Trước phủ Tiêu Dao Vương, đèn đuốc sáng trưng.
Quản gia dẫn đầu mọi người chờ ở trước phủ, nhìn lên thấy Dạ Tinh Thần đã trở lại. Lập tức tiến lên nghênh đón, nhưng trái xem phải nhìn cũng không thấy Bắc Tiểu Lôi, không khỏi nghi hoặc hỏi thăm. Chẳng hiểu sao, trong lòng hắn có loại dự cảm không tốt.
“Vương gia, người đã trở lại. Vương phi đâu?”
Dạ Tinh Thần mím môi không nói gì, khẽ vung tay áo, trực tiếp đi vào trong vương phủ.
“Đây là—“
Mọi người nhìn bóng lưng của hắn, dưới ánh đèn chiếu xuống, mọi người lại cảm thấy có chút bi thương, có chút tịch mịch. Đây là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vương phi lại xảy ra chuyện rồi? Trong lòng mọi người căng thẳng, ánh mắt vội nhìn vào thị vệ tiến cung theo Dạ Tinh Thần.
“Đại Tần, vương gia làm sao vậy? Vương phi đâu?”
Mấy đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đại Tần, Đại Tần lắc đầu, thần sắc cũng khó coi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói một câu xem nào, gấp chết người rồi.” Tính tình nóng nảy không khỏi hô to.
“Vương phi bị thích khách bắt đi rồi.” Sau một lúc lâu, Đại Tần mới thở dài nói.
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi, đưa mắt nhìn nhau.
“Không phải vương phi ở hoàng cung sao? Chẳng lẽ có thích khách xông vào hoàng cung?” Ngô tổng quản nhíu mày hỏi, mà xui xẻo như vậy, vương phi nhà bọn họ hết lần này đến lần khác bị người bắt đi à?
“Đúng vậy.” Đại Tần gật đầu.
Giờ mọi người mới hiểu rõ, chẳng thể trách vừa rồi tâm tình vương gia lại trầm trọng.
“Sao lại phát sinh chuyện như vậy?”
“Đúng vậy, thân thể vương phi vừa mới tốt lên, hiện tại lại bị kẻ xấu bắt mất, cuối cùng là chuyện gì a?”
“…”
Mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi. Có phải vương phi phạm thái tuế không a, vận khí sao lại xấu như vậy?
Ngô tổng quản nghe được tiếng bàn luận của mọi người, lông mày càng nhăn lại. Hiện tại khổ sở, sốt ruột nhất hẳn là vương gia a.
“Không cần bàn luận nữa, tất cả giải tán đi.”
Ngô tổng quản phất tay với mọi người, chờ mọi người tản đi, hắn mới xoay người chuẩn bị đi tìm Dạ Tinh Thần.
Ánh trăng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ xiên vào, chiếu sáng mặt đất.
Dạ Tinh Thần ngồi ở cạnh bàn, cả người đắm chìm trong ánh trăng. Đôi mắt trong suốt lạnh lùng như băng ngưng kết lại.
“Thùng thùng thùng—“ Tiếng đập cửa vang lên, quản gia đứng ở cạnh cửa.
Dạ Tinh Thần lặng đi một chút, quay đầu nhìn, thản nhiên nói.
“Vào đi.”
“Vương gia.” Ngô tổng quản hành lễ với Dạ Tinh Thần. Nhìn thấy vẻ mặt lạc tịch như vậy của vương gia có chút lo lắng.
“Ngô tổng quản, sáng mai ngươi truyền tin đến sơn trang Thất Dạ, cho Tả công tử đến vương phủ đón tiểu thế tử, tiểu quận chúa đi. Bổn vương phải ra ngoài phủ đi tìm vương phi.” Dạ Tinh Thần phân phó, con ngươi ảm đạm.
“Vâng.” Ngô tổng quản gật đầu.
“Ngoài ra phong tỏa tin tức, không thể để cho chuyện vương phi bị thích khách bắt đi lưu truyền ra ngoài.” Một nữ tử bị người bắt đi, chỉ sợ sẽ đưa tới những suy đoán xằng bậy của người khác, gây tổn hại tới danh tiếng của Lôi Nhi.
