Giang Nguyệt Uyển ưu nhã bước vào đại cung. Hôm nay nàng vận một bộ hoàng y (y phục màu vàng) thanh khiết. Tóc đen mượt mà, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, da trắng như tuyết, mắt tựa ánh sao lấp lánh. Dung nhan kiều diễm bao phủ một tầng lạnh nhạt, khí chất băng lãnh khiến ai vừa nhìn đến nàng đều có cảm giác nhìn thấy tiên nữ nhưng lại không dám có ý nhúng chàm.
Giang Nguyệt Uyển lạnh nhạt tiến vào. Nàng xem nhẹ những ánh mắt vừa ái mộ, vừa thèm thuồng xung quanh. Nhưng bất ngờ, Giang Nguyệt Uyển cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng theo trực giác nhìn qua.
Ánh mắt của Giang Nguyệt Uyển nhìn đến một góc khuất trong đại cung. Dung nhan vốn lạnh nhạt thoáng hiện lên vẻ bối rối. Mộ Dung Phục! Chàng ấy ở đây!
Nhớ lại khoảng thời gian trước đó, sau khi bản thân lén đánh thuốc mê cho Mộ Dung Phục ngủ say rồi bỏ đi. Nhưng nàng không hề vội vàng trở về mà vẫn luôn âm thầm theo sau. Tận mắt chứng kiến bộ dạng đi khắp nơi tìm kiếm mình của Mộ Dung Phục khiến tim nàng đau nhói. Nhưng nàng biết cả hai mãi mãi không thể đến được với nhau.
Luận thân phận, bối cảnh của nhau đã là một khoảng cách không cách nào rút ngắn. Mộ Dung Phục, ta thật sự đã yêu chàng. Mấy ngày qua được ở chung với chàng chính là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của ta. Nhưng ta với chàng là không thể, chàng hãy cứ xem như ta chưa từng xuất hiện trong cuộc đời chàng. Hãy để những ngày trước đó trở thành ký ức đẹp nhất của hai chúng ta.
Giang Nguyệt Uyển sau khi đã suy nghĩ kỹ liền quyết tuyệt trở về. Nàng vận một thân hắc y rồi bắn tên truyền tin về phu nhân và bản đồ Nguyệt Cát cho Mộ Dung Phục. Qủa nhiên, Mộ Dung Phục vừa nhận được thì không tìm kiếm tung tích của Giang Nguyệt Uyển nữa.
Bản thân nàng thì nhanh chóng trở về Nguyệt Cát. Mộ Dung Phục, lần sau tái kiến (gặp lại) thì hai người chúng ta chính là đứng trên hai chiến tuyến khác nhau.
Trở lại với hiện tại.
“Uyển nhi, có chuyện gì sao?”
Minh chủ Giang Vân Phi thấy Giang Nguyệt Uyển cứ thất thần mà nhìn về một phía thì lên tiếng hỏi. Giang Nguyệt Uyển lấy lại tinh thần, nàng vội vàng chuyển đi ánh mắt đang nhìn Mộ Dung Phục.
“Không có gì đâu cha. Nữ nhi chỉ đang nhìn bài trí xung quanh mà thôi.” – Nàng mỉm cười lắc đầu.
“Ha ha, vậy sau khi nhìn xong Uyển nhi thấy sao?”
“Tất cả đều rất rực rỡ, đẹp mắt.”
“Con hài lòng là tốt rồi. Lại đây, nữ nhi mà ta sủng nhất phải ngồi bên cạnh ta chứ.”
Giang Nguyệt Uyển nhẹ nhàng đi lại rồi ngồi xuống bên trái của Minh chủ Giang Vân Phi. Tuy rằng trên mặt vẫn giữ một mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt nàng luôn khẽ nhìn sang Mộ Dung Phục.
