Sau khi kinh ngạc, Triệu Như Hi hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Vậy tại sao thời gian này chàng cũng không tới thăm ta, cho tới hôm nay mới đến?"
"Hôm đó nàng đi ra ngoài bái tế Trăn nhi, nhất định là có người tiết lộ hành tung của nàng, những thích khách kia mới có thể theo dõi mà tới, Bổn vương chưa tra ra được thân phận tên gian tế này, vì không để cho nàng lại gặp nguy hiểm, vậy mới cố ý lạnh nhạt nàng, đồng thời thiết kế chuyện Mộng phu nhân mang thai, khiến người ngoài cho là nàng đã thất sủng, để cho Đại hoàng tử thay đổi mục tiêu, đồng thời cũng đúng lúc có thể mượn chuyện như vậy, đuổi những cơ thiếp trong phủ kia ra ngoài."
Quả nhiên, tin tức Mộng phu nhân có thai truyền ra không lâu, thì đã có thích khách đến ý muốn hành thích nàng, nhưng Thiệu Ấn Hành thân là trưởng thị vệ của vương phủ, thân thủ tự nhiên lợi hại, dễ dàng giải quyết những thích khách kia.
Biết được hắn lạnh nhạt với mình tất cả đều là vì suy nghĩ an nguy của nàng, dưới ngón tay trắng nhợt của Triệu Như Hi vô thức níu chặt vạt áo của hắn, cổ họng giống như bị một luồng hơi nóng chặn lại, giọng nói vừa yếu ớt vừa khàn khàn gọi: "Vương Gia......"
Tại sao lúc này muốn cho nàng biết được chân tướng, đây không phải là cố ý muốn cho nàng đến lúc đó không cách nào đi được an tâm sao? Nhìn thấy khóe mắt nàng ngấn lệ, Sa Lãng Thần cầm tay của nàng.
"Trời vừa sáng, ta phải lên đường lấy bí dược về cho nàng, nàng chờ ta trở lại." Nếu không phải thân thể nàng đã không chịu nổi lắc lư vất vả, hắn rất muốn dẫn nàng theo bên người tự mình chăm sóc.
"Sẽ gặp nguy hiểm sao?" Triệu Như Hi lo lắng hỏi, nàng hiểu thuốc trân quý như vậy, tất nhiên không dễ lấy được.
"Sẽ không, vừa lấy được thuốc ta sẽ lập tức nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Hắn cúi mặt xuống, ở cánh môi nàng trân trọng ấn xuống một nụ hôn.
"Ừ, ta chờ chàng." Nàng tươi cười, đáp nhẹ một tiếng, liều chết nhịn cơn ho đang dâng lên trong ngực, không muốn làm cho hắn lo lắng.
"Trong phủ gian tế chưa bắt được hết, đừng nói cho những tỳ nữ kia chuyện tối nay ta đã tới, tránh cho họ không cẩn thận tiết lộ ra ngoài." Hắn lại không yên tâm dặn dò.
Nàng nhẹ gật đầu, không dám lên tiếng, bởi vì sợ vừa lên tiếng nàng sẽ gặp không kiềm chế được mà ho dữ dội.
"Vậy...... Ta đi đây." Sa Lãng Thần không nỡ rời xa nàng ôm nàng thật chặt, lại cẩn thận đỡ nàng nằm xuống giường.
"Tạm..... Biệt." Triệu Như Hi hao hết hơi sức nói ra hai chữ này.
Nhìn nàng thật sâu một cái, lúc này hắn mới rời đi.
Đợi hắn vừa rời đi, nàng lập tức kéo chăn, vùi cả mặt vào trong chăn, ho mãnh liệt, ho đến tê tâm liệt phế, nàng ói ra máu nhuộm đỏ một góc chăn.
Sa Lãng Thần đứng ở cửa chưa rời đi, mặc dù cách cửa phòng, nhưng thuở nhỏ tập võ tai của hắn rất thính, vẫn nghe thấy tiếng ho dữ dội của nàng xuyên qua chăn truyền tới.
Hắn biết nàng không muốn cho mình nghe thấy, vì vậy chỉ có thể nhịn đau lòng, đứng ở ngoài cửa yên lặng cùng với nàng.
