Các món ăn của Thuý Ngọc cô cô đã được đưa lên, đúng là còn có thêm người tới.
Lần này người tới là An Thân vương, ông tới chẳng nói lời nào đã ngồi xuống cạnh Đan Thanh huyện chúa.
“Không phải Vương gia đã vào cung rồi sao?” Đan Thanh huyện chúa mỉm cười hỏi.
“Về rồi, lão thái thái không khoẻ nên cũng kết thúc nhanh.” An Thân vương đáp.
“Nhị ca, huynh đến nhà nhạc mẫu ta cứ như về nhà mình ý nhỉ? Huynh có biết xấu hổ không hả?” Mộ Dung Khanh hỏi.
An Thân vương hờ hững liếc hắn một cái: “Ăn cơm đi, gió lớn nói nhảm không sợ đau lưỡi à?”
Thương Mai nhìn mẹ, thấy nụ cười trên mặt bà càng rạng rỡ hơn thì không khỏi nở nụ cười, xem ra đêm nay bà cũng hy vọng An Thân vương có thể ở bên mình.
Bữa tối giao thừa trôi qua trong tiếng cười đùa rôm rả, An Thân vương có vẻ chưa ăn uống gì trong cung, đến đây ăn uống vui vẻ, tâm trạng rất tốt.
Ăn cơm xong, ông nói muốn Đan Thanh huyện chúa vẽ tranh cho mình nên kéo và vào sân.
Bếp than hồng bập bùng, căn nhà ấm áp, khách khứa lần lượt kéo đến.
Đến khoảng giờ Hợi thì Hồ Hạnh Nhi, vợ chồng Tiêu Thác, Tráng Tráng và Nhu Giao tới.
Gần đây mọi người không tụ tập nhiều nên tối nay cực kỳ náo nhiệt.
Thương Mai rất thích cuộc sống vui vẻ bạn bè đông đúc, cười cười nói nói như này, khiến người ta cảm thấy êm đềm, cực kỳ tươi đẹp.
Mấy ngày năm mới cũng giống như Tết Nguyên Đán thời hiện đại của Thương Mai, mọi người tới nhà nhau chúc tết.
Nhưng Mộ Dung Khanh không muốn đi chúc tết, cũng không thích người khác tới chúc, với hắn mà nói, tết là kỳ nghỉ dưỡng một năm một lần, vô cùng quý giá.
Mặc dù kỳ nghỉ vừa rồi không được bao nhiêu, lúc thành thân được nghỉ mấy ngày, nhưng ai chẳng mong cuộc sống bình yên?
Một năm trôi qua trong những cuộc trêu đùa vui vẻ.
Mùng tám Tết, Mộ Dung Khanh không muốn rời giường nhưng bị Thương Mai đạp xuống, hắn đành bất đắc dĩ với hai vết thâm quầng mắt đi làm, à không, là lên triều.
Sau kỳ nghỉ lẽ, hầu như năm nào cũng không tránh khỏi những vấn đề khó khăn tương tự, có rất nhiều việc.
Đến tối Mộ Dung Khanh mới trở lại, vừa về đã nằm xuống giường: “Mệt chết bản vương rồi.”
Thương Mai bưng chén trà nóng lên cười nói: “Mệt rồi phải không? Nào, uống chút trà nóng xua cái lạnh đi.”
Mộ Dung Khanh ngồi dậy cầm lấy chén trà, nhấp vài ngụm rồi nói: “Hôm nay trời lạnh lắm, hình như sắp có tuyết rồi, nàng đừng có chạy lung tung, sức khoẻ lại không tốt.”
“Ừm, cũng không có nơi nào cần phải tới cả, bây giờ Lương Vương cũng khá hơn nhiều, từ từ hồi phục là sẽ không sao.” Thương Mai nói.
“Ừ, bệnh tình của Hoàng thượng thế nào?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Không tốt lắm.” Thương Mai lắc đầu: “Mấy ngày sau tết không có tinh thần, hơi phù nề, uống thuốc cũng không thấy hết sưng, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào châm cứu.”
“Huynh ấy có nói đến chuyện lão nhạc mẫu với nàng không?”
“Không thấy nói gì.”
