Tối hôm đó, Tử Linh từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đập vào mắt chính là gương mặt tuấn tú của Lãnh Nam Phong cùng Mộ Dung Ưu.
“Linh nhi, nàng tỉnh rồi.”
“Tiểu Linh nhi, muội tỉnh rồi.”
Cả hai nhìn thấy Tử Linh tỉnh dậy thì đồng thời hô lên. Nàng thấy phản ứng thái quá của hai người thì khẽ cười.
“Cũng không phải sắp chết, làm gì mà mừng dữ vậy.”
“Tiểu Linh nhi, không được nói như vậy.”
Tử Linh vừa nói xong thì Mộ Dung Ưu đã lên tiếng khiển trách. Nàng nhìn thấy đại ca ‘yêu dấu’ của mình lại sắp giở bài ca lải nhải thì vội vàng đưa ánh mắt ra hiệu với Lãnh Nam Phong.
“Linh nhi tỉnh lại rồi. Giờ ngươi có thể về rồi. Ngươi cứ yên tâm để nàng ấy ở đây đi. Chuyện Linh nhi đã giải độc tạm thời đừng để cho ai biết được.”
Lãnh Nam Phong nhận được tín hiệu cầu cứu của Tử Linh liền lấy cớ đuổi khách. Không để cho Mộ Dung Ưu có cơ hội kháng nghị đã bị Lãnh Nam Phong đẩy ra khỏi cửa.
“Uy, ta là đại ca của tiểu Linh nhi đó. Ngươi dám...”
Mộ Dung Ưu chưa kịp nói xong thì Lãnh Nam Phong đã đóng cửa lại. Tuy rằng tức giận hành động đuổi khách của Lãnh Nam Phong nhưng Mộ Dung Ưu hắn là một người đại nhân đại lượng (tốt bụng) không thèm chấp chuyện nhỏ nhặt này.
Đợi Lãnh Nam Phong đóng cửa lại thì Tử Linh mới lên tiếng.
“Ngươi nói hết cho đại ca biết rồi sao?”
“Nàng yên tâm đi. Chuyện nàng vì sao bị thương thì ta nói thật nhưng còn những chuyện khác thì chưa. Ta vẫn còn nhớ nàng muốn đích thân nói tất cả mọi chuyện cho phụ thân cùng đại ca mà.”
Lúc đầu Tử Linh nghe thấy Lãnh Nam Phong chưa nói mọi chuyện cho đại ca nghe thì thở phào. Nhưng khi nghe nói tới từ “phụ thân”, “đại ca” thì bất giác mặt nàng đỏ lên như muốn nhỏ máu vậy.
“Cái... cái gì mà phụ thân, đại ca chứ? Đó chỉ là phụ thân, đại ca của ta thôi còn ngươi thì không liên quan gì hết.”
Thấy Tử Linh khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo) như vậy Lãnh Nam Phong cũng không thèm chấp. Hắn lại gần nàng, nắm lấy tay của Tử Linh.
“Sớm muộn gì cũng thành phụ thân, đại ca của ta mà thôi. Giờ thì nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Với cái sự mặt dày dạo gần đây của Lãnh Nam Phong, Tử Linh tỏ vẻ đã quen rồi không cần cãi lại làm gì cho mệt. Nàng thản nhiên nhận sự chăm sóc ôn nhu của hắn.
“À đúng rồi, chuyện ân nhân năm xưa cứu mẫu thân với ta ở bàn tay trái thiếu mất một ngón tay. Ngươi biết ai như vậy hay không?”
Tử Linh tính nằm ngủ nhưng lại chợt nhớ đến một chuyện quan trọng nên hướng Lãnh Nam Phong hỏi. Hắn suy tư một chút rồi nói.
“Nếu nói về người có đặc điểm đó thì chỉ có Lâm Trình, tam ca của Lâm Thục Đoan mà thôi.”
“Lâm Trình? Tại sao ông ta lại cứu mẫu thân và ta chứ? Mục đích của ông ta là gì chứ?”
