“Huynh trước hết kể cho muội nghe những chuyện xảy ra gần đây đi. Sau đó muội sẽ nói cho huynh bước tiếp theo.”
Long Khiên thuật lại tất cả những chuyện xảy ra trong hai tháng qua cho Tử Linh. Sau khi nàng nghe xong thì cảm giác đầu tiên chính là không ngờ phụ thân lại là người liêm minh như vậy. Không vì tình thân hay e sợ bất cứ thế lực nào mà vẫn phán Mộ Dung Hoa tội chung thân, cái này chỉ sợ là còn đau khổ hơn cái chết.
Hiện giờ, Mộ Dung Hoa đã hóa điên lại còn bị giam vào thiên lao vậy thì bản thân nàng cũng nên trở về thôi. Hơn nữa, chỉ có trở về thì nàng mới có thể gặp Lãnh Nam Phong để hỏi chuyện mà nàng đã nhờ hắn.
“Khiên ca ca, huynh lại đây. Muội nói cho huynh nghe...”
Long khiên ghé tai lại gần. Tử Linh nói nhỏ cho hắn nghe mưu tính của mình. Lúc đầu, khi Tử Linh vừa lại gần thì Long Khiên trở nên khá bối rối nhưng nàng chỉ chuyên tâm vào chuyện chính nên không chú ý đến vẻ khác lạ của hắn. Sau khi nghe mưu tính của Tử Linh, Long Khiên liền nhanh chóng tách ra rồi nghiêm cẩn gật đầu.
“Chuyện này ta sẽ nhanh chóng an bài.”
Nói rồi Long Khiên liền bỏ đi, dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trốn cái gì đó. Tử Linh nhìn theo bóng lưng Long Khiên mà không khỏi thắc mắc. Huynh ấy làm gì mà đi nhanh vậy chứ?
Nhưng sự thắc mắc đó của nàng không kéo dài bao lâu thì sự chú ý đã bị Tuyết nhi quấn tới quấn lui hấp dẫn mất.
Chủ nhân, cầu vuốt lông. Lâu lắm rồi người chưa chải lông cho ta. Không có bộ lông đẹp thì làm sao ta đi dụ mĩ nam được. Nếu ta mà ế thì người phải chịu trách nhiệm đó. (Tg: “Thì ra đây mới là lý do thật sự. Thiệt là cạn lời mà.”)
Ba ngày sau
Sau hai tháng tìm kiếm mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của Tử Linh khiến cho Mộ Dung Ưu vô cùng lo lắng. Cứ tưởng mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn như vậy thì bỗng nhiên Phủ tướng quân xuất hiện một nam tử vô cùng kỳ lạ. Người này chỉ một mực đòi gặp Mộ Dung tướng quân hoặc là Mộ Dung Ưu, nhưng khi thủ vệ hỏi y có mục đích gì thì lại không hé môi. Y chỉ nói rằng có tin tức quan trọng liên quan đến đại tiểu thư Mộ Dung Tử Linh.
Thủ vệ nghe vậy thì không dám chậm trễ mà chạy vào trong báo tin cho Mộ Dung Ưu. Chưa đầy một khắc ( 1 khắc = 15 phút), Mộ Dung Ưu đã vội vàng đi đến. Vừa đến nơi thì hắn đã vội vàng hỏi.
“Có thật là ngươi có tin tức của tiểu Linh nhi?”
“Đúng vậy, tiểu nhân quả thật là có tin tức liên quan đến đại tiểu thư nên muốn bẩm báo với ngài. Chỉ là...”
Nói rồi ánh mắt của y nhìn một vòng xung quanh. Mộ Dung Ưu ngay lập tức hiểu ý, hắn liền đưa người vào phòng mình.
“Giờ thì có thể nói rồi chứ?”
“Hai tháng trước đây, gia phụ và thảo dân cùng nhau vào núi hái thảo dược. Nhưng lúc đi ngang qua một con sông thì nhìn thấy một cô nương bị thương nặng đang nằm ven sông. Chúng ta thiết nghĩ rằng vị cô nương này chắc là bị rơi xuống vực Tử Thần. Tại vì thượng nguồn của con sông đó chính là bên trong vực Tử Thần. Hai người chúng ta liền đem vị cô nương đó về chữa trị nhưng đã hai tháng trôi qua mà vị cô nương đó vẫn chưa tỉnh lại nên hôm nay thảo dân mới vào kinh thành tìm danh y. Tình cờ mới thấy tranh của vị cô nương đó trên cáo thị của triều đình. Nhờ đó thảo dân mới biết đó chính là thiên kim của bản phủ. Thảo dân liền mạo muội (liều) đến đây báo tin.”