“Huynh ấy hỏi lại, lúc trả lời nàng phải chú ý, không biết trong lòng huynh ấy đang có ý đồ gì, hơn nữa ở phía Tam hoàng tử, nàng cũng hỏi cho rõ bài tập nhé, năm trước bản vương có hỏi rồi lão sư nói hắn khá bướng bỉnh, không nghe lời, nàng có thể nói chuyện với Mai phi.”
“Ừ, ta biết rồi.” Thương Mai trả lời.
Qua năm mới, tin xấu lần lượt kéo đến, Thương Mai vốn đang chìm đắm trong không khí yên tĩnh của ngày Tết, bỗng xảy ra một đống chuyện khiến đầu óc cô choáng váng.
Chuyện xấu thứ nhất là nhận được tin Bắc Mạc xâm phạm lãnh thổ, đội quân ba nghìn người của Bắc Mạc tiến vào thị trấn nhỏ ở biên giới Đại Chu đốt phá, giết chóc và cướp bóc, giết hơn một trăm người.
Đây là thủ đoạn thường thấy của Bắc Mạc, trước kia đối phó với nước Đại Lương cũng lén cử người đột nhập biên giới, nhưng Bắc Mạc cực kỳ xảo quyệt, chỉ bắn một phát súng xong chạy, không gây chuyện tiếp nữa, đợi mọi chuyện lắng xuống thì lại bắn tiếp, đây là do bọn cường đạo gây nên.
Mộ Dung Khanh vô cùng tức giận, triệu tập các quan đại thần bàn bạc chuyện này ngay trong đêm. Hắn không dám để Hoàng đế biết chuyện này, sợ huynh ấy sốt ruột nóng giận sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.
Tin xấu thứ hai là sức khoẻ Hoàng thái hậu đột nhiên kém đi, Thương Mai kiểm tra thế nào cũng không tra ra nguyên nhân căn bệnh, bà gầy đi mỗi ngày, ăn không vào, sắc mặt tái nhợt.
Tin xấu thứ ba là các khoản thuế nộp cho triều đình vào cuối năm ở Nam Quốc đã bị cướp, sau Tết nguyên đán tin tức mới truyền vào Kinh.
Các thứ thuế hằng năm đều do triều đình cử ngươi đến vận chuyển, mà lần này người triều đình cử đi đã bị giết sạch, tiền thuế bị cướp hết, đây là thuế cả năm của Nam Quốc.
“Tra, tra, tra!” Mộ Dung Khanh liên tục hạ lệnh, lửa giận đùng đùng.
Vừa mới cử người đi đã nhận được tin từ Kế huyện, nói rằng lương thực dự trữ của Kế huyện đã bị cướp hết.
Lương thực dự trữ của Kế huyện để cung cấp cho chiến sĩ biên giới, vốn định để sau năm mới rồi chuyển nhưng không ngờ lại bị cướp sạch trước khi vận chuyển.
Hơn nữa nhà kho để áo bông cũng bị thiêu rụi.
Mặc dù quan phủ ở Kế huyện đã lập tức bặt đầu xoay xở lương thực, nhưng cũng cần có thời gian, điều này có nghĩa là các chiến sĩ ở biên giới phải đối mặt với khủng hoảng thiếu lương thực.
Mấy hôm nay trời lạnh, thiếu áo bông, áo bông này được đặt may từ năm ngoái, dự định vận chuyển cùng lương thực nhưng bây giờ không còn nữa, trong thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều áo bông cho được?
Nếu Bắc Mạc xâm lược lần nữa, chiến tranh bùng nổ, không có lương thực thì các chiến sĩ phải uống gió Tây Bắc à?
Mộ Dung Khanh hạ lệnh cho Kế huyện và Châu huyện ở lân cận hỗ trợ xoay xở lương thực, thu mua lương thực dự trữ của người dân với giá cao, đồng nghĩa với việc lại phải chi một khoản lớn.
Mộ Dung Khanh bận rộn quay vòng vòng, Thương Mai cũng không được nghỉ ngơi, bệnh tình của Hoàng thái hậu và Hoàng đế đều rất nghiêm trọng, cô không có thời gian xuất cung, tối đến còn phải ở bên hầu bệnh Hoàng thái hậu.
Không tìm ra được nguyên nhân bệnh của Hoàng thái hậu, bà vẫn ngày một gầy đi.
Thương Mai mơ hồ cảm nhận được Đại Chu sắp rơi vào một đợt khủng hoảng mới.