Trong góc khuất, Mộ Dung Phục hướng ánh mắt nhìn về Giang Nguyệt Uyển. Ha ha, thì ra từ đầu tới giờ bản thân vẫn như một ngốc tử (đứa ngốc) bị người đùa bỡn mà không biết. Giang Nguyệt Uyển, nữ nhi duy nhất của Minh chủ Nguyệt Cát Giang Vân Phi. Ngay từ đầu, nàng vẫn luôn lừa ta, ngay cả cái tên cũng là giả. Trên đời này, vốn không hề có Lý Ngọc mà chỉ có Giang Nguyệt Uyển.
Yến tiệc diễn ra được một lúc thì Minh chủ Giang Vân Phi giơ tay bảo dừng lại rồi quay sang Giang Nguyệt Uyển nói.
“Uyển nhi, hôm nay là sinh thần của con. Ta có một món quà đặc biệt muốn tặng con.”
Minh chủ Giang Vân Phi vỗ tay hai cái. Một hắc y nhân nhanh chóng đi vào. Trên tay của hắc y nhân đó còn cầm theo một sợi xích sắt. Một nữ nhân mặc một thân hắc y, gương mặt thanh tú, mắt hạnh to tròn, mái tóc đen hơi ngả màu nâu. Dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua thì chính là một tiểu mỹ nhân.
Nhưng hiện giờ, nữ nhân một thân chật vật, tay bị xích lại nối liền với cái sợi xích sắt trong tay hắc y nhân phía trước. Nàng ta bị kéo vào trong đại cung.
“Đây là...”
“Đây chính là nữ tặc Liên Cảnh Hương. Ta cố ý bắt ả về đây để cho con sai khiến.”
“Nhưng cha à, con không...”
“Ý ta đã quyết rồi, món quà này con được phép từ chối.”
“Nữ nhi đã biết.”
------------------
“Liên Cảnh Hương, cái tên này hình như rất quen.” – Mộ Dung Ưu nhíu mày suy tư.
“Nữ tặc Liên Cảnh Hương chính là thái hậu.”
Đại tướng quân Mộ Dung Phục thản nhiên nói ra một câu. Mộ Dung Ưu và Tử Linh gật gật đầu.
“À, thì ra là thái hậu.”
Nhưng chưa tới một giây thì cả hai đồng thanh hét lên.
“Cái gì? Thái hậu?”
“Đúng vậy, chính là thái hậu. Lúc mà Linh nhi lần đầu xuất hiện trong hoàng cung với thân phận Hạ Băng. Thái hậu chẳng những không hề tức giận mà còn khẽ cười. Lúc đó là lúc người đang nhớ tại thời huy hoàng của bản thân đó.”
Tử Linh không khỏi rơi vài giọt hắc tuyến. Không ngờ thái hậu cũng có một quá khứ huy hoàng như vậy nha.
-----------------
Sau khúc nhạc đệm tặng quà của Minh chủ Giang Vân Phi, tất cả những người có mặt đều lần lượt tặng quà. Bỗng nhiên, gia chủ Ngô gia đứng lên nở một nụ cười nịnh nọt hướng Minh chủ Giang Vân Phi.
“Minh chủ, tiểu nhân có một yêu cầu quá phận mong người chấp thuận.”
“Gia chủ Ngô gia muốn thỉnh cầu chuyện gì?”
“Minh chủ, hài nhi Ngô Huyền của ta ái mộ thánh nữ đã lâu. Ta mong ngài có thể cho Ngô gia ta một cơ hội kết thông gia.”
“KHÔNG!”
Minh chủ Giang Vân Phi chưa kịp nói thì Giang Nguyệt Uyển đã nói trước. Mộ Dung Phục đứng ở góc khuất cũng nắm chặt tay.
“Uyển nhi.”
“Cha, nữ nhi tuyệt đối không chấp nhận chuyện này.”
“Vì cái gì?”
“Nữ nhi... nữ nhi...”
Giang Nguyệt Uyển lắp bắp mãi không nói được gì. Minh chủ Giang Vân Phi mỉm cười xoa đầu nàng.
“Thôi được rồi, cha cho con ba ngày để suy nghĩ. Nếu đến lúc đó con vẫn không chấp nhận hôn sự này thì ta sẽ không ép con.”
