Mai Phi xòe hai tay ra: “Ma ma kiểm tra đi.”
Lão ma ma kia thật sự bước lên trước, từ từ kiểm tra tay áo của Mai phi, hầu bao, trong eo, xác định không có thứ gì khả nghi mới nhận lỗi nói: “Nương nương xin tha tội, nương nương mời đi.”
Đã không giải thích tại sao phải lục soát, cũng không nói nhiều lời, kiểm tra xong, không phát hiện được gì, thì nhanh chóng rời đi.
Sau khi Mai Phi rời khỏi Hi Vi cung, vẻ mặt của Cúc nhi càng ngày càng tái nhợt, Mai phi nói: “Ngươi về Nhạc Thanh cung trước, bổn cung đi tìm Nghi quý phi nương nương nói chuyện.”
Cúc Nhi lập tức nhìn nàng ta, trả lời: “Vâng!”
Mai Phi ý tứ sâu xa nói: “Những thứ ngươi không nên nhìn thấy, ngươi không được nhìn dù là một chữ.”
“Vâng!” Cúc nhi sợ hãi nói.
Mai Phi ừ một tiếng, nàng ta tin tưởng Cúc Nhi, nhưng cũng phải nhắc nhở một hai câu. Mai Phi một mình đi đến Nghi Lan cung.
Nghi Quý Phi có chút bất ngờ khi Mai Phi đến.
Thực ra, dạo này Mai Phi cũng rất ít khi đến đây.
Vốn dĩ hai người đã có ân oán từ trước, nhưng Nghi quý phi cho là Mai Phi không dám để lộ ra, nên nàng ta cũng cảm thấy không cần thiết phải hòa giải với Mai Phi.
Sau Mai Phi hành lễ, liền ngồi xuống, giống như đang phồng lên, khó chịu không nói gì.
Nghi quý phi cười nói: “Ai chọc Mai Phi tức giận thế? Nói cho bổn cung nghe, bổn cung làm chủ cho ngươi.”
Mai Phi ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng ta: “Bỏ đi, ta chỉ không có nơi nào để đi, muốn tìm người nói chuyện, cả cung không có ai có thể nói chuyện được, nên đến chỗ người ngồi một lúc.”
Nghi quý phi mỉm cười, đưa hai tay ra, lộ ra mười ngón tay, sơn móng tay đỏ thẫm, đỏ giống như ngón tay bị nhuộm máu vậy.
“Có đẹp không?” Nghi Quý phi dường như không quan tâm đến sự oán giận của Mai Phi.
Mai Phi liếc nhìn: “Đẹp.”
Nghi quý phi thu ngón tay lại, nhìn nàng ta nói: “Được rồi, có gì không vui cứ nói với bổn cung, là chuyện của người và Nhiếp Chính vương phi sao?”
Mai Phi vẫy tay, chán nản nói: “Ta và nàng ta thì có chuyện gì chứ? Là nàng ta đa nghi, ta không hề bảo Đông Mai hãm hại nàng ta, cũng không biết tại sao con tiện nhân Đông Mai kia lại có thể lấy ra được cái trâm của ta.”
“Ồ?” Ánh mắt Nghi Quý Phi đảo qua đảo lại: “Ngươi đã không làm, thì quan tâm đến nàng ta làm gì? Dù sao ngươi với nàng ta cũng không phải chịu thiệt, nàng ta, đến lúc rồi.”
Mai Phi thở dài một tiếng: “Nàng ta thì không cần phải quan tâm, chỉ là, người biết mà?”
Nàng ta ngồi gần hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Tôn Phương Nhi kia mang thai rồi.”
Nghi quý phi liếc nhìn nàng ta: “Vậy thì sao? Không phải ngươi cũng có con trai sao?”
Mai Phi buồn bực nói: “Bây giờ hoàng thượng không còn quá quan tâm đến ta, cũng không quá xem trọng Tam Nhi, nếu như Tôn Phương Nhi hạ sinh hoàng tử, chỉ sợ địa vị của ta càng thấp.”
“Lo lắng cái gì? Tam hoàng tử sau này phân phong Thân vương, ngươi cũng sẽ được cùng hưởng phúc.”
“Người không lo lắng sao?” Mai Phi không nhịn được hỏi, dường như mục đích hôm nay nàng ta đến chính là vì gây lên mối thù chung của Nghi Quý Phi: “Bây giờ Tôn Phương Nhi có thể nói là người được sủng ái nhất trong hậu cung, nếu như hạ sinh được hoàng tử, địa vị của Nghi phi cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nghi quý phi cười: “Bổn cung không để ý.”
