“Sư muội.”
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh nắng màu vàng nhạt tiến vào, vàng óng đầy trên đất, khiến cả phòng thêm ấm áp. Doãn Tư An mặc bộ áo trắng thắng tuyết, đi giày viền bạc bước đến. Ánh mặt trời ở phía sau hắn tạo nên một tầng vầng sáng thần bí, duy mỹ, tuấn dung phiêu dật như trích tiên xuất trần, đôi mắt trong veo như nước suối hiện lên ôn nhu quen thuộc.
“Sư huynh.”
Bắc Tiểu Lôi nhìn thấy Doãn Tư An thực vui vẻ, chớp chớp hai mắt nhìn hắn. Không có biện pháp, hiện tại cánh tay nàng không có chút sức lực nào. Nếu không phải vậy, nàng đã sức sống vô hạn mà vung hai tay rồi.
Doãn Tư An đi đến bên giường nhìn Bắc Tiểu Lôi đã gần khôi phục sắc mặt, giương môi lên cười, cái dạng này mới là Lôi Nhi lúc đầu.
“Sư huynh, cảm ơn huynh đã giải độc cho muội. Đúng rồi, lão đầu đâu? Đã lâu không thấy lão đầu rồi.”
Cảm tình giữa Bắc Tiểu Lôi và sư phụ rất tốt, từ trước đến giờ toàn gọi người là lão đầu, lão đầu. Nhưng mà nói đến sắp một năm không được gặp lão đầu rồi, không biết người hiện tại thế nào? Có phải lại chạy đến những nơi rừng sâu núi thẳm đi tìm dược liệu gì rồi không?
“Sư phụ đi vân du rồi.” Doãn Tư An trả lời, sư phụ của bọn họ a, khó có được mấy ngày ở trong nhà. Cả ngày chạy núi đông, trèo núi tây, làm bạn cùng những dược thảo kia.
“Quả nhiên lại chạy.” Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, một bộ dáng ta sớm dự liệu được rồi, rước lấy tiếng cười khẽ của Doãn Tư An.
“Sư huynh, ta trúng độc gì vậy?”
Lại có thể ngủ đến chín ngày, đến bây giờ cả người vẫn vô lực. Bắc Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy hứng thú đối với độc trong người mình. Mặc dù nàng không học y với lão đầu, nhưng đi theo bên cạnh họ cũng nghe qua không ít.
“Độc bọ cạp vằn.” Doãn Tư An cũng không giấu giếm nàng, dù sao hiện tại độc đều đã giải.
“Độc bọ cạp vằn.” Bắc Tiểu Lôi nâng cao âm lượng, trong con ngươi lóe ra ánh sáng không phải sợ hãi, mà là mười phần hứng thú. “Loại độc bọ cạp vằn độc nhất trong các loại độc bọ cạp à?” Đồ chơi kia nghe nói độc chết người, mình lại có thể bình an sống tiếp, y thuật của sư huynh lại tinh tiến không ít a. Nhưng mà rốt cuộc bọ cạp vằn trông như thế nào nhỉ? Thật muốn bắt lấy mấy con về xem.
Doãn Tư An bị phản ứng của Bắc Tiểu Lôi làm cho sửng sốt, sau đó phá lên cười mà lắc lắc đầu. Muội ấy rốt cuộc có biết thiếu chút nữa thì muội ấy không còn ở đây nữa không? Lại còn dám hứng thú đồ chơi hiếm lạ. Nếu như hắn biết ý nghĩ trong lòng của Bắc Tiểu Lôi giờ phút này, chỉ sợ sẽ nghẹn họng nhìn trân trối.
“Phải.”
“Bọ cạp vằn này không phải cự độc à? Y thuật của sư huynh lại tinh tiến rồi, khẳng định lợi hại hơn so với lão đầu, đây chính là cái gọi là trò giỏi hơn thầy.” Bắc Tiểu Lôi gật gù đắc ý nói, khóe miệng gợi lên có chút trêu ghẹo Doãn Tư An.
“Ngược lại không phải y thuật của ta tinh tiến, mà là thuốc dẫn trân quý.”
Nhớ tới Kim sí điểu hiếm có kia, đôi mắt trong veo phát sáng. Nếu như có thể có được loài chim này nhất định là một chuyện may mắn, đáng tiếc Kim sí điểu kia lại không phải người nào cũng có thể có được, cũng phải coi trọng duyên phận a.
“Thuốc dẫn gì?” Có thứ có thể giải được độc bọ cạp vằn à?
“Là—“
“Mẫu thân, mẫu thân…”
Doãn Tư An còn chưa trả lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói non nớt của Tả Hữu Nguyệt.
