Gần tối, mọi người ở một trấn nhỏ tìm khách điếm ngủ trọ, vấn đề là khách điếm chỉ còn lại có một tiểu viện, để cho Long An Khác, các phòng khách khác tính thế nào cũng đều thiếu, không đủ cho mọi người ở.
Long An Khác bày tỏ có thể để cho Phong Phân đến viện của mình ở.
Phong Triệt suy nghĩ một chút, đồng ý.
Thời điểm Phong Phân biết tin, sắc mặt cứng ngắc trong chốc lát.
Nàng biết phụ thân suy nghĩ cho an toàn của nàng, mới để cho nàng vào ở tiểu viện của Ký vương, , nhưng ngủ chung một viện với Long An Khác an toàn sao? Thủ vệ canh giữ trong viện đều là người của hắn a.
Phong Phân thấp thỏm tắm rửa thay y phục, đến lúc đi ngủ mới thả tâm, không thể chống lại thân thể mệt mỏi, ngủ say giấc.
Lúc đêm khuya vắng người, một bóng đen lắc mình vào phòng khách chỗ Phong Phân, là Mạc Thanh, rất nhanh, trong tay hắn ôm một người đi ra, trở lại phòng chủ tử báo cáo kết quả.
Long An Khác nhìn Tiểu Quả bị điểm huyệt mà ngủ mê man một chút, khoát tay áo, tùy tiện khoác một món y phục rồi đi ra ngoài, đường hoàng vào phòng Phong Phân.
Nàng lẳng lặng nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt không có chút phòng bị rơi vào trong mắt Long An Khác.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nàng, giống như dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa màu bạc, ít đi sự bất tuân, càng lộ vẻ dịu dàng nhu hòa.
Long An Khác tùy tiện ném áo khoác tới một bên, sau đó chui vào trong rèm.
Không gian trong giường chật hẹp, hương thơm xử nữ trên người nàng càng phát ra rõ ràng, tay Long An Khác hơi chần chờ, cuối cùng mò về phía váy nàng.
Ôm tâm tình kích động và thương tiếc mở y phục trên người nàng, cuối cùng cũng thấy được đôi gò bồng tuyết trắng mê người như ý nguyện, hai điểm hồng nằm trên đỉnh, khiến hô hấp của hắn ngày càng nặng, từ từ đặt tay lên nơi mềm mại , nhẹ nhàng xoa nắn, tiếp theo kìm lòng không đậu muốn nàng nhập vào thân thể của mình.
Hắn cúi người xuống thân thể mềm mại thơm phức của nàng, tay lướt qua từng tấc da thịt của nàng, môi lưỡi cũng tùy ý lưu lại ấn ký trên thân thể nàng, sau đó chuyển qua đôi gò bồng mê người, liếm mút hạt anh đào hồi lâu.
Tay của hắn xoa khuôn mặt mỹ lệ ngủ say, ngón tay vuốt ve bờ môi của nàng, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ: “Không làm khó nàng, Bổn vương không động nơi này.”
Ánh mắt của hắn chậm rãi trượt xuống từ môi nàng, lướt qua đỉnh núi, dừng lại ở thung lũng.
Hắn tách hai đùi nàng ra, nhìn của mình đang ngóc đầu trong y phục, cau mày trầm ngâm một lúc, cuối cùng khép lại nơi khiến cho huyết mạch hắn sôi sục, muốn liều lĩnh xông vào đó.
Long An Khác nắm lấy hai tay nàng, để chúng bọc nơi khổng lồ của mình lại, vội vàng chuyển động ở trong tay nàng.
Từng giọt mồ hôi rơi trên người nàng, sau tấm màn dần dần dâng lên một mùi sau hoan ái.
Cuối cùng Long An Khác phóng thích , hắn phủ trên thân thể mềm mại của nàng thở hổn hển, đôi mắt khép hờ, cảm giác phóng thích này so với dĩ vãng của mình hoàn toàn bất đồng.
Hắn biết nếu phóng thích trong cơ thể nàng, nhất định tư vị càng thêm tuyệt không thể tả, chỉ là bây giờ chưa phải lúc, tốt nhất trân quý nhất, hắn sẽ thưởng thức cuối cùng.
Cúi đầu khẽ cắn một bên ngực, giọng nói mang theo mấy phần chưa thỏa mãn dục vọng: “Sớm muộn gì cũng thu thập nàng.”
Hắn định thần, một lát sau mới ngồi thẳng lên, xuống đất thay nàng dọn dẹp đơn giản một chút, lấy y phục mặc vào cho nàng, trong quá trình, dục vọng của hắn lần nữa thức tỉnh, kêu gào muốn giải phóng.
Long An Khác nhìn giai nhân ngủ say trên giường, oán hận nghiến răng, biết nếu lại tiếp tục, sợ rằng hôm nay hắn không xuống khỏi giường nàng được, chỉ có thể hít sâu bình phục thân thể đang xao động, xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Tiểu Quả bị Mạc Thanh ôm trở về.
Trong phòng rèm che buông xuống, giống như chưa có gì phát sinh, mùi vị kia cũng theo thời gian mà biến mất.
Phong Phân tỉnh dậy có cảm giác quái dị, hình như thân thể có chỗ nào không đúng, thậm chí đôi tay dinh dính, bộ ngực có chút sưng đau, nàng nhíu mi cởi váy ra kiểm tra, nhất thời hoa dung thất sắc. Chỉ thấy ngực nàng đầy dấu xanh tím, giống như bị người ta mút vào mạnh quá mà sưng lên.
Tại sao có thể như vậy?
Tay run đến độ không bắt được này nọ, Phong Phân cởi tiết khố ra, hai mắt tuyệt vọng nhắm nghiền, gương mặt trở nên trắng bệch.
Trên người nhiều ấn ký đáng sợ như vậy, căn bản nàng không có biện pháp lừa mình dối người.
Nàng giãy giụa khẽ mở mắt ra, cúi đầu nhìn chăn đệm, từ từ, hai mắt nàng bắt đầu khôi phục thần thái.
Không có lạc hồng!
Cả người Phong Phân thoát lực ngồi liệt trên giường, tay không ý thức nắm chặt váy.
Trong sạch của nàng vẫn còn, nhưng rốt cuộc ấn ký trên người nàng là có chuyện gì xảy ra? Nàng thực sự cần một đáp án.
"A! Đã trễ thế này? Tiểu thư, nên tỉnh dậy rồi."
Nghe được giọng nói Tiểu Quả, Phong Phân lấy lại tinh thần, chợt kéo mạnh rèm che, nói nhanh: “Tiểu Quả -----”
Chỉ gọi tên, nàng cứng rắn nuốt xuống câu nói tiếp theo.
“Làm sao vậy, tiểu thư?”
“Hôm qua ngươi ngủ có ngon không?” Nàng miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Tiểu Quả dụi dụi mắt, giọng nói mơ hồ còn mang theo phần mới tỉnh ngủ: “Nô tỳ cũng dậy trễ, ngài nói có ngon hay không?” Nghe vậy, Phong Phân chỉ cảm thấy tâm đều ngâm trong nước đá, rèm che trong tay rơi xuống.
Tối hôm qua, chủ tớ bọn họ đều ngủ rất say!
Thậm chí nàng bị người làm ra nhiều dấu vết trên người cũng không biết gì cả, nếu nói không có vấn đề, đánh chết nàng cũng không tin.
An toàn trong tiểu viện do thị vệ của Long An Khác phụ trách, không thể nào có người âm thầm tiến vào đây mà bọn họ không hề phòng bị, trừ phi…..
Phong Phân nắm chặt tấm đệm: “Đi lấy nước nóng, ta muốn tắm rửa.”
“A? Được, nô tỳ đi ngay.”
Tiểu Quả vừa đi, nàng vùi đầu vào hai chân, muốn che đi toàn bộ yếu đuối của mình.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ.
“Công tử nhà ta mời Phong cô nương qua đó dùng đồ ăn sáng, không biết cô nương dậy chưa?”
Phong Phân cắn răng, lên tiếng: “Ta chưa dậy, không thể qua được.”
“Tiểu nhân đã biết.” Kế tiếp không còn tiếng động.