Mai Phi không khỏi nhụt chí: “Haiii, người cũng không để ý, tất cả mọi người dường như đều không để ý, vậy là ta nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng là ngươi nghĩ nhiều rồi.” Nghi Quý Phi, trên mặt hiện lên sự xem thường: “Ta còn có việc, ngươi trở về trước đi.”
Mai Phi không cam lòng: “Lẽ nào chúng ta không nên nghĩ cách sao?”
“Không có gì phải nghĩ, ngươi chỉ cần nuôi dưỡng con trai thật tốt là được rồi.” Nghi Quý Phi bực mình nói.
Mai Phi thấy nàng ta thực sự không muốn giữ lại mình, nếu như mình miễn cưỡng ở lại cũng là tự khiến mình mất mặt, chỉ có thể lập tức rời đi.
Rời khỏi Nghi Lan Cung, nàng ta cũng không lưu lại, mà nhanh chóng trở về Nhạc Thanh Cung.
Cúc Nhi đã đứng ngồi không yên chờ ở trong điện, thấy nàng ta trở về, lập tức bước lên nghênh đón: “Nương nương.”
“Vào đi!” Mai Phi sa sầm mặt mày nói. . truyện đam mỹ
“Vâng!” Cúc Nhi cùng nàng đi ta vào trong điện.
Sau khi vào trong điện, Cúc Nhi lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đưa cho Mai Phi.
Mai Phi nhận lấy, xem một cách cẩn thận, sau đó châm lửa đốt đi.
“Ngươi đã xem chưa?” Mai Phi hỏi.
Cúc Nhi vội vàng lắc đầu: “Nương nương, nô tỳ vẫn chưa xem, không có sự căn dặn của nương nương, nô tì sẽ không xem.”
Mai Phi gật đầu: “Ừ, Cúc Nhi, từ trước đến nay ngươi không phải là người nhiều chuyện, bổn cung tin tưởng ngươi, ngươi yên tâm, sau này nếu như Tam hoàng tử có thể đứng đầu, ngươi cũng sẽ được đi theo hưởng phúc.”
“Tạ nương nương!” Cúc Nhi lập tức quỳ xuống.
“Đứng lên đi, tiếp theo, bổn cung còn có chuyện lớn phải làm.” Mai Phi thong thả ngồi xuống, nắm chặt tay.
Hôm nay chạy đến Nghi Lan cung một chuyến, đương nhiên không phải đi tìm sự khó chịu.
Tin là Nghi Quý Phi cảm thấy hôm nay mình đến chỉ vì muốn bà ta làm người dẫn đầu, trừ khử Tôn Phương Nhi.
Nghi Quý Phi quả thật cho là như vậy, nên sau khi Mai Phi rời đi, nàng ta cười khẩy một tiếng nói với Thanh Phù: “Hồ Hoan Linh chạy đến muốn bổn cung giúp thì thôi đi, Mai Phi nàng ta cũng không giữ được bình tĩnh? Chả lẽ cuộc đời hơn mười năm trong cung này vẫn không dạy cho nàng ta tính ẩn nhẫn, Tam hoàng tử là một nhân tài, chỉ là gặp phải một mẫu phi vô dụng, đúng là lãng phí.”
Thanh Phù cười nói: “Nếu như ai cũng thông minh như nương nương mới là điều không tốt, chúng ta cũng không đối phó được.”
Nghi quý phi thở dài nói: “Mặc dù nói cuối cùng Quý thái phi vẫn thất bại, nhưng bổn cung cũng rất bái phục nàng ta, chỉ là, thời không đợi nàng ta, hoặc nói là, nàng ta không phải thất bại trong tay của bất kỳ người nào mà nàng ta thất bại trong tay của chính mình, nàng ta thất bại ở chỗ dù đã nhẫn nhịn nhiều năm đến cuối cùng vẫn không giữ được bình tĩnh, nàng ta ngay cả con trai của mình cũng không tin tưởng, vì vậy bổn cung cũng rút ra được bài học từ trên người nàng ta, lúc thích hợp cũng phải tin tưởng người khác.”
“Không phải sao?” Thanh Phù gật đầu nói.”
