Thiên Cơ Tử đứng ở cửa mà không nói được một lời, trong lòng chua xót khổ sở.
Ông ta tất nhiên biết An Công Chúa làm vậy có một nửa là diễn trò, nhưng sợ rằng sự đau lòng và khủng hoảng này không hoàn toàn là giả.
Nhớ tới chuyện nàng ta đã làm mấy năm nay và thái độ đối với triều chính, nếu không phải chuyện quá khẩn cấp thì nàng ta sẽ không tới.
Đại khái, trong kinh thật sự rất loạn.
Nếu đã nói sẽ giúp nàng ta, trong lòng Thiên Cơ Tử cũng đã có tính toán.
Chợt hắn ta nghe Lạc Thân vương hỏi: "Hoàng huynh... huynh ấy… huynh ấy biết ngươi ở trong điện ngày ấy không? Nếu biết, sao huynh ấy đồng ý tha cho muội?"
An Công Chúa chậm rãi lấy tay ra khỏi mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ban đầu hắn không biết ta ở đó. Nhưng có một ngày hắn qua thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu nhắc tới chuyện ngày ấy, nói ta ở trong điện chép phạt, hắn mới để tâm và nhiều lần dò hỏi, nhưng ta đều giả vờ không biết. Ta cũng căn dặn đám người hầu hạ bên cạnh, nói ngày ấy ta rời đi sớm. Dù vậy hắn vẫn không yên tâm, bỏ thuốc độc mãn tính cho ta. Nếu không phải đại trưởng công chúa Kinh Mặc của Đại Lương tới chơi, khi nói chuyện với mẫu hậu đúng lúc nhìn ra manh mối, chỉ sợ ta đã chết từ lâu rồi."
"Đại trưởng công chúa Kinh Mặc giải độc cho muội à?" Lạc Thân vương nghe được chuyện này dính dáng rộng hơn, trong lòng không khỏi tin tưởng hơn.
"Thật ra không phải vậy! Nàng ta không hiểu về y thuật, chỉ vừa vặn mang theo thuốc giải độc nên cho ta một bình. Nhưng thuốc giải độc này không thể hoàn toàn giải hết độc của ta. Hàng năm ta uống một viên, năm ngoái đúng lúc uống hết viên cuối cùng. Đến mùa đông năm nay mà không có thuốc giải độc, ta sẽ phải chết."
Lạc Thân vương nói ngay: "Không quan trọng, nếu thuốc giải độc có tác dụng, tam ca đi Đại Lương tìm Kinh Mặc đại trưởng xin công chúa cho muội."
"Cảm ơn tam ca!" An Nhiên rơm rớm nước mắt và bắt đầu nức nở: “Nhiều năm qua, chẳng có ai đối xử tốt với ta như vậy."
Lạc Thân vương vốn chỉ muốn thử một lần cuối cùng. Nếu tất cả đều do nàng ta bịa đặt, chắc chắn sẽ không để cho ông ta đi tìm đại trưởng công chúa. Nhưng nàng ta đồng ý, có nghĩa là tất cả những điều này đều là sự thật.
Trong lòng Lạc Thân vương không khỏi thấy nặng nề hơn, cầm tay của nàng ta khẽ nói: "Muội yên tâm, sau này có tam ca ở đây, không ai có thể làm hại muội nữa."
Thiên Cơ Tử đi tới và nói: "Vương gia, đã sai người đi lấy phương thuốc. Bây giờ công chúa cần nghỉ ngơi, hay là ngài quay về trước đi."
Lạc Thân vương đứng lên, hỏi Thiên Cơ Tử: "Tình trạng của muội ấy bây giờ thế nào?"
"Không quá tốt." Thiên Cơ Tử lắc đầu nói.
"Vậy bản vương lại ở đây trông, chờ muội ấy hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm mới đi." Lạc Thân vương nói chắc chắn. Hắn ta đã sơ sót với muội muội này quá nhiều năm, chỉ vì vẫn không biết nàng ta sống thê thảm như thế. Trước đó, hắn ta nghe Sở Kính nói tính tình nàng ta xảo quyệt, thích làm theo ý mình, thậm chí phụ lòng tốt của người thân. Bây giờ nhìn lại, đó không phải là lòng tốt của người thân, đó là ác ý.
Thiên Cơ Tử gật đầu: “Được, nếu Vương gia ở bên cạnh trông, vậy tại hạ lại đi giám sát đám hạ nhân sắc thuốc."
Ông ta nói xong thì đi ra ngoài.
