Bắc Tiểu Lôi đã tỉnh, trái tim của Dạ Tinh Thần cũng trầm tĩnh lại.
Áo bào màu trắng tung bay trong gió đêm, cảm giác lành lạnh từ bên má tiến vào trong lòng.
Hít sâu một hơi, đôi mắt trong suốt híp lại, mang theo thị huyết băng lãnh.
Thời điểm này nên tìm bọn họ tính sổ rồi.
Ánh trăng sáng tỏ trốn vào trong tầng mây dày, sát khí dung nhập vào trong bóng đêm.
Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, biến mất ở đình viện tối đen.
Ám Ảnh lâu
Dạ Tinh Thần mang mặt nạ màu vàng ngồi ở phía trên điện cao cao, áo bào trắng khảm viền vàng thật dài. Môi mỏng lộ ra ngoài mặt nạ khẽ nhấp nhẹ, con ngươi thâm thúy như u đầm sâu thẳm không thấy đáy. Gió đêm từ ngoài điện thổi vào, trong phòng yên tĩnh.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Hồi lâu, Dạ Tinh Thần mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tứ đại thị vệ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi, mâu quang lóe lên hàn khí bức người.
“Đã xong.” Thanh Long đáp.
“Tốt lắm.” Dạ Tinh Thần vung tay áo đứng lên, con ngươi lạnh thấu xương.
“Đi thôi.”
Thân ảnh mấy người biến mất trong Ám Ảnh lâu.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng trốn mất tăm, gió khẽ thổi, lá cây xào xạc rung động. Bóng đêm yên tĩnh lại có loại khẩn trương khó hiểu.
Trong bóng cây, đèn lồng treo trên lầu cao như ẩn như hiện.
Trên lầu, hai người áo đen đeo binh khí trên lưng, đôi mắt lãnh mạc sắc bén nhìn chăm chú bốn phía, không bỏ qua một chút dị động nào.
Trong rừng cây, người của Ám Ảnh lâu vô thanh vô tức xuất hiện.
Thân thể hắc y cùng đêm tối dung nhập lại với nhau, đôi mắt lãnh mạc vô ba nhìn chăm chú vào người đi tuần tra trên lầu đối diện.
Dạ Tinh Thần nhìn lâu vũ to lớn kia, đôi mắt lộ ra dưới mặt nạ hiện lên thị huyết tàn nhẫn, nhẹ nhàng giương tay lên. Hai hắc y nhân nương nhờ rừng cây rậm rạp che giấu, khéo léo chạy đến phòng dưới lầu, cơ thể dán chặt vào mặt tường, như thạch sùng leo lên. Không tiếng động dừng ở phía sau người đang tuần tra, dùng chuôi đao đập ngất hai người rồi chạy đến một bên ẩn núp, sau đó phát tín hiệu cho đồng bạn trong rừng cây.
Dạ Tinh Thần dẫn theo mười mấy thủ hạ Ám Ảnh lâu bay vút lên trên lầu cao, sau đó từ dưới trực tiếp tiến thẳng vào lầu của đối phương.
Trong lầu, thỉnh thoảng có một vài bóng người đung đưa. Ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng quỷ mị màu đen, khuôn mặt từng người lạnh như băng. Gió đêm thổi lên, bóng cây loang lổ.
Sự xuất hiện của đám người Dạ Tinh Thần khiến cho đôi mắt lãnh mạc của những người này chớp qua một tia sáng cực nhanh, sau đó lại khôi phục yên tĩnh. Mấy bóng dáng màu đen như quỷ mị bay thẳng đến bên đám người Dạ Tinh Thần đánh tới, hàn khí bức người. Như quỷ hồn ẩn hiện nơi địa ngục, vô thanh vô tức tấn công.
Dạ Tinh Thần gợi môi lên, nhẹ nhàng giương lên tay áo. Sát thủ của Ám Ảnh lâu nghênh đón, xoát xoát, tay ở bên hông vừa để xuống, bảo kiếm đã rút ra khỏi vỏ. Thân kiếm sắc bén khúc xạ ánh sáng màu trắng bạc. Nhất thời trong bầu không khí tràn ngập sát khí.
