Hai mươi hai năm trước
“Ngươi nói sao? Trên đường dâng hương trở về, mẫu thân của ta bị một toán hắc y nhân bắt đi hay sao?”
Mộ Dung tướng quân- Mộ Dung Phục- lúc này mười tám tuổi, một thân mặc hắc y, ngũ quan đoan chính, cương trực. Mày kiếm, mắt ưng, mái tóc được búi lên bằng ngọc quan, hiện ra một mỹ nam tử. Đáng lý ra hiện giờ hắn đang ở ngoài biên ải với phụ thân Mộ Dung Hán Minh nhưng vì một tin tức động trời được gửi tới. Vì thế Mộ Dung Phục mới một thân một mình trở về.
“Thưa đại công tử, đúng vậy. Bọn thuộc hạ đã cố hết sức nhưng những hắc y nhân đó lại dùng đạn khói đánh lạc hướng bọn thuộc hạ. Sau đó, phu nhân đã bị bắt đi mất. Vì an nguy của phu nhân thuộc hạ đành gửi tin báo ra chiến trường. Nhưng hiện giờ lại là thời điểm căng thẳng nên thuộc hạ không dám gửi tin cho đại tướng quân mà chỉ gửi cho đại thiếu gia.”
“Ngươi làm như vậy rất tốt. Hiện giờ, phụ thân ta đang lo lắng chuyện ngoài biên ải, tốt hơn hết là đừng để người biết chuyện này tránh ảnh hưởng đến đại sự. Chuyện của mẫu thân ta sẽ tự mình lo liệu, ngươi đi ra gọi tam đệ vào đây.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Mộ Dung Phục đăm chiêu, chuyện của mẫu thân tuyệt đối không thể cho phụ thân biết được. Tuy rằng có nhị đệ ở xa trường giúp sức cho phụ thân nhưng cũng không thể không lo. Người còn trọng trách nặng nề với Vọng Nguyệt Quốc, ta sẽ là người đem mẫu thân trở về.
“Đại ca”
Một mỹ nam tử một thân hồng y bước vào. Nam tử này một thân tao nhã tôn quý, có vài phần giống với Mộ Dung Phục nhưng trong ánh mắt lóe lên vẻ cơ trí. Nam tử này không ai khác mà chính là Tam thiếu gia của lão tướng Mộ Dung Hán Minh – Mộ Dung Hạo Phi.
“Tam đệ, chuyện của mẫu thân đệ chắc là biết rồi.”
“Đúng vậy, đệ biết rồi. Nhị nương cũng rất lo lắng cho mẫu thân.”
Lão tướng Mộ Dung Hán Minh có hai thê tử và bốn người con. Đại phu nhân Mai Trâm Anh là người mà ông yêu thương nhất. Bà có ba người con, đại thiếu gia Mộ Dung Phục, tam thiếu gia Mộ Dung Hạo Phi và một nữ nhi là muội muội song sinh của Mộ Dung Hạo Phi – Mộ Dung Thiên Di.
Còn về phần nhị phu nhân Lam Nghi Dung, bà vốn là thê tử của huynh đệ vào sinh ra tử của lão tướng Mộ Dung Hán Minh. Phu quân của bà vì đỡ thay mũi tên cho lão tướng mà chết nơi xa trường, khi đó bà đang mang thai cốt nhục của người đó. Trước khi chết, người đó đã nhờ lão tướng Mộ Dung Hán Minh chăm sóc cho thê tử của mình và cho hài nhi của mình một người cha.
Sau đó, lão tướng Mộ Dung Hán Minh thú (lấy) Lam Nghi Dung là thê tử còn hài nhi của bà cùng phu quân thì được mang danh nhị thiếu gia Mộ Dung Anh Thái. Từ khi bước vào Mộ Dung gia, bà chỉ một lòng hướng Phật và chăm sóc cho nhi tử mà không quan tâm đến việc khác. Hơn thế nữa bà còn là chị em tốt với đại phu nhân Mai Trâm Anh. Vì thế khi nghe tin đại phu nhân mất tích bà đã vô cùng lo lắng.
“Ta có chuyện muốn nhờ đệ.”
“Đại ca có chuyện gì?”