Gần sáng, An Công Chúa mới bớt sốt. Theo dõi nửa canh giờ thì quả thật không sốt nữa, Lạc Thân vương và Thiên Cơ Tử mới yên tâm rời đi.
Ra khỏi cửa Lan Hương Viên, bọn họ dặn dò hạ nhân phải chăm sóc cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, nếu công chúa lại sốt thì phải báo lên ngay.
"Tiên sinh tới thư phòng đi. Bản vương có chuyện muốn nói." Lạc Thân vương nhìn tia sáng le lói phía chân trời, ánh mắt trở nên kiên quyết và lạnh lùng.
"Được!" Thiên Cơ Tử không hỏi, chỉ đi theo hắn tới thư phòng.
Sau khi vào thư phòng, vừa đóng cửa, Lạc Thân vương đã hỏi ngay: "Còn chuyện gì mà bản vương không biết, đều nói hết đi."
Thiên Cơ Tử hỏi: "Vương gia, không bàn về chuyện của vương phi, chuyện liên quan tới lá thư đã đưa ngài xem hôm qua, ngài tin được bao nhiêu?"
Lạc Thân vương trầm ngâm một lát mới nói: “Đốt núi Lang Vĩ làm hơn năm ngàn người chết cháy, lại ổn định nạn dân ở An Thành, muốn bọn họ phải chết đói. Bản vương vốn không tin những chuyện này lắm. Thật ra không phải bản vương tin huynh ấy, nhưng chuyện này có lợi gì cho huynh ấy? Tổn hại tài đức sáng suốt của huynh ấy. Sau này ở Bắc Mạc, sợ rằng hoàng đế là huynh ấy mất hết lòng người. Huynh ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nói vậy tất cả những điều này đều là do Tần Châu thông đồng với Mộ Dung Khanh giở trò."
Thiên Cơ Tử chắp tay: “Vương gia, có lẽ có người có thể nói rõ với ngài chuyện này."
"Ai?" Lạc Thân vương chợt ngẩng đầu lên: “Tiên sinh, ngươi quả nhiên giấu bản vương rất nhiều chuyện."
Thiên Cơ Tử cười gượng: “Tại hạ không định giấu. Chẳng qua An Công Chúa không tới chuyến này, tại hạ nói, liệu vương gia sẽ tin sao? Nếu vương gia không tin lời của tại hạ, vậy người được tại hạ tiến cử, chỉ sợ vương gia cũng sẽ không tin."
Lạc Thân vương đặt tay lên thành ghế, khẽ thở dài: “Ngươi ngồi đi, nói tỉ mỉ cho bản vương nghe, ngươi muốn tiến cử ai? Ngươi vẫn luôn phái người nằm vùng ở kinh đô, đã nghe được những gì? Ngươi nói đúng, nếu trước kia ngươi nói những lời này với bản vương, sợ rằng Lạc Thân vương phủ này không chứa được ngươi nữa. Tiên sinh, nếu bản vương không có ngươi, chỉ sợ sẽ làm sai rất nhiều chuyện."
Thiên Cơ Tử cười: “Vương gia, nếu tại hạ không có được ơn tri ngộ của vương gia, cũng không có thể bình an như hôm nay."
Ông ta hắng giọng nói: "Thật ra từ ba năm trước, tại hạ đã bắt đầu lần lượt phái người đi kinh đô, nhưng không dùng người của vương phủ mà là bằng hữu giang hồ của tại hạ ngày trước. Trong vụ cháy ở núi Lang Vĩ, người của tại hạ bám theo người của Tào gia tới núi Lang Vĩ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bi thảm nhất trần gian đó. Chuyện này đã gây chấn động rất lớn. Bởi vì vụ cháy này, Tần Châu mới quyết định làm phản, lập tức sai người đi Đại Chu đón Sở Nguyệt vương gia về. Đồng thời, hoàng thượng còn đưa hết dân chạy nạn vào kinh đến An Thành, nói là cố gắng ổn định, thật ra là muốn để cho bọn họ chết đói. Bởi vì triều đình tuyệt đối sẽ không chuyển lương thực và thuốc men tới An Thành. Thậm chí, Hạ Thương Mai nghiên cứu ra thuốc tốt loại bỏ ôn dịch, Hoàng thượng cũng không truyền xuống. Hắn ta cố ý muốn giữ lại ôn dịch này để giết chết người trong khu gặp thiên tai. Làm như vậy có thể có thừa lương thực và thuốc men vận chuyển tới chiến trường..."
Lạc Thân vương nhíu mày, ngắt lời hắn ta: “Không đúng, lương thảo của đại quân đã chuẩn bị từ trước, sao còn phải cướp lương thực của nạn dân để vận chuyển tới chiến trường?"