"Ấy, vì sao vương phi cứ nhìn chằm chằm vào thuộc hạ vậy?" Mặc dù Thiệu Ấn Hành cảm thấy vóc dáng của mình anh minh thần võ, là một nam nhi tốt nhất trên đời, nhưng vương phi là thê tử của vương gia, nhìn hắn như vậy, hình như không quá thỏa đáng.
"Xin lỗi." Triệu Như Hi có chút xấu hổ thu hồi tầm mắt.
Nàng vừa rồi đang so sánh hắn với Mộng phu nhân lúc trước đã gặp, sau khi quan sát cẩn thận, nàng phát hiện ngũ quan hắn rất tinh xảo, chỉ cần mượn thuật hóa trang, là có thể làm hắn biến thân thành đại mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm.
Hắn quả thật là Mộng phu nhân!
"Không sao." Hắn không để ý khoát khoát tay, tiếp theo quan tâm hỏi: " Hôm nay thân thể vương phi có khá hơn chút nào không?"
Hắn thật sự rất lo lắng thân thể của nàng, sợ nàng không thể chống đỡ được đến lúc Vương Gia trở lại.
"Hôm nay ta cảm thấy tinh thần cũng không tệ lắm." Nàng mỉm cười đáp, chẳng biết tại sao, hôm nay nàng ít ho khan, tinh thần cũng khá chút, vì vậy mới có thể ngồi ở trong phòng nhỏ triệu kiến hắn.
Thiệu Ấn Hành nghe vậy đầu tiên là gật đầu, tiếp theo một cái chớp mắt giống như là sực nhớ ra gì đó, nhìn kỹ mặt mũi của nàng, thấy trên hai gò má tái nhợt của nàng hiện lên đỏ hồng, sau khi sửng sốt một chút, âm thầm cả kinh, đây sẽ không phải là..... Hồi quang phản chiếu chứ?
Hắn có hiểu một chút y thuật, lúc trước từng nhờ vào thân phận Mộng phu nhân đã xem mạch cho vương phi một lần, khi đó nàng trúng độc rất nặng, trong cơ thể tạng phủ bị thương tổn gần hết, rồi sau đó nàng lại bị một trận bệnh nặng, không cần xem mạch cũng có thể từ khí sắc của nàng nhìn ra, thân thể của nàng đã là đèn cạn dầu.
Hôm nay tinh thần của nàng lại đột nhiên chuyển biến tốt, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng mà lúc này hắn đã trở lại thân phận nam nhi, cũng không tiện lại đi quá giới hạn bắt mạch cho nàng, suy nghĩ một chút, gương mặt tuấn tú cố gắng nặn ra nụ cười, xin chỉ thị: "Khó được tinh thần vương phi tốt, không bằng thuộc hạ mời đại phu đến xem mạch, xem một chút có cần đổi lại phương thuốc khác hay không?"
"...... Được." Triệu Như Hi sợ run lên mới đáp. Mặc dù cái khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu kia mang theo nụ cười, nhưng nàng lại từ trong ý cười miễn cưỡng kia hơi hơi nhìn ra vẻ ngưng trọng - trong lòng nàng giật mình, há mồm muốn hỏi, cuối cùng lại vẫn yên lặng.
Không lâu, sau khi Lục đại phu bắt mạch, chau mày, đối với bệnh tình của không nói thêm gì, chỉ nói, "Lão phu đi viết toa thuốc, đổi thuốc cho vương phi."
Triệu Như Hi không hỏi nhiều, trong lòng đã hiểu được, cho nên hôm nay tinh thần nàng tốt như vậy, chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết thôi. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, âm thầm cầu xin, ít nhất để cho nàng có thể chống đỡ được đến khi hắn trở lại, bởi vì nàng đã đồng ý với hắn, nhất định sẽ chờ hắn trở về, nàng không muốn nuốt lời.
"Ta tiễn đại phu." Thiệu Ấn Hành và đại phu cùng nhau rời đi, vừa đến bên ngoài, hắn đã không kịp chờ hỏi vội, "Lục đại phu, như thế nào?"
"Sợ là trong ba, năm ngày này thôi."
"Chỉ còn lại ba, năm ngày, Vương Gia vô luận như thế nào cũng về không kịp, ngài không thể nghĩ cách kéo dài thêm chút nữa sao? Ít nhất phải đợi đến Vương Gia trở lại." Thiệu Ấn Hành vội la lên.
