Đúng như dự đoán của Mộ Dung Khanh, sau khi thảo luận về vị trí Thái tử, mọi người trong triều bắt đầu rối rít chọn chủ nhân theo hướng gió.
Tình thế tạm thời chia thành ba phe, Lương Vương là một phe. Tuy được ủng hộ nhưng hắn lại không có ý định làm Hoàng đế, chỉ giả ngây trước những sự ủng hộ âm thầm hoặc công khai của các vị đại thần. Nhưng ngược lại điều đó đã khiến hắn nhận được nhiều ủng hộ hơn bởi vì hắn cao thâm khó dò.
Những ai làm nên việc lớn đều cao thâm khó dò. Nếu người này nghĩ gì cũng thể hiện ra ngoài thì không thể đi theo vì hắn chẳng có mưu mô.
Hơn nữa những người lựa chọn Lương Vương cũng đã có cân nhắc. Hầu như tất cả mọi người trong triều đều biết chuyện của Lương Vương và quận chúa Ý Nhi của nước Lương. Sau này Lương Vương sẽ là con rể của nước Lương. Có quan hệ thông gia ở đó, nếu con rể mình gặp chuyện gì, người làm ba vợ có thể mặc kệ ngồi nhìn sao?
Phe thứ hai là Thất Hoàng tử, con trai của Nghi Phi.
Lựa chọn Thất Hoàng tử là một việc gần như không thể thắc mắc lý do tại sao, bởi vì người ủng hộ hắn là Nam Hoài vương. Nam Hoài vương có thế lực thì sẽ muốn tham gia tranh giành. Hắn đã lên kế hoạch nhiều năm rồi nên tỷ lệ thắng rất cao, sau lưng hắn còn có Quý thái phi. Hiện tại Hoàng thái hậu đã qua đời, Quý thái phi là vị trí cao nhất, chỉ cần bà ta bằng lòng là có thể vào cung chủ trì hậu cung ngay.
Chọn Thất Hoàng tử cũng chính là chọn Nam Hoài vương.
Người kém nhất là Tam Hoàng tử. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì nhà mẹ đẻ của Mai Phi không trợ giúp được gì nhiều. Mặc dù mấy năm qua Mai Phi luôn chạy đôn chạy đáo vì tiền đồ của con trai, nhưng ngay cả Hạ Hòe Quân cũng không giúp đỡ gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn thì ai sẽ nhìn trúng bà ta đây?
Đến cả giáo viên cũng nói Thất Hoàng tử ngu dốt, không thể thành tài.
Nhưng cũng có một số người nghĩ rằng Mộ Dung Khanh ủng hộ Thất Hoàng tử chỉ để che mắt kẻ khác, thực ra là để mình có thể tiếp tục khống chế triều chính. Khó có thể đảm bảo rằng Mộ Dung Khanh sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, do đó Thất Hoàng tử cũng có người ủng hộ.
Việc chọn Thái tử cũng ngang việc chọn Hoàng hậu. Nghi Phi và Mai Phi hiện đang cùng xử lý việc hậu cung. Trong cung không có quý phi, vị trí cao nhất trong số những người phụ nữ của hoàng đế là Phi. Sau khi chọn được thái tử thì e là sẽ chọn ứng cử viên cho vị trí hoàng hậu.
Để biết được tình thế thay đổi ra sao, rất nhiều gia quyến của đại thần tìm hiểu thông qua Thương Mai để biết được hoàng thượng nghĩ gì trong lòng. Dù sao Thương Mai cũng đang là đại phu bên cạnh hoàng thượng.
Vì vậy, Thương Mai được dịp ra cung về phủ một chuyến đã nhận được quà của rất nhiều người. Chúng chất đống thành một tòa núi nhỏ trong chính sảnh làm cô thấy phiền muốn chết.
Nhận quà đương nhiên không phiền, nhưng hàm ý theo sau các món quà này thì không đơn thuần, cô không muốn ứng phó chút nào.
Không đúng sao? Hôm đó cô vừa về đến nơi đã nhận được quà và một tấm thiệp từ phu nhân của Lý Thượng thư, nói là ngày mai sẽ đến thăm nhà.
Tiểu Khuyên đang mở hộp quà, khi nhìn thấy từng món trang sức xinh đẹp bèn nói: “Vương phi, vị Lý Phu nhân này bạo tay thật, nhìn những chiếc vòng vàng này đi… Ồ, cái này giống hệt vòng tay chưởng quỹ Hồ đưa cho người hồi tết nhỉ? Xem ra là mua ở Đỉnh Phong Hào.”