Tử Linh thực sự là vô cùng không hiểu. Nhị ca cùng muội muội thì làm hại mẫu thân nàng nhưng còn ông ta thì lại cứu. Rốt cuộc là vì sao chứ?
“Chuyện đó thì ta không biết. Lâm Trình là con trai do Lâm gia chủ cùng một nô tỳ sinh ra. Cho nên từ nhỏ địa vị đã không bằng các vị huynh muội khác, ngày ngày bị người ức hiếp. Sau này, ông ta bỗng nhiên rời khỏi Lâm gia tự tạo sản nghiệp cho mình. Bây giờ ông ta đang là chủ của mấy tiệm cầm đồ lớn ở kinh thành.”
“Nếu có thể ngay tại kinh thành mà lập ra sản nghiệp trước mặt Lâm gia thì chắc chắn ông ta cũng có thủ đoạn không nhỏ.”
“Đúng vậy.”
Tử Linh suy tư một chút. Bỗng nhiên trong đầu nàng lóe lên linh quang.
“Lãnh Nam Phong, ngươi nghĩ thế nào nếu ta đến thăm dò Lâm Trình. Nếu ông ta có thể hợp tác với ta lật mặt Lâm gia thì càng có lợi hơn.”
“Hảo! Hảo! Ý của nàng là tuyệt nhất. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nàng cần tịnh dưỡng cho tốt. Đến khi khỏe hẳn mới nói về chuyện này.”
Lãnh Nam Phong dùng giọng điệu dỗ dành hài tử mà vừa nói vừa đắp chăn cho Tử Linh. Nàng bĩu môi thầm nghĩ: “Ta cũng không phải là hài tử. Ngươi dùng giọng điệu đó cho ai xem vậy hả?”
Mặc dù nghĩ vậy nhưng khi đã thả lỏng tâm tư thì Tử Linh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lãnh Nam Phong khẽ vén sợi tóc trên trán nàng rồi cũng lên giường ôm Tử Linh vào lòng bắt đầu ngủ. (Tg: “Á, ăn đậu hủ trắng trợn luôn.”)
Sáng hôm sau
“A”
Cả Phong vương phủ ngập tràn ánh sáng ban mai tươi đẹp. Bỗng nhiên, một tiếng thét như bị chọt tiết của nữ nhân vang vọng khắp nơi.
Bịch
Lãnh Nam Phong đã nhận ra Tử Linh đã tỉnh dậy nhưng hắn muốn xem phản ứng của nàng ra sao khi thấy hắn nằm bên cạnh. Nhưng ai mà ngờ được, tai của hắn bỗng lãnh trọn tiếng hét to của nàng. Chưa hết, bản thân Lãnh Nam Phong thì bị đạp thẳng xuống giường. Đến lúc này mà còn có thể giả vờ ngủ thì không phải là con người nữa rồi.
“Linh nhi, sao nàng lại đá ta?”
“Ngươi còn dám hỏi ta tại sao nữa hả? Ta còn chưa xử ngươi cái tội nhân lúc ta ngủ lại dám chiếm tiện nghi của ta nữa đó.”
“Nhưng đây là giường của ta. Nàng nằm trên giường của ta thì ta biết đi đâu ngủ đây. Vì vậy, ta chỉ còn cách nằm ngủ cùng nàng thôi.”
Lãnh Nam Phong làm ra bộ mặt ủy khuất. Tử Linh thấy vậy thì câm nín triệt để. Ông trời ơi, ông có thể nói cho tôi biết vì sao một đại nam nhân luôn luôn là mặt lạnh. Vậy mà giờ đây lại có bộ dáng ủy khuất như thế này. Thế giới này đảo lộn rồi sao?
“Ngươi... ngươi không biết đi phòng khác ngủ hay sao?”
“Ta nào còn phòng nào chứ.”
