Trấn Quốc Vương gia được Cao Phụng Thiên bố trí cho ở trong một thôn trang hẻo lánh ở La huyện. Ban đầu, ông ta cho rằng Mộ Dung Khanh sẽ thu xếp cho mình đến Đại Chu, không ngờ vẫn chưa ra khỏi dưới chân thiên tử. Tuy trong lòng ông ta có oán hận, nhưng mấy ngày qua cũng bình tĩnh lại, không thấy có truy binh tới lục soát nữa.
Thôn nhỏ chỉ có mấy trăm người, khi bị động đất đã chết hơn trăm người, bây giờ tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ còn lại hơn ba trăm người.
Cao Phụng Thiên có ơn với dân chúng trong thôn. Khi hắn ta dân Trấn Quốc Vương gia tới, lại nói là một anh họ tha hương, vì chạy nạn mới tới đây, muốn tìm một nơi yên tĩnh để sinh sống. Người dân trong thôn lương thiện, cũng nhiều lần chiếu cố ông ta.
Trấn Quốc Vương gia biết mạng nhỏ của mình nằm trong tay của người ta nên không dám tự cao tự đại, nhưng dù sao giặt quần áo nấu cơm, chuyện gì cũng không biết, lại thêm sau khi ông ta bị bệnh thì cứ ho khan mãi, sức khỏe kém hơn rất nhiều. Lâu ngày, người dân trong thôn lại gọi ông ta là một tên lười.
Vì ông ta là anh họ của Cao Phụng Thiên nên mọi người cũng không bất kính, thỉnh thoảng tới nấu cơm giúp ông ta, về phân giặt quần áo và một số công việc sinh hoạt trong nhà, ông ta phải tự mình làm.
Vị vương gia này sống cao sang hết nửa đời người Vương gia, lần đầu tiên nếm phải cảm khác cực khổ khi làm dân chúng.
Điều này quả thật là muốn lấy nửa cái mạng ông ta đấy.
"Tên lười, hôm nay ngươi lại không xuống ruộng làm à?" Thôn dân Trần Tam Ca đi qua trước cửa nhà bọn họ, cười trêu.
Trấn Quốc Vương gia dựa sát vào bên cửa, lười biếng nói: "Hôm nay đau đầu."
"Chẳng phải hôm qua ngươi nói đau bụng à? Sao hôm nay lại biến thành đau đầu vậy?" Trần Tam Ca biết ông ta là một người quen giả vờ, cũng không nhịn được mà cười ông ta.
"Hôm qua đói, cho nên đau bụng, có lẽ là uống không đúng thuốc, hôm nay lại biến thành đau đầu."
Cao Phụng Thiên thu xếp rất tốt, chuẩn bị cho ông ta một mẫu ba phần đất, chỉ cần chăm chỉ lao động trồng trọt, vẫn đủ để ăn uống.
Nhưng, vị Vương gia này thậm chí còn chẳng biết nấu cơm, sao có thể xuống ruộng được?
Trần Tam Ca lắc đầu: “Ngươi lười biếng như vậy, đến khi thu hoạch sẽ chẳng có gì đâu."
"Ngày mai ta sẽ xuống ruộng." Trấn Quốc Vương gia uất ức nói.
Trần Tam Ca vác cuốc đi, trước khi đi còn nói một câu: “Bữa tối đến nhà ta ăn đi, con gà mái trong nhà bị chết, thê tử ta nói sẽ nấu canh."
"Được, được!" Hai mắt Trấn Quốc Vương gia phát sáng. Có thịt ăn thì thế nào cũng được hết.
Từ lúc tới đây, khi Cao Phụng Thiên còn chưa đi, ông ta đã ăn hết thịt, sau đó không phải khoai lang thì là khoai sọ, ăn nhiều làm ông ta trướng bụng, suốt ngày đánh rắm.
Khi đám người Mộ Dung Khanh tới, Trấn Quốc Vương gia đúng lúc mới ăn cơm ở nhà Trần Tam Ca về, trong miệng cắn một cọng cỏ, thỏa mãn lắc lư cái đầu.
"Nghĩ tới trước đây, bào ngư nhân sâm vây cá cũng không ngon như vậy."
Ông ta vừa nói xong thì thấy có ba người đứng ở trước cửa nhà mình. Ông ta đi tới gần nhìn, thấy là Mộ Dung Khanh thì cười lạnh: “Ấy, hôm nay có khách quý đây!"