Thương Mai nhìn sang thì thấy là kiểu vòng tay được Hạnh Nhi tặng hồi tết. Cô đáp: “Để đó đi, chiếc vòng Hạnh Nhi tặng ta còn chưa dùng. Ngày mai bà ta đến thì trả lại đi.”
Lúc cô đi ra ngoài thì thấy Tôn Phương Nhi đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào bên trong. Thấy cô ra ngoài, nàng ta không bỏ đi như trước nữa mà hỏi: “Hồi tết Hồ Hạnh Nhi tặng vòng tay vàng cho ngươi à?”
“Đúng vậy, không phải cũng tặng cho ngươi một chiếc à? Ta nghe nói ngươi cũng có.” Thương Mai lạnh nhạt trả lời.
“Ừm!” Tôn Phương Nhi bước vào cầm lấy vòng tay ngắm nghía: “Ta không thích trang sức bằng vàng.”
“Đó cũng là tấm lòng của Hạnh Nhi. Nhà nàng mở tiệm vàng nên tặng quà cũng toàn vàng.” Thương Mai tưởng là nàng ta không thích quà của Hồ Hạnh Nhi bèn kìm lại tính khí của mình để giải thích giúp Hạnh Nhi. Suy cho cùng, cô nghĩ khi Hạnh Nhi tặng quà cho nàng ta cũng không có ý đồ gì.
Nhưng Tôn Phương Nhi lại như nghe không hiểu ý cô, nàng ta ngẩng đầu lên hỏi: “Ý của ngươi là nàng ta cũng tặng vòng tay cho những người khác?”
“Ta không biết có phải là vòng tay hay không, nhưng chắc chắn toàn bộ đều là vàng. Những món quà ta nhận từ nàng ấy đều làm bằng vàng.” Thương Mai nói.
Tôn Phương Nhi vô thức duỗi tay sờ cổ: “Ừm!” Lông mày nàng ta khẽ nhướng lên, không còn âm u như trước đó.
Nàng ta ‘ừm’ xong thì đi ngay và cũng không nói thêm gì. Thương Mai nhìn theo bóng lưng của nàng ta, cô cảm thấy hơi là lạ: “Kỳ lạ, nàng ta đang làm gì vậy? Nếu nàng ta không cần thì trả cho Hạnh Nhi ngay lúc đó luôn là được mà.”
Tiểu Khuyên nghĩ ngợi: “Không đúng, Vương phi, nô tỳ nhớ cái hộp Tiểu Hồng đưa cho nàng ta cầm đi nhỏ hơn của người. Quà của nàng ta hẳn không phải vòng tay, chắc là nhẫn gì đấy. Có lẽ nàng ta cảm thấy quà của mình không quý bằng của người nên nổi giận nhỉ?”
Thương Mai tức giận nói: “Tặng quà mà kéo phải thù hận, ta phải đi nói với Hạnh Nhi sau này đừng làm vậy nữa.”
Chẳng mấy khi được dịp rảnh rỗi, Thương Mai bèn đến Đỉnh Phong Hào một chuyến.
Dù gì thì cũng cần phải thận trọng ứng phó với Tôn Phương Nhi vì nàng ta biết thuật vu cổ. Một khi nàng ta nảy sinh thù hận thì không biết nàng ta sẽ làm gì.
“Có bận không?” Thương Mai vừa bước vào cửa đã thấy Hồ Hạnh Nhi đang vùi đầu trong đống hóa đơn.
“Chứ không thì sao?” Hồ Hạnh Nhi ngẩng đầu lên xoa ấn đường: “Mệt chết mất, chắc ngươi còn mệt hơn ta chứ nhỉ? Sao lại có thời gian rảnh mà đến đây thế?”
“Trưa hôm nay không có việc gì nên ghé thăm ngươi một lúc.” Thương Mai ngồi xuống, Hạnh Nhi sai người đi rót trà. Sau khi người hầu đi ra ngoài, nàng ấy mới gượng cười: “Ta đã thức trắng hai đêm liền mà vẫn chưa giải quyết xong đống hóa đơn này, giờ đang rất nhớ cà phê.”
“Ta cũng nhớ, nhớ tất cả mọi thứ ở hiện đại, kể cả bồn cầu và băng vệ sinh.” Thương Mai lập tức đứng dậy cởi áo ngoài rồi ngồi phịch xuống ghế bành: “Ta cũng mệt mà, dạo này có quá nhiều việc.”