Lãnh Nam Phong nhún nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ. Tử Linh thấy bộ dạng này của hắn mà chỉ muốn xông lên đánh chết cái gương mặt đó. Vô sỉ! Quá vô sỉ!
“Vương gia”
Ngay lúc Tử Linh muốn hét vào mặt Lãnh Nam Phong thì bên ngoài vang lên tiếng nói của quản gia.
“Có chuyện gì?”
Lãnh Nam Phong nhíu mày. Buổi sáng tốt đẹp của hắn mà lại dám to gan phá đám. Phong vương phủ này quả nhiên cần chấn chỉnh lại mà.
“Tâu vương gia, các vị thị thiếp mang điểm tâm đến mời ngài thưởng thức.”
“Thị thiếp?”
Lãnh Nam Phong chưa kịp lên tiếng kêu quản gia đuổi mấy người đó đi thì đằng sau vang lên giọng nói đầy nguy hiểm của Tử Linh. Hắn quay lại thì chứng kiến dung mạo như hoa như ngọc của nàng giờ đây phản phất một tầng nguy hiểm. (Tg: “Chết ca rồi. Cho chừa cái tội nhận thị thiếp bậy bạ.”)
Tử Linh hiện giờ rất bực mình. Nàng cũng không biết bản thân bị làm sao nữa. Nhưng khi nàng biết được Lãnh Nam Phong vậy mà cũng có thị thiếp thì trong lòng rất khó chịu.
“Linh nhi, nàng đừng hiểu lầm. Mấy nữ nhân đó ta không hề có tình cảm. Chỉ là...”
“Ngươi đi ra ngoài đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
Không đợi cho Lãnh Nam Phong nói hết Tử Linh đã lấy chăn che phủ đầu mình không nhìn mặt hắn. Lãnh Nam Phong không còn cách nào khác chỉ đành đi ra khỏi phòng. Cứ thế, cả ngày hôm đó, Lãnh Nam Phong cứ không ngừng tỏa ra khí lạnh khiến cho người người trong phủ sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.
Về phần Tử Linh, sau khi Lãnh Nam Phong rời khỏi phòng. Nàng bắt đầu suy nghĩ lại về những cảm xúc khác thường của mình.
Tại sao mình lại khó chịu khi biết Lãnh Nam Phong có thị thiếp? Tại sao chỉ cần nghĩ hắn sẽ chia sẻ sự ôn nhu với những nữ nhân khác thì tim lại đau như vậy?
Chợt Tử Linh nhớ đến lúc trước Thủy đã từng nói với nàng. Nếu có một ngày cậu luôn suy nghĩ đến một người con trai. Thấy đau khi người con trai đó thân mật với người con gái khác. Ở bên cạnh người con trai đó thì thấy ấm áp. Vậy thì lúc đó cậu đã biết thế nào là yêu.
Yêu? Yêu sao? Ta yêu Lãnh Nam Phong?
Nhưng liệu tình yêu này có nên xuất hiện hay không? Khi mà hắn là một vương gia cổ đại, sau này có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Trong khi ta...
Bất giác, trên gương mặt của Tử Linh bắt đầu vương đầy lệ lúc nào không biết. Thì ra từ lâu nàng đã sa vào vũng bùn tình yêu này rồi. Đến khi nàng nhận ra thì mọi chuyện đã quá trễ. Hình bóng Lãnh Nam Phong đã khắc sâu trong tâm trí nàng không thể xóa nhòa được.
“Linh nhi, ta vào được không? Linh nhi?”
Lãnh Nam Phong sau khi suy nghĩ kỹ càng thì quyết định đến tìm Tử Linh để giải thích. Nhưng khi hắn vào phòng thì không còn thấy bóng dáng của nàng nữa. Lãnh Nam Phong vội vàng đi tìm Tử Linh. Linh nhi, rốt cuộc nàng đi đâu?
Tử Linh vốn muốn quay về Phủ tướng quân nhưng nàng biết chắc rằng Lãnh Nam Phong sẽ đến đó tìm nàng nên quyết định không quay về. Lúc này, nàng cần phải yên tĩnh để suy nghĩ kỹ trước đối mặt với Lãnh Nam Phong.
