Ai lại không muốn Hạ Thương Mai chữa khỏi dịch bệnh chứ? Đương nhiên là phái chủ chiến rồi.
Bởi vì, Hạ Thương Mai chữa khỏi dịch bệnh, Bắc Mạc làm sao còn khai chiến với Đại Chu nữa? Đây còn không phải là lấy oán báo ân sao?
Đáy lòng Thương Mai đã sớm có chuẩn bị, cho nên nghe thấy lời nhắc nhở của An công chúa, cũng chỉ nhàn nhạt cười một cái.
Quốc yến của Bắc Mạc rất kỳ lạ, không phải là chia nhau ăn, mà là ăn chung, chính là mười người ngồi ở một chiếc bàn tròn lớn än.
Quốc yến ăn chung như vậy, là Hoàng đế Bắc Mạc dùng để chuyên chiêu đãi võ tướng, ngụ ý chính là nói, Trẫm tuy là thiên tử, nhưng đồng cam cộng khổ với mọi người.
Đọc FULL bộ truyện.
Về lâu về dài, trở thành tiêu chuẩn cao nhất của quốc yến.
Hoàng Thái hậu tối nay cũng có mặt, hậu phi của Bắc Mạc ăn mặc cũng vô cùng đặc biệt, triều phục của Hoàng thái hậu và Hoàng hậu đều là màu vàng, còn triều phục của Hoàng đế là long bào màu đen.
Hoàng Thái hậu gặp Mộ Dung Khanh, vô cùng thân thiết mà gọi hản tới nói chuyện: “Ngươi đó, rất lâu rồi không có tới thăm ai gia, lát nữa ai gia phải phạt ngươi uống hai ly”
Ngữ khí nói lời này, giống như một bà già nũng nịu vậy.
Chỉ nghe thấy Mộ Dung Khanh cũng mỉm cười: “Đây còn không phải là tới rồi sao?"
"Tới nhiều chút, tới nhiều chút chứ!” Hoàng Thái hậu vỗ vỗ mu bàn tay của hắn: "Lát nữa ngươi ngồi cùng với ai gia, Vương phi của người là vị nào? Sao lại không tới chào ai gia?”
Thương Mai thực ra đứng ở bên cạnh của Mộ Dung Khanh, cô tiến lên trước một bước, mỉm cười rạng rỡ nói: “Hạ Thương Mai tham kiến Hoàng Thái hậu, chúc Hoàng Thái hậu vạn phúc cát tường.”
“Tốt tốt!" Hoàng Thái hậu đánh giá cô, vẻ mặt tán thưởng: “Không tệ, vẻ ngoài xinh đẹp, con người nhìn cũng lanh lợi, lát nữa tới cung của ai gia ngồi chơi"
“Vâng thưa Hoàng Thái hậu!” Thương Mai hôm nay chỉ muốn đợi Hoàng để hạ lệnh sau đó đi tới khu dịch, nghe thấy Hoàng Thái hậu nhiệt tình như vậy, cũng chỉ qua loa một câu.
Thế nhưng, quốc yến này, Hoàng để và Hoàng hậu vậy mà lại đồng thời không có đến, chỉ để Kỳ vương gia chủ trì.
Hơn nữa, những đại thần tới dự cũng loe que vài người, cảnh này khiến Hoàng Thái hậu cũng chấn kinh.
Bà ta lệnh người đi mời Hoàng đế, nhưng Hoàng đế cũng lệnh người tới hồi bẩm, nói sức khỏe không ổn, Tào hậu cũng như vậy.
Sắc mặt Hoàng Thái hậu đã tái xanh, nhưng, bà ta vẫn mỉm cười cùng Kỳ vương gia chủ trì buổi quốc yến khiến người ta buồn cười này, hơn nữa do Hoàng Thái hậu đích thân ra ý chỉ, mời Nhiếp Chính vương và Vương phi của Đại Chu đến khu dịch cứu chữa cho bá tánh Bắc Mạc.
Nếu như nói có làm khó, thì sự làm khó này chính là Đế hậu và bá quan đều không có mặt.