“Từ khi có thái hoàng thái hậu, tất cả phu nhân trên thế giới đều muốn chạy theo, cho là sẽ trở thành nàng ta thứ hai, chỉ là, trên thế gian này phụ nữ thông minh rất nhiều, nhưng có mấy người có được sự quyết đoán và thủ đoạn như nàng ta? Quý thái phi ngày xưa, Lương hậu, Tào Hậu đến Bắc Mạc, lão thái thái của nhà họ Tần, không ai không lấy Long thái hậu làm gương, cho là có thể trở thành người như bà ta.”
Nàng ta vẫn ngồi tựa trên chiếc ghế quý phi, vẻ mặt lười biếng: “Nhưng bổn cung không như vậy, bổn cung không muốn trở thành người như nàng ta, bổn cung không quan tâm mình có phải là hoàng hậu không, hoặc có là hoàng thái hậu không, bổn cung chỉ cần thắng, muốn Thất Nhi đứng đầu, mà không phải mình cầm quyền.”
“Lương hậu chắc chắn sẽ không giống với những người kia.” Thanh Phù nói.
Nghi quý phi cười lạnh: “Chỉ tiếc là nàng ta có hai người con trai, lại quá bất công thái tử vô dụng, rơi vào mảnh đất như vậy, cũng là nàng ta tự mình tìm lấy.”
Nói đến đây, nàng ta cũng dừng lại một lúc, nghĩ đến chuyện thái tử lúc trước, trên mặt cũng sinh ra một tia hồng hào, tiểu tử kia cũng là một nam nhi rất được, ra sức trên giường, chỉ tiếc là, tính cách ngang ngược, tự cao tự đại, lại không có tài ba, đã được định là không thành đại khí, chỉ trở thành đá lót đường cho người khác.
Cũng tốt, ít nhất lợi dụng hắn ta, hắn ta cũng xem như là công đức viên mãn.
“Thanh Phù, tìm cơ hội hỏi thăm người của chúng ra ở Hi Vi Cung, xem xem hôm nay Mai Phi có bị Chiêu Quý Phi chọc tức không?”
Mặc dù chắc chắn về phán đoán của mình, nhưng từ trước đến nay nàng ta luôn làm việc một cách rất chắc chắn, vẫn nên điều tra rõ ràng một chút.
Nàng ta không thể tính toán mọi thứ cuối cùng lại ngã trên tay của Mai Phi.
Lão ma ma kia thật sự bước lên trước, từ từ kiểm tra tay áo của Mai phi, hầu bao, trong eo, xác định không có thứ gì khả nghi mới nhận lỗi nói: “Nương nương xin tha tội, nương nương mời đi.”
Đã không giải thích tại sao phải lục soát, cũng không nói nhiều lời, kiểm tra xong, không phát hiện được gì, thì nhanh chóng rời đi.
Sau khi Mai Phi rời khỏi Hi Vi cung, vẻ mặt của Cúc nhi càng ngày càng tái nhợt, Mai phi nói: “Ngươi về Nhạc Thanh cung trước, bổn cung đi tìm Nghi quý phi nương nương nói chuyện.”
Cúc Nhi lập tức nhìn nàng ta, trả lời: “Vâng!”
Mai Phi ý tứ sâu xa nói: “Những thứ ngươi không nên nhìn thấy, ngươi không được nhìn dù là một chữ.”
“Vâng!” Cúc nhi sợ hãi nói.
Mai Phi ừ một tiếng, nàng ta tin tưởng Cúc Nhi, nhưng cũng phải nhắc nhở một hai câu. Mai Phi một mình đi đến Nghi Lan cung.
Nghi Quý Phi có chút bất ngờ khi Mai Phi đến.
Thực ra, dạo này Mai Phi cũng rất ít khi đến đây.
Vốn dĩ hai người đã có ân oán từ trước, nhưng Nghi quý phi cho là Mai Phi không dám để lộ ra, nên nàng ta cũng cảm thấy không cần thiết phải hòa giải với Mai Phi.
Sau Mai Phi hành lễ, liền ngồi xuống, giống như đang phồng lên, khó chịu không nói gì.
Nghi quý phi cười nói: “Ai chọc Mai Phi tức giận thế? Nói cho bổn cung nghe, bổn cung làm chủ cho ngươi.”
Mai Phi ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng ta: “Bỏ đi, ta chỉ không có nơi nào để đi, muốn tìm người nói chuyện, cả cung không có ai có thể nói chuyện được, nên đến chỗ người ngồi một lúc.”
