Phủ Đại Hoàng Tử
" Vài hôm nữa ta sẽ cho người vận chuyển vũ khí đến cho ngài."
Trong thư phòng Thần Thiên vẻ mặt từ tốn nghe người Triều Nhai nói.
" Đã để nguyên soái nhọc lòng rồi, người yên tâm nếu đại sự thành ta sẽ không quên công của ngài."
" Đại hoàng tử khách sáo rồi, không bao lâu nữa ta đã là người một nhà a."
Thần Thiên nhìn nguyên soái Triều Nhai cả hai thuận thế cười to.
" Nếu không còn chuyện gì ta xin được cáo từ, tránh để người khác trông thấy lại hỏng đại sự."
Đại hoàng tử đứng dậy bảo.
" Vậy ta không tiễn."
" Đại hoàng tử khách sáo rồi."
Nói rồi nguyên soái Triều Nhai rời đi, Thần Thiên ngồi xuống cầm lấy tách trà uống ngậm trà, rồi đưa tách trà ngang tầm mắt nhìn tách trà vẻ mặt u ám nghĩ.
Phụ hoàng người đừng trách ta, có trách thì trách người không sáng suốt.
Ta là đại hoàng tử của Bắc Thần Quốc này, chiến công không ít.
Người cư nhiên lại muốn lập tên vô dụng Ngọc Minh làm thái tử. Nghĩ đến đó hắn tức giận dùng sức, Tách trà trên tay vỡ vụng từng mảnh rơi xuống sàn.
Vẻ mặt tức giận của hắn không khỏi làm người khác kinh hồn lạc vía.
Thư Phòng
" Vài ngày nữa là tới ngày đại hôn của Đại ca rồi.
Đệ e lúc đó người Triều Nhai sẽ lợi dụng cơ hội này."
Lâm Phong vẻ mặt suy tư, ám vệ đã báo lại đại hoàng tử cấu kết với người Triều Nhai có ý định cướp ngôi.
Lợi dụng việc đại hôn mang danh đem sính lễ mà vận chuyển vũ khí.
" Đại hôn của đại huynh chi bằng ta tặng huynh ấy một món quà lớn."
Ngọc Minh nhìn Lâm Phong như vẻ đã hiểu hàm ý.
Đại hoàng tử đã có dã tâm muốn cướp ngôi nếu không hành động e sẽ có đại hoạ.
Lãnh Các Cung
" Vương phi Minh Tịnh báo lại ngày đại hôn của đại hoàng tử, người Triều Nhai sẽ bí mật vận chuyển số lượng lớn vũ khí."
" Bên vương gia có động tĩnh gì không?"
"Bẩm vương phi người của ta báo vương gia có ý định cướp số vũ khí đó.
Không biết vương phi có dự tính gì không?"
Lưu Ly nghiêm nghị hỏi, Ngâm Tuyết cười nhẹ đáp.
" Ta tự có dự tính ngươi không cần bận tâm."
Ngày Đại Hôn
Kiệu đỏ tám người khiêng, trống kèn rộn vang khắp nẻo đường, dòng người đón dâu tưng bừng khắp kinh thành.
Dân chúng khắp nơi kéo đến đứng bên hai bên đường, người người cười nói đến xem náo nhiệt.
" Nghe nói người trong kiệu là nhị công chúa của Triều Nhai, nhan sắc tuyệt trần tựa như tiên nữ."
" Ta nghe nói nàng ta là viên minh châu của Triều Nhai sao lại bị gả đến đây?"
" Ngươi không biết gì sao, ta nghe nói nàng ấy là vì mến mộ đại hoàng tử mà muốn gả đến Thần Quốc chúng ta a."
Lời qua tiếng lại xì xào bàn tán, càng khiến cho không khí thêm phần náo nhiệt.
Minh Tịnh trên tửu lầu ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm chun rượu thản nhiên nhìn xuống dòng người đón dâu.