"Ta đặc biệt tới thăm Sở huynh, Sở huynh sống thật thoải mái đấy!" Mộ Dung Khanh lại cười nói.
Trấn Quốc Vương gia đấy cửa gỗ vào phòng và đốt đèn: “Nhà nghèo đơn sơ, hi vọng không thất lễ với khách quý!"
Ông ta ngồi xuống ghế, đó là một chiếc ghế chân thấp được lấy từ nhà thôn trưởng tới. Dáng người ông ta cao lớn, ngồi trên ghế thấp luôn cảm thấy không hợp, nhưng ông ta vẫn ngẩng cao đầu, thể hiện ra phong thái của Vương gia, hoàn toàn không có vẻ lười biếng ban ngày.
Trong phòng, ngoại trừ cái ghế này cũng chỉ có một chiếc ghế dài.
Ông ta chỉ tay: “Mời Nhiếp Chính Vương ngồi!"
Mộ Dung Khanh cũng không khách sáo, nâng tay áo lên và ngồi xuống.
"Sở huynh quả nhiên là người làm chuyện lớn, co được dãn được!" Mộ Dung Khanh cố gắng nói chuyện có vẻ chân thành một chút. Về điểm co được dãn được, từ lúc hắn đưa ra giao dịch ở trong nhà giam, đã biết được rồi.
Vì sống sót, ông ta cũng thật sự không biết xấu hổ.
Nhưng nếu không thể sống sót, lại cần mặt mũi làm gì? Nghĩ lại, ông ta cũng là một người thức thời.
"Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai nói trước được chuyện sau này chứ?" Trấn Quốc Vương gia cười lạnh.
Tiêu Thác và Tô Thanh không có chỗ ngồi, đi dạo quanh vòng với vẻ vô cùng buồn chán. Khi hắn ta đi tới bên bàn lại liếc qua: “Khoai lang?"
"Đó là điểm tâm của bản vương!" Trấn Quốc Vương gia liếc nhìn hắn ta và chậm rãi nói: "Ăn thịt nhiều, ăn ít khoai lang cho dễ tiêu."
Dường như ông ta vẫn vị Trấn Quốc Vương gia có vô số ấp phong kia.
"Đồ ngon đấy. Ta đói rồi, có thể ăn một miếng không?" Tiêu Thác thích ăn nhất là những hoa màu này, vừa nhìn đã thèm ăn.
"Ăn, ăn đi, nhìn vẻ tham ăn kìa!" Trấn Quốc Vương gia khinh thường nói. Ông ta đã ăn no thịt, tất nhiên không để ý tới mấy củ khoai lang này.
Tiêu Thác cầm bát tới ngưỡng cửa và ăn rất nhanh.
Mộ Dung Khanh nhìn dáng vẻ không có tiên đồ này của hắn ta thì lắc đầu, sau đó nhìn Trấn Quốc Vương gia: “Hôm nay ta tới đây là có một chuyện muốn nhờ Sở huynh dạy bảo."
Trấn Quốc Vương gia khoát tay: “Nếu nói chuyện phiếm thì bản vương hoan nghênh. Nếu liên quan đến chuyện trong triều, tha lỗi cho bản vương không thể nói."
"Sở huynh, đây là chuyện quan trọng.” Mộ Dung Khanh lấy một miếng vàng từ trong tay áo ra, chẳng biết vô tình hay cố ý lại nghịch trong tay:
“Vẫn mong Sở huynh có thể nói cho ta biết."
Ánh mắt Trấn Quốc Vương gia trợn tròn, hiện lên bong bóng đáng yêu như trong giấc mơ. Vàng à? Có vàng, ông ta lại có thể ăn thịt mà không cần xuống ruộng làm việc.
Trước đây ông ta có rất nhiều vàng, đúng là phượng hoàng rơi xuống còn chẳng bằng gà!
Ông ta ho khan một tiếng, cố gắng thu lại tầm mắt và nuốt nước miếng, muốn thay đổi một tư thế thoải mái nhưng bị kẹt trong ghế nên không thể thay đổi được, chỉ có thể hơi động đậy.
"Hai người mà ngươi dẫn tới là nô tài của ngươi à? Như vậy đi, đừng nói bản vương quá mức vô tình, bên ngoài có hai bộ quần áo. Ngươi bảo bọn họ giặt, lại rửa bát đũa, quét dọn trong phòng bếp. Sau đó các ngươi muốn hỏi gì, bản vương sẽ trả lời."