Không bao lâu sau, Tiểu Quả mang nước nóng vào, chờ tất cả chuẩn bị xong, Phong Phân lập tức đuổi nàng ra phòng ngoài.
Mặc dù Tiểu Quả có chút kỳ quái tại sao tiểu thư không để nàng hầu hạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thuận theo lui ra.
Phong Phân tỉ mỉ rửa sạch thân thể, thay bộ y phục sạch sẽ từ trong ra ngoài, lúc này mới gọi Tiểu Quả vào giúp mình trang điểm. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, thị vệ lại tới.
“Công tử đang đợi cô nương dùng bữa với nhau.”
Phong Phân âm thầm hít một hơi, không để cho cảm xúc của mình lộ ra, trấn định nói: “Đi thôi.”
Long An Khác vừa nhìn thấy nàng bước vào phòng, trên mặt cười càng sâu.
Mặc y phục thì nàng xinh đẹp, không mảnh vải trên người thì khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hắn đều yêu.
Đợi Phong Phân ngồi xuống, Long An Khác phất tay: “Các ngươi đều lui ra, Bổn vương với sư muội yên tĩnh dùng bữa.”
Tiểu Quả với thị vệ lui ra, chỉ còn lại hai người bọn họ cách bàn nhìn nhau.
Sắc mặt Phong Phân lạnh dần, bờ môi run rẩy hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Tối hôm qua…..”
"Là ta." Hắn thừa nhận không chút do dự.
Lập tức trên mặt nàng không còn huyết sắc, cả người run nhẹ, đôi tay bắt lấy cạnh bàn, lực đạo mạnh khiến cho đầu ngón tay trắng bệch.
"Ngươi thật quá đáng!"
Long An Khác đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, gần sát thân thể của nàng, nhẹ giọng bên tai nàng: “Không phải muốn tránh Bổn vương sao? Bổn vương chỉ dùng sự thật nói cho nàng biết hậu quả chọc giận ta.”
Phong Phân nhắm mắt, cắn chặt môi dưới.
Long An Khác chế trụ eo nàng, vây nàng ở giữa hắn với cái bàn, phun khí nóng bên tai nàng, giọng nói mang theo vài phần đắc ý: “Nàng phải biết, Bổn vương lưu cho nàng đường sống, nếu không thức thời, lần sau Bổn vương có thể không thiện lương như thế.”
“Vương gia muốn thế nào?” Cơ hồ Phong Phân nặn ra năm chữ này từ trong kẽ răng.
Ôm chặt eo nàng, Long An Khác ngửi nhẹ mùi thơm cơ thể nàng, thoải mái nói: “Sớm muộn gì nàng cũng của Bồn vương, Bổn vương không vội. Bất quá, nếu nàng làm mất mặt mũi của Bổn vương, Bổn vương sẽ không để ý ăn nàng trước.”
“Vương gia muốn dùng thân phận như thế nào tương đãi?”
Một tay hắn cầm khỏa tròn của nàng, cách y phục vân vê, hơi híp mắt hưởng thụ, lưỡi liếm vành tai của nàng, khẽ cười nói: “Phân Nhi, nàng không ngốc.”
Phong Phân run run, cũng không phải vì hắn cho đáp án khẳng định mà yên lòng, lòng người hay thay đổi, huống chi tên khốn này chân trước vừa mới đồng ý sẽ không lén lút làm chuyện xấu với nàng, chân sau lại trộm hương vào ban đêm, hoàn toàn không có danh dự đáng nói.
Nàng lấy lại bình tĩnh, cố trấn định nói: “Vương gia, ta cầu không nhiều lắm.”
“Ừ.” Hắn trả lời không chút để ý, đưa tay mở cổ áo của nàng, cúi đầu hôn cổ nàng.
Phong Phân xấu hổ đến cực điểm, lại chỉ có thể cố gắng nhẫn nại không để cho cơ thể run rẩy, tiếp tục nói: “Nếu không thể cho ta vị trí chính thê, thỉnh lưu lại cho ta điểm mấu chốt.” Cùng lắm thì sau khi phụ thân trăm tuổi, cả đời nàng làm bạn nơi thanh đăng cổ phật.
Long An Khác nhướng mày, ngồi xuống ghế, cũng ôm nàng ngồi trên đầu gối, đưa tay nắm cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ý là Bổn vương có thể làm tất cả mọi chuyện trừ việc phá thân nàng?”
Sắc mặt Phong Phân hoàn toàn trắng bệch, nhưng vẫn trả lời hắn: “Vâng.”
Yên lặng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, Long An Khác bỗng nhiên nhếch môi cười, tâm tình thật tốt: “Ừ, Bổn vương thật thích cái điều kiện này.”
Vì có thể thoát khỏi hắn, nàng hạ thấp mình, quả thật không có tôn nghiêm, nhưng hắn biết trong lòng nàng không nghĩ như thế, chỉ cần có cơ hội, nhất định nàng sẽ cắn ngược lại hắn.
Thú vị, quả nhiên không hổ danh là cô nương hắn thích.
"Không thể để cho cha ta biết." Nàng bổ sung.
"Đây là dĩ nhiên." Dù sao cũng không thành hôn.
"Cũng không thể khiến Tiểu Quả biết."
"Được."
“Như vậy, hiện tại thỉnh Vương gia buông ta ra.” Nàng chịu đựng lãnh ý cùng với nhục nhã đáy lòng, làm cho mình không để lộ sự khiếp đảm khi đứng trước mặt nam nhân này.
Bộ mặt Long An Khác nghi hoặc: “Nàng không phải mới nói có thể làm mọi chuyện ngoài việc kia?”
Phong phân cắn răng nắm tay: "Long! An! Khác!"
Hắn phát ra tiếng cười sung sướng trầm thấp, cọ cọ đầu vào ngực nàng, cuối cùng nhéo ngực nàng một cái, mới buông tha nàng trở lại chỗ ngồi của mình. Sắc mặt Phong Phân biến đổi liên tục, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Ăn cơm đi, hôm nay đặc biệt kêu bọn họ làm mấy món nàng thích ăn.”
Long An Khác hiểu tâm tình của nàng, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng.
Chỉ nên hù dọa một chút là được, làm quá sẽ không vui, về sau làm thành tâm bệnh thì phiền toái vẫn là bản thân hắn.
Mấy ngày kế tiếp, tinh thần Phong Phân luôn luôn căng thẳng, ít dám nhắm mắt.
Nhưng mấy đêm liên tiếp cũng gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả buổi tối đề phòng cao độ, vào ban ngày ở trên xe ngựa tinh thần luôn uể oải, thậm chí buồn ngủ.
Nhìn thấy tình hình tiểu thư nhà mình, Tiểu Quả rất đau lòng, đưa tay lấy cái đệm lót sau lưng nàng, lầu bầu nói: “Tiểu thư, nô tỳ biết mình ngốc không giúp được gì cho ngài, nhưng ngài cũng đừng buồn bực trong lòng, còn có lão gia.”
Chớp mắt mấy ngày, cằm tiểu thư nhà nàng đều nhọn, mặc dù trước mặt lão gia là bộ dáng không có việc gì, nhưng sau lưng luôn bị nỗi buồn bao phủ.
Phong Phân xoa nhẹ cái trán, bởi vì phụ thân không thể cùng người nào đó “Cháy nhà ra mặt chuột”, nếu không tuổi phụ thân như vậy sao có thể chịu đựng được.
Phản kháng, sẽ chỉ làm người tệ hại hơn.
Không phản kháng, mắt thấy sắp về tới quê nhà, nàng theo chân phụ thân ngàn dặm xa xôi hồi hương, cuối cùng để một mình phụ thân ở đó, bản thân lại gả trở lại kinh thành, làm sao có thể khiến nàng yên tâm được.
Nàng và phụ thân dự định sau khi hồi hương sẽ chiêu rễ, ở địa phương sơn minh thủy tú an ổn cả đời.
Đáng tiếc mọi chuyện cố tình không như ý nguyện, Long An Khác là cái ngoài ý muốn như vậy!
Nàng nhắm hai mắt: "Trong lòng ta có tính toán."
“Nghỉ ngơi không tốt cũng không phải là chuyện nhỏ, không được, thời điểm hôm nay tìm nơi ngủ trọ, chúng ta tìm đại phu xem một chút, kê cho tiểu mấy than thuốc an thần.”
