Minh Nguyệt nằm trên giường băng, khẽ động mi mắt rồi tỉnh dậy.
Trời xanh ơi, lạnh chết được. Là ai đã đặt nàng lên đây vậy chứ...Í, giường băng à?
Nàng nhày xuống giường rồi đi vòng quanh ngắm nghía. Nhìn thế nào ấy chứ...giống một cái phòng. Có giường, có bàn, có ghế, có móc treo quần áo, có gương,...Qua tất cả các đồ dùng trong phòng cho thấy, chủ nhân của nó là nữ nhân!
Ai nha, chẳng lẽ nàng mộng du tới phòng của Nhiên Tuyết à? Còn nước linh tuyền nữa...
Két...
Ai mở cửa? Không phải là Nhiên Tuyết về phòng chứ? Thôi chết, làm sao bây giờ...Nàng ta mà thấy nàng ở đây, có lẽ ngày mai nàng chính là một bức tượng băng rồi.
- Ngươi tỉnh?
Giọng của Nhiên Tuyết điềm nhiên như không, vẫn lạnh lẽo thấu xương, nghe không có chút cảm xúc.
- À...Ta...ta tỉnh rồi...
Minh Nguyệt bối rối. Biết thế nãy đã chạy rồi. Giờ thì xong, nàng ta sắp xử lí mình.
Nhìn Nhiên Tuyết thò tay vào trong vạt áo, Minh Nguyệt thầm nghĩ không xong. Thôi chết, nàng ta không muốn đóng băng mình lại nữa. Nàng ta muốn giết mình bằng cái khác!!!
Nhiên Tuyết lấy ra một cái bình sứ nhỏ đặt lên bàn. Sứ va vào băng, vang nhẹ lên một tiếng "cộp" làm Minh Nguyệt giật mình. Thôi xong, nàng ta muốn độc chết mình!
- Biết đây là gì không?
Thanh âm lạnh lẽo lại vang lên.
- Là...là...là gì?
- Nước linh tuyền.
- Nước...linh tuyền...
Hả?
Không phải nàng ta muốn độc chết nàng sao?
Phù, may quá...Mạng lớn, mạng lớn.
- Ta chấp nhận đề nghị của ngươi. Ta sẽ lập khế ước cùng ngươi.
- Ồ...Khoan...lập khế ước?
- Đúng.
- Là sao?
-...
Con nhóc này thật sự muốn tu tiên à? Gương mặt của Nhiên Tuyết đã sớm đen lại.
- Lại đây, thực hành luôn.
Nhiên Tuyết kéo Minh Nguyệt vào lòng, giơ tay Minh Nguyệt lên. Một ngón tay của nàng ta hóa thành móng tay dài nhọn, nàng ta chọc vào tay Minh Nguyệt một cái cho nhỏ máu ra, rồi đặt lên trán mình. Ngay lập tức máu Minh Nguyệt tạo ra một cái ấn kí hình hoa sáu cánh màu đỏ tươi trên trán Nhiên Tuyết.
Dòng tinh linh Băng vốn đã hiếm có và khó thu phục, bởi vì chúng có một sức mạnh cường đại, một trái tim lạnh lẽo không mang theo bất kì cảm xúc gì, vì vậy rất khó để thu phục được.
Vốn đã mạnh mẽ nhưng tinh linh Băng không chỉ muốn dừng lại ở đó. Chúng muốn mạnh hơn, do đó chúng luôn lợi dụng những người kí khế ước với mình nhằm gia tăng sức mạnh. Những bộ xương khô trong linh tuyền chính là minh chứng rõ ràng. Bởi vì những người đó không đủ tu vi, độ tăng tu vi cũng chậm nên đã làm cho tinh linh chán ghét, chúng hút dần tu vi của họ, sau đó họ chết.
Chỉ cần chủ nhân có đủ tu vi và tăng tu vi nhanh, tinh linh sẽ không cần hút thêm tu vi nữa. Mỗi lần chủ nhân thăng một kỳ, tinh linh cũng được nâng cao sức mạnh.
Nhiều năm sau này, Nhiên Tuyết vẫn cảm thấy chọn đi theo Minh Nguyệt là lựa chọn sáng suốt của bản thân.