Hắn từng hứa với Vương Gia phải bảo vệ vương phi chu toàn, nếu như không chờ được Vương Gia trở lại, vương phi đã đi rồi, hắn phải ăn nói thế nào với Vương Gia đây?
"Lão phu sẽ hết sức, nhưng, haizzz..... Hiện nay chỉ có thể làm hết khả năng, nghe ý trời thôi." Lục đại phu trầm trầm thở dài.
Hôm sau, Triệu Như Hi không ngừng ói ra máu.
Uyển Uyển và Phù Dung hoang mang sợ hãi mời đại phu tới, đại phu châm mấy châm cho nàng, lại uống thang thuốc xong, nàng ngủ mê một chút, sau khi tỉnh lại thấy đã là lúc mặt trời lặn, nàng ngơ ngẩn giây lát nhìn ngoài cửa sổ lá rụng đầy trời, nàng sai Uyển Uyển chuẩn bị giấy bút cho nàng.
Uyển Uyển rất nhanh lấy tới giấy và bút mực bày trên bàn."Vương phi, giấy bút đã chuẩn bị xong."
Triệu Như Hi xuống giường, muốn đi đến trước bàn, vừa đứng dậy, thân thể bởi vì hôn mê mà lắc lư, Uyển Uyển và Phù Dung vội vàng đỡ nàng.
"Vương phi, ngài muốn viết cái gì sai bảo nô tỳ là được, ngài vừa mới tỉnh lại, hay là nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút trước đi." Uyển uyển khuyên nhủ.
Nàng và Trăn nhi từ nhỏ đã hầu hạ nàng, vì vậy cũng học biết chữ, viết chữ, chỉ cần không phải quá thâihim ảo, nàng tự nhận có thể.
Triệu Như Hi lắc đầu một cái, ở hai người nâng đỡ, từng bước từng bước từ từ đi tới trước bàn.
"Các ngươi đi xuống trước đi." Giọng nói nàng tiếng khàn khàn yếu ớt, tựa như ngọn đèn sắp tắt, không còn hơi sức nói.
"Nhưng......" Uyển Uyển rất lo thân thể của nàng, không muốn rời đi.
Lúc trước vương phi ói nhiều máu như vậy, dọa nàng chết khiếp, trong lòng nàng rõ ràng, vương phi sợ là không chống đỡ được mấy ngày, nàng không dám ở trước mặt nàng lộ ra cảm xúc bi thương, chỉ có thể ở sau lưng nàng một người len lén khóc sụt sùi.
"Ta không sao, các ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn một người yên lặng một chút." Triệu Như Hi khẽ nở nụ cười, trấn an nói.
"Vâng" không dám không nghe nàng, Uyển Uyển và Phù Dung cùng nhau lui ra ngoài.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại Triệu Như Hi, nàng nhìn giấy lụa trên bàn, nhấc bút lên, trong lòng rõ ràng có bao nhiêu lời muốn nói với Sa Lãng Thần, nhưng lúc muốn đặt bút viết, lại không biết nên viết từ đâu.
Từ thành Lai Ngọc đến Đô thành, đi đi về về cũng phải nhiều ngày, nàng hiểu dựa vào tình trạng thân thể mình trước mắt là đợi không được hắn trở lại, lúc này mới muốn viết ra một chút lời trong lòng.
Nàng tỉ mỉ nghĩ lại đủ loại chuyện từ lúc gặp hắn tới nay, bên môi mỉm cười dịu dàng, lại nhớ tới nụ hôn lúc hắn rời đi, cùng với lời nói hắn muốn nàng chờ hắn trở lại, trong mắt nàng từng giọt nước mắt tràn ra chảy xuống má, rơi trên giấy lụa, ướt loang ra.
Cùng hắn gặp nhau yêu nhau, là hồi ức trân quý nhất trong một đời ngắn ngủi này của nàng. Nàng không muốn chết, không muốn mang tiếc nuối rời đi, nàng muốn tiếp tục sống, sau này cùng hắn vượt qua sớm sớm chiều chiều.
Nhưng ông trời cho nàng thời gian thật sự là quá ngắn, ngắn đến nàng không thể tiếp tục bình tĩnh tiếp nhận số phận như vậy. Nàng oán, ông trời nếu muốn sớm lấy đi tính mạng của nàng như vậy, vì sao lại muốn cho nàng gặp được Sa Lãng Thần? Vì sao phải để cho bọn họ yêu nhau?