“Ừm, chú ý nghỉ ngơi đi. Những người xuyên không như chúng ta đã quen cách sống ở hiện đại, nhưng khi ở đây thì rất yếu ớt, động một chút là bệnh. Mấy ngày trước ta mới bị cảm, lúc trước rất sợ truyền nước nhưng bây giờ thì muốn truyền nước cho nhanh khỏi bệnh, sau đó tập trung vào công việc, thế thì hạnh phúc vô cùng.”
“Bị bệnh?” Vẻ mặt của Thương Mai trở nên căng thẳng, cô vội ngồi thẳng dậy: “Khó chịu ở đâu? Có triệu chứng gì?”
“Nhìn ngươi căng thẳng kìa, bệnh nghề nghiệp hả?” Hồ Hạnh Nhi cười hỏi.
“Không nói vớ vẩn với ngươi nữa, ngươi thấy khó chịu chỗ nào?” Thương Mai nghiêm túc hỏi.
Hồ Hạnh Nhi cũng trở nên nghiêm túc: “Ta chỉ bị cảm thôi, ngươi sao thế?”
“Ta sợ có người hạ cổ ngươi. Ta hỏi ngươi, hồi tết ngươi đến nhà ta tặng quà cũng có cho Tôn Phương Nhi một phần đúng không?”
“Đúng vậy, ngươi không biết sao? Ghen tị hả?” Hồ Hạnh Nhi cười đáp.
“Ghen gì chứ? Ngày nào ngươi cũng tặng mọi người bao nhiêu quà như vậy, ta cũng phải ghen tị sao? Nghiêm túc chút đi, ta hỏi ngươi, ngươi đã tặng Tôn Phương Nhi thứ gì?”
“Cũng giống ngươi thôi, một xấp tơ lụa và một chiếc vòng tay vàng. Yên tâm, kiểu dáng thì khác nhau. Năm nay ta tặng hơn một trăm chiếc vòng tay, trong đó có khoảng ba mươi, bốn mươi kiểu. Các quý phụ nhân và vương phi đeo vòng tay của ta cũng xem như làm quảng cáo giúp Đỉnh Phong Hào. Vợ của các phú thương thích theo phong trào, quý tộc trong cung thích gì là họ mua cái đó.” Hồ Hạnh Nhi cười nói.
“Ôi chao, vậy cũng bớt phí quảng cáo rồi. Tổng tài bá đạo xuyên không thành thứ nữ nhà giàu ha, ngươi được lắm, tìm người viết tiểu sử cho ngươi luôn đi, tiền đồ rộng mở thế mà.” Thương Mai nói đùa.
Tình thế tạm thời chia thành ba phe, Lương Vương là một phe. Tuy được ủng hộ nhưng hắn lại không có ý định làm Hoàng đế, chỉ giả ngây trước những sự ủng hộ âm thầm hoặc công khai của các vị đại thần. Nhưng ngược lại điều đó đã khiến hắn nhận được nhiều ủng hộ hơn bởi vì hắn cao thâm khó dò.
Những ai làm nên việc lớn đều cao thâm khó dò. Nếu người này nghĩ gì cũng thể hiện ra ngoài thì không thể đi theo vì hắn chẳng có mưu mô.
Hơn nữa những người lựa chọn Lương Vương cũng đã có cân nhắc. Hầu như tất cả mọi người trong triều đều biết chuyện của Lương Vương và quận chúa Ý Nhi của nước Lương. Sau này Lương Vương sẽ là con rể của nước Lương. Có quan hệ thông gia ở đó, nếu con rể mình gặp chuyện gì, người làm ba vợ có thể mặc kệ ngồi nhìn sao?
Phe thứ hai là Thất Hoàng tử, con trai của Nghi Phi.
Lựa chọn Thất Hoàng tử là một việc gần như không thể thắc mắc lý do tại sao, bởi vì người ủng hộ hắn là Nam Hoài vương. Nam Hoài vương có thế lực thì sẽ muốn tham gia tranh giành. Hắn đã lên kế hoạch nhiều năm rồi nên tỷ lệ thắng rất cao, sau lưng hắn còn có Quý thái phi. Hiện tại Hoàng thái hậu đã qua đời, Quý thái phi là vị trí cao nhất, chỉ cần bà ta bằng lòng là có thể vào cung chủ trì hậu cung ngay.
Chọn Thất Hoàng tử cũng chính là chọn Nam Hoài vương.
Người kém nhất là Tam Hoàng tử. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì nhà mẹ đẻ của Mai Phi không trợ giúp được gì nhiều. Mặc dù mấy năm qua Mai Phi luôn chạy đôn chạy đáo vì tiền đồ của con trai, nhưng ngay cả Hạ Hòe Quân cũng không giúp đỡ gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn thì ai sẽ nhìn trúng bà ta đây?