Và đương nhiên Mộ Dung Khanh cũng cảm nhận được, cho nên dù Nam Hoài vương muốn ở lại Kinh thành để thành hôn thì hắn cũng không cho phép, hạ lệnh cho hắn lập tức lên đường về Nam Quốc.
Nhưng một ngày trước khi Nam Hoài vương lên đường thì Hoàng thái hậu đột nhiên nôn ra máu đen, lúc ấy Thương Mai đang ở Hi Vi cung, khi tới nơi thì Hoàng thái hậu đang hấp hối.
Thương Mai lấy kim ra, Hoàng thái hậu cố gắng tỉnh lại nhưng không được nữa, bà nắm lấy tay Thương Mai, dùng hết sức lực nói với Thương Mai: “Lệnh quý thái phi!”
Lời này, hận đến thấu xương.
Lòng Thương Mai run lên, nhìn trong đống máu đen có mấy con cổ trùng đang ngoe nguẩy, cô biết Hoàng thái hậu đã trúng cổ độc, chẳng trách mãi không tìm ra nguyên nhân.
Nhưng Hoàng thái hậu bị hạ độc khi nào? Ngoài lần mấy tháng trước Tôn Phương Nhi vào cung chữa bệnh cho Hoàng thượng thì sau đó không vào cung nữa, vậy thì hạ độc bằng cách nào?
Thương Mai hận đến nghiến răng, thời gian đón tết bọn họ lơi là cảnh giác, nhưng kẻ thù thì không, chúng vẫn luôn chờ họ lơi là.
Ngày mười sáu tháng giêng, Hoàng thái hậu qua đời!
Vừa mới qua rằm tháng giêng, Hoàng thái hậu xảy ra chuyện, đây là một đòn giáng mạnh vào Hoàng gia, cũng như với Hoàng đế.
Khi Hoàng thái hậu qua đời, không có ai bên cạnh bà ngoài Thương Mai và Tôn công công cùng những cung nữ hầu hạ bên cạnh, có thể nói là không có con nối dõi ở bên trước lúc lâm chung.
Quý thái phi biết tin thì lảo đảo vào cung, nhoài người bên thi thể Hoàng thái hậu khóc lóc tan nát cõi lòng.
Chuyện trì tang do Mai phi và Nghi phi xử lý, các cung điện chìm trong nỗi buồn.
Lần này người tới là An Thân vương, ông tới chẳng nói lời nào đã ngồi xuống cạnh Đan Thanh huyện chúa.
“Không phải Vương gia đã vào cung rồi sao?” Đan Thanh huyện chúa mỉm cười hỏi.
“Về rồi, lão thái thái không khoẻ nên cũng kết thúc nhanh.” An Thân vương đáp.
“Nhị ca, huynh đến nhà nhạc mẫu ta cứ như về nhà mình ý nhỉ? Huynh có biết xấu hổ không hả?” Mộ Dung Khanh hỏi.
An Thân vương hờ hững liếc hắn một cái: “Ăn cơm đi, gió lớn nói nhảm không sợ đau lưỡi à?”
Thương Mai nhìn mẹ, thấy nụ cười trên mặt bà càng rạng rỡ hơn thì không khỏi nở nụ cười, xem ra đêm nay bà cũng hy vọng An Thân vương có thể ở bên mình.
Bữa tối giao thừa trôi qua trong tiếng cười đùa rôm rả, An Thân vương có vẻ chưa ăn uống gì trong cung, đến đây ăn uống vui vẻ, tâm trạng rất tốt.
Ăn cơm xong, ông nói muốn Đan Thanh huyện chúa vẽ tranh cho mình nên kéo và vào sân.
Bếp than hồng bập bùng, căn nhà ấm áp, khách khứa lần lượt kéo đến.
Đến khoảng giờ Hợi thì Hồ Hạnh Nhi, vợ chồng Tiêu Thác, Tráng Tráng và Nhu Giao tới.
Gần đây mọi người không tụ tập nhiều nên tối nay cực kỳ náo nhiệt.
Thương Mai rất thích cuộc sống vui vẻ bạn bè đông đúc, cười cười nói nói như này, khiến người ta cảm thấy êm đềm, cực kỳ tươi đẹp.
Mấy ngày năm mới cũng giống như Tết Nguyên Đán thời hiện đại của Thương Mai, mọi người tới nhà nhau chúc tết.