Thiên Cơ Tử nói: "Vậy phải nói tới chuyện trước đó, Bắc Mạc bị động đất, ôn dịch bạo phát, hoàng thượng muốn ngăn chặn sự phẫn nộ của dân chúng nên thông qua cách thức đình chiến, bảo người Đại Chu đi mời An Nhiên lão vương gia của Đại Lương quốc tới kinh đô. Về phần tại sao lại muốn cho người của Đại Chu đi mời, chỉ sợ Vương gia cũng hiểu rõ. Trước đó, bởi vì Kinh Mặc đại trưởng công chúa tới chơi, hoàng thượng đắc tội nàng ta nên hai nước vẫn không lui tới. Nhưng cuối cùng không mời được An Nhiên lão vương gia, ngược lại mời được Hạ Thương Mai Nhiếp Chính Vương phi của Đại Chu tới. Vì có hiệp ước đình chiến nên Mộ Dung Khanh cũng đi theo. Nhưng sau khi bọn họ đến, lại bị hoàng thượng lạnh nhạt. Hóa ra, hoàng thượng căn bản không định thật sự trị liệu dịch bệnh, chỉ muốn dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng, không muốn trong nước sinh biến cố, đồng thời có thể dụ được nguyên soái trước trận Mộ Dung Khanh tới Đại Chu, lấy điều này để khống chế, bắt Tần Châu tiếp tục xuất binh. Nhưng Tần Châu cũng là một người tính tình quật cường. Nàng ta cảm thấy, nếu đã đình chiến thì không thể nhân lúc Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai ở Bắc Mạc trị liệu dịch bệnh mà khai chiến được, cho nên không để ý đến ý chỉ ra lệnh tấn công của hoàng thượng. Hoàng thượng bất đắc dĩ, cuối cùng âm thầm thông báo cho nội ứng trong quân, lấy lý do quân cánh phải bị Đại Chu đột kích để chọc giận Tần Châu. Tần Châu quả nhiên trúng kế, đại quân xông về phía trước, cũng chọc giận Tiêu Kiêu đại diện nguyên soái Đại Chu. Tiêu Kiêu nóng giận đã đốt cháy quân lương dự trữ của quân Bắc Mạc. Vụ cháy lớn này cháy vô cùng kỳ quái. Tại hạ nghe nói là do lửa trời đốt, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được."
Ông ta tất nhiên biết An Công Chúa làm vậy có một nửa là diễn trò, nhưng sợ rằng sự đau lòng và khủng hoảng này không hoàn toàn là giả.
Nhớ tới chuyện nàng ta đã làm mấy năm nay và thái độ đối với triều chính, nếu không phải chuyện quá khẩn cấp thì nàng ta sẽ không tới.
Đại khái, trong kinh thật sự rất loạn.
Nếu đã nói sẽ giúp nàng ta, trong lòng Thiên Cơ Tử cũng đã có tính toán.
Chợt hắn ta nghe Lạc Thân vương hỏi: "Hoàng huynh... huynh ấy… huynh ấy biết ngươi ở trong điện ngày ấy không? Nếu biết, sao huynh ấy đồng ý tha cho muội?"
An Công Chúa chậm rãi lấy tay ra khỏi mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ban đầu hắn không biết ta ở đó. Nhưng có một ngày hắn qua thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu nhắc tới chuyện ngày ấy, nói ta ở trong điện chép phạt, hắn mới để tâm và nhiều lần dò hỏi, nhưng ta đều giả vờ không biết. Ta cũng căn dặn đám người hầu hạ bên cạnh, nói ngày ấy ta rời đi sớm. Dù vậy hắn vẫn không yên tâm, bỏ thuốc độc mãn tính cho ta. Nếu không phải đại trưởng công chúa Kinh Mặc của Đại Lương tới chơi, khi nói chuyện với mẫu hậu đúng lúc nhìn ra manh mối, chỉ sợ ta đã chết từ lâu rồi."
"Đại trưởng công chúa Kinh Mặc giải độc cho muội à?" Lạc Thân vương nghe được chuyện này dính dáng rộng hơn, trong lòng không khỏi tin tưởng hơn.
"Thật ra không phải vậy! Nàng ta không hiểu về y thuật, chỉ vừa vặn mang theo thuốc giải độc nên cho ta một bình. Nhưng thuốc giải độc này không thể hoàn toàn giải hết độc của ta. Hàng năm ta uống một viên, năm ngoái đúng lúc uống hết viên cuối cùng. Đến mùa đông năm nay mà không có thuốc giải độc, ta sẽ phải chết."
