Đêm, lạnh như băng; trăng, trốn vào trong tầng mây dày nặng.
Bầu không khí áp bách dị thường, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Trong cung Càn Khôn, ngọn đèn mờ nhạt đung đưa theo gió đêm, lúc sáng lúc tối.
Khuôn mặt trái xoan tinh xảo của Đằng Bội Nhi hoàn toàn bị che phủ ở dưới ánh nến, một tầng ánh sáng vàng nhạt phủ lên trên má, lộ vẻ quỷ dị. Đôi mắt quyến rũ híp lại, rồi lại giống như cách một lớp sương mù làm cho người khác nhìn không thấu nàng đang suy nghĩ cái gì?
Kéo theo cẩm bào màu vàng thật dài, ngón tay đeo hộ giáp sắc nhọn trêu chọc ngọn nến. Trâm vàng cắm nghiêng trên búi tóc khẽ đung đưa theo động tác cúi đầu của nàng, như hóa thành con bướm đen trên vách tường.
Theo một tiếng chi nha, cánh cửa dày nặng được mở ra, một bóng dáng màu vàng nhạt nện nhẹ bước chân đi đến, đứng ở trước mặt Đằng Bội Nhi, tao nhã phúc thân với nàng.
Đằng Bội Nhi xoay người, mị nhãn như tơ, ngạo nghễ mà nhìn vào tiểu cung nữ.
“Tra ra được gì không?”
“Hồi nương nương—“ Tiểu cung nữ lại khom người, khẽ khép mi, làm cho người khác nhìn không ra vẻ mặt của nàng ta. Thanh âm thản nhiên nói: “Nô tỳ nghe ngóng được Viễn thị vệ, Mạc thị vệ bên người hoàng thượng đã hồi cung, theo bọn hắn hồi cung còn có hai đứa bé, hơn nữa nam hài trong đó—“ Đột nhiên nàng ta ngẩng đầu lên, bộ dáng có chút ngập ngừng.
“Nam hài kia thế nào?”
Nghe thấy lời của tiểu cung nữ, ngón tay Đằng Bội Nhi không tự chủ mà bóp chặt vào trong lòng bàn tay. Trong đôi mắt quyến rũ bị một tầng sương mù che kín, trái tim càng không ngừng nhảy lên, nàng có một loại cảm giác không tốt.
“Hơn nữa nam hài kia cùng với hoàng thượng giống như từ trong một khuôn mẫu khắc ra, hiện giờ trong cung đều thầm bàn tán chuyện này.” Tiểu cung nữ hồi đáp.
“Cái gì?”
Tay Đằng Bội Nhi dùng sức ném đi, hộ giáp thon dài bị nàng không chút khoan nhượng vung gãy. Đôi mắt quyến rũ trong phút chốc hóa thành con ngươi sắc bén như dã thú, trên vầng trán nhiễm lên sự tàn nhẫn. Lại vẫn bị hoàng thượng tìm được rồi. Thật đáng giận!
Tiểu cung nữ bị vẻ mặt của hoàng hậu dọa cho hoảng sợ, cúi thấp đầu không dám thở mạnh.
Gió đêm khẽ thổi, bầu không khí tĩnh lặng, giống như đông lại.
Một lúc lâu sau, Đằng Bội Nhi rốt cục ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, có loại ánh sáng ngoan độc.
“Đi, chuẩn bị một bộ y phục thái giám cho ta, ta muốn xuất cung.”
Nàng không thể bị động, nhất định phải tìm được tiên cơ, nếu không, hết thảy tân tân khổ khổ đạt được đều trôi theo nước chảy.
“Nương nương, hiện tại xuất cung sợ là—“
Tiểu cung nữ nghe thấy nàng muốn xuất cung lại càng hoảng sợ, vạn nhất để cho người ngoài phát hiện ra, hậu quả không thể lường được, phải biết tần phi hậu cung là không thể tùy tiện xuất cung, cho dù là hoàng hậu cũng không thể.
“Dài dòng như vậy làm cái gì, cứ dựa theo lời của bổn cung mà làm.”