“Không cần.” Đây là tâm bệnh của nàng, uống thuốc thì có ích gì?
Tiểu Quả thấy vẻ mặt nàng uể oải, cũng không tiếp tục nói.
Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Phong Phân nghe được tiếng ồn ào bên ngoài xe, không khỏi nhíu mày, có chút phiền não mở mắt, thuận miệng hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Tiểu thư, chúng ta vào thành Thanh Châu rồi.”
“Khó trách ta cảm thấy ồn ào.”
Tiểu Quả xốc một nửa màn xe nhìn ra ngoài: “Nơi này thật náo nhiệt, tiểu thư, một lát chúng ta xuống đi dạo một chút đi, hơn một tháng nay chúng ta một mực lên đường, cũng không có nghỉ ngơi thật tốt.”
Đúng vậy, hình như bọn họ một mực lên đường, đều tại tên khốn Long An Khác kia, nếu không phải đột nhiên hắn nhảy ra, chuyến hồi hương này sẽ không vất vả như vậy, Phong Phân tức giận nghĩ.
“Tiểu thư, Nhị ca của muội tới.” Đại Tráng chính là Nhị ca của nàng.
"Chuyện gì?"
Tiểu Quả thò đầu ra nói chuyện với Đại Tráng, không lâu sau lùi về nói: “Lão gia nói một lát chúng ta tìm khách điếm ở trọ, bảo tiểu thư đi ra ngoài giải sầu, người ở lại khách điếm nghỉ ngơi.”
"Đã biết." Giải sầu cũng tốt.
Rất nhanh, Phong Phân cảm thấy ra ngoài đi dạo không còn là việc có thể giải sầu, bởi vì Long An Khác cười đến tao nhã nói cho nàng biết, hắn sẽ đi cùng.
Nàng vốn nghĩ mang theo Đại Thụ hay Đại Tráng, nhưng hắn nói có thị vệ hắn đi theo là đủ rồi, cho nên tốt nhất Phong Phân chỉ dẫn theo một mình Tiểu Quả.
Phong Phân cảm thấy đầu óc Tiểu Quả đơn giản như vậy, khẳng định rất dễ bị ly khai, cho nên lần này ra ngoài nàng không ôm nhiều kỳ vọng.
Quả nhiên, mới ra cửa không đến nửa khắc, Tiểu Quả đã Long An Khác lấy danh nghĩa đi mua đồ thay hắn ly khai nàng.
Khi thấy nha hoàn cận thân của mình rời đi cùng với hai thị vệ, Phong Phân chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Long An Khác quan sát vẻ mặt nàng, không nhịn được cười nói: “Hình như có chút bi phẫn không nói được.”
Phong Phân liếc hắn, nhàn nhạt nói: “Sai rồi, đây chỉ là bóp cổ tay tiếc hận rèn sắt không thành thép.”
“Nghe nói hôm nay thành Thanh Châu hội họp một tháng một lần, vừa đúng lúc đến có hội chùa ở chùa Thiên Tề, rất náo nhiệt.
“Tin tức của sư huynh thật linh thông.” Nàng châm chọc nói.
“Hơn nàng một chút.” Hắn cũng đáp trả.
Phong Phân không muốn theo hắn đấu võ mồm, hạ mắt nhìn ống tay áo, nói: “Đi dạo hay đến chùa Thiên Tề?”
"Ta nghe sư muội."
Nàng hơi mím môi: “Vậy đến chùa Thiên Tề đi.” Đại khái nàng cần bái Phật tổ, xua tan vận rủi mới được.
“Vui lòng theo cùng.” Bởi vì đi chùa Thiên Tề nên bọn họ không đi bộ, mà ở trên xe ngựa thật sự có thể phát sinh ra một chuyện.
Hắn tùy ý phái một gã thị vệ trở về khách điếm đánh chiếc xe ngựa của mình đến đưa bọn họ đi.
Bởi vì Phong Triệt ngồi nên có thêm nhiều sách cổ điển tịch bên trong xe, bình thường hắn lấy ra đọc để giết thời gian, trong đó càng không thiếu sách quý.
“Quả nhiên Thái Phó có học thức uyên bác, tàng thư trong tay toàn là quý hiếm.” Long An Khác tiện tay cầm một quyển lật ra, không nhịn được cảm khái một câu.
Ánh mắt Phong Phân nhìn ra ngoài xe, điều đó cũng là sở thích phá sản của phụ thân, nghĩ đến túi tiền lại đau, điểm chết người còn không phải cái này, mà là nếu ông ấy thấy thuận mắt người nào, sẽ tặng cho người đó quyển sách mà ông vung tiền như rác mua được.
Thật chết người!
Nhìn nét mặt nàng, Long An Khác không nhịn được cười, trực tiếp dời sang ngồi bên cạnh nàng, đưa tay ôm eo nàng, nhìn theo tầm mắt của nàng.
“Những người bên ngoài này có cái gì để nhìn.”
“Quả thật không có gì đẹp.”
Long An Khác cười khẽ: “Quả thật nét mặt với giọng nói của nàng không chê vào đâu được, nếu như thân thể không cứng ngắt như vậy.”
Nghe vậy, nhất thời Phong Phân không cách nào duy trì tỉnh táo.
“Đi chùa Thiên Tề muốn xin sâm gì?”
“Đi chùa nhất định phải xin sâm sao?”
Long An Khác bị hỏi ngược lại thì ngẩn ra, không thể không gật đầu: “Quả thật, thật sự nàng không muốn xin sâm?”
“Cầu xin cái gì?” Nàng không ngại học hỏi kẻ dưới.
Tay trượt vào trong váy của nàng, hơi thở Long An Khác có chút bất ổn: “Nhân duyên, nữ tử không phải đều muốn xin cái này sao?”
Phong Phân có chút hờ hững nói: “Nhân duyên của ta cần cầu xin sao?”
Long An Khác cười đến thỏa mãn mà đắc ý: “Nói đúng, đúng là không cần cầu xin.” Tay của hắn cầm lấy ngực nàng, giọng nói khàn khàn: “Có thể trực tiếp cầu xin con cái rồi.”
Tay Phong Phân dùng sức đóng cửa sổ xe lại, ánh mắt giống như bức tượng gỗ điêu khắc, không nhúc nhích mặc hắn định đoạt.
Long An Khác vừa vỗ về chơi đùa thân thể nàng, vừa ở bên tai nàng nói: “Nàng cho rằng không có phản ứng Bổn vương sẽ không thú vị mà dừng tay sao?”
Phong phân nhắm mắt không đáp.
Hắn hôn môi nàng, đột nhiên có chút tức giận nói: “Nếu như không phải sợ người khác nhìn ra đầu mối, đôi môi anh đào luôn chọc giận ta của nàng đã sớm thay đổi rồi.”
Nàng muốn để cho mặt mình không thay đổi với thờ ơ, nhưng khi Long An Khác trực tiếp mở y phục, khiến cho thân thể nàng bại lộ trong không khí, nàng vẫn không khống chế được cảm giác xấu hổ, cả người như bắt lửa nóng, tức giận trừng mắt nhìn thẳng vị Vương gia vô sỉ.
Người bị trừng mắt lại cười đến vô lại, ung dung nhìn nàng luống cuống muốn che lại cảnh xuân bị bại lộ.
Tay Phong Phân run đến mức không nắm được vạt áo, Long An Khác cầm tay nàng, cả người dán vào phía sau nàng, nỉ non bên tai nàng: “Che cái gì? Bổn vương thích xem.”
"Vô sỉ."
“Ừ, Bổn vương thích làm chuyện vô sỉ với nàng.”
Phong Phân muốn tránh, lại không tránh được, chỉ có thể trở mắt nhìn hắn nắm nơi đẫy đà của mình tùy ý vân vê, thân thể dính vào sau lưng nàng từ từ trở nên nóng bỏng, hô hấp ngày càng nặng nề.
Hắn muốn nàng, quả thật ngay cả một khắc đều nhịn không nổi.