Minh chủ Giang Vân Phi khẽ liếc qua gia chủ Ngô gia. Lão gia chủ thấy ánh mắt lạnh lẽo đó thì rùng mình. Ai cũng biết Minh chủ Giang Vân Phi ngoài nổi danh là tàn bạo, độc ác nhưng cũng là người rất yêu chiều nữ nhi của mình.
“Đúng vậy, tại hạ không gấp. Thánh nữ cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Gia chủ Ngô gia vội vàng cười gật gật đầu tán thành. Giang Nguyệt Uyển chán ghét nhìn nụ cười giả dối đó của gia chủ Ngô gia.
“Cha, nữ nhi có chút mệt. Con xin phép lui xuống.”
“Hảo, con vừa mới xuất quan không bao lâu. Có thể vẫn còn mệt cũng nên đi nghỉ ngơi sớm.”
Giang Nguyệt Uyển hướng tất cả khẽ cúi đầu rồi rời khỏi đại cung. Hắc y nhân đang giữ Liên Cảnh Hương bước lại cung kính.
“Thánh nữ, còn nữ nhân này?”
Giang Nguyệt Uyển nhìn sang Liên Cảnh Hương. Nàng ta từ nãy tới giờ vẫn luôn hướng ánh mắt căm hận nhìn nàng.
“Đem nàng ta nhốt vào địa lao. Hôm sau ta sẽ tính đến, nhưng ngươi nên nhớ nếu nàng ta có bất cứ thương tổn nào thì cứ chuẩn bị đi.”
“Tuân lệnh.”
“Giết ta đi. Ta thà chết cũng không làm nô lệ cho ngươi sai khiến.”
Liên Cảnh Hương đột nhiên hét lên. Hắc y nhân muốn ra tay giáo huấn thì Giang Nguyệt Uyển đã nhanh hơn một bước.
Chát
“Ngươi...”
Giang Nguyệt Uyển đi lại gần Liên Cảnh Hương. Nàng hạ thấp âm thanh chỉ để đủ hai người các nàng có thể nghe.
“Nếu muốn thoát thì tốt hơn hết là ngoan ngoãn đi.”
Liên Cảnh Hương kinh ngạc nhìn Giang Nguyệt Uyển. Mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của nàng ta, Giang Nguyệt Uyển hướng hắc y nhân nói.
“Dẫn đi!”
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Giang Nguyệt Uyển đi về phòng của mình. Nàng vừa đóng cửa phòng thì sau lưng vang lên tiếng nói.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Giang Nguyệt Uyển bình tĩnh nhìn Mộ Dung Phục. Một đường trở về nàng vẫn luôn biết hắn vẫn luôn theo mình. Việc ẩn thân chính là điều trọng yếu nhất đối với một người đang trà trộn vào nơi của địch nhân.
Vậy mà, hôm nay nàng lại có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy là do hắn cố ý hay là bất cẩn.
“Chuyện đã rõ ràng trước mắt rồi. Không biết Mộ Dung công tử còn muốn gì nữa?”
Giang Nguyệt Uyển đi bàn ngồi xuống rồi rót một ly trà. Mộ Dung Phục nhìn thái độ đó của nàng thì trầm mặc. Một lúc sau, hắn mới nặng nề nói.
“Ta chỉ muốn hỏi, thời gian qua rốt cuộc nàng có tình cảm với ta hay không?”
Mộ Dung Phục đã nghĩ kỹ rồi nếu như Giang Nguyệt Uyển nguyện ý thì hắn sẽ dẫn nàng đi cùng, cho dù có phải chết.
Động tác đưa ly trà lên thưởng thức của Giang Nguyệt Uyển khẽ dừng lại. Ánh mắt nàng trầm xuống.
“Không có.”
“Nàng nói dối.”
“Ta không nói dối.”
“Vậy thì nàng hãy nhìn thẳng vào mắt ta mà nói đi.”
