Tiêu Thác nghe Thương Mai nói thế, trong lòng hắn cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ.
Trước kia đúng là hắn từng nghĩ để cho Tô Thanh cưới Loan Loan, bởi vì Loan Loan vẫn luôn ồn ào bên tai hắn, giống như con chim ác là, hắn không thích chút nào.
Nhưng mà nếu như Tô Thanh thật sự cưới Loan Loan, thế…
“Ta muốn nghĩ kỹ một chút, ta không biết nữa.” Tiêu Thác đáp.
Thương Mai thấy dường như hắn đã hơi thông suốt rồi, cô bèn nói: “Đi đi, nghĩ cẩn thận lại một chút, Loan Loan là một cô gái tốt, xứng đáng được ngươi đối xử tốt.”
Sau khi Tiêu Thác bỏ đi, Trần Loan Loan mới bước từ trong phòng ra, nàng ta nhìn Thương Mai với vẻ cảm kích: “Cảm ơn ngươi.”
Thương Mai đáp: “Không cần sốt ruột, hắn rất chậm nhiệt, có lẽ vẫn còn chưa hiểu suy nghĩ thật sự trong lòng mình.”
Tiêu Thác là người tập võ, trước giờ vẫn luôn xem nhẹ việc tình cảm, không, cũng có thể nói trước giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ đến việc này, càng chưa từng nghĩ đến việc thành thân, đột nhiên nói với hắn có một cô gái thích hắn, muốn cưới hắn, có thể hắn sẽ không biết phải làm sao.
Giống như Loan Loan đã quyết tâm rồi vậy: “Ta sẽ đợi hắn, dù hắn có cưới ta hay không thì ta cũng sẽ không cưới người khác.”
Thương Mai vỗ vỗ tay nàng ta: “Yên tâm đi, hắn sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
“Hy vọng là ta có thể đợi được đến lúc ấy.” Trần Loan Loan nở nụ cười xán lạn, vẻ bi thường hằn lên trên ánh mắt.
Thương Mai nhìn nàng ta, trong lòng cảm thấy hơi buồn bã, đã từng là một cô gái xinh tươi như thế, bây giờ lại chìm mình trong cơn âu sầu, cô đã từng nghĩ một người có tính cách như Trần Loan Loan thì cả đời cũng không biết oán sầu là gì.
Bây giờ mình cũng được xem như đã hạnh phúc, cô hy vọng Tráng Tráng và Loan Loan cũng có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Hai ngày sau, xem như nhận được tin tức tốt.
Đã tìm thấy Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, đã mang về kinh thành, tạm thời sắp xếp cho bọn họ sống trong phủ thừa tướng, để Đan Thanh Huyện chúa canh chừng.
Phủ thừa tướng dính líu đến vụ án tham ô, sau khi Hạ Hòe Quân chết, ngoại trừ phủ thừa tướng ra thì những tài sản khác trong nhà đều bị niêm phong, vàng bạc châu báu mà Trần Nguyệt Nhung đem đi tất nhiên cũng được trả lại cho triều đình.
Mộ Dung Khanh giao người lại cho Đan Thanh Huyện chúa là vì không muốn quan phủ nhúng tay vào chuyện này, để Thương Mai kết thúc ân oán tình thù giữa bọn họ.
Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm đều hết sức nhếch nhác, bọn họ luôn đi về phía Bắc, dừng chân ở huyện Hòe, cũng nghe thấy tin từ kinh thành. Bọn họ cứ ngỡ rằng sau khi thừa tướng Hạ chết, sẽ không ai truy cứu mẹ con bọn họ nữa.
Nhưng mà, không ngờ Mộ Dung Khanh lại khăng khăng không bỏ qua cho bọn họ, còn chưa kịp sống yên ổn đã bị bắt.
Căn nhà bên cạnh hồ của Liên Thúy Ngữ đã xây dựng xong, hai ngày nay bọn họ đều sống trong căn nhà này, nhã thất vẫn chưa gỡ xong, Thùy Nga và những hạ nhân khác trong phủ đều đã đi hết rồi.
Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm bị dẫn đến trước mặt Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ nhìn nữ nhân hết sức nhếch nhác trước mặt mình, ngọn lửa hận sục sôi trong lòng.