Nghi quý phi mỉm cười, đưa hai tay ra, lộ ra mười ngón tay, sơn móng tay đỏ thẫm, đỏ giống như ngón tay bị nhuộm máu vậy.
“Có đẹp không?” Nghi Quý phi dường như không quan tâm đến sự oán giận của Mai Phi.
Mai Phi liếc nhìn: “Đẹp.”
Nghi quý phi thu ngón tay lại, nhìn nàng ta nói: “Được rồi, có gì không vui cứ nói với bổn cung, là chuyện của người và Nhiếp Chính vương phi sao?”
Mai Phi vẫy tay, chán nản nói: “Ta và nàng ta thì có chuyện gì chứ? Là nàng ta đa nghi, ta không hề bảo Đông Mai hãm hại nàng ta, cũng không biết tại sao con tiện nhân Đông Mai kia lại có thể lấy ra được cái trâm của ta.”
“Ồ?” Ánh mắt Nghi Quý Phi đảo qua đảo lại: “Ngươi đã không làm, thì quan tâm đến nàng ta làm gì? Dù sao ngươi với nàng ta cũng không phải chịu thiệt, nàng ta, đến lúc rồi.”
Mai Phi thở dài một tiếng: “Nàng ta thì không cần phải quan tâm, chỉ là, người biết mà?”
Nàng ta ngồi gần hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Tôn Phương Nhi kia mang thai rồi.”
Nghi quý phi liếc nhìn nàng ta: “Vậy thì sao? Không phải ngươi cũng có con trai sao?”
Mai Phi buồn bực nói: “Bây giờ hoàng thượng không còn quá quan tâm đến ta, cũng không quá xem trọng Tam Nhi, nếu như Tôn Phương Nhi hạ sinh hoàng tử, chỉ sợ địa vị của ta càng thấp.”
“Lo lắng cái gì? Tam hoàng tử sau này phân phong Thân vương, ngươi cũng sẽ được cùng hưởng phúc.”
“Người không lo lắng sao?” Mai Phi không nhịn được hỏi, dường như mục đích hôm nay nàng ta đến chính là vì gây lên mối thù chung của Nghi Quý Phi: “Bây giờ Tôn Phương Nhi có thể nói là người được sủng ái nhất trong hậu cung, nếu như hạ sinh được hoàng tử, địa vị của Nghi phi cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nghi quý phi cười: “Bổn cung không để ý.”
Mai Phi không khỏi nhụt chí: “Haiii, người cũng không để ý, tất cả mọi người dường như đều không để ý, vậy là ta nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng là ngươi nghĩ nhiều rồi.” Nghi Quý Phi, trên mặt hiện lên sự xem thường: “Ta còn có việc, ngươi trở về trước đi.”
Mai Phi không cam lòng: “Lẽ nào chúng ta không nên nghĩ cách sao?”
“Không có gì phải nghĩ, ngươi chỉ cần nuôi dưỡng con trai thật tốt là được rồi.” Nghi Quý Phi bực mình nói.
Mai Phi thấy nàng ta thực sự không muốn giữ lại mình, nếu như mình miễn cưỡng ở lại cũng là tự khiến mình mất mặt, chỉ có thể lập tức rời đi.
Rời khỏi Nghi Lan Cung, nàng ta cũng không lưu lại, mà nhanh chóng trở về Nhạc Thanh Cung.
Cúc Nhi đã đứng ngồi không yên chờ ở trong điện, thấy nàng ta trở về, lập tức bước lên nghênh đón: “Nương nương.”
“Vào đi!” Mai Phi sa sầm mặt mày nói. . truyện đam mỹ
“Vâng!” Cúc Nhi cùng nàng đi ta vào trong điện.
Sau khi vào trong điện, Cúc Nhi lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, đưa cho Mai Phi.
Mai Phi nhận lấy, xem một cách cẩn thận, sau đó châm lửa đốt đi.
“Ngươi đã xem chưa?” Mai Phi hỏi.
Cúc Nhi vội vàng lắc đầu: “Nương nương, nô tỳ vẫn chưa xem, không có sự căn dặn của nương nương, nô tì sẽ không xem.”
Mai Phi gật đầu: “Ừ, Cúc Nhi, từ trước đến nay ngươi không phải là người nhiều chuyện, bổn cung tin tưởng ngươi, ngươi yên tâm, sau này nếu như Tam hoàng tử có thể đứng đầu, ngươi cũng sẽ được đi theo hưởng phúc.”