Nàng không muốn chết, nàng phải đợi hắn trở lại, nàng đã đồng ý hắn, nàng không thể để sau khi hắn trở lại, một mình đối mặt với thi thể lạnh băng của nàng.
"Ông trời, van xin người, con không muốn chết, xin người để cho con chờ đến lúc hắn trở lại......" Nàng che môi, lệ rơi đầy mặt, trên ngón tay nhuộm đầy máu tươi vừa mới ói ra, cùng nàng không cam lòng, không ngừng rơi lệ.
Cuối cùng, cái gì nàng cũng không viết, nàng nghĩ, nếu đã định trước nàng không cách nào ở cùng với hắn, vậy thì...... Đừng để lại cho hắn cái niệm tưởng gì nữa, tránh cho ngày sau thấy vật thương tâm.
Đô thành.....
Trong khách điếm, mỗi một bàn khách đều cố ý đè thấp giọng nói bàn luận xôn xao, nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện mọi người đang bàn luận dường như đều cùng một sự kiện......
"Ây, các ngươi nghe nói sự kiện kia rồi sao?"
"Dĩ nhiên nghe nói."
"Chuyện kia sẽ là thật không?"
"Ta xem không giả rồi, không có lửa làm sao có khói."
"Không, theo ta thấy tám phần là có người cố ý dựng chuyện vu tội."
"Đúng vậy đấy, chuyện như vậy luôn phải có bằng chứng chứ."
"Nếu là không có có thể truyền thành ra như vậy? Ta xem 99% là có bằng chứng, nếu không chuyện như vậy ai dám loan truyền lung tung, đây chính là phải chém đầu."
"Ồ, vậy ngươi nói bằng chứng ở đâu?"
"Chuyện này...... Nếu ta hiểu được ta đã có thể thi đậu Trạng Nguyên rồi."
"Nhưng mà nói trở lại, tin tức cũng truyền thành ra như vậy rồi, trong cung chắc là nghe thấy rồi chứ?"
"Đúng vậy, cũng không biết hoàng thượng sẽ xử trí như thế nào....."
Sa Lãng Thần đi vào Đô thành, dọc đường nghe không ít người châu đầu ghé tai nhỏ giọng đang nghị luận chuyện nào đó, ánh mắt đen tối của hắn thoáng qua vẻ lãnh khốc.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hắn sẽ khiến hai cha con kia nợ máu trả bằng máu.
Trong khi Phù Dung giới thiệu các món ngon trong Lai Ngọc Thành tửu lâu thì có chiếc xe ngựa chạy tới, trên xe ngựa chạm trổ hoa văn thanh trúc lộng lẫy, trên đường phố mọi người đều tránh sang hai bên, bởi vì dấu hiệu thanh trúc chính là gia huy của Tĩnh An vương phủ.
Giờ phút này Sa Lãng Thần đang ngồi trong xe, bởi vì hôm nay ngày đẹp hiếm có, vì vậy cửa sổ xe mở ra tấm ngăn khắc hoa, chỉ dùng màn trúc ngăn cách trong ngoài, làm ánh mặt trời có thể xuyên vào bên trong xe.
Tầm mắt của hắn xuyên qua mành vá, nghiêng mắt nhìn cảnh bên ngoài, lơ đãng trông thấy bên cạnh đường phía trước, Triệu Như Hi cùng mấy tỳ nữ nói chuyện, mặt mày vui vẻ, không biết vì chuyện gì, khóe miệng chứa nụ cười nhu hòa ấm áp.
Trong mắt hắn lộ ra một vệt trầm tư, ngày trước để Thẩm Bình Tam sai người cẩn thận điều tra Vu Nguyệt Oanh, biết được nàng chưa từng học múa, nhưng hai lần trước tài múa của nàng bày ra thành thạo tuyệt đẹp như vậy, tuyệt đối không thể như nàng nói trong mộng nhìn thấy liền có thể múa được.
Lúc trước vì đào hôn nàng kiên quyết cùng Diệp Thiếu Phi bỏ trốn, có thể nhìn ra tính tình nữ tử này cực kỳ mạnh mẽ, sau đó thất bại bị tóm, càng quyết tuyệt cùng tình lang uống thuốc độc tuẫn tình, có thể thấy được giữa hai người tình thâm ý thiết, có thể Diệp Thiếu Phi đã chết, còn nàng sống một mình, theo lý nàng nên đau đến không muốn sống mới đúng, nhưng theo vẻ mặt của nàng, nhưng hắn không thấy một tia đau đớn thương tâm.