Tử Linh cứ đi mãi, đến khi gần đến một con suối nhỏ ở ngoài kinh thành thì nàng phát hiện ra mình trong lúc thẫn thờ đã đi đến đây. Nhưng đã lỡ đến thì ở đây một lúc vậy.
Tử Linh tiến lại gần con suối nhỏ. Càng lại gần, nàng nghe được tiếng sao vang lên. Tiếng sao này rất hay nhưng dường như chủ nhân thổi khúc nhạc này đang có chuyện buồn nên thổi ra cũng là bản nhạc buồn.
Dường như người đó cảm nhận được có người tới nên dừng lại. Người đó quay lại. Một trung niên nam tử mỉm cười như gió xuân mà nhìn Tử Linh. Trung niên nam tử này tuy rằng trên gương mặt lưu lại nét sương gió của năm tháng nhưng cũng không khó có thể nhìn ra hồi trẻ người này là mĩ nam tử.
“Tiểu cô nương, nếu đã đến đây rồi thì ngồi xuống thưởng thức một khúc đi.”
Tử Linh đi xuống ngồi cạnh trung niên nam tử đó. Người đó bắt đầu đưa sáo lên thổi. Tiếng sáo du dương làm lòng người bình yên. Hết một khúc, trung niên nam tử buông sáo xuống. Hai người cứ thế mà im lặng ngồi nhìn xa xăm.
“Khúc nhạc thật hay nhưng cũng thật buồn.” – Tử Linh lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“Vậy hả? Ta còn sợ tiểu cô nương chê nữa đó.”
“Sao người lại ở đây mà sầu não như vậy?”
“Ta không sầu não. Ta chỉ ở đây nhớ về một cố nhân mà thôi.”
Trung niên nam tử đó nở một nụ cười buồn. Một nụ cười cho người khác cảm nhận được nổi cô đơn tột cùng.
“Linh nhi, nàng tỉnh rồi.”
“Tiểu Linh nhi, muội tỉnh rồi.”
Cả hai nhìn thấy Tử Linh tỉnh dậy thì đồng thời hô lên. Nàng thấy phản ứng thái quá của hai người thì khẽ cười.
“Cũng không phải sắp chết, làm gì mà mừng dữ vậy.”
“Tiểu Linh nhi, không được nói như vậy.”
Tử Linh vừa nói xong thì Mộ Dung Ưu đã lên tiếng khiển trách. Nàng nhìn thấy đại ca ‘yêu dấu’ của mình lại sắp giở bài ca lải nhải thì vội vàng đưa ánh mắt ra hiệu với Lãnh Nam Phong.
“Linh nhi tỉnh lại rồi. Giờ ngươi có thể về rồi. Ngươi cứ yên tâm để nàng ấy ở đây đi. Chuyện Linh nhi đã giải độc tạm thời đừng để cho ai biết được.”
Lãnh Nam Phong nhận được tín hiệu cầu cứu của Tử Linh liền lấy cớ đuổi khách. Không để cho Mộ Dung Ưu có cơ hội kháng nghị đã bị Lãnh Nam Phong đẩy ra khỏi cửa.
“Uy, ta là đại ca của tiểu Linh nhi đó. Ngươi dám...”
Mộ Dung Ưu chưa kịp nói xong thì Lãnh Nam Phong đã đóng cửa lại. Tuy rằng tức giận hành động đuổi khách của Lãnh Nam Phong nhưng Mộ Dung Ưu hắn là một người đại nhân đại lượng (tốt bụng) không thèm chấp chuyện nhỏ nhặt này.
Đợi Lãnh Nam Phong đóng cửa lại thì Tử Linh mới lên tiếng.
“Ngươi nói hết cho đại ca biết rồi sao?”
