“Vậy ngươi cứ như vậy mà nói đi.”
Thái hậu phất tay, cho Tuyết Hàm đứng ở một bên.
Tuyết Hàm nhìn Thượng Quan Mị, con ngươi sâu thẳm, cảm giác sắp có chuyện phát sinh.
“Thần thiếp có một chuyện không thể không bẩm báo với mẫu hậu.” Vẻ mặt Thượng Quan Mị ngưng trọng quỳ trên mặt đất nhìn thái hậu.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Nhìn ngươi nghiêm trọng như vậy.” Thái hậu thấy nàng như vậy, trong lòng cũng dè chừng.
“Là—“ Hoàng hậu nhìn cung nữ chung quanh.
Thái hậu hiểu ý, phất tay với cung nữ chung quanh.
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng.” Các cung nữ phúc thân rời đi.
Gió thổi lên cuốn theo màn lụa trắng, mành châu phát ra tiếng vang thanh thúy, như tiếng nước suối róc rách chảy xuống, quanh quẩn trong gian phòng yên tĩnh.
“Là có liên quan đến hoàng thượng.” Thượng Quan Mị mấp máy môi nói, sau nhiều lần suy nghĩ, nàng cảm thấy không thể để cho hoàng thượng tiếp tục buông thả tình cảm của mình.
“Hoàng Nhi?” Thái hậu cả kinh. “Hoàng nhi làm sao?”
“Mẫu hậu không cần lo lắng.” Thượng Quan Mị trấn an bà, “Hoàng thượng không có việc gì.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thái hậu vuốt vuốt ngực, biểu tình thả lỏng.
“Vậy ngươi muốn nói chuyện gì liên quan đến Hoàng nhi?” Nghi hoặc nhìn Thượng Quan Mị.
“Xác thực mà nói là chuyện liên quan đến hoàng thượng và Tiêu Dao Vương phi.”
Thượng Quan Mị gằn từng chữ nói ra, lại nghe thấy thái hậu cùng Thượng Quan Mị cả kinh.
“Hoàng hậu, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Vẻ mặt thái hậu ngưng trọng lại, bà cũng biết nàng nói như vậy sẽ làm cho người ta sinh ra suy nghĩ không tốt, mà cố tình suy nghĩ như vậy lại tuyệt đối cấm kỵ. Tuy thời gian trước bà cũng có nghe một chút từ miệng những cung nữ hay đưa chuyện lung tung, nhưng đều bị bà áp chế lại. Không ngờ tới bây giờ hoàng hậu lại nói ra, làm cho bà không thể tiếp tục lẩn tránh.
“Thần thiếp hiểu được.” Hoàng hậu lạy thái hậu một cái. “Nhưng thần thiếp tuyệt đối không phải nói lung tung. Ngày ấy, thần thiếp và Tuyết Hàm muội muội cùng đến thăm Tiêu Dao Vương phi, trong đình viện ở vương phủ, chính miệng hoàng thượng nói với thần thiếp người có tình cảm không nên có đối với vương phi.” Tuy lúc ấy trên thực tế Dạ Tinh Triệt không trả lời, nhưng vẻ mặt của hắn chính là đáp án tốt nhất, còn có câu nói uy hiếp móc mất tim của nàng kia, đều chứng tỏ hắn có tình cảm với Tiêu Dao Vương phi.
“Cái gì?” Thái hậu kinh hãi đứng lên, mâu quang lưu ly trừng hoàng hậu, vẻ mặt nghiêm túc. “Hoàng hậu, ngươi có biết rõ mình đang nói gì không? Ngươi chẳng những đang phá hủy danh dự của Tiêu Dao Vương phi, còn đang chỉ trích chính phu quân của ngươi đấy.” Nếu như giữa Hoàng Nhi và vương phi của Thần Nhi thật sự có ám muội, đây chính là làm xấu mặt hoàng gia.
“Thần thiếp không dám nói bậy, xin thái hậu tra xét rõ ràng.” Thượng Quan Mị quỳ trên đất, hướng về phía thái hậu dập đầu.
“Sự tình liên quan đến danh dự hoàng thất ta, thần thiếp thật sự không dám nói bậy, chỉ hi vọng thái hậu có thể ngăn cản hoàng thượng không nên nảy sinh ý niệm kia trong đầu, để tránh tổn hại đến danh tiếng hoàng thượng, khiến Dạ Liêu quốc đều hổ thẹn.”
Ngôn từ sắc bén, thái độ kiên quyết khiến thái hậu sững sờ.
Bà ngã ngồi xuống ghế, cả người đều hốt hoảng.
