Tay Phong Phân run run mặc lại y phục, nhưng y phục của nàng đã bị xé rách, mà bên trong xe ngựa cũng không có y phục của nàng.
Đối mặt với y phục rách nát này, nàng khóc không ra nước mắt.
Vẻ mặt Long An Khác thỏa mãn ngồi một bên, cười hắc hắc nói: “Tạm thời mặc của ta đi.”
“Vậy sao được, trở về khách điếm bị phụ thân ta nhìn thấy thì hỏng bét.”
Hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực, tiếp tục giở trò: “Một lát trở lại trong thành, chúng ta đi mua một bộ y phục giống với bộ ban đầu của nàng là được.”
“Ừ, vậy cũng tốt.”
Sau khi Long An Khác mút ra vài ấn ký trên ngực nàng, nói: “Mới vừa rồi Bổn vương hầu hạ nàng như thế nào? Dục tiên dục tử chứ?” (sướng lên bờ xuống ruộng, há há)
Phong Phân giơ tay lên muốn đánh hắn, hắn còn mặt mũi nói chuyện!
Long An Khác cầm tay của nàng, dán vào tai nàng nói: “Bổn vương học được chút bản lĩnh từ Câu Lan Viện đều dùng để hầu hạ trên người nàng, bao lâu thì nàng sẽ hoàn thành tâm nguyện cho Bổn vương?”
“Câu Lan Viện?”
Hắn cười khẽ, nhéo ngực nàng một cái: “Chớ ăn giấm (ghen), chỉ vào đó học chút chuyện tình nam nữ, nhìn sách vở không nhanh bằng xem Đông cung đồ sống.”
Phong Phân nghe được nghẹn họng nhìn trân trối, ý hắn nói đúng với ý của nàng nghĩ sao?
“Nàng nghĩ không sai, Bổn vương chưa từng có nữ nhân, nàng nguyện ý khiến Bổn vương trở thành nam tử hán chân chính sao?”
Lập tức Phong Phân đấm hắn một phát.
Long An Khác cũng không giận, cười ha ha ôm nàng dây dưa, thỉnh thoảng làm ra một vài ấn ký trên người nàng.
Phong Phân không dám phản kháng quá mức, sợ hắn bất chấp tất cả khiến hai người có vợ chồng chi thực, bộ dáng của hắn mới rồi thật hù chết nàng.
“Công tử, chúng ta vào thành.”
“Trước tiên tìm cửa hàng y phục.”
Xe tiếp tục đi một lát mới ngừng lại.
“Đến cửa hàng y phục rồi ạ.”
Long An Khác lấy áo khoác của mình bao lấy Phong Phân, lấy một bộ y phục khác thay nhanh.
“Ở trong xe chờ ta.”
Phong Phân gật đầu, bộ dạng này của nàng cũng không thể đi ra ngoài gặp người.
Long An Khác xuống xe, vào cửa hàng y phục, chọn một bộ so với bộ trước kia của Phong Phân không khác biệt lắm, phía sau thị vệ trả tiền, hắn cầm y phục trở về xe.
Thời điểm Phong Phân thay quần áo, ở một bên Long An Khác trầm ngâm nói: “Nếu để cho Thái Phó tiếp tục ngồi chiếc xe này thì thật không tốt.”
Nghe vậy, mặt nàng đỏ lên.
“Một lát ta cho người đi chuẩn bị một chiếc giống chiếc này cho Thái Phó ngồi.
“Ừ.”
Long An Khác thấy nàng mặc y phục thỏa đáng, bắt đầu chải tóc, không nhịn được lại phát biểu một chút ý kiến: “Về sau Bổn vương đưa cho nàng thêm mấy bộ trang sức, tránh cho nàng nhìn mộc mạc như thế.”
Phong Phân liếc hắn một cái.
Long An Khác túm lấy nàng, hôn môi nàng một cái: “Chớ tùy tiện vứt mị nhãn với ta, hiện tại ta không chịu nổi một chút quyến rũ của nàng.”