“Nàng yên tâm đi. Chuyện nàng vì sao bị thương thì ta nói thật nhưng còn những chuyện khác thì chưa. Ta vẫn còn nhớ nàng muốn đích thân nói tất cả mọi chuyện cho phụ thân cùng đại ca mà.”
Lúc đầu Tử Linh nghe thấy Lãnh Nam Phong chưa nói mọi chuyện cho đại ca nghe thì thở phào. Nhưng khi nghe nói tới từ “phụ thân”, “đại ca” thì bất giác mặt nàng đỏ lên như muốn nhỏ máu vậy.
“Cái... cái gì mà phụ thân, đại ca chứ? Đó chỉ là phụ thân, đại ca của ta thôi còn ngươi thì không liên quan gì hết.”
Thấy Tử Linh khẩu thị tâm phi (nói một đằng nghĩ một nẻo) như vậy Lãnh Nam Phong cũng không thèm chấp. Hắn lại gần nàng, nắm lấy tay của Tử Linh.
“Sớm muộn gì cũng thành phụ thân, đại ca của ta mà thôi. Giờ thì nàng nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Với cái sự mặt dày dạo gần đây của Lãnh Nam Phong, Tử Linh tỏ vẻ đã quen rồi không cần cãi lại làm gì cho mệt. Nàng thản nhiên nhận sự chăm sóc ôn nhu của hắn.
“À đúng rồi, chuyện ân nhân năm xưa cứu mẫu thân với ta ở bàn tay trái thiếu mất một ngón tay. Ngươi biết ai như vậy hay không?”
Tử Linh tính nằm ngủ nhưng lại chợt nhớ đến một chuyện quan trọng nên hướng Lãnh Nam Phong hỏi. Hắn suy tư một chút rồi nói.
“Nếu nói về người có đặc điểm đó thì chỉ có Lâm Trình, tam ca của Lâm Thục Đoan mà thôi.”
“Lâm Trình? Tại sao ông ta lại cứu mẫu thân và ta chứ? Mục đích của ông ta là gì chứ?”
Tử Linh thực sự là vô cùng không hiểu. Nhị ca cùng muội muội thì làm hại mẫu thân nàng nhưng còn ông ta thì lại cứu. Rốt cuộc là vì sao chứ?
“Chuyện đó thì ta không biết. Lâm Trình là con trai do Lâm gia chủ cùng một nô tỳ sinh ra. Cho nên từ nhỏ địa vị đã không bằng các vị huynh muội khác, ngày ngày bị người ức hiếp. Sau này, ông ta bỗng nhiên rời khỏi Lâm gia tự tạo sản nghiệp cho mình. Bây giờ ông ta đang là chủ của mấy tiệm cầm đồ lớn ở kinh thành.”
“Nếu có thể ngay tại kinh thành mà lập ra sản nghiệp trước mặt Lâm gia thì chắc chắn ông ta cũng có thủ đoạn không nhỏ.”
“Đúng vậy.”
Tử Linh suy tư một chút. Bỗng nhiên trong đầu nàng lóe lên linh quang.
“Lãnh Nam Phong, ngươi nghĩ thế nào nếu ta đến thăm dò Lâm Trình. Nếu ông ta có thể hợp tác với ta lật mặt Lâm gia thì càng có lợi hơn.”
“Hảo! Hảo! Ý của nàng là tuyệt nhất. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là nàng cần tịnh dưỡng cho tốt. Đến khi khỏe hẳn mới nói về chuyện này.”
Lãnh Nam Phong dùng giọng điệu dỗ dành hài tử mà vừa nói vừa đắp chăn cho Tử Linh. Nàng bĩu môi thầm nghĩ: “Ta cũng không phải là hài tử. Ngươi dùng giọng điệu đó cho ai xem vậy hả?”
Mặc dù nghĩ vậy nhưng khi đã thả lỏng tâm tư thì Tử Linh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lãnh Nam Phong khẽ vén sợi tóc trên trán nàng rồi cũng lên giường ôm Tử Linh vào lòng bắt đầu ngủ. (Tg: “Á, ăn đậu hủ trắng trợn luôn.”)