Ai cũng có thể nhìn ra được, đây vốn không phải ý chỉ của Hoàng để Bắc Mạc, chỉ là do Hoàng Thái hậu nói, đến lúc đó, Hoàng đế Bản Mạc có thể nói, chưa từng ân chuẩn cho Hạ Thương Mai vào khu dịch.
Là lợi dụng Hoàng Thái hậu, hay chính là chủ ý của Hoàng Thái hậu, thì chưa biết.
Chỉ biết một chuyện, đó là trên dưới Bắc Mạc, đều hiếp người quá đáng.
Sau khi Hoàng Thái hậu nói cho Thương Mai đến khu dịch phối hợp chữa trị, Mộ Dung Khanh trực tiếp đưa Thương Mai rời đi, lúc đi, còn đập vỡ ly nữa.
Người của Đại Chu đương nhiên cũng đi hết.
Kỳ vương gia cũng chả còn mặt mũi đuổi theo, chỉ ủ rũ về phủ, qua mấy canh giờ liên kêu người đưa đồ tới Triều Văn Quán, nói là gửi tới thăm hỏi.
Thế nhưng, người đi tới Triều Văn Quán lại nói là đám người Mộ Dung Khanh không có quay về qua, kiểm tra lại một chút, đồ mới vừa dọn qua đó hôm qua, cũng bị dọn đi rồi.
Bởi vì không ngờ Mộ Dung Khanh sẽ đi, nên cũng chưa báo cho bên cổng thành, chắc hẳn là, nếu như hản rời đi, có thể ngông ngênh mà rời đi.
Quả nhiên, hỏi qua thủ vệ bên cổng thành, Mộ Dung Khanh thật sự đi rồi.
Kỳ vương gia ngây người, hắn biết, Mộ Dung Khanh không phải người dùng tình cảm để hành sự, hẳn luôn cẩn thận lý trí, lần này sao Hoàng đế mới lạnh nhạt đối xử một chút lại tức giận bỏ đi rồi?
Hản đi như vậy, vậy thì trận chiến này, há không phải thật sự phải đánh rồi ư?
Kỳ vương gia lập tức vào cung bẩm báo Hoàng để, Hoàng đế không lo lắng chút nào, thậm chí nói chuyện mấy câu với Tào hậu xong mới trả lời Kỳ vương gia.
“Không căn lo, đi tới vùng dịch tự nhiên sẽ tìm thấy nàng ta thôi”
“ý của Hoàng thượng là, bọn họ tự đi tới vùng dịch rồi sao?” Kỳ vương gia sững sờ.
“Bọn họ đã bảo An công chúa tuyên bố với bên ngoài là đến cứu chữa dịch bệnh rồi, còn nói Trẫm tổ chức quốc yến thiết đãi, tâng bốc lên như vậy, nếu thật sự bỏ đi, thì mặt mũi của Mộ Dung Khanh cũng đừng hòng mà còn nữa”
Tào hậu nhìn Kỳ vương gia, không khỏi mỉa mai hẳn ta nói: “Kỳ Vương à Kỳ Vương, không lẽ ngươi còn không nhìn rõ sao?
Cái thứ mà Mộ Dung Khanh lấy ra để đình chiến là gì? Chính là bá tánh hai nước đồng ý đình chiến. Hản ta làm thế nào để có được sự nguyện ý đình chiến của bá tánh Bắc Mạc? Hản không phải người Bắc Mạc, chỉ có thể chữa khỏi dịch bệnh, thu phục lòng người rồi. Nếu chuyện này đã là chuyện hẳn sớm muộn gì cũng phải làm, thì tại sao chúng ta phải nhận ân tình lớn như vậy? Khoanh tay đứng nhìn như vậy không phải rất tốt sao? Tiến có thể công, lui có thể thủ.”
Lại là câu nói này, tiến có thể công, lui có thể thủ, Kỳ vương gia cảm thấy đã nghe chán rồi, bất kỳ chuyện gì, đều không cân nhắc đến bản chất nữa, chỉ coi chuyện này có thể đem đến công lợi gì, có thể đem đến lợi ích gì đế thống nhất thiên hạ.