Trước lúc con gái chết, thực ra bà ta chưa từng hận Trần Nguyệt Nhung, phu quân của bà ta thay lòng đổi dạ yêu thương Trần Nguyệt Nhung, đó không phải là lỗi của Trần Nguyệt Nhung, không phải là Trần Nguyệt Nhung thì cũng sẽ có nữ nhân khác mà thôi.
Thế nhưng, lúc con gái mình chết trong tay Trần Nguyệt Nhung, ngày ngày đêm đêm bà ta chỉ nghĩ đến việc báo thù rửa hận.
Rõ ràng Trần Nguyệt Nhung rất sợ hãi, nhưng Hạ Oanh Nhiễm lại hung hăng vô cùng: “Ngươi bắt bọn ta về đấy à? Mắc mớ gì? Nữ nhân độc ác, ngươi đã hại chết phụ thân đấy.”
Đao lão đại nhìn thấy bà ta ngang ngược như thế bèn gắt gỏng: “Câm miệng, còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng đâu.”
Liên Thúy Ngữ nhìn Hạ Oanh Nhiễm: “Hạ Hòe Quân không phải là phụ thân của ngươi, phụ thân của ngươi chính là Trần Ninh, mẫu thân của ngươi biết rất rõ.”
Tất nhiên bây giờ Hạ Oanh Nhiễm cũng đã biết sự thật này, thế nhưng bà ta sẽ không thừa nhận, dù bây giờ Hạ Hòe Quân đã chết, dù danh tiếng của ông ta rất tệ hại, nhưng dù gì vẫn tốt hơn hạng vô lại như Trần Ninh.
“Ngươi đừng nói nói năng xằng bậy, ta không tin lời bà đâu.” Hạ Oanh Nhiễm hừ hừ.
“Phu nhân, ngươi vẫn không định nói sự thật cho nàng ta nghe hay sao?” Liên Thúy Ngữ nhìn Trần Nguyệt Nhung, tiếng phu nhân của bà ta rất chói tai.
Trần Nguyệt Nhung quỳ phịch xuống: “Huyện chúa, ta tự biết trước kia ta sai rồi, xin người đừng chấp vặt tiểu nhân, tha cho ta đi, người muốn ta làm gì thì ta cũng đồng ý hết, dù chỉ làm một con chó bên cạnh người, ta cũng bằng lòng, chỉ xin người tha cho ta một mạng.”
Hạ Oanh Nhiễm thấy mẹ mình không có cốt khí như thế, nàng ta nổi trận lôi đình: “Mẫu thân, mẫu thân điên rồi à? Tại sao phải xin bà ta? Bà ta có làm gì được chúng ta đâu, phụ thân còn chưa có hưu mẫu thân, mẫu thân vẫn là thiếp thất trong phủ thừa tướng, trước lúc chết phụ thân cũng không có nhận tội, cho dù có thì cũng sẽ không dính líu đến cửu tộc.”
“Con câm miệng cho ta, không được cãi lại Huyện chúa!” Không ngờ Trần Nguyệt Nhung lại quay đầu quát vào mặt Hạ Oanh Nhiễm.
Hạ Oanh Nhiễm gần như không thể tin vào tai mình: “Mẫu thân…”
Trần Nguyệt Nhung quỳ lên trước một bước, dập đầu rồi nói: “Huyện chúa, con tôi không hiểu chuyện, xin người đừng chấp vặt nó.”
Liên Thúy Ngữ hờ hững mà nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đụng đến con của bà, nàng ta có thể đi.”
Oan có đầu, hận có chủ, bà ấy chỉ muốn tìm Trần Nguyệt Nhung.
Tất nhiên cũng có phần Hạ Oanh Nhiễm, nhưng mà bà ấy muốn tha mạng cho Hạ Oanh Nhiễm, không phải vì mềm lòng, mà là vì tất cả những gì Hạ Oanh Nhiễm làm đều là do Trần Nguyệt Nhung xúi bậy.
Hạ Oanh Nhiễm sai ở chỗ không biết tự lượng sức mình mà muốn trèo cao, sau này cuộc đời sẽ dạy cho nàng ta một bài học, phải biết đủ mới có thể thấy hạnh phúc.
