Ánh nắng mặt trời vàng nhạt chiếu xuống trên đất.
Mái hiên cong cong, giống như con đại bàng giương cánh muốn bay.
Bên ngoài cánh cửa phòng đóng chặt, Dạ Tinh Thần mím môi, dựa lưng vào cột trụ đỏ. Một bộ cẩm bào màu trắng thật dài, cúi thấp đầu, khuôn mặt tuấn tú giấu ở trong bóng râm, làm cho người ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Ở bên cạnh hắn, Tả Quân Mạc mặc áo bào lam, lãnh mạc, hờ hững, cùng Diệu bút thư sinh Thượng Quan Minh mặc một bộ bạch sam thắng tuyết đứng hai bên trái phải ở nơi đó, nhấp nhẹ môi, yên tĩnh như nước. Thượng Quan Minh đã bỏ đi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Đôi mắt sâu mang theo vài phần biếng nhác, văn nhược, chẳng thể trách người ta gọi là Diệu bút thư sinh. Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống phía sau hai người, đem bóng của hai người kéo ra thật dài.
Ba người yên lặng thản nhiên, giống như cây tùng xanh kiên đĩnh.
Chi—
Cửa phòng được mở ra, Doãn Tư An xuất hiện ở trước mắt bọn họ. Trên khuôn mặt tuấn mỹ phóng khoáng mang theo chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt trong suốt, đôi môi khẽ nhếch đều tràn đầy ý cười.
Hắn tươi cười thoải mái làm ba người ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, khẽ động mới phát hiện bản thân đã đứng đến cứng ngắc lại rồi.
“Hết thảy thuận lợi.”
Sau khi nói bốn chữ đơn giản ấy, Doãn Tư An lại cười, xán lạn như hoa núi, mềm mại như gió xuân.
“Vương gia, hiện tại ngươi có thể vào thăm sư muội được rồi. Nhưng muội ấy trúng độc quá lâu, cần phải nghỉ ngơi, trong chốc lát chưa thể tỉnh ngay được.”
Lời Doãn Tư An chưa dứt, bóng dáng Dạ Tinh Thần đã như tia chớp phóng vào trong nhà.
Doãn Tư An cùng Tả Quân Mạc, Thượng Quan Minh đưa mắt nhìn nhau, đều gợi lên khóe môi.
“Đi thôi, chúng ta đi uống một chén.”
Doãn Tư An vẫy tay với hai người, trải qua một đêm, giữa bọn họ và Diệu bút thư sinh đã tiêu trừ khoảng cách, ngược lại còn xuất hiện một tình hữu nghị.
Tả Quân Mạc, Thượng Quan Minh gật đầu. Ba bóng dáng tuấn lãng thẳng tắp, cao lớn biến mất trong ánh mặt trời vàng nhạt.
Trong phòng, gió từ ngoài cửa sổ nhẹ thổi vào, lành lạnh thổi tan đi mùi thuốc đông y đã nhiều ngày, đưa tới hương hoa tươi mát trong đình viện.
Rèm lụa trắng nhẹ lay động, Bắc Tiểu Lôi lẳng lặng nằm ở trên giường, thân thể của nàng được sa mỏng che lại. Sợi tóc đen hỗn độn xõa tung trên gối. Nàng yên tĩnh như vậy, giống như một đóa bách hợp thanh nhã, hoàn toàn không còn vẻ nóng nảy khi tỉnh táo.
Dạ Tinh Thần bước đi nhẹ nhàng, đôi mắt trong veo như hồ nước xanh biếc, chỉ có thể dung nạp trời xanh mây trắng. Trong mắt chỉ có hình bóng Bắc Tiểu Lôi, đi đến bên giường ngồi xuống. Hai tay theo thói quen nắm chặt lấy bàn tay mềm của nàng, con ngươi dừng ở trên khuôn mặt nàng. Vui mừng phát hiện ra vẻ xanh đen của độc tố đã tiêu tán, tuy đôi môi không còn sáng bóng, nhưng đã không còn phiếm màu đen.
Hiện tại Bắc Tiểu Lôi im lặng giống như hài tử, tuy thanh khiết đẹp đẽ, nhưng Dạ Tinh Thần vẫn hi vọng nàng tràn đầy sức sống, hành động thẳng thắn mà xuất hiện ở trước mắt hắn, bộ dáng có sinh khí giống như ngọn lửa chiếu sáng người khác mới càng thích hợp với nàng.