Một bầu không khí nặng nề bao quanh hai người.
Tay cầm ly trà của Giang Nguyệt Uyển khẽ run lên. Mộ Dung Phục, chàng đừng ép ta nữa. Hai người chúng ta tuyệt đối không có kết quả đâu.
Giang Nguyệt Uyển lạnh nhạt tiến vào. Nàng xem nhẹ những ánh mắt vừa ái mộ, vừa thèm thuồng xung quanh. Nhưng bất ngờ, Giang Nguyệt Uyển cảm nhận được một ánh mắt quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng theo trực giác nhìn qua.
Ánh mắt của Giang Nguyệt Uyển nhìn đến một góc khuất trong đại cung. Dung nhan vốn lạnh nhạt thoáng hiện lên vẻ bối rối. Mộ Dung Phục! Chàng ấy ở đây!
Nhớ lại khoảng thời gian trước đó, sau khi bản thân lén đánh thuốc mê cho Mộ Dung Phục ngủ say rồi bỏ đi. Nhưng nàng không hề vội vàng trở về mà vẫn luôn âm thầm theo sau. Tận mắt chứng kiến bộ dạng đi khắp nơi tìm kiếm mình của Mộ Dung Phục khiến tim nàng đau nhói. Nhưng nàng biết cả hai mãi mãi không thể đến được với nhau.
Luận thân phận, bối cảnh của nhau đã là một khoảng cách không cách nào rút ngắn. Mộ Dung Phục, ta thật sự đã yêu chàng. Mấy ngày qua được ở chung với chàng chính là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của ta. Nhưng ta với chàng là không thể, chàng hãy cứ xem như ta chưa từng xuất hiện trong cuộc đời chàng. Hãy để những ngày trước đó trở thành ký ức đẹp nhất của hai chúng ta.
Giang Nguyệt Uyển sau khi đã suy nghĩ kỹ liền quyết tuyệt trở về. Nàng vận một thân hắc y rồi bắn tên truyền tin về phu nhân và bản đồ Nguyệt Cát cho Mộ Dung Phục. Qủa nhiên, Mộ Dung Phục vừa nhận được thì không tìm kiếm tung tích của Giang Nguyệt Uyển nữa.
Bản thân nàng thì nhanh chóng trở về Nguyệt Cát. Mộ Dung Phục, lần sau tái kiến (gặp lại) thì hai người chúng ta chính là đứng trên hai chiến tuyến khác nhau.
Trở lại với hiện tại.
“Uyển nhi, có chuyện gì sao?”
Minh chủ Giang Vân Phi thấy Giang Nguyệt Uyển cứ thất thần mà nhìn về một phía thì lên tiếng hỏi. Giang Nguyệt Uyển lấy lại tinh thần, nàng vội vàng chuyển đi ánh mắt đang nhìn Mộ Dung Phục.
“Không có gì đâu cha. Nữ nhi chỉ đang nhìn bài trí xung quanh mà thôi.” – Nàng mỉm cười lắc đầu.
“Ha ha, vậy sau khi nhìn xong Uyển nhi thấy sao?”
“Tất cả đều rất rực rỡ, đẹp mắt.”
“Con hài lòng là tốt rồi. Lại đây, nữ nhi mà ta sủng nhất phải ngồi bên cạnh ta chứ.”
Giang Nguyệt Uyển nhẹ nhàng đi lại rồi ngồi xuống bên trái của Minh chủ Giang Vân Phi. Tuy rằng trên mặt vẫn giữ một mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt nàng luôn khẽ nhìn sang Mộ Dung Phục.
Trong góc khuất, Mộ Dung Phục hướng ánh mắt nhìn về Giang Nguyệt Uyển. Ha ha, thì ra từ đầu tới giờ bản thân vẫn như một ngốc tử (đứa ngốc) bị người đùa bỡn mà không biết. Giang Nguyệt Uyển, nữ nhi duy nhất của Minh chủ Nguyệt Cát Giang Vân Phi. Ngay từ đầu, nàng vẫn luôn lừa ta, ngay cả cái tên cũng là giả. Trên đời này, vốn không hề có Lý Ngọc mà chỉ có Giang Nguyệt Uyển.