Đương nhiên rồi, nàng ta sẽ không biết đủ, cũng định trước cuộc đời thê thảm của nàng ta.
Hạ Oanh Nhiễm nghe thấy thế bèn cười lạnh: “Ta không cần bà thả, ta muốn đi thì đi.”
Sau khi nói dứt lời, nàng ta cầm vàng bạc châu báu lên toan bỏ đi.
Đao lão đại chặn trước mặt nàng ta: “Những thứ này đều phải trả lại cho triều đình, không được phép mang đi.”
Hạ Oanh Nhiễm tức tối: “Ít nhiều gì cũng phải đưa ngân phiếu cho tôi chứ, không có bạc thì sau này tôi biết phải sống thế nào? Sao ăn cơm được? Làm sao trả tiền cho hạ nhân?”
“Ngươi còn muốn hạ nhân nữa à? Nằm mơ đi!” Đao lão đại hừ hừ.
Liên Thúy Ngữ nhìn Đao lão đại: “Cho nàng ta một trăm lượng!”
“Một trăm lượng thì làm gì được? Còn chưa mua được cái nhà nữa. Bây giờ căn nhà tốt một chút trong kinh thành cũng đã một ngàn lượng rồi, một trăm lượng làm gì được?”
Liên Thúy Ngữ nhìn Hạ Oanh Nhiễm: đọc full tại truyen.one “Một trăm lượng này là tiền Hạ Lâm đã cất trữ ở chỗ của ta hồi trước, ngươi là chị của Hạ Lâm nên ta đưa một trăm lượng này cho ngươi, một trăm lượng là mức tiêu xài của người bình thường trong vòng ba năm, nếu như ngươi xài tiết kiệm một chút thì nhiêu đây đã đủ dùng đến lúc xuất giá rồi.”
Tiền lương của hạ nhân trong phủ chỉ có năm trăm văn tiền cho đến hai lượng bạc mỗi tháng, một trăm lượng đúng thật đã là con số lớn rồi.
Quế Viên đứng bên cạnh nói khẽ: “Huyện chúa, người không cần phải cho nàng ta nhiều bạc như vậy.”
Liên Thúy Ngữ mỉm cười, không, cần phải làm thế.
Một là vì, đúng là trước kia Hạ Lâm đã cho bà ấy một trăm lượng này, cứ nhét tiền cho bà ấy mãi, bảo là cho bà ấy tiền mua đồ ăn thức uống.
Hai là, đúng là tạm thời Hạ Oanh Nhiễm cũng cần phải sống, đợi sau khi xài hết một trăm lượng này thì nàng ta sẽ biết tình người ấm lạnh ngay.
Nếu như không cho nàng ta một xu, nàng ta sẽ nhanh chóng chết đói, làm tổn hại danh tiếng của Thương Mai, nhưng nếu như do bản thân nàng ta dùng hết thì làm gì có ai nói Thương Mai được câu nào nữa.
Trần Nguyệt Nhung thấy Hạ Oanh Nhiễm có thể thuận lợi rời khỏi đây, bà ta nhìn Liên Thúy Ngữ với vẻ trông chờ: “Huyện chúa, người giữ ta lại làm nô tỳ đi, nhất định tôi sẽ hầu hạ người chu đáo.”
Bà ta cứ nghĩ rằng Liên Thúy Ngữ đã mềm lòng, có thể bắt nạt, nếu như bằng lòng thả Oanh Nhiễm đi, tất nhiên sẽ không làm khó mình.
Nhưng mà rõ ràng bà ta sai rồi.
Liên Thúy Ngữ khom người xuống, bà ấy nở nụ cười như có như không: “Không, Nguyệt Nhung phu nhân, phải là ta tìm người hầu hạ bà chu đáo mới đúng.”
Bà ấy ngẩng đầu lên, gương mặt bị phủ trong màn sương lạnh lẽo: “Tiểu Đao, nhốt bà ta vào trong nhã thất trước đi.”
Rồi sau đó, bà ấy lại dặn dò Quế Viên: “Ngươi đi tìm thợ hồ, xây bức tường xung quanh nhã thất, rồi lại làm một cái lồng sắt.”
Bà ta không giết người, nhưng bà ta lại muốn Trần Nguyệt Nhung sống không bằng chết, đến con chó cũng không bằng.