Kỳ Vương gia quyết định, không quan tâm Hoàng thượng làm thế nào nữa, hẳn phải đi tìm Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, đế hắn đưa bọn họ vào khu dịch.
Hắn rời khỏi Hoàng cung, phái người điều tra ven đường, xem xem Mộ Dung Khanh có phải đã đi khu dịch rồi không.
Nhưng, điều tra dọc đường, đều nói không có phát hiện Mộ Dung Khanh ở khu dịch, cũng chính là nói, đám người đến từ Đại Chu đó, đều biến mất rồi.
Hoàng đế Bắc Mạc lúc này mới thật sự coi trọng.
An công chúa hôm đó lan truyền tin tức như vậy, bây giờ bá tánh trong kinh và khu dịch đều đã biết thần y Đại Chu tới rồi, cũng mong đợi bọn họ vào khu dịch.
Nhưng, bọn họ thế mà lại mất tích rồi.
Hoàng đế Bắc Mạc lần này thật sự tính sai rồi, ông ta giống như Kỷ vương, đều không ngờ Mộ Dung Khanh sẽ đi, bởi vì binh lực của Đại Chu không bằng Bắc Mạc, hơn nữa Bắc Mạc còn có Tiên Bi làm liên minh, Đại Chu muốn kéo dài hơi tàn, chỉ có thể cầu hòa.
Cho nên, Mộ Dung Khanh đáng lẽ sẽ không tiếc tất cả trả giá, lôi kéo phái chủ hòa của Bắc Mạc, rồi bảo người của phái chủ hòa....Kỳ Vương đưa đi khu dịch, bất kể ưu khuyết điểm thể nào đều sẽ làm theo kế hoạch trước đây của ông ta, nghĩa là nếu không có đơn thuốc thì bá tánh sẽ căm hận bọn họ, nếu như có đơn thuốc, giành lấy nó, cần phải có phái chủ hòa và Mộ Dung Khanh uổng phí tâm tư.
Nhưng, Mộ Dung Khanh hoàn toàn không ra bài theo quy luật, hắn đưa người đi rồi, nếu như biết sớm, ông ta chắc chắn sẽ phái người coi chừng bọn họ
Bởi vì, Hạ Thương Mai chữa khỏi dịch bệnh, Bắc Mạc làm sao còn khai chiến với Đại Chu nữa? Đây còn không phải là lấy oán báo ân sao?
Đáy lòng Thương Mai đã sớm có chuẩn bị, cho nên nghe thấy lời nhắc nhở của An công chúa, cũng chỉ nhàn nhạt cười một cái.
Quốc yến của Bắc Mạc rất kỳ lạ, không phải là chia nhau ăn, mà là ăn chung, chính là mười người ngồi ở một chiếc bàn tròn lớn än.
Quốc yến ăn chung như vậy, là Hoàng đế Bắc Mạc dùng để chuyên chiêu đãi võ tướng, ngụ ý chính là nói, Trẫm tuy là thiên tử, nhưng đồng cam cộng khổ với mọi người.
Đọc FULL bộ truyện.
Về lâu về dài, trở thành tiêu chuẩn cao nhất của quốc yến.
Hoàng Thái hậu tối nay cũng có mặt, hậu phi của Bắc Mạc ăn mặc cũng vô cùng đặc biệt, triều phục của Hoàng thái hậu và Hoàng hậu đều là màu vàng, còn triều phục của Hoàng đế là long bào màu đen.
Hoàng Thái hậu gặp Mộ Dung Khanh, vô cùng thân thiết mà gọi hản tới nói chuyện: “Ngươi đó, rất lâu rồi không có tới thăm ai gia, lát nữa ai gia phải phạt ngươi uống hai ly”
Ngữ khí nói lời này, giống như một bà già nũng nịu vậy.
Chỉ nghe thấy Mộ Dung Khanh cũng mỉm cười: “Đây còn không phải là tới rồi sao?"
"Tới nhiều chút, tới nhiều chút chứ!” Hoàng Thái hậu vỗ vỗ mu bàn tay của hắn: "Lát nữa ngươi ngồi cùng với ai gia, Vương phi của người là vị nào? Sao lại không tới chào ai gia?”