Trời mới biết mấy ngày nay hắn muốn thân thể của nàng đến tẩu hỏa nhập ma, chỉ là thời cơ không thích hợp, dù sao cũng đồng ý với nàng là tránh tai mắt người khác, lại không muốn để cho nàng phản công, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.
Long An Khác chuyển thân thể của nàng qua, đè nàng trên mặt đất, đôi môi vội vàng nóng rực ngậm anh đào đứng thẳng, tay còn lại không khống chế được sờ vào trong tiết khố của nàng.
Đột nhiên thân thể bị xâm nhập, Phong Phân kẹp chặt hai chân theo bản năng, vừa hoảng vừa sợ, gần như hoang mang: “Không cần…..”
“Đừng sợ, ta chỉ sờ…..” Hắn nhỏ giọng dỗ dành nàng, ngón tay lại thăm dò một chút bên trong.
Phong Phân lắc đầu, hai nước hiện lên một tầng hơi nước, nhẹ nhàng ướt át, đẹp đẽ động lòng người.
Long An Khác cảm giác mình sắp nổ tung, một cơ thể mềm mại bây giờ lại hoạt sắc sinh hương, ý thức nàng thanh tỉnh, bởi vì động tác của hắn mà sinh ra phản ứng, điều này khiến cho hắn muốn điên cuồng.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, rút tay mình về, ôm nàng vào lòng, lôi hai tay của nàng đè xuống lửa nóng của mình, ẩn nhẫn tình dục gần như bùng nổ, gấp gáp nói: “Cầm nó…..”
Phong Phân bị vật to kia dọa cho hoa dung thất sắc, cả người ngây dại, nghe phân phó của hắn theo bản năng hầu hạ vật trong tay.
Thời điểm dưới thân hắn được bàn tay nhỏ bé của nàng làm cho lâng lâng, đột nhiên truyền đến tiếng trách mắng ngoài xe, Long An Khác cau mày, ôm sát người trong ngực: “Để cho bọn họ cút!”
Nghe được tiếng gầm nhẹ tràn đầy lệ khí của Vương gia nhà mình, ngoài xe thị vệ lập tức hành động, tiêu trừ toàn bộ người vật dám quấy rầy chủ tử, chỉ chốc lát sau, bên ngoài an tĩnh.
Trong xe, không khí mập mờ kéo dài, cuối cùng Long An Khác phóng thích trong tay nàng, hô hấp dồn dập, kịp thời kéo ngoại sam (áo ngoài) ngăn cản chất lỏng rơi trên người nàng, cẩn thận thay nàng lau y phục trên tay, vừa dịu dàng trấn an nàng luống cuống. Phong Phân cũng không nghe lọt tai cái gì, nàng làm cái gì? Rốt cuộc nàng đã làm cái gì?
Kinh ngạc cúi đầu nhìn hai tay của mình, nàng vừa mới dùng chính đôi tay này khiến cho một vật cứng rắn và nóng rực biến thành mềm mại vô lực?
Bất ngờ, ánh mắt của nàng liếc nhìn về phía vật lớn còn lộ ra bên ngoài kia, lập tức mặt đỏ lên.
“Nàng thấy hài lòng không?” Hắn hôn mặt nàng, ác ý hỏi.
Phong Phân quay mặt, Long An Khác lại bắt được tay của nàng sờ tiểu tử của mình, mặt nàng khiếp sợ quay đầu nhìn lại.
Nó đang trở nên to lớn, trở nên cứng rắn!
Nàng bị dọa sợ muốn rút tay về, Long An Khác đè tay nàng lại: “Nàng trêu chọc, nàng giải quyết.”
Rõ ràng chính hắn túm tay nàng đụng vào!
Nàng thật bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể theo lời hắn, bắt đầu động tác trên tay…..
Sau khi chấm dứt lần này, rốt cuộc Long An Khác chịu để cho nàng mặc lại chỉnh tề, cũng mở cửa sổ xe ra, làm cho mùi vị bên trong xe tản đi.
"Đến nơi nào rồi?"
"Bẩm công tử, đã đến dưới chân núi rồi."
Trên thực tế, bọn họ dừng ở chỗ vắng vẻ dưới chân núi này đã lâu rồi.
Phong Phân nhìn Long An Khác mở ra một ám cách (ngăn bí mật) trong xe, lấy ra một bộ y phục sạch sẽ thay đổi cho mình, sau đó lại lấy một chiếc lược ngọc đưa cho nàng.
“Buộc tóc giúp ta.” Hắn thản nhiên phân phó.
Phong Phân tiếp nhận lược ngọc, ngồi xổm sau lưng hắn chậm rãi chải mái tóc dài của hắn, sau đó cẩn thận giúp hắn búi tóc, đeo ngọc quan vào búi tóc.
Chỉ nhìn hình dáng bên ngoài, hắn thật sự là một công tử mỹ ngọc, đáng tiếc phẩm hạnh có vấn đề.
Phong Phân cũng chải lại mái tóc dài của mình, tùy ý búi tóc, cài lên hai cây trâm đơn giản.
Long An Khác cảm thấy kiểu ăn mặc này khiến nàng ít đi mấy phần đoan trang, nhiều thêm chút thoải mái lười biếng, nguyên nhân bởi vì vừa cùng hắn trải qua thân mật sao?
"Xuống xe nhìn một chút đi."
Phong Phân không có ý kiến đối với đề nghị của hắn , nàng rất sợ tiếp tục đơn độc với hắn trong xe.
Long An Khác mở cửa xuống xe, sau đó xoay người lại trực tiếp ôm Phong Phân xuống, khiến cho nàng không có phòng bị trong nháy mắt đỏ mặt.
Dưới ánh mắt mọi người….. Nghĩ đến mới vừa rồi hai người làm tất cả mọi chuyện trong xe, nàng run lên, trên mặt hoàn toàn không còn huyết sắc.
“Đi thôi, chúng ta qua bên kia đi.” Hắn giống như hoàn toàn không có phát hiện dị trạng của nàng, nắm tay nàng chậm rãi đi về một phía.
Chỗ vắng vẻ dưới chân núi này có một dòng suối trong vắt, Long An Khác kéo nàng đến bên dòng suối rửa tay.
Phong Phân chà lại chà, cảm thấy trên tay có chất dính khác thường.
Đột nhiên, hai bàn tay to bọc lại đôi tay của nàng trong suối: “Đứa ngốc, sớm muộn gì đó cũng là thứ nàng sẽ hưởng dụng, ghét bỏ như vậy thật không tốt.”
Phong Phân cắn môi dưới.
Long An Khác nhẹ nhàng ôm lấy nàng, rút khăn tay trên eo nàng lau nước, nhẹ giọng nói: “Nàng là chủ tử của bọn họ, chuyện của chủ tử bọn họ biết cái gì nên nghe cái gì nên nói, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.” Nàng cũng không nghĩ như thế, hắn lại cố tình khiến cho nàng không thể không suy nghĩ nhiều.
"Long An khác."
"Hả?"
"Ngươi thật muốn lấy ta?"
Long An Khác nhìn nàng, cười nói: “Vậy còn nàng, nàng thật sẽ ngoan ngoãn chờ gả cho ta?” Hắn ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng hôn trên búi tóc: “Phân Nhi, Bổn vương không sợ nàng động tâm tư với Bổn vương, dù sao Bổn vương cũng nhàn rỗi.”
Phong phân im lặng.
Long An Khác giương mắt nhìn lên, có chút giật mình nói: “Hình như chúng ta tới chùa dâng hương.”
Phong phân vẫn không nói lời nào.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng một cái, dắt tay nàng, nhướng mày nói: “Chúng ta đi từ từ qua đó.”
Nàng nhìn chân mình, rốt cuộc mở miệng: “Đường núi khó đi.” Thị vệ nhà ngươi lái xe ngựa đến nơi hẻo lánh thế này, quỷ mới biết phải đi rất xa.
Long An Khác khẽ cười, đột nhiên ôm nàng lên: “Không bằng Bổn vương ôm nàng qua?”
"Long An khác!" Nàng thét chói tai.
Hắn cười ôm nàng trở về xe ngựa, thị vệ đánh xe chuyển hướng xuống đường núi.
Gần tối, mọi người ở một trấn nhỏ tìm khách điếm ngủ trọ, vấn đề là khách điếm chỉ còn lại có một tiểu viện, để cho Long An Khác, các phòng khách khác tính thế nào cũng đều thiếu, không đủ cho mọi người ở.