Tiêu Thác đang ăn khoai lang, vừa nghe ông ta nói vậy thì suýt chết nghẹn, phải cố rướn cổ nuốt xuống, khó nhọc nói: "Chúng ta không phải là nô tài.”
"Nếu ngươi ăn khoai lang của người ta thì phải rửa bát. Lúc rửa bát thuận tiện cọ xoong nồi bát đũa đi." Mộ Dung Khanh thản nhiên căn dặn, sau đó nhìn Tô Thanh. Hắn còn chưa lên tiếng, Tô Thanh đã tự động tự giác nói: “Ta đi giặt quần áo."
Tiêu Thác rất không tình nguyện: “Đây là chuyện của phụ nữ, ta có phải đâu."
"Đi, đi thôi. Rửa chén cũng đâu khiến ngươi chết được." Tô Thanh nắm lấy cánh tay hắn ta kéo ra ngoài, đi xa rồi vẫn nghe được tiếng Tiêu Thác tức giận mắng.
Trấn Quốc Vương gia thấy hai người ra ngoài làm việc, lúc này mới hài lòng nhìn... vàng trong tay Mộ Dung Khanh. Ông ta trầm ngâm một lát mới nghỉ ngờ nói: “Thứ trong tay ngươi hơi quen. Trước kia bản vương cũng có. Ngươi có thể cho bản vương xem thử được không?”
Mộ Dung Khanh ném qua. Trấn Quốc Vương gia dùng một tay đón lấy, thậm chí không nhìn đã để luôn vào trong tay áo và ho khan một tiếng:
“Nói đi, có chuyện gì?”
Mộ Dung Khanh nhìn động tác của ông ta lưu loát như vậy thì không khỏi thán phục. Sau này, người này mà được thế thật sự ra ngoài, không chừng là một nhân vật lớn.
Mộ Dung Khanh nhìn ông ta hỏi: "Là vậy, ta muốn biết, trước đây khi lão thái thái Tân gia đi tìm ngươi, đã nói gì với ngươi? Hoặc nói là đã từng bảo đảm gì với ngươi? Sao ngươi có thể ngoan ngoãn tin tưởng lời bà ta nói, dẫn người vào cung mà không hề nghi ngờ gì? Theo lý thuyết, lão thái thái này không quản chuyện đời. Nghe nói trước đây bà ta cũng không phải là người phái chủ chiến, ngươi sẽ không tin tưởng bà ta."
Thôn nhỏ chỉ có mấy trăm người, khi bị động đất đã chết hơn trăm người, bây giờ tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ còn lại hơn ba trăm người.
Cao Phụng Thiên có ơn với dân chúng trong thôn. Khi hắn ta dân Trấn Quốc Vương gia tới, lại nói là một anh họ tha hương, vì chạy nạn mới tới đây, muốn tìm một nơi yên tĩnh để sinh sống. Người dân trong thôn lương thiện, cũng nhiều lần chiếu cố ông ta.
Trấn Quốc Vương gia biết mạng nhỏ của mình nằm trong tay của người ta nên không dám tự cao tự đại, nhưng dù sao giặt quần áo nấu cơm, chuyện gì cũng không biết, lại thêm sau khi ông ta bị bệnh thì cứ ho khan mãi, sức khỏe kém hơn rất nhiều. Lâu ngày, người dân trong thôn lại gọi ông ta là một tên lười.
Vì ông ta là anh họ của Cao Phụng Thiên nên mọi người cũng không bất kính, thỉnh thoảng tới nấu cơm giúp ông ta, về phân giặt quần áo và một số công việc sinh hoạt trong nhà, ông ta phải tự mình làm.
Vị vương gia này sống cao sang hết nửa đời người Vương gia, lần đầu tiên nếm phải cảm khác cực khổ khi làm dân chúng.
Điều này quả thật là muốn lấy nửa cái mạng ông ta đấy.
"Tên lười, hôm nay ngươi lại không xuống ruộng làm à?" Thôn dân Trần Tam Ca đi qua trước cửa nhà bọn họ, cười trêu.
Trấn Quốc Vương gia dựa sát vào bên cửa, lười biếng nói: "Hôm nay đau đầu."
"Chẳng phải hôm qua ngươi nói đau bụng à? Sao hôm nay lại biến thành đau đầu vậy?" Trần Tam Ca biết ông ta là một người quen giả vờ, cũng không nhịn được mà cười ông ta.