Phong Phân cho hắn một quyền, tránh khỏi cái ôm của hắn, tiếp tục chải tóc.
Sau lưng nàng Long An Khác than nhẹ: “Ăn mặc tốt quá, Bổn vương lại luyến tiếc cho nàng xuất môn, đây cũng là phiền toái.”
Phong phân không để ý tới hắn.
Không bao lâu, bọn họ trở về tới khách điếm, Long An Khác đỡ nàng xuống xe, mà Phong Triệt thấy nữ nhi bình an trở vể cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trời cũng bắt đầu tối, ánh sáng mờ mờ, vì vậy ngay cả Tiểu Quả được thị vệ hộ tống về nhà cũng không có chú ý tới y phục của tiểu thư nhà mình có gì không đúng.
Mà Phong Phân lấy cớ ở bên ngoài đã lâu, phải đi rửa mặt chải đầu một chút, nên trở về phòng mình đổi bộ y phục khác, lúc này mới đi ra ngoài bồi phụ thân dùng cơm.
Sau khi ăn xong, mọi người trở về phòng của mình.
Long An Khác ngồi trong phòng, sắc mặt lạnh băng hỏi: “Sự tình điều tra như thế nào?”
Một thị vệ quỳ trước mặt hắn nhỏ giọng nói: “Tô gia được tin tức, biết Vương gia theo Thái Phó một đường đến đây, Tô thiếu gia vì đi về báo tin cho Tô lão phu nhân nên mới tranh cãi với chúng ta trên đường. Vốn bọn họ muốn đến khách điếm bái kiến chủ tử, nhưng biết chủ tử đi chùa Thiên Tề nên đổi chủ ý…..”
Nghe thủ hạ bẩm báo xong, hắn không khỏi cười lạnh: “Vị trí Ký Vương phi này quả nhiên khiến không ít người động lòng.”
Thị vệ quỳ dưới đất cúi đầu không nói.
“Ngươi đứng lên đi.”
Thị vệ trầm mặc đứng dậy, đứng qua một bên.
“Lui xuống hết đi, kêu người đưa nước nóng vào, Bổn vương muốn tắm rửa.” Hắn có chút không nhịn được phất tay.
Bọn thị vệ lui ra khỏi phòng, Long An Khác đứng lên, không cam lòng nhìn về một hướng, không ăn được người kia, hắn luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Chờ nước nóng đưa vào, hắn tắm rửa xong liền đi ngủ, tới nửa đêm Mạc Thanh đánh thức hắn, cũng dâng lên một hộp gấm.
Mặc trung y, tóc dài xõa ra, Long An Khác đưa tay mở hộp gấm, bên trong là một thánh chỉ màu vàng, hắn mở ra nhìn những phía trên, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười xán lạn.
“Đi mang Tiểu Quả ra ngoài.”
“Vương gia?” Mạc Thanh có chút chần chờ, hôm nay Phong gia phụ nữ ở một tiểu viện đơn độc, như vậy thật sự được không?
Long An Khác suy nghĩ một chút, nói: “Quên đi, ngày mai rồi hãy nói.”
“Vâng”
Hôm sau, có người tặng hai chiếc xe ngựa đến khách điếm, Phong Triệt phụ nữ vốn ngồi xe ngựa bị vứt bỏ, đổi sang ngồi hai cỗ xe này.
Chỉ là lên đường không bao lâu, Phong Phân bị người nào đó gọi lên xe ngựa của hắn, hơn nữa không cho Tiểu Quả đi cùng.
Phong Phân có chút không yên, bây giờ nàng sợ nhất là Long An Khác bất chấp tất cả muốn thân thể của nàng.
Nàng lên xe ngựa, nhìn thấy người khác đang tự rót tự uống, thấy nàng đi vào, cười nâng cằm chỉ chỉ, ý bảo nàng ngồi xuống. Phong Phân vừa ngồi vững, Long An Khác liền ôm nàng, từ trong ám cách lấy ra một vật đưa cho nàng: “Cầm xem đi.”