Long An Khác bày tỏ có thể để cho Phong Phân đến viện của mình ở.
Phong Triệt suy nghĩ một chút, đồng ý.
Thời điểm Phong Phân biết tin, sắc mặt cứng ngắc trong chốc lát.
Nàng biết phụ thân suy nghĩ cho an toàn của nàng, mới để cho nàng vào ở tiểu viện của Ký vương, , nhưng ngủ chung một viện với Long An Khác an toàn sao? Thủ vệ canh giữ trong viện đều là người của hắn a.
Phong Phân thấp thỏm tắm rửa thay y phục, đến lúc đi ngủ mới thả tâm, không thể chống lại thân thể mệt mỏi, ngủ say giấc.
Lúc đêm khuya vắng người, một bóng đen lắc mình vào phòng khách chỗ Phong Phân, là Mạc Thanh, rất nhanh, trong tay hắn ôm một người đi ra, trở lại phòng chủ tử báo cáo kết quả.
Long An Khác nhìn Tiểu Quả bị điểm huyệt mà ngủ mê man một chút, khoát tay áo, tùy tiện khoác một món y phục rồi đi ra ngoài, đường hoàng vào phòng Phong Phân.
Nàng lẳng lặng nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt không có chút phòng bị rơi vào trong mắt Long An Khác.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nàng, giống như dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa màu bạc, ít đi sự bất tuân, càng lộ vẻ dịu dàng nhu hòa.
Long An Khác tùy tiện ném áo khoác tới một bên, sau đó chui vào trong rèm.
Không gian trong giường chật hẹp, hương thơm xử nữ trên người nàng càng phát ra rõ ràng, tay Long An Khác hơi chần chờ, cuối cùng mò về phía váy nàng.
Ôm tâm tình kích động và thương tiếc mở y phục trên người nàng, cuối cùng cũng thấy được đôi gò bồng tuyết trắng mê người như ý nguyện, hai điểm hồng nằm trên đỉnh, khiến hô hấp của hắn ngày càng nặng, từ từ đặt tay lên nơi mềm mại , nhẹ nhàng xoa nắn, tiếp theo kìm lòng không đậu muốn nàng nhập vào thân thể của mình.
Hắn cúi người xuống thân thể mềm mại thơm phức của nàng, tay lướt qua từng tấc da thịt của nàng, môi lưỡi cũng tùy ý lưu lại ấn ký trên thân thể nàng, sau đó chuyển qua đôi gò bồng mê người, liếm mút hạt anh đào hồi lâu.
Tay của hắn xoa khuôn mặt mỹ lệ ngủ say, ngón tay vuốt ve bờ môi của nàng, cổ họng phát ra tiếng cười khẽ: “Không làm khó nàng, Bổn vương không động nơi này.”
Ánh mắt của hắn chậm rãi trượt xuống từ môi nàng, lướt qua đỉnh núi, dừng lại ở thung lũng.
Hắn tách hai đùi nàng ra, nhìn của mình đang ngóc đầu trong y phục, cau mày trầm ngâm một lúc, cuối cùng khép lại nơi khiến cho huyết mạch hắn sôi sục, muốn liều lĩnh xông vào đó.
Long An Khác nắm lấy hai tay nàng, để chúng bọc nơi khổng lồ của mình lại, vội vàng chuyển động ở trong tay nàng.
Từng giọt mồ hôi rơi trên người nàng, sau tấm màn dần dần dâng lên một mùi sau hoan ái.
Cuối cùng Long An Khác phóng thích , hắn phủ trên thân thể mềm mại của nàng thở hổn hển, đôi mắt khép hờ, cảm giác phóng thích này so với dĩ vãng của mình hoàn toàn bất đồng.
Hắn biết nếu phóng thích trong cơ thể nàng, nhất định tư vị càng thêm tuyệt không thể tả, chỉ là bây giờ chưa phải lúc, tốt nhất trân quý nhất, hắn sẽ thưởng thức cuối cùng.
Cúi đầu khẽ cắn một bên ngực, giọng nói mang theo mấy phần chưa thỏa mãn dục vọng: “Sớm muộn gì cũng thu thập nàng.”
Hắn định thần, một lát sau mới ngồi thẳng lên, xuống đất thay nàng dọn dẹp đơn giản một chút, lấy y phục mặc vào cho nàng, trong quá trình, dục vọng của hắn lần nữa thức tỉnh, kêu gào muốn giải phóng.
Long An Khác nhìn giai nhân ngủ say trên giường, oán hận nghiến răng, biết nếu lại tiếp tục, sợ rằng hôm nay hắn không xuống khỏi giường nàng được, chỉ có thể hít sâu bình phục thân thể đang xao động, xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Tiểu Quả bị Mạc Thanh ôm trở về.
Trong phòng rèm che buông xuống, giống như chưa có gì phát sinh, mùi vị kia cũng theo thời gian mà biến mất.
Phong Phân tỉnh dậy có cảm giác quái dị, hình như thân thể có chỗ nào không đúng, thậm chí đôi tay dinh dính, bộ ngực có chút sưng đau, nàng nhíu mi cởi váy ra kiểm tra, nhất thời hoa dung thất sắc. Chỉ thấy ngực nàng đầy dấu xanh tím, giống như bị người ta mút vào mạnh quá mà sưng lên.
Tại sao có thể như vậy?
Tay run đến độ không bắt được này nọ, Phong Phân cởi tiết khố ra, hai mắt tuyệt vọng nhắm nghiền, gương mặt trở nên trắng bệch.
Trên người nhiều ấn ký đáng sợ như vậy, căn bản nàng không có biện pháp lừa mình dối người.
Nàng giãy giụa khẽ mở mắt ra, cúi đầu nhìn chăn đệm, từ từ, hai mắt nàng bắt đầu khôi phục thần thái.
Không có lạc hồng!
Cả người Phong Phân thoát lực ngồi liệt trên giường, tay không ý thức nắm chặt váy.
Trong sạch của nàng vẫn còn, nhưng rốt cuộc ấn ký trên người nàng là có chuyện gì xảy ra? Nàng thực sự cần một đáp án.
"A! Đã trễ thế này? Tiểu thư, nên tỉnh dậy rồi."
Nghe được giọng nói Tiểu Quả, Phong Phân lấy lại tinh thần, chợt kéo mạnh rèm che, nói nhanh: “Tiểu Quả -----”
Chỉ gọi tên, nàng cứng rắn nuốt xuống câu nói tiếp theo.
“Làm sao vậy, tiểu thư?”
“Hôm qua ngươi ngủ có ngon không?” Nàng miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Tiểu Quả dụi dụi mắt, giọng nói mơ hồ còn mang theo phần mới tỉnh ngủ: “Nô tỳ cũng dậy trễ, ngài nói có ngon hay không?” Nghe vậy, Phong Phân chỉ cảm thấy tâm đều ngâm trong nước đá, rèm che trong tay rơi xuống.
Tối hôm qua, chủ tớ bọn họ đều ngủ rất say!
Thậm chí nàng bị người làm ra nhiều dấu vết trên người cũng không biết gì cả, nếu nói không có vấn đề, đánh chết nàng cũng không tin.
An toàn trong tiểu viện do thị vệ của Long An Khác phụ trách, không thể nào có người âm thầm tiến vào đây mà bọn họ không hề phòng bị, trừ phi…..
Phong Phân nắm chặt tấm đệm: “Đi lấy nước nóng, ta muốn tắm rửa.”
“A? Được, nô tỳ đi ngay.”
Tiểu Quả vừa đi, nàng vùi đầu vào hai chân, muốn che đi toàn bộ yếu đuối của mình.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thị vệ.
“Công tử nhà ta mời Phong cô nương qua đó dùng đồ ăn sáng, không biết cô nương dậy chưa?”
Phong Phân cắn răng, lên tiếng: “Ta chưa dậy, không thể qua được.”
“Tiểu nhân đã biết.” Kế tiếp không còn tiếng động.
Không bao lâu sau, Tiểu Quả mang nước nóng vào, chờ tất cả chuẩn bị xong, Phong Phân lập tức đuổi nàng ra phòng ngoài.