Minh Nguyệt nằm trên giường băng, khẽ động mi mắt rồi tỉnh dậy.
Trời xanh ơi, lạnh chết được. Là ai đã đặt nàng lên đây vậy chứ...Í, giường băng à?
Nàng nhày xuống giường rồi đi vòng quanh ngắm nghía. Nhìn thế nào ấy chứ...giống một cái phòng. Có giường, có bàn, có ghế, có móc treo quần áo, có gương,...Qua tất cả các đồ dùng trong phòng cho thấy, chủ nhân của nó là nữ nhân!
Ai nha, chẳng lẽ nàng mộng du tới phòng của Nhiên Tuyết à? Còn nước linh tuyền nữa...
Két...
Ai mở cửa? Không phải là Nhiên Tuyết về phòng chứ? Thôi chết, làm sao bây giờ...Nàng ta mà thấy nàng ở đây, có lẽ ngày mai nàng chính là một bức tượng băng rồi.
- Ngươi tỉnh?
Giọng của Nhiên Tuyết điềm nhiên như không, vẫn lạnh lẽo thấu xương, nghe không có chút cảm xúc.
- À...Ta...ta tỉnh rồi...
Minh Nguyệt bối rối. Biết thế nãy đã chạy rồi. Giờ thì xong, nàng ta sắp xử lí mình.
Nhìn Nhiên Tuyết thò tay vào trong vạt áo, Minh Nguyệt thầm nghĩ không xong. Thôi chết, nàng ta không muốn đóng băng mình lại nữa. Nàng ta muốn giết mình bằng cái khác!!!
Nhiên Tuyết lấy ra một cái bình sứ nhỏ đặt lên bàn. Sứ va vào băng, vang nhẹ lên một tiếng "cộp" làm Minh Nguyệt giật mình. Thôi xong, nàng ta muốn độc chết mình!
- Biết đây là gì không?
Thanh âm lạnh lẽo lại vang lên.
- Là...là...là gì?
- Nước linh tuyền.
- Nước...linh tuyền...
Hả?
Không phải nàng ta muốn độc chết nàng sao?
Phù, may quá...Mạng lớn, mạng lớn.
- Ta chấp nhận đề nghị của ngươi. Ta sẽ lập khế ước cùng ngươi.
- Ồ...Khoan...lập khế ước?
- Đúng.
- Là sao?
-...
Con nhóc này thật sự muốn tu tiên à? Gương mặt của Nhiên Tuyết đã sớm đen lại.
- Lại đây, thực hành luôn.
Nhiên Tuyết kéo Minh Nguyệt vào lòng, giơ tay Minh Nguyệt lên. Một ngón tay của nàng ta hóa thành móng tay dài nhọn, nàng ta chọc vào tay Minh Nguyệt một cái cho nhỏ máu ra, rồi đặt lên trán mình. Ngay lập tức máu Minh Nguyệt tạo ra một cái ấn kí hình hoa sáu cánh màu đỏ tươi trên trán Nhiên Tuyết.
Dòng tinh linh Băng vốn đã hiếm có và khó thu phục, bởi vì chúng có một sức mạnh cường đại, một trái tim lạnh lẽo không mang theo bất kì cảm xúc gì, vì vậy rất khó để thu phục được.
Vốn đã mạnh mẽ nhưng tinh linh Băng không chỉ muốn dừng lại ở đó. Chúng muốn mạnh hơn, do đó chúng luôn lợi dụng những người kí khế ước với mình nhằm gia tăng sức mạnh. Những bộ xương khô trong linh tuyền chính là minh chứng rõ ràng. Bởi vì những người đó không đủ tu vi, độ tăng tu vi cũng chậm nên đã làm cho tinh linh chán ghét, chúng hút dần tu vi của họ, sau đó họ chết.
Chỉ cần chủ nhân có đủ tu vi và tăng tu vi nhanh, tinh linh sẽ không cần hút thêm tu vi nữa. Mỗi lần chủ nhân thăng một kỳ, tinh linh cũng được nâng cao sức mạnh.
Nhiều năm sau này, Nhiên Tuyết vẫn cảm thấy chọn đi theo Minh Nguyệt là lựa chọn sáng suốt của bản thân.