Đến cả giáo viên cũng nói Thất Hoàng tử ngu dốt, không thể thành tài.
Nhưng cũng có một số người nghĩ rằng Mộ Dung Khanh ủng hộ Thất Hoàng tử chỉ để che mắt kẻ khác, thực ra là để mình có thể tiếp tục khống chế triều chính. Khó có thể đảm bảo rằng Mộ Dung Khanh sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, do đó Thất Hoàng tử cũng có người ủng hộ.
Việc chọn Thái tử cũng ngang việc chọn Hoàng hậu. Nghi Phi và Mai Phi hiện đang cùng xử lý việc hậu cung. Trong cung không có quý phi, vị trí cao nhất trong số những người phụ nữ của hoàng đế là Phi. Sau khi chọn được thái tử thì e là sẽ chọn ứng cử viên cho vị trí hoàng hậu.
Để biết được tình thế thay đổi ra sao, rất nhiều gia quyến của đại thần tìm hiểu thông qua Thương Mai để biết được hoàng thượng nghĩ gì trong lòng. Dù sao Thương Mai cũng đang là đại phu bên cạnh hoàng thượng.
Vì vậy, Thương Mai được dịp ra cung về phủ một chuyến đã nhận được quà của rất nhiều người. Chúng chất đống thành một tòa núi nhỏ trong chính sảnh làm cô thấy phiền muốn chết.
Nhận quà đương nhiên không phiền, nhưng hàm ý theo sau các món quà này thì không đơn thuần, cô không muốn ứng phó chút nào.
Không đúng sao? Hôm đó cô vừa về đến nơi đã nhận được quà và một tấm thiệp từ phu nhân của Lý Thượng thư, nói là ngày mai sẽ đến thăm nhà.
Tiểu Khuyên đang mở hộp quà, khi nhìn thấy từng món trang sức xinh đẹp bèn nói: “Vương phi, vị Lý Phu nhân này bạo tay thật, nhìn những chiếc vòng vàng này đi… Ồ, cái này giống hệt vòng tay chưởng quỹ Hồ đưa cho người hồi tết nhỉ? Xem ra là mua ở Đỉnh Phong Hào.”
Thương Mai nhìn sang thì thấy là kiểu vòng tay được Hạnh Nhi tặng hồi tết. Cô đáp: “Để đó đi, chiếc vòng Hạnh Nhi tặng ta còn chưa dùng. Ngày mai bà ta đến thì trả lại đi.”
Lúc cô đi ra ngoài thì thấy Tôn Phương Nhi đang đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào bên trong. Thấy cô ra ngoài, nàng ta không bỏ đi như trước nữa mà hỏi: “Hồi tết Hồ Hạnh Nhi tặng vòng tay vàng cho ngươi à?”
“Đúng vậy, không phải cũng tặng cho ngươi một chiếc à? Ta nghe nói ngươi cũng có.” Thương Mai lạnh nhạt trả lời.
“Ừm!” Tôn Phương Nhi bước vào cầm lấy vòng tay ngắm nghía: “Ta không thích trang sức bằng vàng.”
“Đó cũng là tấm lòng của Hạnh Nhi. Nhà nàng mở tiệm vàng nên tặng quà cũng toàn vàng.” Thương Mai tưởng là nàng ta không thích quà của Hồ Hạnh Nhi bèn kìm lại tính khí của mình để giải thích giúp Hạnh Nhi. Suy cho cùng, cô nghĩ khi Hạnh Nhi tặng quà cho nàng ta cũng không có ý đồ gì.
Nhưng Tôn Phương Nhi lại như nghe không hiểu ý cô, nàng ta ngẩng đầu lên hỏi: “Ý của ngươi là nàng ta cũng tặng vòng tay cho những người khác?”
“Ta không biết có phải là vòng tay hay không, nhưng chắc chắn toàn bộ đều là vàng. Những món quà ta nhận từ nàng ấy đều làm bằng vàng.” Thương Mai nói.
Tôn Phương Nhi vô thức duỗi tay sờ cổ: “Ừm!” Lông mày nàng ta khẽ nhướng lên, không còn âm u như trước đó.
Nàng ta ‘ừm’ xong thì đi ngay và cũng không nói thêm gì. Thương Mai nhìn theo bóng lưng của nàng ta, cô cảm thấy hơi là lạ: “Kỳ lạ, nàng ta đang làm gì vậy? Nếu nàng ta không cần thì trả cho Hạnh Nhi ngay lúc đó luôn là được mà.”
