Bạch Yên Nhi cúi thấp đầu, trong giọng nói có chút đáng thương làm cho người ta thương tiếc, nhưng trong đôi mắt lại ẩn giấu không tình nguyện cùng phẫn hận, từ khi nào, nàng lại bị người khi dễ đến loại tình trạng này.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều bị một màn đột nhiên này làm cho kinh sợ. Không ngờ bạch y thiếu nữ ngang ngược này lại xin lỗi bọn họ? Bất quá, sau khi sững sờ qua đi, đều xua tay ý bảo bọn họ không có việc gì, tha thứ cho nàng ta.
Bắc Tiểu Lôi nâng môi cười, những dân chúng này thật đúng là thiện lương, vì bọn họ liền tha cho Bạch Yên Nhi lần này vậy.
“Được rồi, Tả công tử, cho sư muội ngươi trở về đi.”
Một tay Bắc Tiểu Lôi dắt theo Tả Hữu Tinh, dựa vào Dạ Tinh Thần, nói với Tả Quân Mạc.
Tả Quân Mạc gật đầu, hắn cũng hi vọng sau chuyện ngày hôm nay Yên Nhi có thể có được bài học kinh nghiệm, về sau thu liễm tính khí mãnh liệt của muội ấy một chút.
“Yên Nhi, muội lại đây.”
Bạch Yên Nhi nghe thấy lời của Tả Quân Mạc, đi đến bên cạnh hắn. Đôi thủy mâu lại đáng thương theo dõi hắn, giống như đang kể ra nỗi ủy khuất của mình.
Tả Quân Mạc lắc đầu, sớm biết có hiện tại, cần gì phải ngang ngược như vậy?
“Yên Nhi, muội biết sai lầm chưa?” Tuy không yêu muội ấy, nhưng lại thương muội ấy như muội muội.
Bạch Yên Nhi áp chế không cam tâm trong lòng xuống, cắn chặt hàm răng, đáng thương gật đầu.
“Đã biết rồi, nhị sư huynh, huynh không cần tức giận với Yên Nhi.”
“Không có, nhị sư huynh không tức giận với muội.” Tả Quân Mạc vuốt ve đầu nàng, giống như đối xử với một con tiểu cẩu đáng yêu. =))
“Đi thôi, theo nhị sư huynh về sơn trang.” Nếu đã rời núi rồi, hắn muốn bảo vệ muội ấy thật tốt, nếu không, khó mà ăn nói với sư phụ.
“Vâng.” Bạch Yên Nhi gật đầu, phá bỏ buồn bực mỉm cười, có thể ở trong nhà nhị sư huynh, nàng đương nhiên vui vẻ.
“Kẻ gây tai họa, chúng ta cũng nên về nhà thôi.” Bắc Tiểu Lôi xoay đầu, nói với Dạ Tinh Thần.
Dạ Tinh Thần gật đầu, cũng nên trở về rồi. Chỉ sợ trên dưới vương phủ đều còn đang lo lắng cho bọn họ đây?
“Tả công tử, nếu đã như vậy, chúng ta chia tay ở ngay nơi này đi. Hoan nghênh ngày sau đến vương phủ làm khách.”
“Được.” Tả Quân Mạc gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ. “Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, các con là cùng cậu trở lại sơn trang chơi, hay là theo vương gia, vương phi quay về vương phủ đây?” Hắn thật luyến tiếc hai đứa nhỏ.
“Cậu, lần sau bọn con lại đến thăm cậu, hôm nay, bọn con muốn theo mẫu thân trở về.” Tả Hữu Tinh chín chắn nhìn Tả Quân Mạc, nói.
“Được rồi.” Tả Quân Mạc gật đầu, hai tay ôm quyền cáo biệt với phu phụ Dạ Tinh Thần.
“Vương gia, vương phi, chúng ta cáo biệt ở đây.”
“Bảo trọng.” Dạ Tinh Thần cũng gật đầu.
Nhìn Tả Quân Mạc mang theo Bạch Yên Nhi rời đi, Dạ Tinh Thần, Bắc Tiểu Lôi mới quay đầu lại nhìn nhau.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai người đều tự ôm lấy một đứa nhỏ lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy đi.
…
“Viễn, ngươi thấy sao?”
Tửa lâu bên phố, cạnh cửa sổ lầu hai, hai nam tử đứng dựa vào cửa sổ, ánh mắt dao động theo xe ngựa của bọn Bắc Tiểu Lôi, trong ánh mắt tràn đầy không thể tưởng được. Bọn họ không nhìn lầm chứ?
Nam tử áo xanh quay đầu nhìn đồng bạn, nam tử áo lam, nói. Ngữ khí hoàn toàn là không thể tin được, rồi lại mang theo kinh hỉ.
Nam tử áo lam gật đầu, biểu cảm cũng không tốt hơn so với đồng bạn.
“Đứa bé trai kia thật giống chủ tử.” Nhìn từ xa đã thấy rất giống rồi, chỉ sợ nhìn gần nói không chừng là giống nhau như đúc.
“Ngươi nói, chính là bọn chúng sao?”
Nam tử áo xanh hỏi, mang theo hoài nghi, lại mang theo hi vọng. Cái loại bộ dáng cẩn cẩn thận thận này, thật sự làm cho không người nào có thể liên hệ hắn với Ám Dạ lãnh khốc nhất.
“Hiện tại còn chưa biết, đi dò tra không phải là rõ ràng à?”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử áo lam đã khôi phục vẻ lãnh mạc trước đó, giống như cái người kinh ngạc lúc trước không phải là hắn. Thay vì lãng phí thời gian ở trong này suy đoán lung tung, không bằng trực tiếp đi tìm đáp án còn nhanh hơn.
“Nói đúng.” Nam tử áo xanh vỗ tay một cái, “Đi thôi, chúng ta đi thăm dò.”
Hi vọng lần này sẽ không làm cho người ta thất vọng, nếu không, chỉ sợ chủ tử bọn họ không thể tiếp nhận nổi nữa.
…
Mấy ngày sau • Nguyệt Diễm quốc
Hoàng cung vàng son lộng lẫy đắm chìm trong ánh mặt trời sáng lạn, lấp lánh ra hào quang rực rỡ, nhưng dưới vẻ hoa lệ đó lại che giấu âm mưu cùng máu tanh.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế Nguyệt Minh Nhất đau thương nhìn vào một bức họa của nữ tử, đôi mắt thâm sâu lại làm cho lòng của người khác chua sót.
“Hoàng thượng.” Đột nhiên thái giám tổng quản của hoàng cung xuất hiện ở cửa điện.
Nguyệt Minh Nhất thật cẩn thận cất bức họa đi, thu lại vẻ bi thương trong mắt, ngẩng đầu lên, lại là vẻ mặt lạnh lùng.
“Vào đi.”
Thái giám đi đến, quỳ xuống nói.
“Hồi bẩm hoàng thượng, có một phong thư khẩn cấp tám trăm dặm.”
“Trình lên đây đi.” Nguyệt Minh Nhất vẫy tay, thái giám chuyển thư lên.
“Ngươi đi xuống đi.”
“Vâng, nô tài cáo lui.” Thái giám lui xuống.
Nguyệt Minh Nhất mở bức thư dùng sáp phong kín ra, vừa đọc, con ngươi trong nháy mắt nổi lên biến hóa, kích động, kinh hỉ, sầu não, nhiều loại cảm xúc dâng lên trong đáy mắt hắn. Sau khi đọc xong bức thư, hắn xúc động đến mức nắm chặt giấy thư lại với nhau:
Rốt cuộc tìm được bọn nhỏ rồi.