Mặc dù Tiểu Quả có chút kỳ quái tại sao tiểu thư không để nàng hầu hạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thuận theo lui ra.
Phong Phân tỉ mỉ rửa sạch thân thể, thay bộ y phục sạch sẽ từ trong ra ngoài, lúc này mới gọi Tiểu Quả vào giúp mình trang điểm. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, thị vệ lại tới.
“Công tử đang đợi cô nương dùng bữa với nhau.”
Phong Phân âm thầm hít một hơi, không để cho cảm xúc của mình lộ ra, trấn định nói: “Đi thôi.”
Long An Khác vừa nhìn thấy nàng bước vào phòng, trên mặt cười càng sâu.
Mặc y phục thì nàng xinh đẹp, không mảnh vải trên người thì khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hắn đều yêu.
Đợi Phong Phân ngồi xuống, Long An Khác phất tay: “Các ngươi đều lui ra, Bổn vương với sư muội yên tĩnh dùng bữa.”
Tiểu Quả với thị vệ lui ra, chỉ còn lại hai người bọn họ cách bàn nhìn nhau.
Sắc mặt Phong Phân lạnh dần, bờ môi run rẩy hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Tối hôm qua…..”
"Là ta." Hắn thừa nhận không chút do dự.
Lập tức trên mặt nàng không còn huyết sắc, cả người run nhẹ, đôi tay bắt lấy cạnh bàn, lực đạo mạnh khiến cho đầu ngón tay trắng bệch.
"Ngươi thật quá đáng!"
Long An Khác đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, gần sát thân thể của nàng, nhẹ giọng bên tai nàng: “Không phải muốn tránh Bổn vương sao? Bổn vương chỉ dùng sự thật nói cho nàng biết hậu quả chọc giận ta.”
Phong Phân nhắm mắt, cắn chặt môi dưới.
Long An Khác chế trụ eo nàng, vây nàng ở giữa hắn với cái bàn, phun khí nóng bên tai nàng, giọng nói mang theo vài phần đắc ý: “Nàng phải biết, Bổn vương lưu cho nàng đường sống, nếu không thức thời, lần sau Bổn vương có thể không thiện lương như thế.”
“Vương gia muốn thế nào?” Cơ hồ Phong Phân nặn ra năm chữ này từ trong kẽ răng.
Ôm chặt eo nàng, Long An Khác ngửi nhẹ mùi thơm cơ thể nàng, thoải mái nói: “Sớm muộn gì nàng cũng của Bồn vương, Bổn vương không vội. Bất quá, nếu nàng làm mất mặt mũi của Bổn vương, Bổn vương sẽ không để ý ăn nàng trước.”
“Vương gia muốn dùng thân phận như thế nào tương đãi?”
Một tay hắn cầm khỏa tròn của nàng, cách y phục vân vê, hơi híp mắt hưởng thụ, lưỡi liếm vành tai của nàng, khẽ cười nói: “Phân Nhi, nàng không ngốc.”
Phong Phân run run, cũng không phải vì hắn cho đáp án khẳng định mà yên lòng, lòng người hay thay đổi, huống chi tên khốn này chân trước vừa mới đồng ý sẽ không lén lút làm chuyện xấu với nàng, chân sau lại trộm hương vào ban đêm, hoàn toàn không có danh dự đáng nói.
Nàng lấy lại bình tĩnh, cố trấn định nói: “Vương gia, ta cầu không nhiều lắm.”
“Ừ.” Hắn trả lời không chút để ý, đưa tay mở cổ áo của nàng, cúi đầu hôn cổ nàng.
Phong Phân xấu hổ đến cực điểm, lại chỉ có thể cố gắng nhẫn nại không để cho cơ thể run rẩy, tiếp tục nói: “Nếu không thể cho ta vị trí chính thê, thỉnh lưu lại cho ta điểm mấu chốt.” Cùng lắm thì sau khi phụ thân trăm tuổi, cả đời nàng làm bạn nơi thanh đăng cổ phật.
Long An Khác nhướng mày, ngồi xuống ghế, cũng ôm nàng ngồi trên đầu gối, đưa tay nắm cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ý là Bổn vương có thể làm tất cả mọi chuyện trừ việc phá thân nàng?”
Sắc mặt Phong Phân hoàn toàn trắng bệch, nhưng vẫn trả lời hắn: “Vâng.”
Yên lặng nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, Long An Khác bỗng nhiên nhếch môi cười, tâm tình thật tốt: “Ừ, Bổn vương thật thích cái điều kiện này.”
Vì có thể thoát khỏi hắn, nàng hạ thấp mình, quả thật không có tôn nghiêm, nhưng hắn biết trong lòng nàng không nghĩ như thế, chỉ cần có cơ hội, nhất định nàng sẽ cắn ngược lại hắn.
Thú vị, quả nhiên không hổ danh là cô nương hắn thích.
"Không thể để cho cha ta biết." Nàng bổ sung.
"Đây là dĩ nhiên." Dù sao cũng không thành hôn.
"Cũng không thể khiến Tiểu Quả biết."
"Được."
“Như vậy, hiện tại thỉnh Vương gia buông ta ra.” Nàng chịu đựng lãnh ý cùng với nhục nhã đáy lòng, làm cho mình không để lộ sự khiếp đảm khi đứng trước mặt nam nhân này.
Bộ mặt Long An Khác nghi hoặc: “Nàng không phải mới nói có thể làm mọi chuyện ngoài việc kia?”
Phong phân cắn răng nắm tay: "Long! An! Khác!"
Hắn phát ra tiếng cười sung sướng trầm thấp, cọ cọ đầu vào ngực nàng, cuối cùng nhéo ngực nàng một cái, mới buông tha nàng trở lại chỗ ngồi của mình. Sắc mặt Phong Phân biến đổi liên tục, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
“Ăn cơm đi, hôm nay đặc biệt kêu bọn họ làm mấy món nàng thích ăn.”
Long An Khác hiểu tâm tình của nàng, cũng không tiếp tục trêu chọc nàng.
Chỉ nên hù dọa một chút là được, làm quá sẽ không vui, về sau làm thành tâm bệnh thì phiền toái vẫn là bản thân hắn.
Mấy ngày kế tiếp, tinh thần Phong Phân luôn luôn căng thẳng, ít dám nhắm mắt.
Nhưng mấy đêm liên tiếp cũng gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Kết quả buổi tối đề phòng cao độ, vào ban ngày ở trên xe ngựa tinh thần luôn uể oải, thậm chí buồn ngủ.
Nhìn thấy tình hình tiểu thư nhà mình, Tiểu Quả rất đau lòng, đưa tay lấy cái đệm lót sau lưng nàng, lầu bầu nói: “Tiểu thư, nô tỳ biết mình ngốc không giúp được gì cho ngài, nhưng ngài cũng đừng buồn bực trong lòng, còn có lão gia.”
Chớp mắt mấy ngày, cằm tiểu thư nhà nàng đều nhọn, mặc dù trước mặt lão gia là bộ dáng không có việc gì, nhưng sau lưng luôn bị nỗi buồn bao phủ.
Phong Phân xoa nhẹ cái trán, bởi vì phụ thân không thể cùng người nào đó “Cháy nhà ra mặt chuột”, nếu không tuổi phụ thân như vậy sao có thể chịu đựng được.
Phản kháng, sẽ chỉ làm người tệ hại hơn.
Không phản kháng, mắt thấy sắp về tới quê nhà, nàng theo chân phụ thân ngàn dặm xa xôi hồi hương, cuối cùng để một mình phụ thân ở đó, bản thân lại gả trở lại kinh thành, làm sao có thể khiến nàng yên tâm được.
Nàng và phụ thân dự định sau khi hồi hương sẽ chiêu rễ, ở địa phương sơn minh thủy tú an ổn cả đời.
Đáng tiếc mọi chuyện cố tình không như ý nguyện, Long An Khác là cái ngoài ý muốn như vậy!
Nàng nhắm hai mắt: "Trong lòng ta có tính toán."
“Nghỉ ngơi không tốt cũng không phải là chuyện nhỏ, không được, thời điểm hôm nay tìm nơi ngủ trọ, chúng ta tìm đại phu xem một chút, kê cho tiểu mấy than thuốc an thần.”