“Tạ nương nương!” Cúc Nhi lập tức quỳ xuống.
“Đứng lên đi, tiếp theo, bổn cung còn có chuyện lớn phải làm.” Mai Phi thong thả ngồi xuống, nắm chặt tay.
Hôm nay chạy đến Nghi Lan cung một chuyến, đương nhiên không phải đi tìm sự khó chịu.
Tin là Nghi Quý Phi cảm thấy hôm nay mình đến chỉ vì muốn bà ta làm người dẫn đầu, trừ khử Tôn Phương Nhi.
Nghi Quý Phi quả thật cho là như vậy, nên sau khi Mai Phi rời đi, nàng ta cười khẩy một tiếng nói với Thanh Phù: “Hồ Hoan Linh chạy đến muốn bổn cung giúp thì thôi đi, Mai Phi nàng ta cũng không giữ được bình tĩnh? Chả lẽ cuộc đời hơn mười năm trong cung này vẫn không dạy cho nàng ta tính ẩn nhẫn, Tam hoàng tử là một nhân tài, chỉ là gặp phải một mẫu phi vô dụng, đúng là lãng phí.”
Thanh Phù cười nói: “Nếu như ai cũng thông minh như nương nương mới là điều không tốt, chúng ta cũng không đối phó được.”
Nghi quý phi thở dài nói: “Mặc dù nói cuối cùng Quý thái phi vẫn thất bại, nhưng bổn cung cũng rất bái phục nàng ta, chỉ là, thời không đợi nàng ta, hoặc nói là, nàng ta không phải thất bại trong tay của bất kỳ người nào mà nàng ta thất bại trong tay của chính mình, nàng ta thất bại ở chỗ dù đã nhẫn nhịn nhiều năm đến cuối cùng vẫn không giữ được bình tĩnh, nàng ta ngay cả con trai của mình cũng không tin tưởng, vì vậy bổn cung cũng rút ra được bài học từ trên người nàng ta, lúc thích hợp cũng phải tin tưởng người khác.”
“Không phải sao?” Thanh Phù gật đầu nói.”
“Từ khi có thái hoàng thái hậu, tất cả phu nhân trên thế giới đều muốn chạy theo, cho là sẽ trở thành nàng ta thứ hai, chỉ là, trên thế gian này phụ nữ thông minh rất nhiều, nhưng có mấy người có được sự quyết đoán và thủ đoạn như nàng ta? Quý thái phi ngày xưa, Lương hậu, Tào Hậu đến Bắc Mạc, lão thái thái của nhà họ Tần, không ai không lấy Long thái hậu làm gương, cho là có thể trở thành người như bà ta.”
Nàng ta vẫn ngồi tựa trên chiếc ghế quý phi, vẻ mặt lười biếng: “Nhưng bổn cung không như vậy, bổn cung không muốn trở thành người như nàng ta, bổn cung không quan tâm mình có phải là hoàng hậu không, hoặc có là hoàng thái hậu không, bổn cung chỉ cần thắng, muốn Thất Nhi đứng đầu, mà không phải mình cầm quyền.”
“Lương hậu chắc chắn sẽ không giống với những người kia.” Thanh Phù nói.
Nghi quý phi cười lạnh: “Chỉ tiếc là nàng ta có hai người con trai, lại quá bất công thái tử vô dụng, rơi vào mảnh đất như vậy, cũng là nàng ta tự mình tìm lấy.”
Nói đến đây, nàng ta cũng dừng lại một lúc, nghĩ đến chuyện thái tử lúc trước, trên mặt cũng sinh ra một tia hồng hào, tiểu tử kia cũng là một nam nhi rất được, ra sức trên giường, chỉ tiếc là, tính cách ngang ngược, tự cao tự đại, lại không có tài ba, đã được định là không thành đại khí, chỉ trở thành đá lót đường cho người khác.
Cũng tốt, ít nhất lợi dụng hắn ta, hắn ta cũng xem như là công đức viên mãn.
“Thanh Phù, tìm cơ hội hỏi thăm người của chúng ra ở Hi Vi Cung, xem xem hôm nay Mai Phi có bị Chiêu Quý Phi chọc tức không?”
Mặc dù chắc chắn về phán đoán của mình, nhưng từ trước đến nay nàng ta luôn làm việc một cách rất chắc chắn, vẫn nên điều tra rõ ràng một chút.
Nàng ta không thể tính toán mọi thứ cuối cùng lại ngã trên tay của Mai Phi.