Chỉ có khi khiêu vũ, nàng mới toàn tâm tập trung vào vũ đạo mà theo kỹ thuật nhảy toát ra biểu hiện bi thương, nhưng múa xong, thần sắc thống khổ thoáng chốc biến mất.
Là nàng đã quên lãng tình cảm đối với Diệp Thiếu Phi, hay là... Vu Nguyệt Oanh này cũng không phải là chân chính Vu Nguyệt Oanh?
Xe ngựa rời đi trước, trong lòng Sa Lãng Thần kiềm chế tâm tình khác thường mới dâng lên, quay đầu liếc nàng một cái, lúc này mới thu lại nỗi lòng.
Lúc này Triệu Như Hi không biết Sa Lãng Thần đã nghi ngờ nàng, dưới sự hướng dẫn của Phù Dung, kích động đi tới quán ăn Đổng Tứ, thưởng thức các loại trứng nổi danh.
Có trứng chưng, trứng luộc, trứng hồng, trứng xào, trứng nướng, trứng sấy, trứng kho, trứng rán, vân vân… Triệu Như Hi lần đầu được ăn nhiều loại trứng giống như vậy, mỗi loại đều nếm say sưa một ít, sở thích ăn uống của nàng được mở rộng nên mặt mày hớn hở.
Lấp đầy bụng trên đường trở về Vương phủ, nhìn thấy bên đường có người bán kẹo mạch nha, Triệu Như Hi liền lập tức yêu cầu đậu xe, xuống xe mua.
Khi nhỏ, cha nàng ngoại tình cùng mẹ ly hôn, sau nàng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cho dù trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhưng mỗi khi tết đến, mẹ đều tự mình làm Ngưu Yết Đường (kẹo hạnh phúc) cho nàng ăn, dư thừa gửi cho thân bằng hảo hữu.
Mẫu thân làm Ngưu Yết Đường là ngon nhất, cứng mềm vừa phải, làm cho nàng ăn một lần không dừng được, liều mạng một ngụm tiếp một ngụm đút vào miệng.
Mấy năm trước sau khi mẹ qua đời, trong nhà chỉ còn mình nàng, nhưng mỗi khi gặp tết đến, nàng đều theo thói quen mẹ lưu lại, làm Ngưu Yết Đường ăn.
Đây là tết đầu tiên nàng đến thế giới này, nếu nơi này có kẹo mạch nha, vậy thì không lo không có nguyên liệu làm Ngưu Yết Đường.
Trở lại Vương phủ, khi Triệu Như Hi nói với La Minh Mậu muốn tự mình làm điểm tâm ngọt thì hắn lập tức lui ra cho nàng sử dụng, vật liệu cần dùng lúc trước ở trên đường nàng đã mua đủ, chỉ thiếu sữa bột, nhưng cũng không sao, không thêm sữa bột, nhưng cũng có thể làm ra Ngưu Yết Đường hương vị truyền thống đến.
Làm Ngưu Yết Đường kiểm soát nhiệt độ là khó nhất, nếu kiểm soát không tốt, làm ra không phải quá cứng thì quá mềm, nhưng nơi này không có nhiệt kế để đo, tất cả chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Nàng thêm lượng nước cùng đường trắng, muối thích hợp vào bạch Mạch Nha mới mua về đồng thời nấu lên, lợi dụng khi nấu Mạch Nha thì nàng cho chút nước cùng lòng trắng trứng đánh lên, bởi nơi này không có máy đánh trứng chạy bằng điện để dùng, bằng sức lực của nàng rất khó đánh, thật may sau khi nàng thoáng nhắc tới, La Minh Mậu liền tự động giúp đỡ.
Bởi vì lúc trước nàng cung cấp không ít cách làm thức ăn, vì vậy La Minh Mậu rất thiện cảm với vị Vương phi này, muốn biết lần này nàng lại muốn làm đồ ăn gì mới.
”Vương phi, trứng này đánh đến khi nào?” La Minh Mậu hỏi. Cho dù khí lực của hắn không nhỏ, nhưng không ngừng đánh nhanh trứng như vậy, tay cũng sẽ mỏi.