Trước kia đúng là hắn từng nghĩ để cho Tô Thanh cưới Loan Loan, bởi vì Loan Loan vẫn luôn ồn ào bên tai hắn, giống như con chim ác là, hắn không thích chút nào.
Nhưng mà nếu như Tô Thanh thật sự cưới Loan Loan, thế…
“Ta muốn nghĩ kỹ một chút, ta không biết nữa.” Tiêu Thác đáp.
Thương Mai thấy dường như hắn đã hơi thông suốt rồi, cô bèn nói: “Đi đi, nghĩ cẩn thận lại một chút, Loan Loan là một cô gái tốt, xứng đáng được ngươi đối xử tốt.”
Sau khi Tiêu Thác bỏ đi, Trần Loan Loan mới bước từ trong phòng ra, nàng ta nhìn Thương Mai với vẻ cảm kích: “Cảm ơn ngươi.”
Thương Mai đáp: “Không cần sốt ruột, hắn rất chậm nhiệt, có lẽ vẫn còn chưa hiểu suy nghĩ thật sự trong lòng mình.”
Tiêu Thác là người tập võ, trước giờ vẫn luôn xem nhẹ việc tình cảm, không, cũng có thể nói trước giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ đến việc này, càng chưa từng nghĩ đến việc thành thân, đột nhiên nói với hắn có một cô gái thích hắn, muốn cưới hắn, có thể hắn sẽ không biết phải làm sao.
Giống như Loan Loan đã quyết tâm rồi vậy: “Ta sẽ đợi hắn, dù hắn có cưới ta hay không thì ta cũng sẽ không cưới người khác.”
Thương Mai vỗ vỗ tay nàng ta: “Yên tâm đi, hắn sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
“Hy vọng là ta có thể đợi được đến lúc ấy.” Trần Loan Loan nở nụ cười xán lạn, vẻ bi thường hằn lên trên ánh mắt.
Thương Mai nhìn nàng ta, trong lòng cảm thấy hơi buồn bã, đã từng là một cô gái xinh tươi như thế, bây giờ lại chìm mình trong cơn âu sầu, cô đã từng nghĩ một người có tính cách như Trần Loan Loan thì cả đời cũng không biết oán sầu là gì.
Bây giờ mình cũng được xem như đã hạnh phúc, cô hy vọng Tráng Tráng và Loan Loan cũng có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Hai ngày sau, xem như nhận được tin tức tốt.
Đã tìm thấy Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, đã mang về kinh thành, tạm thời sắp xếp cho bọn họ sống trong phủ thừa tướng, để Đan Thanh Huyện chúa canh chừng.
Phủ thừa tướng dính líu đến vụ án tham ô, sau khi Hạ Hòe Quân chết, ngoại trừ phủ thừa tướng ra thì những tài sản khác trong nhà đều bị niêm phong, vàng bạc châu báu mà Trần Nguyệt Nhung đem đi tất nhiên cũng được trả lại cho triều đình.
Mộ Dung Khanh giao người lại cho Đan Thanh Huyện chúa là vì không muốn quan phủ nhúng tay vào chuyện này, để Thương Mai kết thúc ân oán tình thù giữa bọn họ.
Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm đều hết sức nhếch nhác, bọn họ luôn đi về phía Bắc, dừng chân ở huyện Hòe, cũng nghe thấy tin từ kinh thành. Bọn họ cứ ngỡ rằng sau khi thừa tướng Hạ chết, sẽ không ai truy cứu mẹ con bọn họ nữa.
Nhưng mà, không ngờ Mộ Dung Khanh lại khăng khăng không bỏ qua cho bọn họ, còn chưa kịp sống yên ổn đã bị bắt.
Căn nhà bên cạnh hồ của Liên Thúy Ngữ đã xây dựng xong, hai ngày nay bọn họ đều sống trong căn nhà này, nhã thất vẫn chưa gỡ xong, Thùy Nga và những hạ nhân khác trong phủ đều đã đi hết rồi.
Trần Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm bị dẫn đến trước mặt Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ nhìn nữ nhân hết sức nhếch nhác trước mặt mình, ngọn lửa hận sục sôi trong lòng.
