Hỷ Phòng
Thần Thiên đẩy cửa bước vào trong, đi về phía tân nương đang ngồi chờ đợi.
Thần Thiên đi đến gỡ khăn đội đầu của Nhất Triển xuống.
Gương mặt bầu bầu, xinh đẹp tuyệt trần, một đôi mị nhãn tiêu hồn, khi di chuyển lại câu dẫn lòng người, cái mũi thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, thêm vào cách trang điểm kĩ càng càng khiến nàng mềm mại, lộng lẫy động lòng người.
Nhất Triển nàng xác thực là vưu vật thế gian khó tìm.
Tướng do tâm sinh nàng tuy sinh đẹp kiều diễm nhưng không thể che giấu được, chỉ cần người có tâm đã nhìn ra nàng là nữ tử rất giỏi tính toán, đầy dẫy thủ đoạn, thậm chí còn có sự tàn độc và thủ đoạn.
Hai tay ôm lấy cổ Thần Thiên, miệng khẽ thở ra hương thơm.
Nhất Triển lúc này mị nhãn như tơ trầm thấp nói.
" Tướng công thật đáng ghét lại để người ta chờ lâu như vậy."
" Vậy tối nay để ta bù đắp lại cho nàng."
Thần Thiên híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ ôm ôn hương nghiễm ngọc trong ngực.
Hai tay vuốt ve thân hình yêu kiều uyển chuyển.
Vô cùng vui thích nhắm mắt lại, ngửa đầu, nàng thở gấp một tiếng.
Bàn tay to nhẹ nhàng tháo hết hỷ phục, lộ ra áo trong màu sáng.
Thần Thiên trong mắt từ từ nổi lên dục vọng, Thần Thiên ý vị sâu xa từ cái từ cái thoát xiêm y.
Nhất Triển nhô ra cái lưỡi đinh hương, mị hoặc khẽ liếm cánh môi đỏ mọng của mình.
Giọng nói tà mị vang lên.
" Tướng công tới đây."
Một hồi ngâm khẽ, thân thể mãnh liệt rung động, tứ chi Nhất Triển gắt gao quấn lấy, trong miệng không ngừng phát ra âm tiết đơn lưu truyền ngàn xưa không đổi.
Sáng Hôm Sau
" Xoang."
Tiếng vỡ đinh tai từ thư phòng đại hoàng tử không ngừng vang lên.
Thần Thiên tức giận mặt biến săc khi nghe tin báo các gương vũ khí đã bị cướp đi.
" Khốn kiếp, là kẻ nào to gan đến vậy."
Từ ngoài cửa đã nghe tiếng Thần Thiên tức giận la mắng.
Nhất Triển ưu nhã bước vào giọng nói yêu kiều mềm mại.
" Tướng công bớt giận chỉ vài binh khí vụng cũng không thể ảnh hưởng đến đại sự của ta."
Thần Thiên nghe vậy chắn tĩnh, nàng nhẹ nhàng khéo léo tránh các mảng vỡ trên sàn đi đến cạnh Thần Thiên.
Nàng đặt tay lên ngực Thần Thiên chỉnh chu y phục giúp hắn.
" Có Thiếp ở đây chàng sẽ thuận lợi lên ngôi thôi."
Thần Thiên nghe vậy tâm tình khá hơn, cũng bình tĩnh không ích.
Dạ Vương phủ
" Bẩm vương gia tối qua không rõ vị hào kiệt nào đã ra tay giúp đỡ, nội công thâm hậu, thân thủ dứt khoát hoàn toàn không để lại giấu vét."
Đoàn Niệm kể rõ mọi chuyện, Lâm Phong và Ngọc Minh nghe vậy không khỏi nghi ngờ.
" Nhị ca theo huynh vị đại hiệp này phải chăng có thù oán với người Triều Nhai mà ra tay giúp đỡ?"
" Nếu là suy đoán ta e chỉ có thể nghĩ ra nguyên nhân này, Việc Triều Nhai vận chuyển binh khí là chuyện cơ mật tuyệt nhiên sẽ không có người biết."
Lâm Phong trầm tư suy nghĩ.
Từ xa vang lên tiếng huyền cầm thanh thoát vang lên khiến cho mọi người không khỏi tìm kiếm.
" Là ai lại có thể đánh lên khúc đàn thanh ưu thoát tục như vậy?"
Ngọc Minh chợt hỏi, Lâm Phong đứng dậy dựa theo tiếng cầm mà bước đến.
Đi được một đoạn Lâm Phong dừng lại, trước mắt hiện ra một nữ nhân mặc y phục màu xanh lam.
Nàng ngồi trên thuyền tựa theo dòng nước nhẹ trôi giữa hồ hoa sen, ngón tay thon dài như múa trên huyền cầm.
Lâm Phong dùng khinh công phi đến con thuyền nhỏ, nhẹ nhàng đặt chân xuống khiến chiếc thuyền không khỏi nhẹ giao động.
Ngâm Tuyết dừng tay ngước mặt lên nhìn.
" Sao lại không tiếc tục?"
" Hôm nay Vương gia lại có tâm trạng đến đây nghe Ngâm Tuyết gãy đàn?"
" Chỉ là nhàn rỗi."
Lâm Phong thản nhiên trả lời, Ngâm Tuyết cười nhẹ thuận tay cầm sáo ngọc đưa cho Lâm Phong.
" Chi bằng vương gia cùng Thiếp đàn tấu một đoạn."
Lâm Phong nhẹ cười cầm lấy sáo ngọc Ngâm Tuyết đưa cho, nhẹ nhàng cùng nàng hoà tấu khúc nhạc.
Tiếng huyền cầm du dương hoà vào tiếng sáo trong trẻo tạo nên khúc nhạc say đắm lòng người.Đưa mắt nhìn người ngọc ung dung gãy đàn, trong thâm tâm của Lâm Phong dâng lên cảm giác ôn nhu khó tả.
Ngọc Minh đứng bên bờ cạnh Đoàn Niệm nhìn Lâm Phong và Ngâm Tuyết trên hồ.
" Nhị ca e là đã động tâm rồi."