Sáng hôm sau
“A”
Cả Phong vương phủ ngập tràn ánh sáng ban mai tươi đẹp. Bỗng nhiên, một tiếng thét như bị chọt tiết của nữ nhân vang vọng khắp nơi.
Bịch
Lãnh Nam Phong đã nhận ra Tử Linh đã tỉnh dậy nhưng hắn muốn xem phản ứng của nàng ra sao khi thấy hắn nằm bên cạnh. Nhưng ai mà ngờ được, tai của hắn bỗng lãnh trọn tiếng hét to của nàng. Chưa hết, bản thân Lãnh Nam Phong thì bị đạp thẳng xuống giường. Đến lúc này mà còn có thể giả vờ ngủ thì không phải là con người nữa rồi.
“Linh nhi, sao nàng lại đá ta?”
“Ngươi còn dám hỏi ta tại sao nữa hả? Ta còn chưa xử ngươi cái tội nhân lúc ta ngủ lại dám chiếm tiện nghi của ta nữa đó.”
“Nhưng đây là giường của ta. Nàng nằm trên giường của ta thì ta biết đi đâu ngủ đây. Vì vậy, ta chỉ còn cách nằm ngủ cùng nàng thôi.”
Lãnh Nam Phong làm ra bộ mặt ủy khuất. Tử Linh thấy vậy thì câm nín triệt để. Ông trời ơi, ông có thể nói cho tôi biết vì sao một đại nam nhân luôn luôn là mặt lạnh. Vậy mà giờ đây lại có bộ dáng ủy khuất như thế này. Thế giới này đảo lộn rồi sao?
“Ngươi... ngươi không biết đi phòng khác ngủ hay sao?”
“Ta nào còn phòng nào chứ.”
Lãnh Nam Phong nhún nhún vai làm ra vẻ bất đắc dĩ. Tử Linh thấy bộ dạng này của hắn mà chỉ muốn xông lên đánh chết cái gương mặt đó. Vô sỉ! Quá vô sỉ!
“Vương gia”
Ngay lúc Tử Linh muốn hét vào mặt Lãnh Nam Phong thì bên ngoài vang lên tiếng nói của quản gia.
“Có chuyện gì?”
Lãnh Nam Phong nhíu mày. Buổi sáng tốt đẹp của hắn mà lại dám to gan phá đám. Phong vương phủ này quả nhiên cần chấn chỉnh lại mà.
“Tâu vương gia, các vị thị thiếp mang điểm tâm đến mời ngài thưởng thức.”
“Thị thiếp?”
Lãnh Nam Phong chưa kịp lên tiếng kêu quản gia đuổi mấy người đó đi thì đằng sau vang lên giọng nói đầy nguy hiểm của Tử Linh. Hắn quay lại thì chứng kiến dung mạo như hoa như ngọc của nàng giờ đây phản phất một tầng nguy hiểm. (Tg: “Chết ca rồi. Cho chừa cái tội nhận thị thiếp bậy bạ.”)
Tử Linh hiện giờ rất bực mình. Nàng cũng không biết bản thân bị làm sao nữa. Nhưng khi nàng biết được Lãnh Nam Phong vậy mà cũng có thị thiếp thì trong lòng rất khó chịu.
“Linh nhi, nàng đừng hiểu lầm. Mấy nữ nhân đó ta không hề có tình cảm. Chỉ là...”
“Ngươi đi ra ngoài đi. Ta muốn nghỉ ngơi.”
Không đợi cho Lãnh Nam Phong nói hết Tử Linh đã lấy chăn che phủ đầu mình không nhìn mặt hắn. Lãnh Nam Phong không còn cách nào khác chỉ đành đi ra khỏi phòng. Cứ thế, cả ngày hôm đó, Lãnh Nam Phong cứ không ngừng tỏa ra khí lạnh khiến cho người người trong phủ sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.