"Hôm qua đói, cho nên đau bụng, có lẽ là uống không đúng thuốc, hôm nay lại biến thành đau đầu."
Cao Phụng Thiên thu xếp rất tốt, chuẩn bị cho ông ta một mẫu ba phần đất, chỉ cần chăm chỉ lao động trồng trọt, vẫn đủ để ăn uống.
Nhưng, vị Vương gia này thậm chí còn chẳng biết nấu cơm, sao có thể xuống ruộng được?
Trần Tam Ca lắc đầu: “Ngươi lười biếng như vậy, đến khi thu hoạch sẽ chẳng có gì đâu."
"Ngày mai ta sẽ xuống ruộng." Trấn Quốc Vương gia uất ức nói.
Trần Tam Ca vác cuốc đi, trước khi đi còn nói một câu: “Bữa tối đến nhà ta ăn đi, con gà mái trong nhà bị chết, thê tử ta nói sẽ nấu canh."
"Được, được!" Hai mắt Trấn Quốc Vương gia phát sáng. Có thịt ăn thì thế nào cũng được hết.
Từ lúc tới đây, khi Cao Phụng Thiên còn chưa đi, ông ta đã ăn hết thịt, sau đó không phải khoai lang thì là khoai sọ, ăn nhiều làm ông ta trướng bụng, suốt ngày đánh rắm.
Khi đám người Mộ Dung Khanh tới, Trấn Quốc Vương gia đúng lúc mới ăn cơm ở nhà Trần Tam Ca về, trong miệng cắn một cọng cỏ, thỏa mãn lắc lư cái đầu.
"Nghĩ tới trước đây, bào ngư nhân sâm vây cá cũng không ngon như vậy."
Ông ta vừa nói xong thì thấy có ba người đứng ở trước cửa nhà mình. Ông ta đi tới gần nhìn, thấy là Mộ Dung Khanh thì cười lạnh: “Ấy, hôm nay có khách quý đây!"
"Ta đặc biệt tới thăm Sở huynh, Sở huynh sống thật thoải mái đấy!" Mộ Dung Khanh lại cười nói.
Trấn Quốc Vương gia đấy cửa gỗ vào phòng và đốt đèn: “Nhà nghèo đơn sơ, hi vọng không thất lễ với khách quý!"
Ông ta ngồi xuống ghế, đó là một chiếc ghế chân thấp được lấy từ nhà thôn trưởng tới. Dáng người ông ta cao lớn, ngồi trên ghế thấp luôn cảm thấy không hợp, nhưng ông ta vẫn ngẩng cao đầu, thể hiện ra phong thái của Vương gia, hoàn toàn không có vẻ lười biếng ban ngày.
Trong phòng, ngoại trừ cái ghế này cũng chỉ có một chiếc ghế dài.
Ông ta chỉ tay: “Mời Nhiếp Chính Vương ngồi!"
Mộ Dung Khanh cũng không khách sáo, nâng tay áo lên và ngồi xuống.
"Sở huynh quả nhiên là người làm chuyện lớn, co được dãn được!" Mộ Dung Khanh cố gắng nói chuyện có vẻ chân thành một chút. Về điểm co được dãn được, từ lúc hắn đưa ra giao dịch ở trong nhà giam, đã biết được rồi.
Vì sống sót, ông ta cũng thật sự không biết xấu hổ.
Nhưng nếu không thể sống sót, lại cần mặt mũi làm gì? Nghĩ lại, ông ta cũng là một người thức thời.
"Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai nói trước được chuyện sau này chứ?" Trấn Quốc Vương gia cười lạnh.
Tiêu Thác và Tô Thanh không có chỗ ngồi, đi dạo quanh vòng với vẻ vô cùng buồn chán. Khi hắn ta đi tới bên bàn lại liếc qua: “Khoai lang?"
"Đó là điểm tâm của bản vương!" Trấn Quốc Vương gia liếc nhìn hắn ta và chậm rãi nói: "Ăn thịt nhiều, ăn ít khoai lang cho dễ tiêu."
Dường như ông ta vẫn vị Trấn Quốc Vương gia có vô số ấp phong kia.
"Đồ ngon đấy. Ta đói rồi, có thể ăn một miếng không?" Tiêu Thác thích ăn nhất là những hoa màu này, vừa nhìn đã thèm ăn.