“Không cần.” Đây là tâm bệnh của nàng, uống thuốc thì có ích gì?
Tiểu Quả thấy vẻ mặt nàng uể oải, cũng không tiếp tục nói.
Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, Phong Phân nghe được tiếng ồn ào bên ngoài xe, không khỏi nhíu mày, có chút phiền não mở mắt, thuận miệng hỏi: “Đến đâu rồi?”
“Tiểu thư, chúng ta vào thành Thanh Châu rồi.”
“Khó trách ta cảm thấy ồn ào.”
Tiểu Quả xốc một nửa màn xe nhìn ra ngoài: “Nơi này thật náo nhiệt, tiểu thư, một lát chúng ta xuống đi dạo một chút đi, hơn một tháng nay chúng ta một mực lên đường, cũng không có nghỉ ngơi thật tốt.”
Đúng vậy, hình như bọn họ một mực lên đường, đều tại tên khốn Long An Khác kia, nếu không phải đột nhiên hắn nhảy ra, chuyến hồi hương này sẽ không vất vả như vậy, Phong Phân tức giận nghĩ.
“Tiểu thư, Nhị ca của muội tới.” Đại Tráng chính là Nhị ca của nàng.
"Chuyện gì?"
Tiểu Quả thò đầu ra nói chuyện với Đại Tráng, không lâu sau lùi về nói: “Lão gia nói một lát chúng ta tìm khách điếm ở trọ, bảo tiểu thư đi ra ngoài giải sầu, người ở lại khách điếm nghỉ ngơi.”
"Đã biết." Giải sầu cũng tốt.
Rất nhanh, Phong Phân cảm thấy ra ngoài đi dạo không còn là việc có thể giải sầu, bởi vì Long An Khác cười đến tao nhã nói cho nàng biết, hắn sẽ đi cùng.
Nàng vốn nghĩ mang theo Đại Thụ hay Đại Tráng, nhưng hắn nói có thị vệ hắn đi theo là đủ rồi, cho nên tốt nhất Phong Phân chỉ dẫn theo một mình Tiểu Quả.
Phong Phân cảm thấy đầu óc Tiểu Quả đơn giản như vậy, khẳng định rất dễ bị ly khai, cho nên lần này ra ngoài nàng không ôm nhiều kỳ vọng.
Quả nhiên, mới ra cửa không đến nửa khắc, Tiểu Quả đã Long An Khác lấy danh nghĩa đi mua đồ thay hắn ly khai nàng.
Khi thấy nha hoàn cận thân của mình rời đi cùng với hai thị vệ, Phong Phân chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Long An Khác quan sát vẻ mặt nàng, không nhịn được cười nói: “Hình như có chút bi phẫn không nói được.”
Phong Phân liếc hắn, nhàn nhạt nói: “Sai rồi, đây chỉ là bóp cổ tay tiếc hận rèn sắt không thành thép.”
“Nghe nói hôm nay thành Thanh Châu hội họp một tháng một lần, vừa đúng lúc đến có hội chùa ở chùa Thiên Tề, rất náo nhiệt.
“Tin tức của sư huynh thật linh thông.” Nàng châm chọc nói.
“Hơn nàng một chút.” Hắn cũng đáp trả.
Phong Phân không muốn theo hắn đấu võ mồm, hạ mắt nhìn ống tay áo, nói: “Đi dạo hay đến chùa Thiên Tề?”
"Ta nghe sư muội."
Nàng hơi mím môi: “Vậy đến chùa Thiên Tề đi.” Đại khái nàng cần bái Phật tổ, xua tan vận rủi mới được.
“Vui lòng theo cùng.” Bởi vì đi chùa Thiên Tề nên bọn họ không đi bộ, mà ở trên xe ngựa thật sự có thể phát sinh ra một chuyện.
Hắn tùy ý phái một gã thị vệ trở về khách điếm đánh chiếc xe ngựa của mình đến đưa bọn họ đi.
Bởi vì Phong Triệt ngồi nên có thêm nhiều sách cổ điển tịch bên trong xe, bình thường hắn lấy ra đọc để giết thời gian, trong đó càng không thiếu sách quý.
“Quả nhiên Thái Phó có học thức uyên bác, tàng thư trong tay toàn là quý hiếm.” Long An Khác tiện tay cầm một quyển lật ra, không nhịn được cảm khái một câu.
Ánh mắt Phong Phân nhìn ra ngoài xe, điều đó cũng là sở thích phá sản của phụ thân, nghĩ đến túi tiền lại đau, điểm chết người còn không phải cái này, mà là nếu ông ấy thấy thuận mắt người nào, sẽ tặng cho người đó quyển sách mà ông vung tiền như rác mua được.
Thật chết người!
Nhìn nét mặt nàng, Long An Khác không nhịn được cười, trực tiếp dời sang ngồi bên cạnh nàng, đưa tay ôm eo nàng, nhìn theo tầm mắt của nàng.
“Những người bên ngoài này có cái gì để nhìn.”
“Quả thật không có gì đẹp.”
Long An Khác cười khẽ: “Quả thật nét mặt với giọng nói của nàng không chê vào đâu được, nếu như thân thể không cứng ngắt như vậy.”
Nghe vậy, nhất thời Phong Phân không cách nào duy trì tỉnh táo.
“Đi chùa Thiên Tề muốn xin sâm gì?”
“Đi chùa nhất định phải xin sâm sao?”
Long An Khác bị hỏi ngược lại thì ngẩn ra, không thể không gật đầu: “Quả thật, thật sự nàng không muốn xin sâm?”
“Cầu xin cái gì?” Nàng không ngại học hỏi kẻ dưới.
Tay trượt vào trong váy của nàng, hơi thở Long An Khác có chút bất ổn: “Nhân duyên, nữ tử không phải đều muốn xin cái này sao?”
Phong Phân có chút hờ hững nói: “Nhân duyên của ta cần cầu xin sao?”
Long An Khác cười đến thỏa mãn mà đắc ý: “Nói đúng, đúng là không cần cầu xin.” Tay của hắn cầm lấy ngực nàng, giọng nói khàn khàn: “Có thể trực tiếp cầu xin con cái rồi.”
Tay Phong Phân dùng sức đóng cửa sổ xe lại, ánh mắt giống như bức tượng gỗ điêu khắc, không nhúc nhích mặc hắn định đoạt.
Long An Khác vừa vỗ về chơi đùa thân thể nàng, vừa ở bên tai nàng nói: “Nàng cho rằng không có phản ứng Bổn vương sẽ không thú vị mà dừng tay sao?”
Phong phân nhắm mắt không đáp.
Hắn hôn môi nàng, đột nhiên có chút tức giận nói: “Nếu như không phải sợ người khác nhìn ra đầu mối, đôi môi anh đào luôn chọc giận ta của nàng đã sớm thay đổi rồi.”
Nàng muốn để cho mặt mình không thay đổi với thờ ơ, nhưng khi Long An Khác trực tiếp mở y phục, khiến cho thân thể nàng bại lộ trong không khí, nàng vẫn không khống chế được cảm giác xấu hổ, cả người như bắt lửa nóng, tức giận trừng mắt nhìn thẳng vị Vương gia vô sỉ.
Người bị trừng mắt lại cười đến vô lại, ung dung nhìn nàng luống cuống muốn che lại cảnh xuân bị bại lộ.
Tay Phong Phân run đến mức không nắm được vạt áo, Long An Khác cầm tay nàng, cả người dán vào phía sau nàng, nỉ non bên tai nàng: “Che cái gì? Bổn vương thích xem.”
"Vô sỉ."
“Ừ, Bổn vương thích làm chuyện vô sỉ với nàng.”
Phong Phân muốn tránh, lại không tránh được, chỉ có thể trở mắt nhìn hắn nắm nơi đẫy đà của mình tùy ý vân vê, thân thể dính vào sau lưng nàng từ từ trở nên nóng bỏng, hô hấp ngày càng nặng nề.
Hắn muốn nàng, quả thật ngay cả một khắc đều nhịn không nổi.