Mộ Dung Ưu dường như vui đến sắp điên lên. Đã hai tháng trôi qua, cuối cùng thì hắn cũng có tin tức của tiểu Linh nhi.
“Hiện giờ muội ấy sao rồi?”
“Hiện giờ nương tử của thảo dân đang chăm sóc cho tiểu thư. Mặc dù thương thế của tiểu thư đã khỏi bảy phần nhưng mà đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Với lại...” – Nam tử vừa âu sầu vừa ngập ngừng.
“Với lại cái gì? Ngươi mau nói cho ta biết.”
Mộ Dung Ưu vừa vui mừng được một chút thì lại bị chính sự ngập ngừng của nam nhân mà lại lo lắng.
“Gân mạch của tiểu thư gần như đã bị đứt hết. Cho nên có thể sau này tiểu thư không thể đi lại.”
“CÁI GÌ?”
Gân... gân mạch đã bị đứt hết? Như vậy thì từ nay tiểu Linh nhi chỉ là một phế nhân hay sao? Nếu muội ấy tỉnh lại thì làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này đây.
“Ngươi... ngươi mau dẫn ta đến nhà ngươi.”
“Tuân lệnh.”
Nam tử chắp tay cung kính. Nam tử hay nói đúng hơn là Thanh Long được lệnh của Long Khiên dựa theo kế sách của Tử Linh nên mới xuất hiện ở đây. Thanh Long dẫn đường cho Mộ Dung Ưu, đi cùng còn có Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Nam Phong và Lãnh Ngạo Thiên.
Trước đó, vì muốn báo tin này cho phụ thân biết nên Mộ Dung Ưu đã đến thư phòng của Mộ Dung tướng quân. Không ngờ cùng lúc đó Lãnh Nam Phong cùng Lãnh Ngạo Thiên cũng đồng thời ở thư phòng của Mộ Dung tướng quân vì thế tất cả mới đi cùng nhau.
Thanh Long dẫn bốn người đến một căn nhà gỗ ở phía ngoại ô, cách khá xa kinh thành. Cảnh vật ở đây tuy không đủ để ví như tiên cảnh nhưng cũng được coi là cảnh đẹp. Nhưng hiện giờ nào có ai quan tâm đến việc xem cảnh vật. Tất cả chỉ một mực đi đến nhà gỗ.
“Cha, nương tử, ta đã về.”
Thanh Long vừa bước vào nhà đã gọi to. Từ trong nhà bước ra một ông lão cùng một nữ tử.
“Tướng công đã về.”
Nữ tử vui mừng hướng Thanh Long nở nụ cười. Nữ tử này chính là một sát thủ trong Vô Ảnh Huyết, tên gọi Vô Ly. Nói thêm, trong Vô Ảnh Huyết ngoài bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thì những người khác đều lấy tên ở phía trước có một chữ Vô. Đáng lý ra nhiệm vụ đóng giả này giao cho Chu Tước nhưng nàng sớm đã bị những người này biết mặt nên không thể. Còn Bạch Hổ lại là muội muội của Thanh Long nên càng không thể. Vì vậy mới chọn một người khác.
Còn về ông lão kia thì chỉ cần chú ý kỹ thì sẽ thấy giọng nói của người này chính là của Huyền Vũ. Về việc bản thân bị bắt đóng vai một ông lão thì Huyền Vũ tự thấy mình là một người ngọc thụ lâm phong (cao ráo sạch sẽ), hoàn toàn không xứng nên đã kháng nghị lên. Nhưng lời kháng nghị của hắn đã bị Tử Linh bác bỏ không chút khách khí.
“Nhi tử, thế nào rồi? Có tìm được danh y không?”
Huyền Vũ giả vờ từ ái nhìn Thanh Long nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng phun máng. Mụ nội nó, sao tiểu tử ngươi được đóng vai trẻ trong khi đó ta lại là một lão già? Cung chủ, người bất công!!!