“Giờ ta phải đi cứu mẫu thân, không biết lúc nào sẽ trở về. Đệ hãy giúp ta che giấu chuyện của mẫu thân với phụ thân trong khoảng thời gian này.”
“Đệ chắc chắn sẽ tận lực. Nhưng mà đại ca, huynh một thân một mình như vậy liệu có ổn hay không? Hay là để đệ đi cùng huynh.”
“Không cần! Đệ cứ yên tâm. Ta tự biết phải làm sao.”
Ngay ngày hôm sau, Mộ Dung Phục lên đường đi điều tra mọi chuyện.
Tại Nguyệt Cát
“Sao rồi? Phu nhân kia vẫn không chịu ăn gì à?”
Một giọng nói trong trẻo phát ra từ thân ảnh lam y sau lớp màn sa đung đưa tạo nên vẻ huyền ảo. Ở bên ngoài, một thị nữ cung kính trước thân ảnh đó.
“Bẩm thánh nữ, phu nhân kia vẫn một mực không muốn ăn mà chỉ nói muốn chúng ta thả người ra.”
“Vậy hả? Vậy thì ta sẽ đích thân đến thuyết phục bà ấy.”
“Thánh nữ, Y nhi có thắc mắc sao người cứ hao tâm lo cho phu nhân kia như vậy? Nếu bà ta không muốn ăn thì cứ đề bà ta chết đói đi.”
“Im miệng!”
Thân ảnh lam y tức giận nói. Sau đó thân ảnh đó đứng dậy đi ra khỏi màn sa lộ ra một nữ tử khuynh quốc khuynh thành. Tóc đen mượt mà, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng như tuyết, mắt tựa ánh sao lấp lánh.
Nàng mặc một thân lam y, eo thon nhỏ nhắn, đường cong lả lướt khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ mình đã gặp tiên nữ. Nàng chính là Giang Nguyệt Uyển, thánh nữ của Nguyệt Cát, nữ nhi của Minh chủ Nguyệt Cát Giang Đình Trung. Sau này, Giang Nguyệt Uyển chính là Lý Ngọc, mẫu thân của Tử Linh.
“Việc của ta không cần ngươi lo. Giờ thì không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Nô tỳ tên Y nhi kia lui ra chỉ còn lại một mình Giang Nguyệt Uyển thầm thở dài. Haiz, đến khi nào thì cha mới nhận ra những việc làm hiện tại của mình là sai trái đây. Ta không khuyên được cha thì chỉ còn cách giúp những người mà cha làm hại trong phạm vi có thể. Mong sao những việc đó có thể làm giảm bớt tội nghiệt của cha.
Giang Nguyệt Uyển rời khỏi phòng rồi đi về phía Tuyền Lâm cung.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” – Nàng nói với hai hắc y nhân canh cửa.
“Thánh nữ, nhưng...” – một tên hắc y nhân khó xử nói.
“Sao? Giờ lời của ta mà các ngươi cũng không nghe à?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Lui xuống”
Đợi cho hai hắc y nhân kia lui xuống, Giang Nguyệt Uyển bước vào căn phòng.
Trong phòng là một nữ nhân, tuy rằng bà đã có tuổi nhưng gương mặt lại không hiện lên dấu ấn của thời gian mà vẫn giữ được nét đẹp vốn có.
Giang Nguyệt Uyển nhìn một bàn món ăn vẫn chưa từng được động qua liền khẽ lắc đầu.
“Sao phu nhân không ăn đi? Nếu không ăn thì người sẽ không có sức đâu. Nếu phu nhân ăn thì ta sẽ làm một chuyện cho người. Phu nhân muốn gì?”
“Ta chỉ muốn rời khỏi chỗ này.” – Đại phu nhân Mai Trâm Anh hướng Giang Nguyệt Uyển nhẹ nhàng nói.
“Ta xin lỗi, nhưng đó là điều duy nhất ta không thể làm cho người. Nhưng ta có thể giúp người việc khác.”
“Việc khác? Ha, ta không muốn thứ gì khác ngoài việc thoát khỏi đây. Còn cô nương, sao cô nương lại quan tâm đến một người xa lạ như ta chứ? Cô nương chính là thánh nữ cao cao tại thượng của Nguyệt Cát mà.”
