay sao? Chuyện quái gì đang xảy ra thế hả trời?” – Tử Linh càng ngạc nhiên khi thấy đây không phải thân thể mình mà là 1 đứa trẻ khoảng chừng 10 tuổi, đã vậy trên người còn mặc cổ trang.
Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết xuyên không mà nàng hay đọc vào mỗi đêm (Tác giả: Đây chính là lý do tỉ ấy thường đi làm muộn. Tử Linh: Cút. Tác giả: Dạ, em đi. ‘xách dép vọt lẹ’). Nàng xuyên không rồi sao? Không ngờ những chuyện như vậy cũng có thể xảy ra với nàng. Dù gì thì điều quan trọng nhất bây giờ là phải ra khỏi khu rừng này để tìm người giúp đỡ mới được.
“Á” – Nàng vừa chuyển động đã thấy 1 trận đau nhói.
Chết tiệt, cái thân thể này nhìn chỉ mới 10 tuổi tại sao lại bị thương nặng thế chứ. Hình như thân chủ của thân thể này chết vì bị rơi từ vách núi xuống. Tại sao lại bị rơi từ trên cao vậy nhỉ?
Nàng cố lê thân xác nặng nề mà ra khỏi khu rừng. Nhưng Tử Linh không ngờ rằng đằng sau khu rừng rậm rạp đó lại có một khung cảnh tuyệt mĩ thế này.
Hàng trúc dài vô tận, cái xanh mát của nó đưa con người quên đi những tham vọng của cuộc đời. Âm thanh của tiếng gió, tiếng suối chảy, tiếng chim hót... hòa quyện làm 1 bản giao hưởng tuyệt vời. Bỗng, nàng nghe thấy tiếng đàn cầm vang lên. Có tiếng đàn, vậy thì ở đó chắc chắn có người.
Nàng cố bước đến chỗ phát ra tiếng đàn. Khi Tử Linh thấy có bóng người đang ngồi gảy đàn ở giữa rừng trúc. Nàng vui mừng muốn chạy đến cầu cứu nhưng bất ngờ đầu óc quay cuồng. Tử Linh mất dần ý thức và ngất đi.