“Cha, nhi tử vẫn chưa tìm được danh y nhưng đã tìm thấy thân nhân của vị cô nương đó. Cô nương đó thật ra chính là nữ nhi của Mộ Dung tướng quân.” – Thanh Long đến làm bộ cùng Vô Ly dìu Huyền Vũ bước lại gần bốn người kia rồi mới nói tiếp. – “Đây là Phong vương gia, Thiên vương gia, Mộ Dung tướng quân, còn lại là Mộ Dung công tử.”
“Thảo dân bái kiến Phong vương, Thiên vương, Mộ Dung tướng quân cùng công tử.” – Huyền Vũ cùng Vô Ly chắp tay quỳ xuống.
“Không cần đa lễ.” – Mộ Dung tướng quân đưa tay đỡ Huyền Vũ.
“Tiểu Linh nhi đâu?”
Mộ Dung Ưu gấp gáp hướng về phía Thanh Long hỏi. Thanh Long ra hiệu cho bốn người đi theo y vào trong. Trên chiếc giường cũ kỹ, một thân ảnh mảnh mai của thiếu nữ nằm trên đó. Thiếu nữ dường như không hề biết đến sự xuất hiện của họ mà vẫn cứ nằm im, hai mắt nhắm lại cứ như đang chìm vào giấc ngủ. Nhìn nàng giờ đây trông thật yên bình nhưng cũng toát lên vẻ tĩnh mịch (cô đơn).
“Tiểu Linh nhi!”
Mộ Dung Ưu là người đầu tiên bước đến, sau đó là Mộ Dung tướng quân, Lãnh Nam Phong, Lãnh Ngạo Thiên. Mộ Dung Ưu lo lắng ngồi xuống cạnh Tử Linh, nhưng cho dù hắn gọi như thế nào thì nàng vẫn không có một chút động tĩnh.
“Tiểu thư vẫn luôn như vậy hai tháng rồi.” – Thanh Long bước lên nói.
“Phụ thân, chúng ta phải lập tức mang muội ấy trở về tìm danh y chữa trị.” – Mộ Dung Ưu nhìn về phía Mộ Dung tướng quân.
“Ừm, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, đưa Linh nhi về thôi.” – Mộ Dung tướng quân nói với Mộ Dung Ưu rồi quay sang Thanh Long. – “Đa tạ nhà các ngươi đã cứu nữ nhi của ta. Đây là một chút lòng thành, mong ngươi nhận cho nếu không ta sẽ vô cùng áy náy.”
Mộ Dung tướng quân vừa nói vừa đưa cho Thanh Long một túi ngân lượng. Thanh Long vội từ chối nhưng Mộ Dung tướng quân vẫn cứ khăng khăng bắt y phải nhận cho bằng được. Cuối cùng, Thanh Long đành phải thỏa hiệp mà nhận lấy ngân lượng.
Trong khi đó, phía bên kia cũng đang xảy ra tình huống vô cùng khó xử.
Vốn dĩ, Mộ Dung Ưu muốn ẵm Tử Linh nhưng đột nhiên Lãnh Nam Phong đi đến và nói việc này cứ để hắn rồi giơ tay ra muốn ẵm. Mộ Dung Ưu thấy vậy thì vội ngăn lại.
“Tiểu Linh nhi là muội muội của ta.”
“Nàng ấy là vương phi của ta.”
Câu nói của Lãnh Nam Phong khiến cho Mộ Dung Ưu sững sờ nhưng ngay lập tức hắn liền phản bác lại.
“Hiện giờ vẫn chưa phải.”
“Sau này thì phải.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi tránh ra!”
Đáng ghét, sao những lúc tranh cãi như thế này mà cái tên này vẫn là mặt liệt này chứ. Thật khiến cho hắn có cảm giác lời nói của bản thân đánh vào một tảng băng không hề có một chút phản ứng vậy đó.
Hai người còn đang giằng co thì bỗng nhiên Huyền Vũ bước vào hét to.
“Cãi hoài! Lão tử nghe mà nhức đầu. Mộ Dung tướng quân, ngài đến ẵm đi chứ cứ để hai tên tiểu tử này như vậy thì có mà tới sáng mai cũng chưa xong.”
Mộ Dung tướng quân: “...”
Mộ Dung Ưu: “...”
Lãnh Nam Phong: “...”
Lãnh Ngạo Thiên: “...”
Thanh Long: “...”
Huyền Vũ, hình như ngươi đã quên mất bản thân đang là lão nông hiền lành, chất phác rồi.