Thân ảnh màu đen đan xen, đao quang kiếm ảnh. Máu huyết xinh đẹp bắn tung tóe vào những tảng đá, trên cây và hoa trong đình viện, huyết tinh tràn ngập trong không khí.
Dạ Tinh Thần nhấp nhẹ môi đứng ở nơi đó, ánh mắt thâm thúy nhìn một màn huyết tinh ở trước mắt không nói một lời.
Gió thổi tung tóc đen của hắn, bóng dáng màu trắng ở giữa một đám người áo đen vô cùng nổi bật.
Chợt, một mũi tên thép lợi hại rạch ngang màn đêm phóng thẳng tới hắn.
Dạ Tinh Thần nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt đen như đêm khuya lóe ra vẻ xem thường. Chờ cho mũi tên xuất hiện ngay trước người thì hắn khẽ giương áo bào trắng lên, mũi tên lợi hại kia lập tức bị ngăn lại rơi xuống đất phát ra một tiếng vang.
Dạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn phương hướng mũi tên phóng tới, đã thấy một nam nhân áo đen đang đứng ở bên lầu đối diện, tay kéo cung tên về phía mình, xem ra vừa rồi là y bắn tên kia. Nhẹ nhàng cười một tiếng, vung tay lên cuốn theo tay áo màu trắng, ngân châm nhỏ như lông trâu nương theo ngọn đèn mờ nhạt bắn về phía nam tử bắn tên…
Nam tử bắn tên sửng sốt, vội lấy lại tinh thần, xoay người tránh được ngân châm của Dạ Tinh Thần.
“Hảo thân thủ.”
Ở trong lòng Dạ Tinh Thần đánh giá người áo đen kia, nhưng dám đả thương người của hắn thì không cần sống tiếp, huống chi y lại là người của Sát Thủ môn, vậy càng nên chết. Con ngươi nguy hiểm nhíu lại, hắn lại bắn ngân châm về phía người áo đen.
Người áo đen tránh thoát ngân châm, dứt khoát vứt bỏ cung tên trong tay, thân hình lóe lên, như một con diều hâu bay xuống đình viện.
“Đường chủ.”
Đám Hắc y nhân đối địch nhìn thấy người nam nhân bay xuống, đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, biểu tình lãnh mạc bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện kẽ nứt. Bọn y không biết tại sao lại xuất hiện nhiều sát thủ địch nhân như vậy, mà mỗi người đều có thân thủ bất phàm. Bọn y đã có không ít huynh đệ chết ở dưới đao đối phương rồi.
Người áo đen không trả lời, một tay giải quyết người của Ám Ảnh lâu.
“Các hạ rốt cuộc là ai? Tại sao lại đến nơi này gây chuyện, các ngươi có biết nơi này là địa phương nào không?”
Giẫm lên vết máu trên đất, ngửi mùi vị máu tươi trong không khí. Y đi đến trước mặt Dạ Tinh Thần hỏi.
Dạ Tinh Thần liếc mắt nhìn y một cái, có chút khinh thường mà câu môi.
“Không phải là Sát Thủ môn à.”
“Đã biết nơi này là Sát Thủ môn, vậy các hạ nhất định biết rõ Sát Thủ môn ta ở trên giang hồ cũng có tiếng tăm lừng lẫy chứ.” Người áo đen nhếch mày kiếm lên, mang theo đắc ý hỏi Dạ Tinh Thần. Sát Thủ môn bọn y đã ra tay thì thất bại cực nhỏ. Y cũng không tin mười mấy người này dám đặt điều hiềm khích bọn y?
“Hừ—“ Dạ Tinh Thần lạnh lùng khẽ hừ, trào phúng liếc nhìn người áo đen một cái. “Phải không? Bổn lâu chủ lại muốn xem xem rốt cuộc Sát Thủ môn các ngươi có bản lĩnh gì.” Bất quá bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải diệt trừ Sát Thủ Môn.
Thu lại vẻ mặt, cả người Dạ Tinh Thần tản mát ra sát khí mãnh liệt, môi mỏng hé mở, lạnh lùng phân phó sát thủ của Ám Ảnh lâu.
“Giết cho ta, một tên cũng không lưu lại.”