Yến tiệc diễn ra được một lúc thì Minh chủ Giang Vân Phi giơ tay bảo dừng lại rồi quay sang Giang Nguyệt Uyển nói.
“Uyển nhi, hôm nay là sinh thần của con. Ta có một món quà đặc biệt muốn tặng con.”
Minh chủ Giang Vân Phi vỗ tay hai cái. Một hắc y nhân nhanh chóng đi vào. Trên tay của hắc y nhân đó còn cầm theo một sợi xích sắt. Một nữ nhân mặc một thân hắc y, gương mặt thanh tú, mắt hạnh to tròn, mái tóc đen hơi ngả màu nâu. Dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua thì chính là một tiểu mỹ nhân.
Nhưng hiện giờ, nữ nhân một thân chật vật, tay bị xích lại nối liền với cái sợi xích sắt trong tay hắc y nhân phía trước. Nàng ta bị kéo vào trong đại cung.
“Đây là...”
“Đây chính là nữ tặc Liên Cảnh Hương. Ta cố ý bắt ả về đây để cho con sai khiến.”
“Nhưng cha à, con không...”
“Ý ta đã quyết rồi, món quà này con được phép từ chối.”
“Nữ nhi đã biết.”
------------------
“Liên Cảnh Hương, cái tên này hình như rất quen.” – Mộ Dung Ưu nhíu mày suy tư.
“Nữ tặc Liên Cảnh Hương chính là thái hậu.”
Đại tướng quân Mộ Dung Phục thản nhiên nói ra một câu. Mộ Dung Ưu và Tử Linh gật gật đầu.
“À, thì ra là thái hậu.”
Nhưng chưa tới một giây thì cả hai đồng thanh hét lên.
“Cái gì? Thái hậu?”
“Đúng vậy, chính là thái hậu. Lúc mà Linh nhi lần đầu xuất hiện trong hoàng cung với thân phận Hạ Băng. Thái hậu chẳng những không hề tức giận mà còn khẽ cười. Lúc đó là lúc người đang nhớ tại thời huy hoàng của bản thân đó.”
Tử Linh không khỏi rơi vài giọt hắc tuyến. Không ngờ thái hậu cũng có một quá khứ huy hoàng như vậy nha.
-----------------
Sau khúc nhạc đệm tặng quà của Minh chủ Giang Vân Phi, tất cả những người có mặt đều lần lượt tặng quà. Bỗng nhiên, gia chủ Ngô gia đứng lên nở một nụ cười nịnh nọt hướng Minh chủ Giang Vân Phi.
“Minh chủ, tiểu nhân có một yêu cầu quá phận mong người chấp thuận.”
“Gia chủ Ngô gia muốn thỉnh cầu chuyện gì?”
“Minh chủ, hài nhi Ngô Huyền của ta ái mộ thánh nữ đã lâu. Ta mong ngài có thể cho Ngô gia ta một cơ hội kết thông gia.”
“KHÔNG!”
Minh chủ Giang Vân Phi chưa kịp nói thì Giang Nguyệt Uyển đã nói trước. Mộ Dung Phục đứng ở góc khuất cũng nắm chặt tay.
“Uyển nhi.”
“Cha, nữ nhi tuyệt đối không chấp nhận chuyện này.”
“Vì cái gì?”
“Nữ nhi... nữ nhi...”
Giang Nguyệt Uyển lắp bắp mãi không nói được gì. Minh chủ Giang Vân Phi mỉm cười xoa đầu nàng.
“Thôi được rồi, cha cho con ba ngày để suy nghĩ. Nếu đến lúc đó con vẫn không chấp nhận hôn sự này thì ta sẽ không ép con.”
