Chương này mình gửi tặng bạn Âu Dương Mỹ Ngọc cảm ơn bạn đã ủng hộ
Mười ngày sau vẫn như thường lệ Minh Nguyệt tỉnh dậy từ sáng sớm tập luyện.Nghỉ ngơi ngày h sức khỏe của nàng đã tốt lên rất nhiều. Sau khi tập luyện vẫn như thường lệ nàng ra bờ suối rửa mặt khi quay về thấy lão sư phụ đang thu dọn đồ đạc nàng hỏi
- Lão già đang làm cái gì thế sao tự nhiên lại thu dọn đồ đạc làm gì. Đừng thắc mắc vì sao nàng lại không gọi lão là sư phụ mà lại là lão già trong khi đã bái lão làm thầy. Chỉ là sau vài bữa kể từ ngày nhận lão làm thầy lão thấy nàng mỗi buổi sáng đều tập những động tác quái dị(những động tác nàng hay tập luyện ở hiện đại đó). Nên đòi nàng dạy cho nàng không dậy thế là lão cứ mè nheo bên tai khiến Minh Nguyệt ức chế và kết quả là đổi từ sư phụ sang lão già luôn. Nàng cảm thấy sai lầm khi bái cái lão ngoan đồng này làm thầy.
"Trời ơi tiểu đồ đệ của ta con sao con cứ gọi ta là lão già vậy ta là sư phụ của con mà " lão nhìn nàng bày ra khuôn mặt ngây thơ vô(số)tội đáng đánh đòn.
- Thôi ngay tóm lại là lão đang làm cái gì đấy. Nàng trợn mắt nhìn bản mặt đáng đánh đòn của lão
" Ta thấy con cũng đã khỏe lại nên muốn con cùng ta lên đường về Dược môn làm lễ nhập mộ cũng ở lại đó học tập luôn được không " lão nàng ánh mắt cún con nhìn về phía nàng chờ ý kiến
-Minh Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đồng ý " được rồi đợi ta đi thu dọn đồ đạc rồi lên đường. Thế rồi nàng quay bước về phòng mình để thu dọn đồ đạc
Sau khi thu dọn xong những thứ cần thiết hai thầy trò các nàng cùng nhau cưỡi ngựa về núi Thất Phong nơi tọa lạc của Dược môn. Môn phái mà tất cả mọi người không ai muốn đắc tội. Nếu các ngươi dám chắc cả đời mình không bị thương hoặc bệnh nặng.