Đằng Bội Nhi liếc tiểu cung nữ một cái, xem ra là phải đổi một người rồi.
“Vâng.” Tiểu cung nữ bị cơn giận của nàng dọa sợ, yếu ớt đáp ứng một tiếng rồi lui xuống.
“Hừ, ngai vàng thái tử nhất định là của Duệ Nhi.”
Sau khi tiểu cung nữ rời đi, Đằng Bội Nhi híp mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.
…
Phủ tể tướng
Cạnh mái hiên, treo lên hai cái đèn lồng. Hai chữ Đằng phủ dán ở trên lồng đèn, nhẹ lay động theo gió đêm.
Dưới ánh trăng thanh lãnh, một cỗ nhuyễn kiệu màu đen dừng ở bên ngoài phủ.
Vén màn kiệu lên, một tiểu thái giám mặc y phục màu đen đi ra.
Tiểu thái giám nhẹ nhàng gật đầu, nam tử áo đen liền đi lên trước lấy tay nắm vòng gọi cửa.
“Thùng thùng—“
“Ai hả?” Trong chốc lát, một gã người hầu mặc thanh sam đánh cái ngáp lớn đi ra.
Tiểu thái giám vừa tiến lên phía trước, tên người hầu mặc thanh sam sửng sốt, mãi sau mới ngơ ngác lên tiếng:
“Tiểu thư.”
Tiểu thái giám lạnh lùng liếc tên người hầu một cái, gia đinh thanh sam nhanh chóng lấy lại tinh thần. Mở cửa ra cho tiểu thái giám cùng tùy tùng đi vào.
Gia đinh thanh sam nhìn ra bên ngoài, sau khi không thấy có người nào khả nghi mới đóng cửa.
“Đi, mời tướng gia đi ra đây.”
Đi đến đại sảnh, tiểu thái giám vứt cái mũ trên đầu xuống, lộ ra làn tóc mềm đen nhánh, thì ra tiểu thái giám này chính là đương kim hoàng hậu Đằng Bội Nhi.
“Vâng.” Gia đinh nhanh chóng quay đầu đi mời Đằng Chính.
Một lát sau, Đằng Chính đi đến.
“Bội Nhi, sao con lại xuất cung?”
Nhìn thấy nữ nhi giả dạng thành tiểu thái giám, Đằng Chính thầm nhíu lại chân mày. Không đồng ý với hành vi của nàng, nếu như bị người phát hiện, rơi vào trên tay người có tâm, chỉ sợ sẽ là một hồi phong ba.
“Cha, nữ nhi có chuyện gấp, không xuất cung không được.” Biểu tình Đằng Bội Nhi cũng rất ngưng trọng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nghe vậy, Đằng Chính sửng sốt, sau đó ngồi xuống chủ vị.
“Cha, chẳng lẽ người cha phái đi đều chưa dò ra ư? Hai đứa bé kia đã trở về cung rồi.”
Đằng Bội Nhi nhắc đến có chút tức giận, những tên đáng chết đó đều ăn cái gì vậy? Một đám phế vật.
“Cái gì?” Đằng Chính cũng cả kinh, hiển nhiên không dự đoán được sự tình lại có thể như vậy.
“Có thể tính sai rồi không?” Làm sao có thể, thủ hạ một chữ cũng không thấy hồi báo.
“Không sai.” Đằng Bội Nhi nghiến răng nghiến lợi, “Nghe nói bộ dạng nam hài tử kia giống hệt bệ hạ.” Đáng giận, cứ như vậy, uy hiếp lại càng lớn.
Đằng Chính vuốt chòm râu, trầm tư.
“Nếu đã như vậy, chúng ta không thể lưu chúng lại được.”
“Đúng, nữ nhi chính là vì chuyện này mới tới. Hai đứa bé này bất kể như thế nào cũng phải rời khỏi đây, bằng không một khi hoàng thượng lập nó làm thái tử, chúng ta liền xong rồi.”
“Bội Nhi, con đi về trước đi. Những chuyện khác cứ giao cho cha.”
“Được.”