Minh chủ Giang Vân Phi khẽ liếc qua gia chủ Ngô gia. Lão gia chủ thấy ánh mắt lạnh lẽo đó thì rùng mình. Ai cũng biết Minh chủ Giang Vân Phi ngoài nổi danh là tàn bạo, độc ác nhưng cũng là người rất yêu chiều nữ nhi của mình.
“Đúng vậy, tại hạ không gấp. Thánh nữ cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Gia chủ Ngô gia vội vàng cười gật gật đầu tán thành. Giang Nguyệt Uyển chán ghét nhìn nụ cười giả dối đó của gia chủ Ngô gia.
“Cha, nữ nhi có chút mệt. Con xin phép lui xuống.”
“Hảo, con vừa mới xuất quan không bao lâu. Có thể vẫn còn mệt cũng nên đi nghỉ ngơi sớm.”
Giang Nguyệt Uyển hướng tất cả khẽ cúi đầu rồi rời khỏi đại cung. Hắc y nhân đang giữ Liên Cảnh Hương bước lại cung kính.
“Thánh nữ, còn nữ nhân này?”
Giang Nguyệt Uyển nhìn sang Liên Cảnh Hương. Nàng ta từ nãy tới giờ vẫn luôn hướng ánh mắt căm hận nhìn nàng.
“Đem nàng ta nhốt vào địa lao. Hôm sau ta sẽ tính đến, nhưng ngươi nên nhớ nếu nàng ta có bất cứ thương tổn nào thì cứ chuẩn bị đi.”
“Tuân lệnh.”
“Giết ta đi. Ta thà chết cũng không làm nô lệ cho ngươi sai khiến.”
Liên Cảnh Hương đột nhiên hét lên. Hắc y nhân muốn ra tay giáo huấn thì Giang Nguyệt Uyển đã nhanh hơn một bước.
Chát
“Ngươi...”
Giang Nguyệt Uyển đi lại gần Liên Cảnh Hương. Nàng hạ thấp âm thanh chỉ để đủ hai người các nàng có thể nghe.
“Nếu muốn thoát thì tốt hơn hết là ngoan ngoãn đi.”
Liên Cảnh Hương kinh ngạc nhìn Giang Nguyệt Uyển. Mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của nàng ta, Giang Nguyệt Uyển hướng hắc y nhân nói.
“Dẫn đi!”
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Giang Nguyệt Uyển đi về phòng của mình. Nàng vừa đóng cửa phòng thì sau lưng vang lên tiếng nói.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Giang Nguyệt Uyển bình tĩnh nhìn Mộ Dung Phục. Một đường trở về nàng vẫn luôn biết hắn vẫn luôn theo mình. Việc ẩn thân chính là điều trọng yếu nhất đối với một người đang trà trộn vào nơi của địch nhân.
Vậy mà, hôm nay nàng lại có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy là do hắn cố ý hay là bất cẩn.
“Chuyện đã rõ ràng trước mắt rồi. Không biết Mộ Dung công tử còn muốn gì nữa?”
Giang Nguyệt Uyển đi bàn ngồi xuống rồi rót một ly trà. Mộ Dung Phục nhìn thái độ đó của nàng thì trầm mặc. Một lúc sau, hắn mới nặng nề nói.
“Ta chỉ muốn hỏi, thời gian qua rốt cuộc nàng có tình cảm với ta hay không?”
Mộ Dung Phục đã nghĩ kỹ rồi nếu như Giang Nguyệt Uyển nguyện ý thì hắn sẽ dẫn nàng đi cùng, cho dù có phải chết.
Động tác đưa ly trà lên thưởng thức của Giang Nguyệt Uyển khẽ dừng lại. Ánh mắt nàng trầm xuống.
“Không có.”
“Nàng nói dối.”
“Ta không nói dối.”
“Vậy thì nàng hãy nhìn thẳng vào mắt ta mà nói đi.”
Một bầu không khí nặng nề bao quanh hai người.
Tay cầm ly trà của Giang Nguyệt Uyển khẽ run lên. Mộ Dung Phục, chàng đừng ép ta nữa. Hai người chúng ta tuyệt đối không có kết quả đâu.