“Thôi được rồi, chuyện đó phu nhân không cần quan tâm đến. Chuyện trước mắt thì người nên ăn đi nếu không khi người có cơ hội trốn thoát thì làm sao mà đi được.”
Giang Nguyệt Uyển ngồi xuống bên cạnh đại phu nhân Mai Trâm Anh. Nàng bắt đầu gắp thức ăn để vào trong chén của người.
“Cô nương nói vậy là có ý gì?”
“Ta không thể giúp phu nhân trốn thoát nhưng ta có thể truyền tin cho người thân của bà về việc bà đang ở đây. Họ có thể đến đây cứu bà.”
“Không được, như vậy rất nguy hiểm. Ta không thể để cho những người mà ta yêu thương bị tổn thương.”
“Phu nhân à, bà tốt nhất nên hiểu rằng đó chính là cách duy nhất.”
Đại phu nhân Mai Trâm Anh trầm mặc. Thấy như vậy, Giang Nguyệt Uyển đành an ủi.
“Người yên tâm đi. Khi họ đến ta sẽ cố gắng hết sức để giúp các người. Giờ thì người ăn đi.”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Giang Nguyệt Uyển thì đại phu nhân Mai Trâm Anh cũng chịu ăn một chút. Do nhiều ngày tuyệt thực nên giờ chỉ có thể ăn cháo hoa. Sau khi ăn xong, nàng muốn đi ra kêu người vào dọn dẹp thì bỗng...
“Tại sao lại muốn giúp ta?”
Giang Nguyệt Uyển đứng im lặng không nói. Một lúc sau, nàng quay lại nở một nụ cười nhẹ với đại phu nhân Mai Trâm Anh.
“Phu nhân có thể xem như ta đang giúp cha của mình chuộc lại lỗi lầm. Đúng rồi, bà muốn ta nói chuyện với ai? Tên là gì?”
“Cảm phiền cô nương đến gặp đại nhi tử Mộ Dung Phục của ta.”
“Hảo, ta đã biết.”
Nói rồi, nàng nhanh chóng bỏ đi.
Giang Nguyệt Uyển về lại phòng của mình. Nàng suy tư, làm sao để truyền tin cho người thân của phu nhân kia mà không bị cha cùng mấy ca ca, đệ đệ phát hiện đây. Đúng rồi, thử cách này xem sao.
Nàng cho gọi Y nhi vào rồi nói nàng ta báo với cha cùng mấy ca ca, đệ đệ rằng bản thân phải bế quan một tháng. Trong khoảng thời gian này ai cũng không được làm phiền. Sau đó, Giang Nguyệt Uyển chuẩn bị mọi thứ.
Nàng đang chuẩn bị thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Giang Nguyệt Uyển hoảng hồn vội vàng giấu mọi thứ đi.
“Ai đó?”
“Muội muội, là ta.”
“Đại ca, huynh vào đi.”
Giang Nguyệt Uyển ra mở cửa cho đại ca Giang Lăng Vĩ.
Giang Lăng Vĩ, đại nhi tử của Minh chủ Nguyệt Cát. Vẻ ngoài tuấn lãng nhưng không ai biết rằng đó chỉ là vỏ bọc cho một kẻ tàn bạo tột cùng. Y chỉ dịu dàng với duy nhất muội muội Giang Nguyệt Uyển của mình. Những đệ đệ khác thì còn lâu mới được như vậy.
“Đại ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?”
“Ta nghe nói muội muốn bế quan. Chuyện bế quan thì ta không phản đối nhưng muội nên xuất quan trước sinh thần mười sáu của mình. Hôm đó, cha có một quyết định quan trọng liên quan đến muội đấy.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Đến lúc đó muội sẽ biết. Ta chỉ muốn nói với muội như thế thôi. Giờ ta đi đây. Đừng cố sức quá đó.”
Giang Lăng Vĩ xoa đầu Giang Nguyệt Uyển. Nàng nhu thuận gật đầu. Tiễn chân đại ca xong, Giang Nguyệt Uyển nhanh chóng thu xếp đồ đạc.
Đêm đó, một thân ảnh nhỏ nhắn dụng khinh công phóng ra khỏi Nguyệt Cát.