Phong Phân nghi ngờ mở hộp ra, nhìn thấy thánh chỉ vàng óng thì sửng sốt.
“Mở ra xem một chút.”
Phong Phân mở thánh chỉ ra xem.
Long An Khác vẫn quan sát nét mặt của nàng, lại không thể nhìn ra bất cứ thứ gì từ nét mặt của nàng, nói thật, có lúc nha đầu này quá mức trầm ổn. rất không có ý nghĩa.
“Tại sao không nói chuyện?”
“Vương gia muốn ta nói gì?” Dĩ nhiên là thánh chỉ ban hôn, hơn nữa cho phép bọn họ thành hôn trước tại gia hương, nghĩ cũng biết là do người nào đó cố ý cầu xin.
Mặc dù nàng cảm động hắn vì mình suy tính, hiểu được nàng muốn báo hiếu phụ thân, chỉ là thánh chỉ này ngầm tiết lộ một ít này nọ khiến nàng cực kỳ xấu hổ.
Long An Khác thấy nàng suy nghĩ cẩn thận, không đứng đắn nói bên tai nàng: “Hiện tại có vật này, nàng có thể yên tâm giao mình cho ta phải không?”
Vẻ mặt Phong Phân lo âu nhìn thánh chỉ :”Ngươi chuẩn bị khi nào cho phụ thân ta xem?”
“Thế nào, không vui?”
Nàng thở dài: “Phụ thân chỉ có một nữ nhi là ta, hơn nữa tuổi phụ thân cũng lớn…..” Nàng cũng không nói thêm.
Long An Khác hiểu ý nàng: “Bổn vương cũng thương cảm Thái Phó lớn tuổi, nhưng tuổi Bổn vương cũng không nhỏ, có một số việc không thể kéo dài được nữa.” Nếu không ăn nàng, hàng đêm Bổn vương sẽ mất ngủ.
“Có thể ở nhà lâu thêm một chút không?”
Long An Khác đưa tay vuốt mi tâm nàng: “Muốn ở bao lâu?”
Phong Phân suy tư.
Long An Khác hôn môi nàng, nhéo mũi nàng: “Sau khi ta thành hôn thời gian lưu lại lâu nhất cũng chỉ một tháng, dù sao chúng ta còn phải hồi kinh diện thánh.”
“Nhưng ta không yên lòng phụ thân…..” Đều tại hắn, nếu không phải hắn, nàng chỉ cần tìm một vị phu quân ở rể, có thể hầu hạ phụ thân suốt quãng đời còn lại.
Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được buồn bực nói: “Nếu không phải tại ngươi, ta có thể kén rể, vậy thì không cần lo lắng phụ thân không có người hầu hạ rồi.”
Long An Khác nghe vậy nhướng mày, cuối cùng cũng biết vì sao nàng thủy chung không muốn gặp hắn, náo loạn nửa ngày cũng bởi nguyên nhân này.
“Phân Nhi, nói như nàng vậy thì không đúng, con rể là con rể, cho dù nàng gả cho ta, cũng là hai người chúng ta cùng nhau hiếu kính phụ thân đại nhân, làm sao không có ai phụng dưỡng lão nhân gia ngài?”
“Luôn khó có thể ở dưới gối tận hiếu.” Kinh thành cách xa gia hương như vậy.
“Thành hôn xong lại dẫn nhạc phụ hồi kinh không phải tốt hơn sao?”
Phong Phân lắc đầu thở dài nói: “Phụ thân muốn chăm sóc nương.”
Hắn có chút nhức đầu xoa trán: “Biết sớm như vậy, ban đầu không nên để cho các người rời kinh.”
Nàng vẫn lắc đầu: “Vô dụng, phụ mẫu ta đã sớm tính lá rụng về cội.”
“Vậy chuyện này thật khó có thể lưỡng toàn rồi.”
Nàng trầm mặc không nói, vẻ mặt uể oải.