Tuyết Hàm quận chúa nghe được những lời của Thượng Quan Mị cũng hoảng sợ, nàng chưa từng nghĩ rằng hoàng đế cũng sẽ yêu thích Bắc Tiểu Lôi ngang ngược kia. Nhưng hiện tại hồi tưởng lại, đặc biệt là chuyện hoàng hậu tự mình mời nàng cùng đi thăm Tiêu Dao Vương phi, hẳn cũng là bởi vì nàng muốn theo dõi hoàng đế.
“Cô cô, tuy lời hoàng tẩu nói khiến người ta giật mình, nhưng hoàng tẩu nói đúng, sự tình liên quan đến danh dự hoàng gia, người vẫn nên tra xét một chút xem sao.”
Tuyết Hàm mấp máy môi nói với thái hậu, đưa tới cái gật đầu cảm kích của Thượng Quan Mị.
“Hàm Nhi, con cũng cho rằng hoàng đế sẽ yêu thích cái loại nữ tử thô tục đó sao?” Thái hậu nhìn Tuyết Hàm nói.
“Chuyện tình cảm vốn rất khó nói.” Tuyết Hàm lắc đầu. “Nếu như muốn nói là hoàng đế ca ca yêu thích Tiêu Dao Vương phi, bản thân con lại cho rằng nhất định là nàng ta quyến rũ hoàng đế ca ca.” Híp mắt lại, trong lòng hiện lên ý xấu.
“Trước không nói đến hoàng đế ca ca, nói Thần ca ca đi. Huynh ấy vẫn luôn không gần nữ sắc, vì sao lại cố tình thích Bắc Tiểu Lôi kia chứ? Không nói tới thân phận nàng ta cho đến nay vẫn là một câu đố, nhưng xem tính tình của nàng ta cùng cấp bậc lễ nghĩa, là có thể nhìn ra nhất định nàng ta không được sinh ra trong gia đình gia giáo. Nữ tử như nàng ta, muốn hấp dẫn nam nhân tuấn mỹ bất phàm như Thần ca ca, nhất định là đã dùng thủ đoạn hèn hạ.” Tuyết Hàm ám chỉ cho thái hậu biết, Bắc Tiểu Lôi nhất định là lấy sắc dụ người, quyến rũ cả hai người con của bà.
Thái hậu lắng nghe Tuyết Hàm nói, càng nghe càng cảm thấy có đạo lý. Từ trước đến giờ Triệt Nhi và Thần Nhi luôn là những hài tử có chừng mực, hiện tại lại đều có vướng mắc với nữ nhân lỗ mãng như vậy, rõ ràng là nữ nhân kia đang tác quái.
“Đúng vậy, mẫu hậu, nữ tử xuất thân hương dã như vậy, tác phong vốn có vấn đề, cho dù có dùng những thủ đoạn bỉ ổi cũng là đương nhiên. Nhưng mấu chốt trước mắt là chúng ta phải ngăn cản hoàng thượng hãm sâu vào a, nếu không một khi đã loạn rồi, chẳng những hoàng thượng bị mất thể diện, ngay cả Tiêu Dao Vương gia cũng khó làm người.”
Thượng Quan Mị thấy thần sắc thái hậu thả lỏng, vội nói tiếp.
“Đúng vậy a, cô cô, hiện giờ hoàng đế ca ca đang bị nữ nhân kia mê hoặc tâm trí, chúng ta ngoài cuộc thì tỉnh táo a, không thể để cho nữ nhân kia thực hiện được ý xấu.” Tuyết Hàm nói theo. Nàng không tin lần này không chỉnh được Bắc Tiểu Lôi bất tử kia. Hừ—
“Được rồi, các ngươi nói đúng.” Thái hậu dựa vào cạnh bàn, chầm chậm ngồi xuống, con ngươi u ám. “Vì Triệt Nhi, vì Thần Nhi, cũng vì cả thể diện của toàn bộ hoàng thất, ai gia không thể tiếp tục để mặc chúng bị nữ nhân kia mê hoặc…”
Tuyết Hàm và Thượng Quan Mị đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều vui mừng.
“Vậy cô cô, chúng ta phải làm như thế nào?”
“Mẫu hậu, thần thiếp thấy, mấu chốt là ở trên người Tiêu Dao Vương phi, chúng ta tự nhiên phải xuống tay từ trên người nàng, nhưng tuyệt đối không được để hoàng đế và vương gia biết, nếu không chỉ sợ chẳng những không trừ được nàng, ngược lại còn khiến trong lòng hoàng đế và vương gia có vướng mắc với chúng ta.” Thượng Quan Mị nói.
“Hoàng hậu nói có lý.” Thái hậu gật đầu, cúi xuống, thần sắc nghiêm túc.
“Chúng ta nên lập kế hoạch thật tốt…”