Trước lúc con gái chết, thực ra bà ta chưa từng hận Trần Nguyệt Nhung, phu quân của bà ta thay lòng đổi dạ yêu thương Trần Nguyệt Nhung, đó không phải là lỗi của Trần Nguyệt Nhung, không phải là Trần Nguyệt Nhung thì cũng sẽ có nữ nhân khác mà thôi.
Thế nhưng, lúc con gái mình chết trong tay Trần Nguyệt Nhung, ngày ngày đêm đêm bà ta chỉ nghĩ đến việc báo thù rửa hận.
Rõ ràng Trần Nguyệt Nhung rất sợ hãi, nhưng Hạ Oanh Nhiễm lại hung hăng vô cùng: “Ngươi bắt bọn ta về đấy à? Mắc mớ gì? Nữ nhân độc ác, ngươi đã hại chết phụ thân đấy.”
Đao lão đại nhìn thấy bà ta ngang ngược như thế bèn gắt gỏng: “Câm miệng, còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng đâu.”
Liên Thúy Ngữ nhìn Hạ Oanh Nhiễm: “Hạ Hòe Quân không phải là phụ thân của ngươi, phụ thân của ngươi chính là Trần Ninh, mẫu thân của ngươi biết rất rõ.”
Tất nhiên bây giờ Hạ Oanh Nhiễm cũng đã biết sự thật này, thế nhưng bà ta sẽ không thừa nhận, dù bây giờ Hạ Hòe Quân đã chết, dù danh tiếng của ông ta rất tệ hại, nhưng dù gì vẫn tốt hơn hạng vô lại như Trần Ninh.
“Ngươi đừng nói nói năng xằng bậy, ta không tin lời bà đâu.” Hạ Oanh Nhiễm hừ hừ.
“Phu nhân, ngươi vẫn không định nói sự thật cho nàng ta nghe hay sao?” Liên Thúy Ngữ nhìn Trần Nguyệt Nhung, tiếng phu nhân của bà ta rất chói tai.
Trần Nguyệt Nhung quỳ phịch xuống: “Huyện chúa, ta tự biết trước kia ta sai rồi, xin người đừng chấp vặt tiểu nhân, tha cho ta đi, người muốn ta làm gì thì ta cũng đồng ý hết, dù chỉ làm một con chó bên cạnh người, ta cũng bằng lòng, chỉ xin người tha cho ta một mạng.”
Hạ Oanh Nhiễm thấy mẹ mình không có cốt khí như thế, nàng ta nổi trận lôi đình: “Mẫu thân, mẫu thân điên rồi à? Tại sao phải xin bà ta? Bà ta có làm gì được chúng ta đâu, phụ thân còn chưa có hưu mẫu thân, mẫu thân vẫn là thiếp thất trong phủ thừa tướng, trước lúc chết phụ thân cũng không có nhận tội, cho dù có thì cũng sẽ không dính líu đến cửu tộc.”
“Con câm miệng cho ta, không được cãi lại Huyện chúa!” Không ngờ Trần Nguyệt Nhung lại quay đầu quát vào mặt Hạ Oanh Nhiễm.
Hạ Oanh Nhiễm gần như không thể tin vào tai mình: “Mẫu thân…”
Trần Nguyệt Nhung quỳ lên trước một bước, dập đầu rồi nói: “Huyện chúa, con tôi không hiểu chuyện, xin người đừng chấp vặt nó.”
Liên Thúy Ngữ hờ hững mà nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đụng đến con của bà, nàng ta có thể đi.”
Oan có đầu, hận có chủ, bà ấy chỉ muốn tìm Trần Nguyệt Nhung.
Tất nhiên cũng có phần Hạ Oanh Nhiễm, nhưng mà bà ấy muốn tha mạng cho Hạ Oanh Nhiễm, không phải vì mềm lòng, mà là vì tất cả những gì Hạ Oanh Nhiễm làm đều là do Trần Nguyệt Nhung xúi bậy.
Hạ Oanh Nhiễm sai ở chỗ không biết tự lượng sức mình mà muốn trèo cao, sau này cuộc đời sẽ dạy cho nàng ta một bài học, phải biết đủ mới có thể thấy hạnh phúc.
Đương nhiên rồi, nàng ta sẽ không biết đủ, cũng định trước cuộc đời thê thảm của nàng ta.