Long An Khác thấy vậy có chút đau lòng, ôm nàng dụ dỗ nói: “Đừng lo lắng, sẽ luôn có biện pháp.”
Phong Phân ngẩng đầu nhìn hắn, có chút do dự.
“Nói đi, có thể đồng ý ta đều đồng ý.”
“Nếu chúng ta có đứa nhỏ, có thể cho một đứa mang họ Phong không?”
Long An Khác nhíu mày: “Họ Phong?”
“Ừ.” Nếu là gia đình khác thì có thể, nhưng đây là hoàng gia, nàng cũng biết đây đúng là vọng tưởng.
Long An Khác nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Đây cũng không phải là không thể.”
“Thật?”
Thấy vẻ mặt nàng nhìn mình trông đợi, Long An Khác chiếm được thỏa mãn cực lớn, cười nói: “Cao hứng như vậy?”
Phong Phân vội vàng gật đầu, hỏi tới: “Thật sự có thể?”
Tay của hắn không có ý tốt dao động trên eo nàng: “Bổn vương đáp ứng nàng, nàng lấy cái gì báo đáp Bổn vương?”
Mặt Phong Phân lập tức đỏ lên.
Long An Khác không buông tha cho nàng: “Báo đáp thế nào, hả?”
Nàng quay đầu đi: “Ngươi nói trước đi.”
“Cũng được, Bổn vương tin tưởng nàng không phải người nói không giữ lời.”
Nàng quay đầu trừng mắt liếc hắn.
Long An Khác cười nói: “Nhi tử mang họ Phong không tốt, nhưng nữ nhi thì không thành vấn đề.”
Phong Phân suy nghĩ một chút gật đầu, nữ nhi cũng được.
“Bây giờ nói đi, cảm ơn ta thế nào?”
Nàng đỏ mặt muốn thoát khỏi trói buộc của hắn.
“Muốn qua cầu rút ván rồi hả?” Hắn ôm nàng chặt hơn.
Phong Phân né tránh, mới yếu ớt nói một câu: “Tóm lại không thể ở trên xe.”
Long An Khác mừng rỡ, xoay người nàng, nắm cằm của nàng khiến cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Thật sự đáp ứng?”
Phong Phân xấu hổ hận không có một cái động chui vào, đưa tay đánh rớt tay hắn.
Long An Khác cười ha ha, ôm cổ nàng, nói: “Nàng đồng ý là được.”
“Buông tay.”
“Cũng đã đồng ý, còn thẹn thùng cái gì?”
Nàng chôn đầu vào trong ngực hắn: “Còn có một việc.”
“Cái gì?”
Phong Phân nửa ngày không có lên tiếng.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Cuối cùng nàng quyết định bất cứ giá nào, khẽ ngẩng đầu, nói với hắn: “Nếu có trước thì làm thế nào?” Cho hắn trước không có vấn đề, mà để bụng lớn trước mới là vấn đề lớn.
Long An Khác ngẩn ra, không khỏi bật cười: “Này không sao.”
Phong Phân không hiểu.
Hắn xoa cằm nàng, nói: “Thoải mái đi, tóm lại không phát sinh chuyện nàng lo lắng.”
Phong Phân thả tâm.
Ánh trăng như nước, sương mù mờ ảo.
Cửa phòng tiểu viện phía đông mở ra, Phong Phân xõa tóc đi ra, Long An Khác chờ ở ngoài cửa đưa tay ôm lấy nàng, xoay người trở về phòng mình. Vừa vào phòng, hắn ôm người đi thẳng tới giường.
Đợi ba ngày mới đưa được nàng tới tiểu viện của mình, tối nay hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.
Y phục rất nhanh được nén xuống giường, hai người đều lõa thể, Long An Khác cầm một cái khăn trải lên giường, sau đó đặt nàng lên.
Phong Phân đỏ mặt dời tầm mắt.