Thương Mai thực ra đứng ở bên cạnh của Mộ Dung Khanh, cô tiến lên trước một bước, mỉm cười rạng rỡ nói: “Hạ Thương Mai tham kiến Hoàng Thái hậu, chúc Hoàng Thái hậu vạn phúc cát tường.”
“Tốt tốt!" Hoàng Thái hậu đánh giá cô, vẻ mặt tán thưởng: “Không tệ, vẻ ngoài xinh đẹp, con người nhìn cũng lanh lợi, lát nữa tới cung của ai gia ngồi chơi"
“Vâng thưa Hoàng Thái hậu!” Thương Mai hôm nay chỉ muốn đợi Hoàng để hạ lệnh sau đó đi tới khu dịch, nghe thấy Hoàng Thái hậu nhiệt tình như vậy, cũng chỉ qua loa một câu.
Thế nhưng, quốc yến này, Hoàng để và Hoàng hậu vậy mà lại đồng thời không có đến, chỉ để Kỳ vương gia chủ trì.
Hơn nữa, những đại thần tới dự cũng loe que vài người, cảnh này khiến Hoàng Thái hậu cũng chấn kinh.
Bà ta lệnh người đi mời Hoàng đế, nhưng Hoàng đế cũng lệnh người tới hồi bẩm, nói sức khỏe không ổn, Tào hậu cũng như vậy.
Sắc mặt Hoàng Thái hậu đã tái xanh, nhưng, bà ta vẫn mỉm cười cùng Kỳ vương gia chủ trì buổi quốc yến khiến người ta buồn cười này, hơn nữa do Hoàng Thái hậu đích thân ra ý chỉ, mời Nhiếp Chính vương và Vương phi của Đại Chu đến khu dịch cứu chữa cho bá tánh Bắc Mạc.
Nếu như nói có làm khó, thì sự làm khó này chính là Đế hậu và bá quan đều không có mặt.
Ai cũng có thể nhìn ra được, đây vốn không phải ý chỉ của Hoàng để Bắc Mạc, chỉ là do Hoàng Thái hậu nói, đến lúc đó, Hoàng đế Bản Mạc có thể nói, chưa từng ân chuẩn cho Hạ Thương Mai vào khu dịch.
Là lợi dụng Hoàng Thái hậu, hay chính là chủ ý của Hoàng Thái hậu, thì chưa biết.
Chỉ biết một chuyện, đó là trên dưới Bắc Mạc, đều hiếp người quá đáng.
Sau khi Hoàng Thái hậu nói cho Thương Mai đến khu dịch phối hợp chữa trị, Mộ Dung Khanh trực tiếp đưa Thương Mai rời đi, lúc đi, còn đập vỡ ly nữa.
Người của Đại Chu đương nhiên cũng đi hết.
Kỳ vương gia cũng chả còn mặt mũi đuổi theo, chỉ ủ rũ về phủ, qua mấy canh giờ liên kêu người đưa đồ tới Triều Văn Quán, nói là gửi tới thăm hỏi.
Thế nhưng, người đi tới Triều Văn Quán lại nói là đám người Mộ Dung Khanh không có quay về qua, kiểm tra lại một chút, đồ mới vừa dọn qua đó hôm qua, cũng bị dọn đi rồi.
Bởi vì không ngờ Mộ Dung Khanh sẽ đi, nên cũng chưa báo cho bên cổng thành, chắc hẳn là, nếu như hản rời đi, có thể ngông ngênh mà rời đi.
Quả nhiên, hỏi qua thủ vệ bên cổng thành, Mộ Dung Khanh thật sự đi rồi.
Kỳ vương gia ngây người, hắn biết, Mộ Dung Khanh không phải người dùng tình cảm để hành sự, hẳn luôn cẩn thận lý trí, lần này sao Hoàng đế mới lạnh nhạt đối xử một chút lại tức giận bỏ đi rồi?
Hản đi như vậy, vậy thì trận chiến này, há không phải thật sự phải đánh rồi ư?