Bắc Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dạ Tinh Thần ôm Tả Hữu Nguyệt, Tả Quân Mạc dắt theo Tả Hữu Tinh đi đến, mà phía sau bọn họ còn đi theo một vị nam tử bạch sam xa lạ, thấy hắn ngũ quan như ngọc, cũng là có vài phần bất phàm.
Dạ Tinh Thần thả Tả Hữu Nguyệt xuống, nữ oa nho nhỏ bước chân không vững chạy đến trước giường Bắc Tiểu Lôi.
“Mẫu thân, ôm ôm—“
Vươn hai cánh tay nhỏ ngắn ngủn mập mạp, đôi mắt to ngập nước nhìn Bắc Tiểu Lôi. Phía sau nó, Tả Hữu Tinh cũng buông tay Tả Quân Mạc ra, đứng ở nơi đó thẳng tắp nhìn Bắc Tiểu Lôi, môi nhỏ kia mím nhẹ, có thể thấy kích động trong lòng nó.
“Nguyệt Nhi ngoan, mẫu thân bây giờ còn rất yếu, đợi nàng khỏe lên sẽ ôm con. Hiện tại phụ thân ôm con nhé.” Dạ Tinh Thần đi tới, bế Tả Hữu Nguyệt lên.
“Nguyệt Nhi ngoan, Tinh Nhi cũng ngoan, mẫu thân rất nhanh là có thể đứng lên chơi đùa với các con rồi.” Bắc Tiểu Lôi nháy mắt mấy cái với hai tiểu tử kia, nhìn thấy hai hài tử bình an trở về, nàng tự nhiên vui vẻ hơn so với người khác.
“Y, bọn họ là?” Bắc Tiểu Lôi nhìn Tả Quân Mạc cùng Thượng Quan Minh. Tả Quân Mạc nàng cũng có ấn tượng, là người đã hộ tống hai tiểu tử kia, nhưng còn người kia là ai a? Nhìn dáng vẻ của hắn thật giống thư sinh văn nhược.
“Lôi Nhi, vị này chính là Tả huynh, hắn chính là cậu của hai đứa nhỏ; còn đây là Diệu bút thư sinh Thượng Quan Minh, cũng phải làm phiền Kim sí điểu của Thượng Quan Minh ít nhiều, độc của nàng mới có thể giải.” Dạ Tinh Thần giới thiệu hai người với Bắc Tiểu Lôi.
“Kim sí điểu?” Ánh mắt Bắc Tiểu Lôi sáng lên, Kim sí điểu đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng. Hiện tại nàng lại không nghĩ tới chuyện khi nàng mua hai đứa trẻ ở trên đường thì chúng là cô nhi, vì sao lại xuất hiện thêm một người cậu chứ?
“Ta có thể nhìn một chút không?” Mắt đẹp nhìn Thượng Quan Minh, không có nửa điểm ngượng ngùng.
Tả Quân Mạc và Thượng Quan Minh vừa rồi đều đánh giá Bắc Tiểu Lôi, thấy trên khuôn mặt nàng tuy còn ốm yếu xanh xao nhưng đã không còn vẻ xanh đen nữa, bộ dáng có vài phần nhu nhược. Nhưng hiện tại vừa mở miệng, đôi mắt to linh động sáng ngời, mới biết vị Tiêu Dao Vương phi này vốn là nữ tử thẳng thắn, cũng có vài phần tiêu sái của nữ nhân giang hồ. Ấn tượng của Thượng Quan Minh đối với Bắc Tiểu Lôi khá tốt, không uổng hắn cho mượn Kim sí điểu để cứu nàng.
“Được.” Thượng Quan Minh gật đầu, cười một tiếng, Kim sí điểu bay xuống trên tay của hắn.
Đôi cánh vàng dưới ánh mặt trời rực rỡ càng chói mắt, cặp bích đồng trong suốt như phỉ thúy, nổi lên linh lực. Mỏ đỏ cương quyết, lộ vẻ sắc bén. Lập tức hấp dẫn ánh mắt của Bắc Tiểu Lôi.
“Con chim thật xinh đẹp.” Nàng muốn đưa tay ra sờ nó, đáng tiếc lại không có khí lực.
“Kim sí điểu có khả năng nhận người, không phải ai cũng có thể đụng vào, nếu không cẩn thận thì sẽ bị nó phun nước bọt có độc ra.” Nhìn thấu ý đồ của Bắc Tiểu Lôi, Thượng Quan Minh giải thích nói.
Nhưng lời của hắn vừa mới nói ra, Kim sí điểu kia liền rời khỏi tay hắn bay về phía Bắc Tiểu Lôi.
“Cẩn thận—“