Long Khiên thuật lại tất cả những chuyện xảy ra trong hai tháng qua cho Tử Linh. Sau khi nàng nghe xong thì cảm giác đầu tiên chính là không ngờ phụ thân lại là người liêm minh như vậy. Không vì tình thân hay e sợ bất cứ thế lực nào mà vẫn phán Mộ Dung Hoa tội chung thân, cái này chỉ sợ là còn đau khổ hơn cái chết.
Hiện giờ, Mộ Dung Hoa đã hóa điên lại còn bị giam vào thiên lao vậy thì bản thân nàng cũng nên trở về thôi. Hơn nữa, chỉ có trở về thì nàng mới có thể gặp Lãnh Nam Phong để hỏi chuyện mà nàng đã nhờ hắn.
“Khiên ca ca, huynh lại đây. Muội nói cho huynh nghe...”
Long khiên ghé tai lại gần. Tử Linh nói nhỏ cho hắn nghe mưu tính của mình. Lúc đầu, khi Tử Linh vừa lại gần thì Long Khiên trở nên khá bối rối nhưng nàng chỉ chuyên tâm vào chuyện chính nên không chú ý đến vẻ khác lạ của hắn. Sau khi nghe mưu tính của Tử Linh, Long Khiên liền nhanh chóng tách ra rồi nghiêm cẩn gật đầu.
“Chuyện này ta sẽ nhanh chóng an bài.”
Nói rồi Long Khiên liền bỏ đi, dáng vẻ này nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trốn cái gì đó. Tử Linh nhìn theo bóng lưng Long Khiên mà không khỏi thắc mắc. Huynh ấy làm gì mà đi nhanh vậy chứ?
Nhưng sự thắc mắc đó của nàng không kéo dài bao lâu thì sự chú ý đã bị Tuyết nhi quấn tới quấn lui hấp dẫn mất.
Chủ nhân, cầu vuốt lông. Lâu lắm rồi người chưa chải lông cho ta. Không có bộ lông đẹp thì làm sao ta đi dụ mĩ nam được. Nếu ta mà ế thì người phải chịu trách nhiệm đó. (Tg: “Thì ra đây mới là lý do thật sự. Thiệt là cạn lời mà.”)
Ba ngày sau
Sau hai tháng tìm kiếm mà vẫn chưa tìm thấy tung tích của Tử Linh khiến cho Mộ Dung Ưu vô cùng lo lắng. Cứ tưởng mọi chuyện vẫn sẽ tiếp diễn như vậy thì bỗng nhiên Phủ tướng quân xuất hiện một nam tử vô cùng kỳ lạ. Người này chỉ một mực đòi gặp Mộ Dung tướng quân hoặc là Mộ Dung Ưu, nhưng khi thủ vệ hỏi y có mục đích gì thì lại không hé môi. Y chỉ nói rằng có tin tức quan trọng liên quan đến đại tiểu thư Mộ Dung Tử Linh.
Thủ vệ nghe vậy thì không dám chậm trễ mà chạy vào trong báo tin cho Mộ Dung Ưu. Chưa đầy một khắc ( 1 khắc = 15 phút), Mộ Dung Ưu đã vội vàng đi đến. Vừa đến nơi thì hắn đã vội vàng hỏi.
“Có thật là ngươi có tin tức của tiểu Linh nhi?”
“Đúng vậy, tiểu nhân quả thật là có tin tức liên quan đến đại tiểu thư nên muốn bẩm báo với ngài. Chỉ là...”
Nói rồi ánh mắt của y nhìn một vòng xung quanh. Mộ Dung Ưu ngay lập tức hiểu ý, hắn liền đưa người vào phòng mình.
“Giờ thì có thể nói rồi chứ?”
“Hai tháng trước đây, gia phụ và thảo dân cùng nhau vào núi hái thảo dược. Nhưng lúc đi ngang qua một con sông thì nhìn thấy một cô nương bị thương nặng đang nằm ven sông. Chúng ta thiết nghĩ rằng vị cô nương này chắc là bị rơi xuống vực Tử Thần. Tại vì thượng nguồn của con sông đó chính là bên trong vực Tử Thần. Hai người chúng ta liền đem vị cô nương đó về chữa trị nhưng đã hai tháng trôi qua mà vị cô nương đó vẫn chưa tỉnh lại nên hôm nay thảo dân mới vào kinh thành tìm danh y. Tình cờ mới thấy tranh của vị cô nương đó trên cáo thị của triều đình. Nhờ đó thảo dân mới biết đó chính là thiên kim của bản phủ. Thảo dân liền mạo muội (liều) đến đây báo tin.”