Nhưng Mộ Dung Khanh không muốn đi chúc tết, cũng không thích người khác tới chúc, với hắn mà nói, tết là kỳ nghỉ dưỡng một năm một lần, vô cùng quý giá.
Mặc dù kỳ nghỉ vừa rồi không được bao nhiêu, lúc thành thân được nghỉ mấy ngày, nhưng ai chẳng mong cuộc sống bình yên?
Một năm trôi qua trong những cuộc trêu đùa vui vẻ.
Mùng tám Tết, Mộ Dung Khanh không muốn rời giường nhưng bị Thương Mai đạp xuống, hắn đành bất đắc dĩ với hai vết thâm quầng mắt đi làm, à không, là lên triều.
Sau kỳ nghỉ lẽ, hầu như năm nào cũng không tránh khỏi những vấn đề khó khăn tương tự, có rất nhiều việc.
Đến tối Mộ Dung Khanh mới trở lại, vừa về đã nằm xuống giường: “Mệt chết bản vương rồi.”
Thương Mai bưng chén trà nóng lên cười nói: “Mệt rồi phải không? Nào, uống chút trà nóng xua cái lạnh đi.”
Mộ Dung Khanh ngồi dậy cầm lấy chén trà, nhấp vài ngụm rồi nói: “Hôm nay trời lạnh lắm, hình như sắp có tuyết rồi, nàng đừng có chạy lung tung, sức khoẻ lại không tốt.”
“Ừm, cũng không có nơi nào cần phải tới cả, bây giờ Lương Vương cũng khá hơn nhiều, từ từ hồi phục là sẽ không sao.” Thương Mai nói.
“Ừ, bệnh tình của Hoàng thượng thế nào?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Không tốt lắm.” Thương Mai lắc đầu: “Mấy ngày sau tết không có tinh thần, hơi phù nề, uống thuốc cũng không thấy hết sưng, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào châm cứu.”
“Huynh ấy có nói đến chuyện lão nhạc mẫu với nàng không?”
“Không thấy nói gì.”
“Huynh ấy hỏi lại, lúc trả lời nàng phải chú ý, không biết trong lòng huynh ấy đang có ý đồ gì, hơn nữa ở phía Tam hoàng tử, nàng cũng hỏi cho rõ bài tập nhé, năm trước bản vương có hỏi rồi lão sư nói hắn khá bướng bỉnh, không nghe lời, nàng có thể nói chuyện với Mai phi.”
“Ừ, ta biết rồi.” Thương Mai trả lời.
Qua năm mới, tin xấu lần lượt kéo đến, Thương Mai vốn đang chìm đắm trong không khí yên tĩnh của ngày Tết, bỗng xảy ra một đống chuyện khiến đầu óc cô choáng váng.
Chuyện xấu thứ nhất là nhận được tin Bắc Mạc xâm phạm lãnh thổ, đội quân ba nghìn người của Bắc Mạc tiến vào thị trấn nhỏ ở biên giới Đại Chu đốt phá, giết chóc và cướp bóc, giết hơn một trăm người.
Đây là thủ đoạn thường thấy của Bắc Mạc, trước kia đối phó với nước Đại Lương cũng lén cử người đột nhập biên giới, nhưng Bắc Mạc cực kỳ xảo quyệt, chỉ bắn một phát súng xong chạy, không gây chuyện tiếp nữa, đợi mọi chuyện lắng xuống thì lại bắn tiếp, đây là do bọn cường đạo gây nên.
Mộ Dung Khanh vô cùng tức giận, triệu tập các quan đại thần bàn bạc chuyện này ngay trong đêm. Hắn không dám để Hoàng đế biết chuyện này, sợ huynh ấy sốt ruột nóng giận sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình.
Tin xấu thứ hai là sức khoẻ Hoàng thái hậu đột nhiên kém đi, Thương Mai kiểm tra thế nào cũng không tra ra nguyên nhân căn bệnh, bà gầy đi mỗi ngày, ăn không vào, sắc mặt tái nhợt.
Tin xấu thứ ba là các khoản thuế nộp cho triều đình vào cuối năm ở Nam Quốc đã bị cướp, sau Tết nguyên đán tin tức mới truyền vào Kinh.
Các thứ thuế hằng năm đều do triều đình cử ngươi đến vận chuyển, mà lần này người triều đình cử đi đã bị giết sạch, tiền thuế bị cướp hết, đây là thuế cả năm của Nam Quốc.