Kỳ vương gia lập tức vào cung bẩm báo Hoàng để, Hoàng đế không lo lắng chút nào, thậm chí nói chuyện mấy câu với Tào hậu xong mới trả lời Kỳ vương gia.
“Không căn lo, đi tới vùng dịch tự nhiên sẽ tìm thấy nàng ta thôi”
“ý của Hoàng thượng là, bọn họ tự đi tới vùng dịch rồi sao?” Kỳ vương gia sững sờ.
“Bọn họ đã bảo An công chúa tuyên bố với bên ngoài là đến cứu chữa dịch bệnh rồi, còn nói Trẫm tổ chức quốc yến thiết đãi, tâng bốc lên như vậy, nếu thật sự bỏ đi, thì mặt mũi của Mộ Dung Khanh cũng đừng hòng mà còn nữa”
Tào hậu nhìn Kỳ vương gia, không khỏi mỉa mai hẳn ta nói: “Kỳ Vương à Kỳ Vương, không lẽ ngươi còn không nhìn rõ sao?
Cái thứ mà Mộ Dung Khanh lấy ra để đình chiến là gì? Chính là bá tánh hai nước đồng ý đình chiến. Hản ta làm thế nào để có được sự nguyện ý đình chiến của bá tánh Bắc Mạc? Hản không phải người Bắc Mạc, chỉ có thể chữa khỏi dịch bệnh, thu phục lòng người rồi. Nếu chuyện này đã là chuyện hẳn sớm muộn gì cũng phải làm, thì tại sao chúng ta phải nhận ân tình lớn như vậy? Khoanh tay đứng nhìn như vậy không phải rất tốt sao? Tiến có thể công, lui có thể thủ.”
Lại là câu nói này, tiến có thể công, lui có thể thủ, Kỳ vương gia cảm thấy đã nghe chán rồi, bất kỳ chuyện gì, đều không cân nhắc đến bản chất nữa, chỉ coi chuyện này có thể đem đến công lợi gì, có thể đem đến lợi ích gì đế thống nhất thiên hạ.
Kỳ Vương gia quyết định, không quan tâm Hoàng thượng làm thế nào nữa, hẳn phải đi tìm Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, đế hắn đưa bọn họ vào khu dịch.
Hắn rời khỏi Hoàng cung, phái người điều tra ven đường, xem xem Mộ Dung Khanh có phải đã đi khu dịch rồi không.
Nhưng, điều tra dọc đường, đều nói không có phát hiện Mộ Dung Khanh ở khu dịch, cũng chính là nói, đám người đến từ Đại Chu đó, đều biến mất rồi.
Hoàng đế Bắc Mạc lúc này mới thật sự coi trọng.
An công chúa hôm đó lan truyền tin tức như vậy, bây giờ bá tánh trong kinh và khu dịch đều đã biết thần y Đại Chu tới rồi, cũng mong đợi bọn họ vào khu dịch.
Nhưng, bọn họ thế mà lại mất tích rồi.
Hoàng đế Bắc Mạc lần này thật sự tính sai rồi, ông ta giống như Kỷ vương, đều không ngờ Mộ Dung Khanh sẽ đi, bởi vì binh lực của Đại Chu không bằng Bắc Mạc, hơn nữa Bắc Mạc còn có Tiên Bi làm liên minh, Đại Chu muốn kéo dài hơi tàn, chỉ có thể cầu hòa.
Cho nên, Mộ Dung Khanh đáng lẽ sẽ không tiếc tất cả trả giá, lôi kéo phái chủ hòa của Bắc Mạc, rồi bảo người của phái chủ hòa....Kỳ Vương đưa đi khu dịch, bất kể ưu khuyết điểm thể nào đều sẽ làm theo kế hoạch trước đây của ông ta, nghĩa là nếu không có đơn thuốc thì bá tánh sẽ căm hận bọn họ, nếu như có đơn thuốc, giành lấy nó, cần phải có phái chủ hòa và Mộ Dung Khanh uổng phí tâm tư.
Nhưng, Mộ Dung Khanh hoàn toàn không ra bài theo quy luật, hắn đưa người đi rồi, nếu như biết sớm, ông ta chắc chắn sẽ phái người coi chừng bọn họ