”Đánh tới độ mềm không thể đổi là được.” Triệu Như Hi một bên nấu khô kẹo mạch nha, một bên lưu ý tình huống của lòng trắng trứng.
”Cái gì gọi là độ mềm không thể đổi?” Hắn nghi ngờ hỏi.
Triệu Như Hi nghĩ một hồi, thử dùng lời hắn có thể hiểu được để giải thích,“Chính là đánh lòng trắng trứng cho có bọt càng nhỏ càng cứng hơn, dùng chiếc đũa kéo nó lên, những bọt ở phần cuối hơi uốn lượn chứng tỏ được rồi.”
Giải thích xong, nàng thấy một tiểu đầu bếp nhào nặn mì vắt đưa vào góc dùng gạch xây lên một không gian kín hình vuông, nàng vội vàng hỏi: “La Sư Phó, đó là cái gì?”
La Minh Mậu theo hướng chỉ của nàng nhìn lại, cười nói: “Đó là nơi dùng nướng thịt hoặc là mì vắt. Ngày hôm trước bánh cát lợi đưa Vương phi ăn, chính là dùng cái kia nướng ra.”
Vỏ ngoài của bánh cát lợi ăn có chút giống thổ ty, chỉ có điều khá dày, đào nhân bánh bên trong ra, mùi vị không tệ, thời điểm Triệu Như Hi ăn rất tò mò, nơi này vừa không có lò nướng, làm thế nào nướng được vỏ bánh thế này, lúc này mới biết hoá ra bọn họ có lò nướng như vậy.
Triệu Như Hi hơi suy nghĩ, nơi này đã có lò nướng này, có chút vật phẩm ngọt, bánh ngọt như vậy có thể thử làm xem.
”La Sư phụ, sau này ta nghĩ dùng lò nướng kia nướng bánh gatô, có thể không?”
”Bánh gatô? Đó là cái gì?” La Minh Mậu khiêm tốn hỏi. Từ trước tới nay, hắn đã rất quen thuộc Vương phi thường nói ra một ít từ hắn chưa từng nghe.
”Đó là một loại bánh ngọt dùng trứng làm, ăn rất mềm.”
Nghe thấy là đồ ăn hắn không biết, hắn không chút do dự gật đầu.”Vương phi chỉ cần rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây làm.”
Khi bọn hắn đang nói chuyện, kẹo mạch nha đã nấu không sai biệt lắm, lòng trắng trứng cũng đã cứng, nàng nhỏ một giọt nước đường vào bên trong nước lạnh, thấy đã có thể kết thành khối rắn, chứng tỏ nhiệt độ đủ rồi, liền đặt kẹo mạch nha một bên để nó giảm nhẹ nhiệt độ, nhanh chóng đổ lòng trắng trứng bên đã đánh vào khuấy đều.
Liên tục khuấy đến bên ngoài kẹo mạch nha mất đi sáng bóng mới thôi, sau đó sẽ gia nhập nàng thêm hạt hạnh nhân lúc trước cho người ta biên xào qua, lại tiếp tục khuấy đều, đến khi chạm mà kẹo mạch nha không dính tay, là có thể đổ vào bên trong mâm hình vuông đã chuẩn bị, sau khi kéo bằng mặt, đợi đến khi lạnh, có thể lấy ra cắt thành miếng to nhỏ vừa phải.
Sau khi cắt, nàng cầm hai miếng, một khối cho mình, một miếng khác cho La Minh Mậu.
La Minh Mậu ăn hết một miếng, liên tiếp gật đầu.”Tư vị này không sai, ngọt mà không chán, còn nếm được mùi vị hạnh nhân, rất dễ ăn.”
Triệu Như Hi cũng cảm thấy lần này làm không tệ lắm, nàng lấy đi một nửa, nửa kia để lại nhà bếp không mang đi.
La Minh Mậu suy nghĩ một chút, sai người đưa một phần cho Vương Gia thưởng thức.
Sa Lãng Thần về Vương phủ vào ban đêm, sau khi vào, thấy cái đĩa đặt trên bàn không biết là cái gì, hắn nếm một miếng, tiếp theo không nhịn được một ngụm tiếp một ngụm, liên tục ăn mấy miếng, hắn dặn dò tỳ nữ trong phòng: “Đây là đường gì? Ngày mai cho nhà bếp làm nhiều hơn một ít, đưa cho Vương phi ăn.”