Mộ Dung Ưu dường như vui đến sắp điên lên. Đã hai tháng trôi qua, cuối cùng thì hắn cũng có tin tức của tiểu Linh nhi.
“Hiện giờ muội ấy sao rồi?”
“Hiện giờ nương tử của thảo dân đang chăm sóc cho tiểu thư. Mặc dù thương thế của tiểu thư đã khỏi bảy phần nhưng mà đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Với lại...” – Nam tử vừa âu sầu vừa ngập ngừng.
“Với lại cái gì? Ngươi mau nói cho ta biết.”
Mộ Dung Ưu vừa vui mừng được một chút thì lại bị chính sự ngập ngừng của nam nhân mà lại lo lắng.
“Gân mạch của tiểu thư gần như đã bị đứt hết. Cho nên có thể sau này tiểu thư không thể đi lại.”
“CÁI GÌ?”
Gân... gân mạch đã bị đứt hết? Như vậy thì từ nay tiểu Linh nhi chỉ là một phế nhân hay sao? Nếu muội ấy tỉnh lại thì làm sao có thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này đây.
“Ngươi... ngươi mau dẫn ta đến nhà ngươi.”
“Tuân lệnh.”
Nam tử chắp tay cung kính. Nam tử hay nói đúng hơn là Thanh Long được lệnh của Long Khiên dựa theo kế sách của Tử Linh nên mới xuất hiện ở đây. Thanh Long dẫn đường cho Mộ Dung Ưu, đi cùng còn có Mộ Dung tướng quân cùng Lãnh Nam Phong và Lãnh Ngạo Thiên.
Trước đó, vì muốn báo tin này cho phụ thân biết nên Mộ Dung Ưu đã đến thư phòng của Mộ Dung tướng quân. Không ngờ cùng lúc đó Lãnh Nam Phong cùng Lãnh Ngạo Thiên cũng đồng thời ở thư phòng của Mộ Dung tướng quân vì thế tất cả mới đi cùng nhau.
Thanh Long dẫn bốn người đến một căn nhà gỗ ở phía ngoại ô, cách khá xa kinh thành. Cảnh vật ở đây tuy không đủ để ví như tiên cảnh nhưng cũng được coi là cảnh đẹp. Nhưng hiện giờ nào có ai quan tâm đến việc xem cảnh vật. Tất cả chỉ một mực đi đến nhà gỗ.
“Cha, nương tử, ta đã về.”
Thanh Long vừa bước vào nhà đã gọi to. Từ trong nhà bước ra một ông lão cùng một nữ tử.
“Tướng công đã về.”
Nữ tử vui mừng hướng Thanh Long nở nụ cười. Nữ tử này chính là một sát thủ trong Vô Ảnh Huyết, tên gọi Vô Ly. Nói thêm, trong Vô Ảnh Huyết ngoài bốn người Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ thì những người khác đều lấy tên ở phía trước có một chữ Vô. Đáng lý ra nhiệm vụ đóng giả này giao cho Chu Tước nhưng nàng sớm đã bị những người này biết mặt nên không thể. Còn Bạch Hổ lại là muội muội của Thanh Long nên càng không thể. Vì vậy mới chọn một người khác.
Còn về ông lão kia thì chỉ cần chú ý kỹ thì sẽ thấy giọng nói của người này chính là của Huyền Vũ. Về việc bản thân bị bắt đóng vai một ông lão thì Huyền Vũ tự thấy mình là một người ngọc thụ lâm phong (cao ráo sạch sẽ), hoàn toàn không xứng nên đã kháng nghị lên. Nhưng lời kháng nghị của hắn đã bị Tử Linh bác bỏ không chút khách khí.
“Nhi tử, thế nào rồi? Có tìm được danh y không?”
Huyền Vũ giả vờ từ ái nhìn Thanh Long nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng phun máng. Mụ nội nó, sao tiểu tử ngươi được đóng vai trẻ trong khi đó ta lại là một lão già? Cung chủ, người bất công!!!