Trời mới biết mấy ngày nay hắn muốn thân thể của nàng đến tẩu hỏa nhập ma, chỉ là thời cơ không thích hợp, dù sao cũng đồng ý với nàng là tránh tai mắt người khác, lại không muốn để cho nàng phản công, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội.
Long An Khác chuyển thân thể của nàng qua, đè nàng trên mặt đất, đôi môi vội vàng nóng rực ngậm anh đào đứng thẳng, tay còn lại không khống chế được sờ vào trong tiết khố của nàng.
Đột nhiên thân thể bị xâm nhập, Phong Phân kẹp chặt hai chân theo bản năng, vừa hoảng vừa sợ, gần như hoang mang: “Không cần…..”
“Đừng sợ, ta chỉ sờ…..” Hắn nhỏ giọng dỗ dành nàng, ngón tay lại thăm dò một chút bên trong.
Phong Phân lắc đầu, hai nước hiện lên một tầng hơi nước, nhẹ nhàng ướt át, đẹp đẽ động lòng người.
Long An Khác cảm giác mình sắp nổ tung, một cơ thể mềm mại bây giờ lại hoạt sắc sinh hương, ý thức nàng thanh tỉnh, bởi vì động tác của hắn mà sinh ra phản ứng, điều này khiến cho hắn muốn điên cuồng.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, rút tay mình về, ôm nàng vào lòng, lôi hai tay của nàng đè xuống lửa nóng của mình, ẩn nhẫn tình dục gần như bùng nổ, gấp gáp nói: “Cầm nó…..”
Phong Phân bị vật to kia dọa cho hoa dung thất sắc, cả người ngây dại, nghe phân phó của hắn theo bản năng hầu hạ vật trong tay.
Thời điểm dưới thân hắn được bàn tay nhỏ bé của nàng làm cho lâng lâng, đột nhiên truyền đến tiếng trách mắng ngoài xe, Long An Khác cau mày, ôm sát người trong ngực: “Để cho bọn họ cút!”
Nghe được tiếng gầm nhẹ tràn đầy lệ khí của Vương gia nhà mình, ngoài xe thị vệ lập tức hành động, tiêu trừ toàn bộ người vật dám quấy rầy chủ tử, chỉ chốc lát sau, bên ngoài an tĩnh.
Trong xe, không khí mập mờ kéo dài, cuối cùng Long An Khác phóng thích trong tay nàng, hô hấp dồn dập, kịp thời kéo ngoại sam (áo ngoài) ngăn cản chất lỏng rơi trên người nàng, cẩn thận thay nàng lau y phục trên tay, vừa dịu dàng trấn an nàng luống cuống. Phong Phân cũng không nghe lọt tai cái gì, nàng làm cái gì? Rốt cuộc nàng đã làm cái gì?
Kinh ngạc cúi đầu nhìn hai tay của mình, nàng vừa mới dùng chính đôi tay này khiến cho một vật cứng rắn và nóng rực biến thành mềm mại vô lực?
Bất ngờ, ánh mắt của nàng liếc nhìn về phía vật lớn còn lộ ra bên ngoài kia, lập tức mặt đỏ lên.
“Nàng thấy hài lòng không?” Hắn hôn mặt nàng, ác ý hỏi.
Phong Phân quay mặt, Long An Khác lại bắt được tay của nàng sờ tiểu tử của mình, mặt nàng khiếp sợ quay đầu nhìn lại.
Nó đang trở nên to lớn, trở nên cứng rắn!
Nàng bị dọa sợ muốn rút tay về, Long An Khác đè tay nàng lại: “Nàng trêu chọc, nàng giải quyết.”
Rõ ràng chính hắn túm tay nàng đụng vào!
Nàng thật bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể theo lời hắn, bắt đầu động tác trên tay…..
Sau khi chấm dứt lần này, rốt cuộc Long An Khác chịu để cho nàng mặc lại chỉnh tề, cũng mở cửa sổ xe ra, làm cho mùi vị bên trong xe tản đi.
"Đến nơi nào rồi?"
"Bẩm công tử, đã đến dưới chân núi rồi."
Trên thực tế, bọn họ dừng ở chỗ vắng vẻ dưới chân núi này đã lâu rồi.
Phong Phân nhìn Long An Khác mở ra một ám cách (ngăn bí mật) trong xe, lấy ra một bộ y phục sạch sẽ thay đổi cho mình, sau đó lại lấy một chiếc lược ngọc đưa cho nàng.
“Buộc tóc giúp ta.” Hắn thản nhiên phân phó.
Phong Phân tiếp nhận lược ngọc, ngồi xổm sau lưng hắn chậm rãi chải mái tóc dài của hắn, sau đó cẩn thận giúp hắn búi tóc, đeo ngọc quan vào búi tóc.
Chỉ nhìn hình dáng bên ngoài, hắn thật sự là một công tử mỹ ngọc, đáng tiếc phẩm hạnh có vấn đề.
Phong Phân cũng chải lại mái tóc dài của mình, tùy ý búi tóc, cài lên hai cây trâm đơn giản.
Long An Khác cảm thấy kiểu ăn mặc này khiến nàng ít đi mấy phần đoan trang, nhiều thêm chút thoải mái lười biếng, nguyên nhân bởi vì vừa cùng hắn trải qua thân mật sao?
"Xuống xe nhìn một chút đi."
Phong Phân không có ý kiến đối với đề nghị của hắn , nàng rất sợ tiếp tục đơn độc với hắn trong xe.
Long An Khác mở cửa xuống xe, sau đó xoay người lại trực tiếp ôm Phong Phân xuống, khiến cho nàng không có phòng bị trong nháy mắt đỏ mặt.
Dưới ánh mắt mọi người….. Nghĩ đến mới vừa rồi hai người làm tất cả mọi chuyện trong xe, nàng run lên, trên mặt hoàn toàn không còn huyết sắc.
“Đi thôi, chúng ta qua bên kia đi.” Hắn giống như hoàn toàn không có phát hiện dị trạng của nàng, nắm tay nàng chậm rãi đi về một phía.
Chỗ vắng vẻ dưới chân núi này có một dòng suối trong vắt, Long An Khác kéo nàng đến bên dòng suối rửa tay.
Phong Phân chà lại chà, cảm thấy trên tay có chất dính khác thường.
Đột nhiên, hai bàn tay to bọc lại đôi tay của nàng trong suối: “Đứa ngốc, sớm muộn gì đó cũng là thứ nàng sẽ hưởng dụng, ghét bỏ như vậy thật không tốt.”
Phong Phân cắn môi dưới.
Long An Khác nhẹ nhàng ôm lấy nàng, rút khăn tay trên eo nàng lau nước, nhẹ giọng nói: “Nàng là chủ tử của bọn họ, chuyện của chủ tử bọn họ biết cái gì nên nghe cái gì nên nói, không cần suy nghĩ nhiều làm gì.” Nàng cũng không nghĩ như thế, hắn lại cố tình khiến cho nàng không thể không suy nghĩ nhiều.
"Long An khác."
"Hả?"
"Ngươi thật muốn lấy ta?"
Long An Khác nhìn nàng, cười nói: “Vậy còn nàng, nàng thật sẽ ngoan ngoãn chờ gả cho ta?” Hắn ôm nàng vào ngực, nhẹ nhàng hôn trên búi tóc: “Phân Nhi, Bổn vương không sợ nàng động tâm tư với Bổn vương, dù sao Bổn vương cũng nhàn rỗi.”
Phong phân im lặng.
Long An Khác giương mắt nhìn lên, có chút giật mình nói: “Hình như chúng ta tới chùa dâng hương.”
Phong phân vẫn không nói lời nào.
Hắn cúi đầu hôn môi nàng một cái, dắt tay nàng, nhướng mày nói: “Chúng ta đi từ từ qua đó.”
Nàng nhìn chân mình, rốt cuộc mở miệng: “Đường núi khó đi.” Thị vệ nhà ngươi lái xe ngựa đến nơi hẻo lánh thế này, quỷ mới biết phải đi rất xa.
Long An Khác khẽ cười, đột nhiên ôm nàng lên: “Không bằng Bổn vương ôm nàng qua?”
"Long An khác!" Nàng thét chói tai.
Hắn cười ôm nàng trở về xe ngựa, thị vệ đánh xe chuyển hướng xuống đường núi.