"Ăn, ăn đi, nhìn vẻ tham ăn kìa!" Trấn Quốc Vương gia khinh thường nói. Ông ta đã ăn no thịt, tất nhiên không để ý tới mấy củ khoai lang này.
Tiêu Thác cầm bát tới ngưỡng cửa và ăn rất nhanh.
Mộ Dung Khanh nhìn dáng vẻ không có tiên đồ này của hắn ta thì lắc đầu, sau đó nhìn Trấn Quốc Vương gia: “Hôm nay ta tới đây là có một chuyện muốn nhờ Sở huynh dạy bảo."
Trấn Quốc Vương gia khoát tay: “Nếu nói chuyện phiếm thì bản vương hoan nghênh. Nếu liên quan đến chuyện trong triều, tha lỗi cho bản vương không thể nói."
"Sở huynh, đây là chuyện quan trọng.” Mộ Dung Khanh lấy một miếng vàng từ trong tay áo ra, chẳng biết vô tình hay cố ý lại nghịch trong tay:
“Vẫn mong Sở huynh có thể nói cho ta biết."
Ánh mắt Trấn Quốc Vương gia trợn tròn, hiện lên bong bóng đáng yêu như trong giấc mơ. Vàng à? Có vàng, ông ta lại có thể ăn thịt mà không cần xuống ruộng làm việc.
Trước đây ông ta có rất nhiều vàng, đúng là phượng hoàng rơi xuống còn chẳng bằng gà!
Ông ta ho khan một tiếng, cố gắng thu lại tầm mắt và nuốt nước miếng, muốn thay đổi một tư thế thoải mái nhưng bị kẹt trong ghế nên không thể thay đổi được, chỉ có thể hơi động đậy.
"Hai người mà ngươi dẫn tới là nô tài của ngươi à? Như vậy đi, đừng nói bản vương quá mức vô tình, bên ngoài có hai bộ quần áo. Ngươi bảo bọn họ giặt, lại rửa bát đũa, quét dọn trong phòng bếp. Sau đó các ngươi muốn hỏi gì, bản vương sẽ trả lời."
Tiêu Thác đang ăn khoai lang, vừa nghe ông ta nói vậy thì suýt chết nghẹn, phải cố rướn cổ nuốt xuống, khó nhọc nói: "Chúng ta không phải là nô tài.”
"Nếu ngươi ăn khoai lang của người ta thì phải rửa bát. Lúc rửa bát thuận tiện cọ xoong nồi bát đũa đi." Mộ Dung Khanh thản nhiên căn dặn, sau đó nhìn Tô Thanh. Hắn còn chưa lên tiếng, Tô Thanh đã tự động tự giác nói: “Ta đi giặt quần áo."
Tiêu Thác rất không tình nguyện: “Đây là chuyện của phụ nữ, ta có phải đâu."
"Đi, đi thôi. Rửa chén cũng đâu khiến ngươi chết được." Tô Thanh nắm lấy cánh tay hắn ta kéo ra ngoài, đi xa rồi vẫn nghe được tiếng Tiêu Thác tức giận mắng.
Trấn Quốc Vương gia thấy hai người ra ngoài làm việc, lúc này mới hài lòng nhìn... vàng trong tay Mộ Dung Khanh. Ông ta trầm ngâm một lát mới nghỉ ngờ nói: “Thứ trong tay ngươi hơi quen. Trước kia bản vương cũng có. Ngươi có thể cho bản vương xem thử được không?”
Mộ Dung Khanh ném qua. Trấn Quốc Vương gia dùng một tay đón lấy, thậm chí không nhìn đã để luôn vào trong tay áo và ho khan một tiếng:
“Nói đi, có chuyện gì?”
Mộ Dung Khanh nhìn động tác của ông ta lưu loát như vậy thì không khỏi thán phục. Sau này, người này mà được thế thật sự ra ngoài, không chừng là một nhân vật lớn.
Mộ Dung Khanh nhìn ông ta hỏi: "Là vậy, ta muốn biết, trước đây khi lão thái thái Tân gia đi tìm ngươi, đã nói gì với ngươi? Hoặc nói là đã từng bảo đảm gì với ngươi? Sao ngươi có thể ngoan ngoãn tin tưởng lời bà ta nói, dẫn người vào cung mà không hề nghi ngờ gì? Theo lý thuyết, lão thái thái này không quản chuyện đời. Nghe nói trước đây bà ta cũng không phải là người phái chủ chiến, ngươi sẽ không tin tưởng bà ta."