“Cha, nhi tử vẫn chưa tìm được danh y nhưng đã tìm thấy thân nhân của vị cô nương đó. Cô nương đó thật ra chính là nữ nhi của Mộ Dung tướng quân.” – Thanh Long đến làm bộ cùng Vô Ly dìu Huyền Vũ bước lại gần bốn người kia rồi mới nói tiếp. – “Đây là Phong vương gia, Thiên vương gia, Mộ Dung tướng quân, còn lại là Mộ Dung công tử.”
“Thảo dân bái kiến Phong vương, Thiên vương, Mộ Dung tướng quân cùng công tử.” – Huyền Vũ cùng Vô Ly chắp tay quỳ xuống.
“Không cần đa lễ.” – Mộ Dung tướng quân đưa tay đỡ Huyền Vũ.
“Tiểu Linh nhi đâu?”
Mộ Dung Ưu gấp gáp hướng về phía Thanh Long hỏi. Thanh Long ra hiệu cho bốn người đi theo y vào trong. Trên chiếc giường cũ kỹ, một thân ảnh mảnh mai của thiếu nữ nằm trên đó. Thiếu nữ dường như không hề biết đến sự xuất hiện của họ mà vẫn cứ nằm im, hai mắt nhắm lại cứ như đang chìm vào giấc ngủ. Nhìn nàng giờ đây trông thật yên bình nhưng cũng toát lên vẻ tĩnh mịch (cô đơn).
“Tiểu Linh nhi!”
Mộ Dung Ưu là người đầu tiên bước đến, sau đó là Mộ Dung tướng quân, Lãnh Nam Phong, Lãnh Ngạo Thiên. Mộ Dung Ưu lo lắng ngồi xuống cạnh Tử Linh, nhưng cho dù hắn gọi như thế nào thì nàng vẫn không có một chút động tĩnh.
“Tiểu thư vẫn luôn như vậy hai tháng rồi.” – Thanh Long bước lên nói.
“Phụ thân, chúng ta phải lập tức mang muội ấy trở về tìm danh y chữa trị.” – Mộ Dung Ưu nhìn về phía Mộ Dung tướng quân.
“Ừm, xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài, đưa Linh nhi về thôi.” – Mộ Dung tướng quân nói với Mộ Dung Ưu rồi quay sang Thanh Long. – “Đa tạ nhà các ngươi đã cứu nữ nhi của ta. Đây là một chút lòng thành, mong ngươi nhận cho nếu không ta sẽ vô cùng áy náy.”
Mộ Dung tướng quân vừa nói vừa đưa cho Thanh Long một túi ngân lượng. Thanh Long vội từ chối nhưng Mộ Dung tướng quân vẫn cứ khăng khăng bắt y phải nhận cho bằng được. Cuối cùng, Thanh Long đành phải thỏa hiệp mà nhận lấy ngân lượng.
Trong khi đó, phía bên kia cũng đang xảy ra tình huống vô cùng khó xử.
Vốn dĩ, Mộ Dung Ưu muốn ẵm Tử Linh nhưng đột nhiên Lãnh Nam Phong đi đến và nói việc này cứ để hắn rồi giơ tay ra muốn ẵm. Mộ Dung Ưu thấy vậy thì vội ngăn lại.
“Tiểu Linh nhi là muội muội của ta.”
“Nàng ấy là vương phi của ta.”
Câu nói của Lãnh Nam Phong khiến cho Mộ Dung Ưu sững sờ nhưng ngay lập tức hắn liền phản bác lại.
“Hiện giờ vẫn chưa phải.”
“Sau này thì phải.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi tránh ra!”
Đáng ghét, sao những lúc tranh cãi như thế này mà cái tên này vẫn là mặt liệt này chứ. Thật khiến cho hắn có cảm giác lời nói của bản thân đánh vào một tảng băng không hề có một chút phản ứng vậy đó.
Hai người còn đang giằng co thì bỗng nhiên Huyền Vũ bước vào hét to.
“Cãi hoài! Lão tử nghe mà nhức đầu. Mộ Dung tướng quân, ngài đến ẵm đi chứ cứ để hai tên tiểu tử này như vậy thì có mà tới sáng mai cũng chưa xong.”
Mộ Dung tướng quân: “...”
Mộ Dung Ưu: “...”
Lãnh Nam Phong: “...”
Lãnh Ngạo Thiên: “...”
Thanh Long: “...”
Huyền Vũ, hình như ngươi đã quên mất bản thân đang là lão nông hiền lành, chất phác rồi.