“Lôi Nhi, tỉnh dậy đi.”
Nhẹ nhàng nói, ôn nhu mê say, hai tay nhè nhẹ vuốt ve bàn tay nàng. Nếu như nàng ngại hắn quá mức văn nhược thì hắn sẽ vì nàng mà xé bỏ lớp ngụy trang nhiều năm kia, chỉ cần nàng tỉnh lại ở bên cạnh hắn.
Gió xào xạc thổi vào, nhẹ nhàng không tiếng động giống như bạn tình thân mật.
Một đạo bóng dáng màu đen từ bên ngoài tiến vào, im lặng đứng ở phía trước Dạ Tinh Thần, khuôn mặt lãnh tuấn không có biểu cảm, con ngươi thâm sâu như đầm băng, sự tồn tại của hắn tựa như cái bóng, khiến người khác không cảm giác được.
“Ảnh, chuyện tra ra thế nào rồi?”
Buông tay Bắc Tiểu Lôi ra, nếu độc của Lôi Nhi đã được giải. Như vậy hiện tại là thời điểm nên tìm những tên ngu xuẩn rồi, hai mắt híp lại, phun ra quang mang thị huyết.
“Bẩm vương gia, đã tra ra được. Hắc y nhân đã hạ độc vương phi là người của Sát Thủ Môn, mà kẻ chủ mưu phía sau là huynh muội Tô Tâm Nhu, Tô Diệu Đường.” Ảnh thản nhiên trả lời, con ngươi lãnh mạc xuất hiện vẻ đồng tình đối với đám người Tô Tâm Nhu, thật sự là đám ngu xuẩn, dám chọc tới trên đầu vương phi.
“Sát Thủ Môn? Tô Tâm Nhu, Tô Diệu Đường?”
Môi mỏng xinh đẹp của Dạ Tinh Thần gợi lên, nở rộ một nụ cười mị hoặc lại tàn nhẫn. Được lắm, xem ra bọn họ thật sự là ngại mình sống quá lâu mà. Hắn tuyệt đối không ngại đưa tiễn bọn họ đi điện Diêm Vương uống trà với Diêm Vương đâu.
Gió lạnh khẽ thổi, áo bào trắng lay động, tóc đen tung bay, tuấn mỹ yêu nghiệt cũng có thể hóa thân thành Tu la địa ngục.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng không tiếng động vuốt phẳng tơ lụa thượng hạng ở đầu gối. Động tác dịu dàng kia lại càng làm cho người ta cảm thấy lạnh run, lực áp bách mạc danh trong không khí càng khuếch tán ra.
Ảnh cúi thấp đầu, biết rõ đám người kia thực sự chọc phải Vương gia rồi, chỉ sợ kết cục của bọn họ sẽ rất thảm.
“Ảnh—“
Dạ Tinh Thần ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy vô ba nhìn chăm chú vào Ảnh.
“Vương gia, có gì phân phó?” Ảnh đang đợi mệnh lệnh của Dạ Tinh Thần.
“Phân phó xuống dưới, ba ngày sau, bổn vương muốn đích thân bái phỏng Sát Thủ Môn.” Dám dùng thủ đoạn ti tiện tổn thương Lôi Nhi, một người cũng đừng mong sống.
“Vâng.”
“Ngoài ra, giám thị cả nhà Tô Tâm Nhu, nhất cử nhất động đều hồi báo bổn vương.” Tô Tâm Nhu, vốn còn muốn cho ngươi cơ hội. Hiện tại xem ra, ngươi lại tự mình xông vào tử lộ, ta sẽ đưa tiễn ngươi một đoạn, tùy tiện để cả nhà ngươi đi cùng bầu bạn với ngươi vậy.
“Vâng.”
“Đi xuống đi.” Dạ Tinh Thần phất phất tay, bóng dáng màu đen của Ảnh biến mất.
Dạ Tinh Thần ngồi trở lại bên giường, lại nắm chặt tay Bắc Tiểu Lôi.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được mềm mại trong tay khẽ giật giật. Đưa mắt nhìn lại, đụng đến mắt đen của Bắc Tiểu Lôi đang từ từ mở ra.
“Lôi Nhi, nàng đã tỉnh.”