Lạc Thân vương nói ngay: "Không quan trọng, nếu thuốc giải độc có tác dụng, tam ca đi Đại Lương tìm Kinh Mặc đại trưởng xin công chúa cho muội."
"Cảm ơn tam ca!" An Nhiên rơm rớm nước mắt và bắt đầu nức nở: “Nhiều năm qua, chẳng có ai đối xử tốt với ta như vậy."
Lạc Thân vương vốn chỉ muốn thử một lần cuối cùng. Nếu tất cả đều do nàng ta bịa đặt, chắc chắn sẽ không để cho ông ta đi tìm đại trưởng công chúa. Nhưng nàng ta đồng ý, có nghĩa là tất cả những điều này đều là sự thật.
Trong lòng Lạc Thân vương không khỏi thấy nặng nề hơn, cầm tay của nàng ta khẽ nói: "Muội yên tâm, sau này có tam ca ở đây, không ai có thể làm hại muội nữa."
Thiên Cơ Tử đi tới và nói: "Vương gia, đã sai người đi lấy phương thuốc. Bây giờ công chúa cần nghỉ ngơi, hay là ngài quay về trước đi."
Lạc Thân vương đứng lên, hỏi Thiên Cơ Tử: "Tình trạng của muội ấy bây giờ thế nào?"
"Không quá tốt." Thiên Cơ Tử lắc đầu nói.
"Vậy bản vương lại ở đây trông, chờ muội ấy hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm mới đi." Lạc Thân vương nói chắc chắn. Hắn ta đã sơ sót với muội muội này quá nhiều năm, chỉ vì vẫn không biết nàng ta sống thê thảm như thế. Trước đó, hắn ta nghe Sở Kính nói tính tình nàng ta xảo quyệt, thích làm theo ý mình, thậm chí phụ lòng tốt của người thân. Bây giờ nhìn lại, đó không phải là lòng tốt của người thân, đó là ác ý.
Thiên Cơ Tử gật đầu: “Được, nếu Vương gia ở bên cạnh trông, vậy tại hạ lại đi giám sát đám hạ nhân sắc thuốc."
Ông ta nói xong thì đi ra ngoài.
Gần sáng, An Công Chúa mới bớt sốt. Theo dõi nửa canh giờ thì quả thật không sốt nữa, Lạc Thân vương và Thiên Cơ Tử mới yên tâm rời đi.
Ra khỏi cửa Lan Hương Viên, bọn họ dặn dò hạ nhân phải chăm sóc cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, nếu công chúa lại sốt thì phải báo lên ngay.
"Tiên sinh tới thư phòng đi. Bản vương có chuyện muốn nói." Lạc Thân vương nhìn tia sáng le lói phía chân trời, ánh mắt trở nên kiên quyết và lạnh lùng.
"Được!" Thiên Cơ Tử không hỏi, chỉ đi theo hắn tới thư phòng.
Sau khi vào thư phòng, vừa đóng cửa, Lạc Thân vương đã hỏi ngay: "Còn chuyện gì mà bản vương không biết, đều nói hết đi."
Thiên Cơ Tử hỏi: "Vương gia, không bàn về chuyện của vương phi, chuyện liên quan tới lá thư đã đưa ngài xem hôm qua, ngài tin được bao nhiêu?"
Lạc Thân vương trầm ngâm một lát mới nói: “Đốt núi Lang Vĩ làm hơn năm ngàn người chết cháy, lại ổn định nạn dân ở An Thành, muốn bọn họ phải chết đói. Bản vương vốn không tin những chuyện này lắm. Thật ra không phải bản vương tin huynh ấy, nhưng chuyện này có lợi gì cho huynh ấy? Tổn hại tài đức sáng suốt của huynh ấy. Sau này ở Bắc Mạc, sợ rằng hoàng đế là huynh ấy mất hết lòng người. Huynh ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nói vậy tất cả những điều này đều là do Tần Châu thông đồng với Mộ Dung Khanh giở trò."
Thiên Cơ Tử chắp tay: “Vương gia, có lẽ có người có thể nói rõ với ngài chuyện này."
"Ai?" Lạc Thân vương chợt ngẩng đầu lên: “Tiên sinh, ngươi quả nhiên giấu bản vương rất nhiều chuyện."
Thiên Cơ Tử cười gượng: “Tại hạ không định giấu. Chẳng qua An Công Chúa không tới chuyến này, tại hạ nói, liệu vương gia sẽ tin sao? Nếu vương gia không tin lời của tại hạ, vậy người được tại hạ tiến cử, chỉ sợ vương gia cũng sẽ không tin."