“Ngươi nói sao? Trên đường dâng hương trở về, mẫu thân của ta bị một toán hắc y nhân bắt đi hay sao?”
Mộ Dung tướng quân- Mộ Dung Phục- lúc này mười tám tuổi, một thân mặc hắc y, ngũ quan đoan chính, cương trực. Mày kiếm, mắt ưng, mái tóc được búi lên bằng ngọc quan, hiện ra một mỹ nam tử. Đáng lý ra hiện giờ hắn đang ở ngoài biên ải với phụ thân Mộ Dung Hán Minh nhưng vì một tin tức động trời được gửi tới. Vì thế Mộ Dung Phục mới một thân một mình trở về.
“Thưa đại công tử, đúng vậy. Bọn thuộc hạ đã cố hết sức nhưng những hắc y nhân đó lại dùng đạn khói đánh lạc hướng bọn thuộc hạ. Sau đó, phu nhân đã bị bắt đi mất. Vì an nguy của phu nhân thuộc hạ đành gửi tin báo ra chiến trường. Nhưng hiện giờ lại là thời điểm căng thẳng nên thuộc hạ không dám gửi tin cho đại tướng quân mà chỉ gửi cho đại thiếu gia.”
“Ngươi làm như vậy rất tốt. Hiện giờ, phụ thân ta đang lo lắng chuyện ngoài biên ải, tốt hơn hết là đừng để người biết chuyện này tránh ảnh hưởng đến đại sự. Chuyện của mẫu thân ta sẽ tự mình lo liệu, ngươi đi ra gọi tam đệ vào đây.”
“Thuộc hạ cáo lui.”
Mộ Dung Phục đăm chiêu, chuyện của mẫu thân tuyệt đối không thể cho phụ thân biết được. Tuy rằng có nhị đệ ở xa trường giúp sức cho phụ thân nhưng cũng không thể không lo. Người còn trọng trách nặng nề với Vọng Nguyệt Quốc, ta sẽ là người đem mẫu thân trở về.
“Đại ca”
Một mỹ nam tử một thân hồng y bước vào. Nam tử này một thân tao nhã tôn quý, có vài phần giống với Mộ Dung Phục nhưng trong ánh mắt lóe lên vẻ cơ trí. Nam tử này không ai khác mà chính là Tam thiếu gia của lão tướng Mộ Dung Hán Minh – Mộ Dung Hạo Phi.
“Tam đệ, chuyện của mẫu thân đệ chắc là biết rồi.”
“Đúng vậy, đệ biết rồi. Nhị nương cũng rất lo lắng cho mẫu thân.”
Lão tướng Mộ Dung Hán Minh có hai thê tử và bốn người con. Đại phu nhân Mai Trâm Anh là người mà ông yêu thương nhất. Bà có ba người con, đại thiếu gia Mộ Dung Phục, tam thiếu gia Mộ Dung Hạo Phi và một nữ nhi là muội muội song sinh của Mộ Dung Hạo Phi – Mộ Dung Thiên Di.
Còn về phần nhị phu nhân Lam Nghi Dung, bà vốn là thê tử của huynh đệ vào sinh ra tử của lão tướng Mộ Dung Hán Minh. Phu quân của bà vì đỡ thay mũi tên cho lão tướng mà chết nơi xa trường, khi đó bà đang mang thai cốt nhục của người đó. Trước khi chết, người đó đã nhờ lão tướng Mộ Dung Hán Minh chăm sóc cho thê tử của mình và cho hài nhi của mình một người cha.
Sau đó, lão tướng Mộ Dung Hán Minh thú (lấy) Lam Nghi Dung là thê tử còn hài nhi của bà cùng phu quân thì được mang danh nhị thiếu gia Mộ Dung Anh Thái. Từ khi bước vào Mộ Dung gia, bà chỉ một lòng hướng Phật và chăm sóc cho nhi tử mà không quan tâm đến việc khác. Hơn thế nữa bà còn là chị em tốt với đại phu nhân Mai Trâm Anh. Vì thế khi nghe tin đại phu nhân mất tích bà đã vô cùng lo lắng.
“Ta có chuyện muốn nhờ đệ.”
“Đại ca có chuyện gì?”