Cho dù La Minh Mậu là bếp trưởng cũng không biết hắn thích ăn đồ ngọt, chỉ có mấy tâm phúc mới biết.
Tỳ nữ bẩm: “Dạ. Chẳng qua Vương gia, nô tỳ nghe người của nhà bếp nói, đây là buổi chiều Vương phi tự tay làm, gọi là Ngưu Yết Đường, La Sư Phó cảm thấy tư vị không sai, bởi vậy đưa tới cho Vương Gia dùng thử, nếu Vương Gia cảm thấy ngon, trước tết làm nhiều hơn nữa một ít.”
”Đây là Vương phi làm?” Hắn không khỏi có chút bất ngờ.
”Dạ.”
Hắn đăm chiêu cầm lấy một miếng Ngưu Yết Đường, nhớ tới mấy món ăn Đậu Hủ Ma Bà cùng mì thịt băm lúc trước, còn có canh đậu hũ ngọt đều là làm từ phương pháp của nàng, hiện nay nàng lại làm ra loại điểm tâm ngọt hắn chưa từng ăn qua, còn có nàng khiêu vũ, hắn cũng chưa từng nhìn thấy, điều này làm hắn càng thêm hoài nghi thân thế của nàng, nàng thực sự là Vu Nguyệt Oanh sao?
Ba ngày sau, mỗi ngày Sa Lãng Thần đều sẽ đến thưởng thức Triệu Như Hi khiêu vũ trước đây chưa từng có.
Nếu đổi Cơ Thiếp khác, chỉ sợ sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng với nàng mà nói chỉ thấy quấy nhiễu.
Tuy rằng mỗi lần hắn đến đều đích thân vì nàng đệm nhạc, phối hợp tiếng đàn của hắn, có thể làm nàng nhảy càng thêm tập trung, mà khi nàng nhận ra ánh mắt của hắn nhìn nàng mang theo tìm tòi nghiên cứu, có chút hoảng sợ.
Nàng có thể cảm giác được hắn tựa hồ đang hoài nghi nàng, nhưng không quá chắc chắn hắn hoài nghi ở đâu.
Một điệu múa hoàn tất, Triệu Như Hi lau mồ hôi mỏng trên mặt, thấy hắn tựa hồ còn không có ý định rời khỏi, nàng yên tĩnh ngồi xuống một bên, nhận lấy trà nóng Trăn Nhi đưa tới yên lặng uống.
”Vương phi bắt đầu học múa từ khi nào?” Sa Lãng Thần chợt hỏi.
Nàng theo bản năng trả lời bắt đầu từ lúc bảy tuổi, nhưng lúc mở miệng chợt nhớ tới, chủ nhân thân thể này Vu Nguyệt Oanh chưa từng học được múa, vội vã nuốt lại lời nói, ngược lại đáp: “... Trước đây chưa từng học, những điệu múa này đều là ta ở trong mơ nhìn thấy, chính mình tùy ý nhảy loạn.” Nàng tiếp tục dùng lời kia ứng phó hắn.
Mắt đen của Sa Lãng Thần lạnh lùng nhìn nàng, nhàn nhạt lên tiếng: “Thật sao? Ngươi nhảy có thể so với những vũ nương tập múa từ nhỏ còn tốt hơn, ngay cả Băng phu nhân trong phủ am hiểu nhất là múa đều theo không kịp ngươi.”
Trong lòng Triệu Như Hi cả kinh, buông xuống mắt trả lời: “Vương Gia quá khen rồi, ta nào so được với Băng phu nhân, tất cả đều là ta nhất thời hưng phấn tùy tiện nhảy múa thôi.”
Ánh mắt hắn nhưng chưa từng dời khỏi người nàng, nhìn như hững hờ hỏi lại: “La Sư Phó ở nhà bếp nói ngươi thường cùng hắn thảo luận cách làm các loại thức ăn, ngươi làm sao biết được nhiều món ăn mới như vậy?”
Tâm tình ổn định của nàng có chút khẩn trương, trấn định trả lời: “Những món kia cũng là ta mơ thấy, hơn nữa bình thường thích xuống bếp, cho nên nghĩ ra những cách làm kia.”