Tiểu Khuyên nghĩ ngợi: “Không đúng, Vương phi, nô tỳ nhớ cái hộp Tiểu Hồng đưa cho nàng ta cầm đi nhỏ hơn của người. Quà của nàng ta hẳn không phải vòng tay, chắc là nhẫn gì đấy. Có lẽ nàng ta cảm thấy quà của mình không quý bằng của người nên nổi giận nhỉ?”
Thương Mai tức giận nói: “Tặng quà mà kéo phải thù hận, ta phải đi nói với Hạnh Nhi sau này đừng làm vậy nữa.”
Chẳng mấy khi được dịp rảnh rỗi, Thương Mai bèn đến Đỉnh Phong Hào một chuyến.
Dù gì thì cũng cần phải thận trọng ứng phó với Tôn Phương Nhi vì nàng ta biết thuật vu cổ. Một khi nàng ta nảy sinh thù hận thì không biết nàng ta sẽ làm gì.
“Có bận không?” Thương Mai vừa bước vào cửa đã thấy Hồ Hạnh Nhi đang vùi đầu trong đống hóa đơn.
“Chứ không thì sao?” Hồ Hạnh Nhi ngẩng đầu lên xoa ấn đường: “Mệt chết mất, chắc ngươi còn mệt hơn ta chứ nhỉ? Sao lại có thời gian rảnh mà đến đây thế?”
“Trưa hôm nay không có việc gì nên ghé thăm ngươi một lúc.” Thương Mai ngồi xuống, Hạnh Nhi sai người đi rót trà. Sau khi người hầu đi ra ngoài, nàng ấy mới gượng cười: “Ta đã thức trắng hai đêm liền mà vẫn chưa giải quyết xong đống hóa đơn này, giờ đang rất nhớ cà phê.”
“Ta cũng nhớ, nhớ tất cả mọi thứ ở hiện đại, kể cả bồn cầu và băng vệ sinh.” Thương Mai lập tức đứng dậy cởi áo ngoài rồi ngồi phịch xuống ghế bành: “Ta cũng mệt mà, dạo này có quá nhiều việc.”
“Ừm, chú ý nghỉ ngơi đi. Những người xuyên không như chúng ta đã quen cách sống ở hiện đại, nhưng khi ở đây thì rất yếu ớt, động một chút là bệnh. Mấy ngày trước ta mới bị cảm, lúc trước rất sợ truyền nước nhưng bây giờ thì muốn truyền nước cho nhanh khỏi bệnh, sau đó tập trung vào công việc, thế thì hạnh phúc vô cùng.”
“Bị bệnh?” Vẻ mặt của Thương Mai trở nên căng thẳng, cô vội ngồi thẳng dậy: “Khó chịu ở đâu? Có triệu chứng gì?”
“Nhìn ngươi căng thẳng kìa, bệnh nghề nghiệp hả?” Hồ Hạnh Nhi cười hỏi.
“Không nói vớ vẩn với ngươi nữa, ngươi thấy khó chịu chỗ nào?” Thương Mai nghiêm túc hỏi.
Hồ Hạnh Nhi cũng trở nên nghiêm túc: “Ta chỉ bị cảm thôi, ngươi sao thế?”
“Ta sợ có người hạ cổ ngươi. Ta hỏi ngươi, hồi tết ngươi đến nhà ta tặng quà cũng có cho Tôn Phương Nhi một phần đúng không?”
“Đúng vậy, ngươi không biết sao? Ghen tị hả?” Hồ Hạnh Nhi cười đáp.
“Ghen gì chứ? Ngày nào ngươi cũng tặng mọi người bao nhiêu quà như vậy, ta cũng phải ghen tị sao? Nghiêm túc chút đi, ta hỏi ngươi, ngươi đã tặng Tôn Phương Nhi thứ gì?”
“Cũng giống ngươi thôi, một xấp tơ lụa và một chiếc vòng tay vàng. Yên tâm, kiểu dáng thì khác nhau. Năm nay ta tặng hơn một trăm chiếc vòng tay, trong đó có khoảng ba mươi, bốn mươi kiểu. Các quý phụ nhân và vương phi đeo vòng tay của ta cũng xem như làm quảng cáo giúp Đỉnh Phong Hào. Vợ của các phú thương thích theo phong trào, quý tộc trong cung thích gì là họ mua cái đó.” Hồ Hạnh Nhi cười nói.
“Ôi chao, vậy cũng bớt phí quảng cáo rồi. Tổng tài bá đạo xuyên không thành thứ nữ nhà giàu ha, ngươi được lắm, tìm người viết tiểu sử cho ngươi luôn đi, tiền đồ rộng mở thế mà.” Thương Mai nói đùa.