Hạ Oanh Nhiễm nghe thấy thế bèn cười lạnh: “Ta không cần bà thả, ta muốn đi thì đi.”
Sau khi nói dứt lời, nàng ta cầm vàng bạc châu báu lên toan bỏ đi.
Đao lão đại chặn trước mặt nàng ta: “Những thứ này đều phải trả lại cho triều đình, không được phép mang đi.”
Hạ Oanh Nhiễm tức tối: “Ít nhiều gì cũng phải đưa ngân phiếu cho tôi chứ, không có bạc thì sau này tôi biết phải sống thế nào? Sao ăn cơm được? Làm sao trả tiền cho hạ nhân?”
“Ngươi còn muốn hạ nhân nữa à? Nằm mơ đi!” Đao lão đại hừ hừ.
Liên Thúy Ngữ nhìn Đao lão đại: “Cho nàng ta một trăm lượng!”
“Một trăm lượng thì làm gì được? Còn chưa mua được cái nhà nữa. Bây giờ căn nhà tốt một chút trong kinh thành cũng đã một ngàn lượng rồi, một trăm lượng làm gì được?”
Liên Thúy Ngữ nhìn Hạ Oanh Nhiễm: đọc full tại truyen.one “Một trăm lượng này là tiền Hạ Lâm đã cất trữ ở chỗ của ta hồi trước, ngươi là chị của Hạ Lâm nên ta đưa một trăm lượng này cho ngươi, một trăm lượng là mức tiêu xài của người bình thường trong vòng ba năm, nếu như ngươi xài tiết kiệm một chút thì nhiêu đây đã đủ dùng đến lúc xuất giá rồi.”
Tiền lương của hạ nhân trong phủ chỉ có năm trăm văn tiền cho đến hai lượng bạc mỗi tháng, một trăm lượng đúng thật đã là con số lớn rồi.
Quế Viên đứng bên cạnh nói khẽ: “Huyện chúa, người không cần phải cho nàng ta nhiều bạc như vậy.”
Liên Thúy Ngữ mỉm cười, không, cần phải làm thế.
Một là vì, đúng là trước kia Hạ Lâm đã cho bà ấy một trăm lượng này, cứ nhét tiền cho bà ấy mãi, bảo là cho bà ấy tiền mua đồ ăn thức uống.
Hai là, đúng là tạm thời Hạ Oanh Nhiễm cũng cần phải sống, đợi sau khi xài hết một trăm lượng này thì nàng ta sẽ biết tình người ấm lạnh ngay.
Nếu như không cho nàng ta một xu, nàng ta sẽ nhanh chóng chết đói, làm tổn hại danh tiếng của Thương Mai, nhưng nếu như do bản thân nàng ta dùng hết thì làm gì có ai nói Thương Mai được câu nào nữa.
Trần Nguyệt Nhung thấy Hạ Oanh Nhiễm có thể thuận lợi rời khỏi đây, bà ta nhìn Liên Thúy Ngữ với vẻ trông chờ: “Huyện chúa, người giữ ta lại làm nô tỳ đi, nhất định tôi sẽ hầu hạ người chu đáo.”
Bà ta cứ nghĩ rằng Liên Thúy Ngữ đã mềm lòng, có thể bắt nạt, nếu như bằng lòng thả Oanh Nhiễm đi, tất nhiên sẽ không làm khó mình.
Nhưng mà rõ ràng bà ta sai rồi.
Liên Thúy Ngữ khom người xuống, bà ấy nở nụ cười như có như không: “Không, Nguyệt Nhung phu nhân, phải là ta tìm người hầu hạ bà chu đáo mới đúng.”
Bà ấy ngẩng đầu lên, gương mặt bị phủ trong màn sương lạnh lẽo: “Tiểu Đao, nhốt bà ta vào trong nhã thất trước đi.”
Rồi sau đó, bà ấy lại dặn dò Quế Viên: “Ngươi đi tìm thợ hồ, xây bức tường xung quanh nhã thất, rồi lại làm một cái lồng sắt.”
Bà ta không giết người, nhưng bà ta lại muốn Trần Nguyệt Nhung sống không bằng chết, đến con chó cũng không bằng.