Về phần Tử Linh, sau khi Lãnh Nam Phong rời khỏi phòng. Nàng bắt đầu suy nghĩ lại về những cảm xúc khác thường của mình.
Tại sao mình lại khó chịu khi biết Lãnh Nam Phong có thị thiếp? Tại sao chỉ cần nghĩ hắn sẽ chia sẻ sự ôn nhu với những nữ nhân khác thì tim lại đau như vậy?
Chợt Tử Linh nhớ đến lúc trước Thủy đã từng nói với nàng. Nếu có một ngày cậu luôn suy nghĩ đến một người con trai. Thấy đau khi người con trai đó thân mật với người con gái khác. Ở bên cạnh người con trai đó thì thấy ấm áp. Vậy thì lúc đó cậu đã biết thế nào là yêu.
Yêu? Yêu sao? Ta yêu Lãnh Nam Phong?
Nhưng liệu tình yêu này có nên xuất hiện hay không? Khi mà hắn là một vương gia cổ đại, sau này có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Trong khi ta...
Bất giác, trên gương mặt của Tử Linh bắt đầu vương đầy lệ lúc nào không biết. Thì ra từ lâu nàng đã sa vào vũng bùn tình yêu này rồi. Đến khi nàng nhận ra thì mọi chuyện đã quá trễ. Hình bóng Lãnh Nam Phong đã khắc sâu trong tâm trí nàng không thể xóa nhòa được.
“Linh nhi, ta vào được không? Linh nhi?”
Lãnh Nam Phong sau khi suy nghĩ kỹ càng thì quyết định đến tìm Tử Linh để giải thích. Nhưng khi hắn vào phòng thì không còn thấy bóng dáng của nàng nữa. Lãnh Nam Phong vội vàng đi tìm Tử Linh. Linh nhi, rốt cuộc nàng đi đâu?
Tử Linh vốn muốn quay về Phủ tướng quân nhưng nàng biết chắc rằng Lãnh Nam Phong sẽ đến đó tìm nàng nên quyết định không quay về. Lúc này, nàng cần phải yên tĩnh để suy nghĩ kỹ trước đối mặt với Lãnh Nam Phong.
Tử Linh cứ đi mãi, đến khi gần đến một con suối nhỏ ở ngoài kinh thành thì nàng phát hiện ra mình trong lúc thẫn thờ đã đi đến đây. Nhưng đã lỡ đến thì ở đây một lúc vậy.
Tử Linh tiến lại gần con suối nhỏ. Càng lại gần, nàng nghe được tiếng sao vang lên. Tiếng sao này rất hay nhưng dường như chủ nhân thổi khúc nhạc này đang có chuyện buồn nên thổi ra cũng là bản nhạc buồn.
Dường như người đó cảm nhận được có người tới nên dừng lại. Người đó quay lại. Một trung niên nam tử mỉm cười như gió xuân mà nhìn Tử Linh. Trung niên nam tử này tuy rằng trên gương mặt lưu lại nét sương gió của năm tháng nhưng cũng không khó có thể nhìn ra hồi trẻ người này là mĩ nam tử.
“Tiểu cô nương, nếu đã đến đây rồi thì ngồi xuống thưởng thức một khúc đi.”
Tử Linh đi xuống ngồi cạnh trung niên nam tử đó. Người đó bắt đầu đưa sáo lên thổi. Tiếng sáo du dương làm lòng người bình yên. Hết một khúc, trung niên nam tử buông sáo xuống. Hai người cứ thế mà im lặng ngồi nhìn xa xăm.
“Khúc nhạc thật hay nhưng cũng thật buồn.” – Tử Linh lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“Vậy hả? Ta còn sợ tiểu cô nương chê nữa đó.”
“Sao người lại ở đây mà sầu não như vậy?”
“Ta không sầu não. Ta chỉ ở đây nhớ về một cố nhân mà thôi.”
Trung niên nam tử đó nở một nụ cười buồn. Một nụ cười cho người khác cảm nhận được nổi cô đơn tột cùng.