“Giờ ta phải đi cứu mẫu thân, không biết lúc nào sẽ trở về. Đệ hãy giúp ta che giấu chuyện của mẫu thân với phụ thân trong khoảng thời gian này.”
“Đệ chắc chắn sẽ tận lực. Nhưng mà đại ca, huynh một thân một mình như vậy liệu có ổn hay không? Hay là để đệ đi cùng huynh.”
“Không cần! Đệ cứ yên tâm. Ta tự biết phải làm sao.”
Ngay ngày hôm sau, Mộ Dung Phục lên đường đi điều tra mọi chuyện.
Tại Nguyệt Cát
“Sao rồi? Phu nhân kia vẫn không chịu ăn gì à?”
Một giọng nói trong trẻo phát ra từ thân ảnh lam y sau lớp màn sa đung đưa tạo nên vẻ huyền ảo. Ở bên ngoài, một thị nữ cung kính trước thân ảnh đó.
“Bẩm thánh nữ, phu nhân kia vẫn một mực không muốn ăn mà chỉ nói muốn chúng ta thả người ra.”
“Vậy hả? Vậy thì ta sẽ đích thân đến thuyết phục bà ấy.”
“Thánh nữ, Y nhi có thắc mắc sao người cứ hao tâm lo cho phu nhân kia như vậy? Nếu bà ta không muốn ăn thì cứ đề bà ta chết đói đi.”
“Im miệng!”
Thân ảnh lam y tức giận nói. Sau đó thân ảnh đó đứng dậy đi ra khỏi màn sa lộ ra một nữ tử khuynh quốc khuynh thành. Tóc đen mượt mà, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng như tuyết, mắt tựa ánh sao lấp lánh.
Nàng mặc một thân lam y, eo thon nhỏ nhắn, đường cong lả lướt khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ mình đã gặp tiên nữ. Nàng chính là Giang Nguyệt Uyển, thánh nữ của Nguyệt Cát, nữ nhi của Minh chủ Nguyệt Cát Giang Đình Trung. Sau này, Giang Nguyệt Uyển chính là Lý Ngọc, mẫu thân của Tử Linh.
“Việc của ta không cần ngươi lo. Giờ thì không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Nô tỳ tên Y nhi kia lui ra chỉ còn lại một mình Giang Nguyệt Uyển thầm thở dài. Haiz, đến khi nào thì cha mới nhận ra những việc làm hiện tại của mình là sai trái đây. Ta không khuyên được cha thì chỉ còn cách giúp những người mà cha làm hại trong phạm vi có thể. Mong sao những việc đó có thể làm giảm bớt tội nghiệt của cha.
Giang Nguyệt Uyển rời khỏi phòng rồi đi về phía Tuyền Lâm cung.
“Các ngươi lui xuống hết đi.” – Nàng nói với hai hắc y nhân canh cửa.
“Thánh nữ, nhưng...” – một tên hắc y nhân khó xử nói.
“Sao? Giờ lời của ta mà các ngươi cũng không nghe à?”
“Thuộc hạ không dám.”
“Lui xuống”
Đợi cho hai hắc y nhân kia lui xuống, Giang Nguyệt Uyển bước vào căn phòng.
Trong phòng là một nữ nhân, tuy rằng bà đã có tuổi nhưng gương mặt lại không hiện lên dấu ấn của thời gian mà vẫn giữ được nét đẹp vốn có.
Giang Nguyệt Uyển nhìn một bàn món ăn vẫn chưa từng được động qua liền khẽ lắc đầu.
“Sao phu nhân không ăn đi? Nếu không ăn thì người sẽ không có sức đâu. Nếu phu nhân ăn thì ta sẽ làm một chuyện cho người. Phu nhân muốn gì?”
“Ta chỉ muốn rời khỏi chỗ này.” – Đại phu nhân Mai Trâm Anh hướng Giang Nguyệt Uyển nhẹ nhàng nói.
“Ta xin lỗi, nhưng đó là điều duy nhất ta không thể làm cho người. Nhưng ta có thể giúp người việc khác.”
“Việc khác? Ha, ta không muốn thứ gì khác ngoài việc thoát khỏi đây. Còn cô nương, sao cô nương lại quan tâm đến một người xa lạ như ta chứ? Cô nương chính là thánh nữ cao cao tại thượng của Nguyệt Cát mà.”