Long An Khác không có kiên nhẫn làm nóng người với nàng, hắn sớm nhịn không nổi nữa, trực tiếp tách hai chân của nàng, duỗi ngón tay thăm dò một chút, sau đó khẩn cấp vọt vào.
Phong Phân cắn cánh tay hắn, cả người cứng ngắc, đau đến đổ mồ hôi lạnh trên trán.
Long An Khác vừa nhẹ giọng an ủi nàng, vừa chậm rãi ra vào, tốc độ từ từ tăng nhanh.
Đau đớn ban đầu qua đi, cảm giác giống như thủy triều đánh úp lại, khiến Phong Phân ôm chặc hắn, yêu kiều không thôi.
Tay Long An Khác ôm eo nàng hưng phấn không thôi, từng trận tê dại truyền khắp toàn thân.
Hắn đã sớm biết hương vị của nàng nhất định rất tốt, không nghĩ tới khiến hắn tiêu hồn thực cốt thế này, quả thật hắn sắp điên rồi.
Vẻ mặt Phong Phân hốt hoảng, chỉ cảm thấy mỗi một lần hắn xâm nhập khiến cho nàng hưng phấn muốn thét lên, mỗi một cái rút ra cũng làm cho nàng cảm thấy trống rỗng…..
Hoan ái kéo dài một thời gian thật lâu, nàng mệt mỏi đến mắt cũng không muốn mở ra, tinh thần Long An Khác thì phấn chấn như cũ, biết trời đang dần sáng.
Đáng chết, trời sắp sáng rồi!
Lúc này hắn mới nguyện ý kết thúc, sau mấy cái ra vào hắn buông thả trong cơ thể nàng, phủ trên cơ thể nàng thở dốc.
Phong Phân đã mệt đến mơ mơ màng màng, cái gì cũng không để ý tới.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Long An Khác đơn giản thay nàng dọn dẹp một chút, mặc lại trung y cho nàng, dùng áo choàng bao lấy nàng, đưa nàng về phòng.
Trên giường gian ngoài trong phòng, Tiểu Quả vẫn ngủ say, không hay biết gì.
Long An Khác cẩn thận đặt nàng lên giường, thay nàng đắp kín mền, lưu luyến, cẩn thận bước chân rời đi.
Chờ sau khi hắn trở lại phòng mình, đối mặt với đống hỗn độn trên giường, không nhịn được mà cười hả hê, cất kỹ khăn trắng dính hồng, ngã vào hỗn hợp mùi vị hai người trên giường.
Nàng rốt cuộc thuộc về hắn!
Đúng giờ rời giường, lần đầu tiên Tiểu Quả phát hiện gọi tiểu thư rời giường là chuyện khó khăn như vậy.
Phong Phân cũng là bất đắc dĩ, nàng thật sự rất mệt, tên khốn kia vẫn không chịu buông tha nàng, bất luận nàng cầu xin thế nào cũng vô dụng.
Nàng không muốn rời giường, không muốn mở mắt, nhưng không dậy không được, cuối cùng được nha hoàn hầu hạ rửa mặt mặc y phục trong tình trạng nhắm mắt, ăn nửa chén cháo không biết ngon. Trong đầu nàng vẫn nhớ không thể để cho phụ thân nhìn ra sơ hở, nên kéo dài tới khi phụ thân lên xe ngựa, mới dựa vào Tiểu Quả đỡ mình ra xe.
Lên xe ngựa, Phong Phân liền ngủ say, hiện tại cho dù thiên lôi có đánh xuống nàng cũng mặc kệ.
Tiểu Quả lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình, cẩn thận đưa tay thăm dò trán của nàng, thấy không nóng mới yên lòng, có lẽ tối hôm qua tiểu thư không ngủ được ngon thôi.
Nàng đơn thuần nên thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, Phong Phân đâu chỉ là không ngủ, căn bản nàng bị người nào đó cày cấy cả một đêm!
Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy giống như vừa mới chợp mắt, nhưng Tiểu Quả ghé vào bên tai nói: “Tiểu thư, trưa rồi, ngài xuống xe ăn một chút gì đi.”