Đột nhiên Sa Lãng Thần đứng dậy đi tới trước mặt nàng, vươn tay nâng cằm nàng lên.
Nàng sợ hết hồn, mở to mắt trừng hắn.
Thấy lông mi nàng run rẩy, trên mặt thoáng hiện vẻ không biết làm sao, hắn cố ý chậm rãi cúi người dựa vào, quan sát vẻ mặt nàng.
Cơ thể Triệu Như Hi cương cứng, nhìn tư thế của hắn, nàng hoài nghi hắn muốn hôn nàng, hắn càng dựa vào càng gần, tim nàng đập càng nhanh, nhất thời không biết nên làm gì, theo bản năng đưa tay ra, che miệng hắn.
Lòng bàn tay chạm phải bờ môi mềm mại của hắn thì nàng mới nhận ra mình làm gì, khuôn mặt nhỏ chợt đỏ lên, vội vàng rụt tay giấu ở sau lưng, lắp ba lắp bắp cảnh cáo: “Ngươi, ngươi không được dựa qua đây nữa!”
Bộ dáng trúc trắc e lệ này của nàng sâu sắc lấy lòng Sa Lãng Thần, một lần nữa hắn đưa tay cài tốt cho nàng một cây trâm ngọc, sau đó thong thả ung dung mở miệng nói: “Bổn Vương thấy trâm cài đầu của Vương phi bị lệch, muốn cài trâm lại cho Vương phi, Vương phi cho rằng Bổn Vương muốn làm gì?”
”Ta, ta... Không, không có gì.” Hai tay Triệu Như Hi nắm chặt đặt trên đầu gối, nâng cằm lên, có chút tức giận trừng hắn, hắn rõ ràng cố ý làm hành động ám muội khiến nàng hiểu lầm, đáng ghét!
Đón nhận ánh mắt tức giận của nàng, trong mắt Sa Lãng Thần lóe lên nụ cười, hắn đứng thẳng người, sửa sang lại ống tay áo, tiếp theo hời hợt nói:“Lúc trước bởi vì lo lắng thân thể của Vương phi, nên chưa cùng Vương phi viên phòng, bây giờ thấy Vương phi đã không việc gì, Bổn Vương sẽ mau chóng tìm thời gian cùng Vương phi viên phòng, để tránh oan ức Vương phi.”
Nghe vậy, nàng kinh ngạc bật thốt lên: “Không cần!”
”Không cần? Chẳng lẽ Vương phi bất mãn với Bổn Vương?” Hai mắt hắn sâu thẳm nhìn nàng chằm chằm.
Triệu Như Hi nhớ tới thân phận của mình, ấp úng giải thích, “Không, không phải, ý ta, nếu Vương Gia không có thời gian, không cần để ý.” Xin nhờ, hắn mau quên chuyện này đi.
”Vương phi săn sóc như vậy, ngược lại Bổn Vương càng băn khoăn, ngươi yên tâm, Bổn Vương sẽ không để ngươi chờ quá lâu.”
Nàng khổ não nhếch miệng, không biết làm sao mới có thể thuyết phục hắn từ bỏ ý nghĩ đáng sợ này, trời ạ, hắn tuyệt đối đừng chạm đến nàng, nàng một chút cũng không muốn cùng hắn lên giường.
Ý tứ khước từ của nàng quá rõ ràng, Sa Lãng Thần sao có thể không nhìn ra, con ngươi trong nháy mắt xẹt qua không thích.”Bổn Vương đi chọn ngày hoàng đạo.” Nói xong, hắn liền phất tay áo rời đi.
Phù Dung vô cùng phấn khởi vui vẻ nói: “Vương phi, quá tốt rồi!”
Bởi vì Vương Gia vẫn chưa cùng Vương phi viên phòng, cho nên những Cơ Thiếp đó đều không đặt Vương phi trong mắt, ngay cả nàng cũng bị những nô bộc trong phủ xem thường, chờ Vương phi cùng Vương Gia viên phòng, những người kia còn dám xem thường Vương phi cùng nàng không! Triệu Như Hi lắc lắc vai, cảm thấy không có gì tốt đẹp, vốn là hỏng bét.
Nghĩ đến cùng mấy chục tiểu thiếp lên giường một nam nhân, trong lòng nàng dị thường bài xích, không khỏi bắt đầu nghĩ các loại lý do trốn tránh.