Lạc Thân vương đặt tay lên thành ghế, khẽ thở dài: “Ngươi ngồi đi, nói tỉ mỉ cho bản vương nghe, ngươi muốn tiến cử ai? Ngươi vẫn luôn phái người nằm vùng ở kinh đô, đã nghe được những gì? Ngươi nói đúng, nếu trước kia ngươi nói những lời này với bản vương, sợ rằng Lạc Thân vương phủ này không chứa được ngươi nữa. Tiên sinh, nếu bản vương không có ngươi, chỉ sợ sẽ làm sai rất nhiều chuyện."
Thiên Cơ Tử cười: “Vương gia, nếu tại hạ không có được ơn tri ngộ của vương gia, cũng không có thể bình an như hôm nay."
Ông ta hắng giọng nói: "Thật ra từ ba năm trước, tại hạ đã bắt đầu lần lượt phái người đi kinh đô, nhưng không dùng người của vương phủ mà là bằng hữu giang hồ của tại hạ ngày trước. Trong vụ cháy ở núi Lang Vĩ, người của tại hạ bám theo người của Tào gia tới núi Lang Vĩ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bi thảm nhất trần gian đó. Chuyện này đã gây chấn động rất lớn. Bởi vì vụ cháy này, Tần Châu mới quyết định làm phản, lập tức sai người đi Đại Chu đón Sở Nguyệt vương gia về. Đồng thời, hoàng thượng còn đưa hết dân chạy nạn vào kinh đến An Thành, nói là cố gắng ổn định, thật ra là muốn để cho bọn họ chết đói. Bởi vì triều đình tuyệt đối sẽ không chuyển lương thực và thuốc men tới An Thành. Thậm chí, Hạ Thương Mai nghiên cứu ra thuốc tốt loại bỏ ôn dịch, Hoàng thượng cũng không truyền xuống. Hắn ta cố ý muốn giữ lại ôn dịch này để giết chết người trong khu gặp thiên tai. Làm như vậy có thể có thừa lương thực và thuốc men vận chuyển tới chiến trường..."
Lạc Thân vương nhíu mày, ngắt lời hắn ta: “Không đúng, lương thảo của đại quân đã chuẩn bị từ trước, sao còn phải cướp lương thực của nạn dân để vận chuyển tới chiến trường?"
Thiên Cơ Tử nói: "Vậy phải nói tới chuyện trước đó, Bắc Mạc bị động đất, ôn dịch bạo phát, hoàng thượng muốn ngăn chặn sự phẫn nộ của dân chúng nên thông qua cách thức đình chiến, bảo người Đại Chu đi mời An Nhiên lão vương gia của Đại Lương quốc tới kinh đô. Về phần tại sao lại muốn cho người của Đại Chu đi mời, chỉ sợ Vương gia cũng hiểu rõ. Trước đó, bởi vì Kinh Mặc đại trưởng công chúa tới chơi, hoàng thượng đắc tội nàng ta nên hai nước vẫn không lui tới. Nhưng cuối cùng không mời được An Nhiên lão vương gia, ngược lại mời được Hạ Thương Mai Nhiếp Chính Vương phi của Đại Chu tới. Vì có hiệp ước đình chiến nên Mộ Dung Khanh cũng đi theo. Nhưng sau khi bọn họ đến, lại bị hoàng thượng lạnh nhạt. Hóa ra, hoàng thượng căn bản không định thật sự trị liệu dịch bệnh, chỉ muốn dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng, không muốn trong nước sinh biến cố, đồng thời có thể dụ được nguyên soái trước trận Mộ Dung Khanh tới Đại Chu, lấy điều này để khống chế, bắt Tần Châu tiếp tục xuất binh. Nhưng Tần Châu cũng là một người tính tình quật cường. Nàng ta cảm thấy, nếu đã đình chiến thì không thể nhân lúc Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai ở Bắc Mạc trị liệu dịch bệnh mà khai chiến được, cho nên không để ý đến ý chỉ ra lệnh tấn công của hoàng thượng. Hoàng thượng bất đắc dĩ, cuối cùng âm thầm thông báo cho nội ứng trong quân, lấy lý do quân cánh phải bị Đại Chu đột kích để chọc giận Tần Châu. Tần Châu quả nhiên trúng kế, đại quân xông về phía trước, cũng chọc giận Tiêu Kiêu đại diện nguyên soái Đại Chu. Tiêu Kiêu nóng giận đã đốt cháy quân lương dự trữ của quân Bắc Mạc. Vụ cháy lớn này cháy vô cùng kỳ quái. Tại hạ nghe nói là do lửa trời đốt, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được."