Vậy mà trưa rồi?
Phong Phân cảm giác cả người mình đều muốn tan rả, không nhịn được cau mày.
“Không có khẩu vị, ta muốn đi ngủ.”
Tiểu Quả nghe giọng nói nàng khàn khàn còn lộ ra mệt mỏi, không tranh cãi với nàng, xuống xe bẩm báo với Phong Triệt rằng tiểu thư dùng điểm tâm trên xe rồi, cho nên sẽ không ăn.
Phong Triệt không nghi ngờ gì, trong lòng Long An Khác cũng rõ ràng, âm thầm nghĩ lại hình như tối hôm qua hơi độc ác.
Nhưng ai bảo nàng ngon miệng như vậy đây?”
Phong Phân mơ mơ màng màng ngủ cả ngày, thẳng tới thời điểm tìm nơi ngủ trọ qua đêm, bản thân mới có chút tinh thần, nhưng chỉ cần nàng hơi cử động là đau tới lạnh người.
Mặc dù như vậy, ngoài mặt nàng còn phải giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, thật vất vả ăn xong cơm chiều, cơ hồ nàng cắn răng trở lại phòng trong khách điếm, cho đến khi ngâm mình vào nước ấm, mới giảm được một ít đau nhức. Bây giờ nàng cũng không dám để Tiểu Quả hầu hạ, ai bảo toàn thân nàng đều là ấn ký lớn nhỏ không thể để người thấy, chỉ có thể cố chống thân thể tắm rửa, mặc trung y xong mới dám gọi Tiểu Quả vào dọn dẹp.
Phong Phân đỡ eo của mình ngã xuống giường, âm thầm mắng tên khốn không biết tiết chế, eo nàng muốn gãy luôn, chân cũng rụng rời, đi đường giống như chịu cực hình, mỗi một bước đều tràn đầy gian khổ.
Đau, toàn thân cao thấp đều kêu gào bọn chúng bị sử dụng quá độ, bị tàn phá vô tình.
Khốn kiếp!
Phong Phân mang theo nguyền rủa người nào đó tiến vào mộng đẹp, thời điểm mơ màng ngủ, cảm thấy cơ thể chợt trầm xuống, một bàn tay quen thuộc chạy loạn trên người nàng, kèm theo hôn mút…..
Phong Phân rùng mình, mở mắt ra, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười xấu xa xuất hiện trước mắt nàng, sau đó nàng cảm thấy thân thể bị người tiến vào một lần nữa.
Nàng “A” một tiếng, đau đến đưa tay đánh hắn.
Long An Khác hôn môi nàng, ra vào bên dưới.
Hắn nằm trên giường nửa ngày không cách nào ngủ được, nhắm mắt lại tất cả đều là các loại tư thái mê người của nàng khi nằm bên dưới hắn.
Cuối cùng, hắn kiềm chế không được dục hỏa quấn người, lẻn vào phòng nàng, sai Mạc Thanh mang Tiểu Quả đi, hắn thì trực tiếp nhào lên người nàng.
Phong Phân trốn tránh nụ hôn của hắn, Long An Khác biết nàng sợ bị người khác nhìn ra đầu mối, cũng không dây dưa, hôn xuống địa phương mà y phục có thể che đậy của nàng.
Phong Phân không cách nào hình dung loại cảm giác này, chỗ đùi bị mài đến sưng đỏ, nhưng mỗi lần hắn ra vào đều mang đến cho nàng cảm giác không cách nào nói rõ, vừa muốn đẩy ra vừa muốn nghênh hợp hắn, hứng lấy toàn bộ nhiệt tình của hắn trong mâu thuẫn.
Sau một cuộc giao hoan cuồng loạn, Long An Khác ôm Phong Phân toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hôn trán nàng, khẽ cười nói: “Làm sao bây giờ? Hiện tại không có nàng ta ngủ không được.”
Phong Phân mệt mỏi không muốn nói chuyện.