“Tra, tra, tra!” Mộ Dung Khanh liên tục hạ lệnh, lửa giận đùng đùng.
Vừa mới cử người đi đã nhận được tin từ Kế huyện, nói rằng lương thực dự trữ của Kế huyện đã bị cướp hết.
Lương thực dự trữ của Kế huyện để cung cấp cho chiến sĩ biên giới, vốn định để sau năm mới rồi chuyển nhưng không ngờ lại bị cướp sạch trước khi vận chuyển.
Hơn nữa nhà kho để áo bông cũng bị thiêu rụi.
Mặc dù quan phủ ở Kế huyện đã lập tức bặt đầu xoay xở lương thực, nhưng cũng cần có thời gian, điều này có nghĩa là các chiến sĩ ở biên giới phải đối mặt với khủng hoảng thiếu lương thực.
Mấy hôm nay trời lạnh, thiếu áo bông, áo bông này được đặt may từ năm ngoái, dự định vận chuyển cùng lương thực nhưng bây giờ không còn nữa, trong thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều áo bông cho được?
Nếu Bắc Mạc xâm lược lần nữa, chiến tranh bùng nổ, không có lương thực thì các chiến sĩ phải uống gió Tây Bắc à?
Mộ Dung Khanh hạ lệnh cho Kế huyện và Châu huyện ở lân cận hỗ trợ xoay xở lương thực, thu mua lương thực dự trữ của người dân với giá cao, đồng nghĩa với việc lại phải chi một khoản lớn.
Mộ Dung Khanh bận rộn quay vòng vòng, Thương Mai cũng không được nghỉ ngơi, bệnh tình của Hoàng thái hậu và Hoàng đế đều rất nghiêm trọng, cô không có thời gian xuất cung, tối đến còn phải ở bên hầu bệnh Hoàng thái hậu.
Không tìm ra được nguyên nhân bệnh của Hoàng thái hậu, bà vẫn ngày một gầy đi.
Thương Mai mơ hồ cảm nhận được Đại Chu sắp rơi vào một đợt khủng hoảng mới.
Và đương nhiên Mộ Dung Khanh cũng cảm nhận được, cho nên dù Nam Hoài vương muốn ở lại Kinh thành để thành hôn thì hắn cũng không cho phép, hạ lệnh cho hắn lập tức lên đường về Nam Quốc.
Nhưng một ngày trước khi Nam Hoài vương lên đường thì Hoàng thái hậu đột nhiên nôn ra máu đen, lúc ấy Thương Mai đang ở Hi Vi cung, khi tới nơi thì Hoàng thái hậu đang hấp hối.
Thương Mai lấy kim ra, Hoàng thái hậu cố gắng tỉnh lại nhưng không được nữa, bà nắm lấy tay Thương Mai, dùng hết sức lực nói với Thương Mai: “Lệnh quý thái phi!”
Lời này, hận đến thấu xương.
Lòng Thương Mai run lên, nhìn trong đống máu đen có mấy con cổ trùng đang ngoe nguẩy, cô biết Hoàng thái hậu đã trúng cổ độc, chẳng trách mãi không tìm ra nguyên nhân.
Nhưng Hoàng thái hậu bị hạ độc khi nào? Ngoài lần mấy tháng trước Tôn Phương Nhi vào cung chữa bệnh cho Hoàng thượng thì sau đó không vào cung nữa, vậy thì hạ độc bằng cách nào?
Thương Mai hận đến nghiến răng, thời gian đón tết bọn họ lơi là cảnh giác, nhưng kẻ thù thì không, chúng vẫn luôn chờ họ lơi là.
Ngày mười sáu tháng giêng, Hoàng thái hậu qua đời!
Vừa mới qua rằm tháng giêng, Hoàng thái hậu xảy ra chuyện, đây là một đòn giáng mạnh vào Hoàng gia, cũng như với Hoàng đế.
Khi Hoàng thái hậu qua đời, không có ai bên cạnh bà ngoài Thương Mai và Tôn công công cùng những cung nữ hầu hạ bên cạnh, có thể nói là không có con nối dõi ở bên trước lúc lâm chung.
Quý thái phi biết tin thì lảo đảo vào cung, nhoài người bên thi thể Hoàng thái hậu khóc lóc tan nát cõi lòng.
Chuyện trì tang do Mai phi và Nghi phi xử lý, các cung điện chìm trong nỗi buồn.