Một bàn tay thon dài từ đâu đưa đến, thuận lợi cướp đi chun rượu trên tay Minh Tịnh.
Minh Tịnh nhíu mày không vui bảo.
" Ngươi không ở độc cốc của ngươi lại chạy đến Bắc Thần làm gì?"
Vô Song ngồi đối diện Minh Tịnh, một hơi uống cạn chung rượu.
Vô Song đưa mắt phượng hẹp nhìn về phía kiệu hoa.
" Các chủ dùng Linh Tước gọi ta về."
" Các chủ gọi ngươi về làm gì?"
" Đại hôn của đại hoàng tử các chủ muốn ta tặng lễ vật cho hắn ta."
Vô Song tay chống cằm, ánh mắt vô cảm nhìn theo kiệu hoa dần xa.
Phủ Đại Hoàng Tử
Dạ Thần Thiên đi đón dâu, nhập phủ đón Lam Nhất Triển vào.
Đại hoàng tử theo nghi lễ đón tân nương cùng nhau bái đường, nghi lễ hoàn thành tân nương được đưa vào hỷ phòng.
Đại Hoàng tử ở lại nhận lời chúc phúc của mọi người.
Quan viên trong triều thay nhau chúc phúc cho Thần Thiên, một vị tướng quân của Triều Nhai đi đến cạnh đưa chung rượu lên trước mặt Thần Thiên.
" Chúc đại hoàng tử bách niên giai lão."
" Cảm tạ tướng quân."
Thần Thiên năn chung rượu uống cạn, vị tướng quân đảo mắt nhìn quanh rồi cẩn trọng.
" Vũ khí đã vào Ngọc Quan canh ba đêm nay tử sĩ của ngài sẽ nhận được."
Đại hoàng tử nghe vậy tâm tình lại thêm phần vui vẻ.
" Tốt.
Rất tốt.
Ta kính tướng quân."
Nói rồi Thần Thiên năn chun rượu uống cạn.
Vị tướng quân cười sảng khoái rồi uống cạn chung rượu trên tay.
Núi Ngọc Quan
Vài thân hắc y che kín mặt, tay cầm kiếm ẩn thân sau cây cổ thụ.
Cận vệ của Lâm Phong nhận được tin báo đã đem quân mai phục ở núi ngọc quan.
Binh lính của Triều Nhai ra sức kéo các gương vũ khí, hai tên tử sĩ dẫn đường đi trước.
Các binh lính đi dọc hai bên gương vũ khí nhìn quanh phòng bị.
Đoàn niệm thân cận của Lâm Phong bước ra khỏi nơi ẩn nấp, binh lính Triều Nhai cảnh giác rút binh khí ra phòng ngự, tên tử sĩ lớn tiếng hỏi.
" To gan là kẻ nào giám trận đường ta."
" Muốn sống, để binh khí lại."
Đoàn niệm hùng hổ hô to.
Hai tên tử sĩ tức giận hét lớn.
" Ngông cuồng.
Giết."
Đám binh lính Triều Nhai nghe lệnh xong lên.
Hai bên hỗn chiến, tiếng binh khí giao nhau vang động như xé nát đêm tối.
Vô Song tựa thân trên tàn cổ thụ nhàm chán quang sát mọi chuyện, Vô Song vươn người ngồi dậy.
Thuận tay lấy ra vài kim trâm dùng nội lực phóng về phía trước.
Kim trâm cắm vào cổ binh lính Triều Nhai, chỉ trong chớp mắt binh lính bị kim trâm đâm phải ngã xuống trúng độc mà chết.
Đám binh lính ngơ ngác nhìn quanh, Đoàn Niệm cũng ngạc nhiên không kém.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Đoàn niệm và binh sĩ của Lâm Phong thuận lợi giết sạch binh lính Triều Nhai.
Sau khi chôn cắt xong đám binh lính Triều Nhai, Đoàn Niệm ra lệnh đem gương vũ khí quay về.