“Thôi được rồi, chuyện đó phu nhân không cần quan tâm đến. Chuyện trước mắt thì người nên ăn đi nếu không khi người có cơ hội trốn thoát thì làm sao mà đi được.”
Giang Nguyệt Uyển ngồi xuống bên cạnh đại phu nhân Mai Trâm Anh. Nàng bắt đầu gắp thức ăn để vào trong chén của người.
“Cô nương nói vậy là có ý gì?”
“Ta không thể giúp phu nhân trốn thoát nhưng ta có thể truyền tin cho người thân của bà về việc bà đang ở đây. Họ có thể đến đây cứu bà.”
“Không được, như vậy rất nguy hiểm. Ta không thể để cho những người mà ta yêu thương bị tổn thương.”
“Phu nhân à, bà tốt nhất nên hiểu rằng đó chính là cách duy nhất.”
Đại phu nhân Mai Trâm Anh trầm mặc. Thấy như vậy, Giang Nguyệt Uyển đành an ủi.
“Người yên tâm đi. Khi họ đến ta sẽ cố gắng hết sức để giúp các người. Giờ thì người ăn đi.”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Giang Nguyệt Uyển thì đại phu nhân Mai Trâm Anh cũng chịu ăn một chút. Do nhiều ngày tuyệt thực nên giờ chỉ có thể ăn cháo hoa. Sau khi ăn xong, nàng muốn đi ra kêu người vào dọn dẹp thì bỗng...
“Tại sao lại muốn giúp ta?”
Giang Nguyệt Uyển đứng im lặng không nói. Một lúc sau, nàng quay lại nở một nụ cười nhẹ với đại phu nhân Mai Trâm Anh.
“Phu nhân có thể xem như ta đang giúp cha của mình chuộc lại lỗi lầm. Đúng rồi, bà muốn ta nói chuyện với ai? Tên là gì?”
“Cảm phiền cô nương đến gặp đại nhi tử Mộ Dung Phục của ta.”
“Hảo, ta đã biết.”
Nói rồi, nàng nhanh chóng bỏ đi.
Giang Nguyệt Uyển về lại phòng của mình. Nàng suy tư, làm sao để truyền tin cho người thân của phu nhân kia mà không bị cha cùng mấy ca ca, đệ đệ phát hiện đây. Đúng rồi, thử cách này xem sao.
Nàng cho gọi Y nhi vào rồi nói nàng ta báo với cha cùng mấy ca ca, đệ đệ rằng bản thân phải bế quan một tháng. Trong khoảng thời gian này ai cũng không được làm phiền. Sau đó, Giang Nguyệt Uyển chuẩn bị mọi thứ.
Nàng đang chuẩn bị thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Giang Nguyệt Uyển hoảng hồn vội vàng giấu mọi thứ đi.
“Ai đó?”
“Muội muội, là ta.”
“Đại ca, huynh vào đi.”
Giang Nguyệt Uyển ra mở cửa cho đại ca Giang Lăng Vĩ.
Giang Lăng Vĩ, đại nhi tử của Minh chủ Nguyệt Cát. Vẻ ngoài tuấn lãng nhưng không ai biết rằng đó chỉ là vỏ bọc cho một kẻ tàn bạo tột cùng. Y chỉ dịu dàng với duy nhất muội muội Giang Nguyệt Uyển của mình. Những đệ đệ khác thì còn lâu mới được như vậy.
“Đại ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?”
“Ta nghe nói muội muốn bế quan. Chuyện bế quan thì ta không phản đối nhưng muội nên xuất quan trước sinh thần mười sáu của mình. Hôm đó, cha có một quyết định quan trọng liên quan đến muội đấy.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Đến lúc đó muội sẽ biết. Ta chỉ muốn nói với muội như thế thôi. Giờ ta đi đây. Đừng cố sức quá đó.”
Giang Lăng Vĩ xoa đầu Giang Nguyệt Uyển. Nàng nhu thuận gật đầu. Tiễn chân đại ca xong, Giang Nguyệt Uyển nhanh chóng thu xếp đồ đạc.
Đêm đó, một thân ảnh nhỏ nhắn dụng khinh công phóng ra khỏi Nguyệt Cát.