“Vâng.”
“Đi xuống trước đi.” Dạ Tinh Thần phất phất tay.
“Nô tài cáo lui.” Ngô tổng quản gật đầu, rời đi.
Gió đêm thổi vào, làm rối loạn sợi tóc của Dạ Tinh Thần. Đôi mắt thâm thúy híp lại, ở trong ngọn đèn trở nên mê mang.
Lôi Nhi, hiện tại nàng đang ở nơi nào?
Bóng dáng màu trắng ngồi lẳng lặng, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Đêm khuya yên tĩnh, côn trùng không chịu nổi tịch mịch rả rích kêu vang.
Gió đêm khiến độ ấm hai má giảm thấp, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, mâu quang phát ra tia sáng kiên định. Bây giờ không phải là lúc thương tâm, khổ sở, quan trọng nhất là phải tra xét ra thân phận của thích khách, tìm được Lôi Nhi.
Phút chốc, hắn đứng lên, kéo theo áo bào màu trắng, vạt áo tung bay đón gió. Nhẹ chuyển một cái, bóng dáng từ cửa sổ bay vút ra ngoài, dung nhập vào trong bóng đêm.
Ám Ảnh lâu
“Lâu chủ.”
Thủ vệ đang ngáp, lại thấy lâu chủ mang mặt nạ xuất hiện, nhất thời sợ tới mức tiêu tán cơn buồn ngủ. Đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi, sao lâu chủ còn đến đây? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
“Ngươi, đi mời bốn vị hộ pháp đến đại sảnh đi.”
Dạ Tinh Thần chỉ vào một tên thủ vệ trong đó nói, đôi mắt lộ ra ngoài mặt nạ lạnh như nước hồ chết, không có một chút dao động nào.
“Vâng.” Thủ vệ bị điểm danh vội xoay người, chạy chậm rời đi.
Dạ Tinh Thần trầm mặt, đi vào đại sảnh Ám Ảnh lâu.
Khoảnh khắc, Thanh Long cùng các vị hộ pháp vội vàng chạy đến, sắc mặt ngưng trọng.
“Tham kiến lâu chủ.” Nửa quỳ, thanh âm lạnh như băng.
“Đứng lên đi.” Dạ Tinh Thần phất tay, con ngươi sắc bén đảo qua bọn họ.
“Bổn tọa muốn các ngươi lập tức đứng dậy đi tìm vương phi.” Trong Ám Ảnh lâu, chỉ có tứ hộ pháp và ám hộ của Dạ Tinh Thần là biết rõ thân phận của hắn.
“Vương phi?” Bốn hộ pháp nhìn nhau, vương phi lại xảy ra chuyện gì sao?
“Hôm nay có thích khách xâm nhập hoàng cung, vương phi bị bắt đi.” Hai tay nắm thật chặt tay ghế, hai mắt đen như màn đêm phun ra hàn khí, tên thích khách kia, hắn sẽ bắt y trả giá thật lớn vì chuyện ngày hôm nay.
Tứ hộ pháp yên lặng, không nghĩ tới vương phi lại có thể gặp phải chuyện như vậy.
“Vâng.” Gật đầu.
“Bổn tọa cũng sẽ đích thân đi tìm kiếm, đến lúc đó nếu nơi nào có tin tức, liền để bồ câu truyền tin đến cho ta.” Hắn không thể ngồi không trong vương phủ chờ đợi bọn họ đi tìm được, như vậy hắn sẽ phát điên mất. Trước khi tìm được Lôi Nhi, hắn đều không thể yên tâm.
“Vâng, lâu chủ.” Bốn người cúi đầu, đáp.
“Còn nữa, chuyện này cần phải phong tỏa tin tức nghiêm mật, để ngừa có người mượn việc này sinh sự.” Hắn tuyệt đối không thể làm cho người có tâm mượn chuyện Lôi Nhi để gây rối.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Các ngươi đi xuống đi.” Khoát tay với mấy người.
“Thuộc hạ cáo lui.” Bốn người ôm quyền, rời đi.