“Ta nên nói rõ với Thái Phó đi.” Nếu không hắn sẽ bị dày vò.
Nàng bị dọa đến trừng mắt nhìn hắn.
Long An Khác vuốt lưng nàng, trấn an: “Đừng hoảng, ta chỉ đưa thánh chỉ cho ngài ấy nhìn, sẽ không nói chuyện này của chúng ta.”
Phong Phân thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được liếc hắn: “Tối mai không cho ngươi qua đây, ta rất mệt mỏi.”
“Ừ.” Hắn trả lời mơ hồ.
“Thật sự không được đến đây.”
“Ừ.” Vẫn là mơ hồ, không chịu cho nàng đáp án chính xác.
Nàng không muốn để ý tới hắn: “Ngươi đi nhanh đi.”
Long An Khác không muốn đi, nhưng suy nghĩ đến hậu quả, cuối cùng vẫn phải rời khỏi.
Đêm nay, cuối cùng Phong Phân cũng miễn cưỡng ngủ được một chút.
Hôm sau, nàng thức dậy hơi trễ, thời điểm nàng đi ra ngoài dùng bữa sáng, nghe phụ thân nói muốn trở về trước.
“Cha, đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Phong Triệt phức tạp nhìn nữ nhi: “Hoàng thượng ban hôn, cha phải hồi hương trước để thay con chuẩn bị hôn lễ.”
Phong Phân có chút sững sờ, không ngờ Long An Khác nói thật.
Phong Triệt thở dài: “Tóm lại con phải lập gia đình.”
“Cha ——”
“Không cần lo lắng, cha không có việc gì.”
“Con trở về với cha.”
Phong Triệt lắc đầu: “Cha đi trước, nhiều năm không có trở về, trong nhà cần được dọn dẹp một chút.”
“Cũng vì vậy nên con càng phải trở về với cha.”
“Không cần, Vương gia sẽ phái người cùng đi với cha.”
Phong Phân thấy phụ thân kiên trì, không nói gì thêm nữa.
“Hai ngày nay tinh thần con không tốt, cũng đừng tiếp tục gấp gáp lên đường, ở chỗ này nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.”
Mặt Phong Phân hồng lên, vội vàng cúi đầu, sợ bị phụ thân nhìn ra cái gì.
“Ăn cơm xong cha sẽ đi trước, con ở cùng với Vương gia, ta cũng yên tâm.”
Chính là ở cùng với hắn mới khiến người ta lo lắng, trong lòng nàng mắng to.
Dùng xong điểm tâm, phụ nữ hai người lưu luyến chia tay trước cửa khách điếm, Phong Phân liên tục dặn dò Trung thúc và huynh đệ Đại Thụ, Đại Tráng, nhất định phải chăm sóc tốt cho phụ thân.
Nàng và Tiểu Quả vẫn đứng trước cửa khách điếm đưa mắt nhìn xe ngựa chở phụ thân biến mất khỏi tầm mắt, mới mất mát xoay người trở vào.
Kết quả vừa vào khách điếm, được biết hành lý của bọn họ đã được đưa tới tiểu viện của Long An Khác, với lý do để tiện chăm sóc bảo vệ chủ tớ họ.
Tên cầm thú kia! Phong phân âm thầm nghiến răng.
Vừa vào tiểu viện, nhìn thấy nam tử ngọc thụ lâm phong đang cười dịu dàng, đang đứng trong viện.
“Tiên sinh đi rồi?”
Phong Phân không có tinh thần gật gật đầu.
Nhìn Ký vương điện hạ sắp thành cô gia nhà mình, Tiểu Quả cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
“Tinh thần nàng thoạt nhìn không tốt lắm.” Hắn thân thiết nói.
Ta như vậy do ai làm hại? Nàng trừng mắt.
Nhận thấy ánh mắt phẫn hận của nàng bắn tới, trong lòng Long An Khác mừng rỡ.
“Nếu tinh thần không tốt thì trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta sai người lam cho nàng chén canh tẩm bổ.”
“Cảm ơn.”
“Tiểu Quả, chăm sóc tốt tiểu thư nhà ngươi.”
“Dạ, công tử.”
“Gọi ta cô gia đi.”
“Vậy sẽ không hợp lễ…..” Theo lý thì sau khi thành thân nàng phải gọi tiểu thư là Vương phi.
“Ta nói có thể thì có thể.”
Tiểu Quả quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, Phong Phân lập tức quay mặt đi.
Tiểu Quả cười phúc thân lần nữa, giòn giã kêu: “Cô gia.”
Trên mặt vị Vương gia nào đó cười tươi như hoa, rốt cuộc hắn danh chính ngôn thuận.
Phong Phân xoay người đi về phía phòng mình, nàng thật cần thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, hai ngày nay bị người nào đó thao luyện quá mức ác độc.
Nàng ngủ ước chừng hai canh giờ, được Tiểu Quả gọi dậy ăn cơm, trên bàn có canh tẩm bổ do Long An Khác đặc biệt kêu người chuẩn bị.
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi ăn cơm xong nàng luôn cảm thấy thân thể có chút nóng nảy, vốn định ngủ trưa, cũng có chút thấp thỏm ngủ không yên.
Nhưng Tiểu Quả rất nhanh ngủ thiếp đi.
Đây là, Mạc Thanh tới mời nàng qua bồi người nào đó chơi cờ.
Phong Phân nhắm mắt lại, khẽ cắn răng đi qua, nàng vừa vào nhà, cửa phòng bị người đóng lại.
Cảm giác này không tốt chút nào.
Gian ngoài không có người, Phong Phân không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt tiếp tục đi vào trong.
Đi qua bình phong, nhìn thấy người nào đó mặc y phục mở rộng nửa ngồi trên giường, thấy nàng đi vào cười mị hoặc một tiếng, nói: “Lại đây để cho Bổn vương ôm một cái.” Giọng fieeuf này sao lại không đứng đắn như vậy?
Phong Phân không thèm quan tâm đến hắn.
Người không qua ta….. ta qua. Long An Khác bước xuống đất, đi tới kéo nàng lại.
Khi người nào đó vội vàng cởi bỏ y phục của nàng thì Phong Phân rất bất đắc dĩ nâng trán: “Ngươi xong chưa?”
“Chưa xong.” Hắn cho nàng biết đáp án xác định.
Nàng cau mày: “Ta thật sự rất rất mệt.”
Long An Khác gật đầu: “Ta biết.”
“Vậy ngươi còn ——”
“Ta biết nàng rất mệt, nhưng ta thật sự muốn nàng vô cùng.”
Rất không biết xấu hổ, cũng không biết tiết chế.
Nhưng mà kỳ quái, tại sao mà thời điểm thân thể nóng ran của nàng đụng phải hắn thì cảm thấy rất mát, rất thoải mái?
Trong thoáng chốc, hắn lột sạch nàng, từ phía sau động thân tiến vào nàng.
Hắn một lần lại một lần dùng hết sức đụng chạm thân thể nàng, tay cầm bộ ngực sữa của nàng từ phía sau, dùng sức xoa nắn.
Hai tay Phong Phân dần dần chống đỡ không nổi, sau một lần va chạm là toàn bộ yếu đuối.
Long An Khác đưa tay đỡ nàng, tăng nhanh tốc độ, xoay người một cái, lấy tư thế tiêu chuẩn nam thượng nữ hạ tiếp tục luật động.
Thân thể sau khi dùng thuốc quả nhiên khác nhau, nàng không còn sợ hãi thân thể đau đớn và mệt mỏi nữa, nguyện ý quấn quýt hết sức phối hợp với hắn.
Khóe miệng Long An Khác tà ác nâng lên, cày cấy trong cơ thể nàng.
Khi một lần nữa Phong Phân bị người ném lên mây thì mơ màng nghĩ tới: giống như có chỗ nào đó không đúng, đến cùng là chỗ nào?