Vân Thủy sơn trang ngày thứ hai, bởi vì Tống Ngâm Tuyết được tôn làm minh chủ võ lâm, cho nên tạm thời còn cần ở lại đây mấy ngày, tiến hành giao phó công việc của Minh Chủ.
Các nhân sĩ võ lâm sau khi biểu lộ lòng trung đều lục tục dẫn người trở về, đối với việc sau này muốn bọn hắn làm gì, Tống Ngâm Tuyết chỉ cười cười, cũng không nói quá nhiều.
Thân phận mình hôm nay đã vạch trần, hết thảy đã thông cáo cho thiên hạ, khi mọi sự đã sẵn sàng, ngọn gió Đông này, tựa hồ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Tống Ngâm Tuyết trầm ngâm, đứng gần cửa sổ trông về phong cảnh phía xa, lúc này, cửa phòng bị Chi một tiếng đẩy ra.
" Biểu Tỷ."
"Tiêu Băng a, có chuyện gì sao?"
Xoay người, nhìn người tới, Tống Ngâm Tuyết cười nhạt một tiếng.Tiến lên một bước, Tiêu Băng đi đến bên cạnh Tống Ngâm Tuyết, cùng nàng sóng vai mà đứng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối mùa thu, không khí đã rất lạnh, vào thời khắc vạn vật sắp khô tàn này, khắp nơi không khỏi bị nhiễm lên một tầng tiêu điều.
" Biểu Tỷ."
Mở to miệng, Trữ Tiêu Băng hình như muốn nói gì đó, nhưng nàng chỉ hô một tiếng, liền do dự là không thốt thêm lời nào.
Kỳ thật từ lúc nàng vừa vào cửa, Tống Ngâm Tuyết đã phát hiện hôm nay cô gái nhỏ này có chút không giống với thường ngày, sau đó khi nàng nhìn thấy đôi mắt hồng hồng, hơi sưng thì nàng đã hiểu ra tất cả.
"Tiêu Băng muốn đi sao?"
"A? Ừ......"
Tựa hồ như bị người ta nói trúng tâm sự, Trữ Tiêu Băng hơi kinh ngạc một chút, tiếp đó gật gật đầu, thừa nhận lời của đối phương.
" Nhị ca bảo muội đến đây là để giúp tỷ nay đại sự đã thành cũng đến lúc muội quay về rồi."
Nhẹ gật đầu, thu nụ cười lại, tiến lên gắt gao ôm nhau, trong lời nói của Trữ Tiêu Băng tràn đầy sự không muốn.
"Biểu tỷ, muội phải đi, tỷ nhớ bảo trọng."
"Được, tỷ tiễn muội."
"Ừ!"
Thân ảnh hai người, chậm rãi đi ra cửa phòng, xuất hiện ở cửa sau Vân Thủy sơn trang, một người đi xa, một người ở lại.....!
Sùng Đức Điện
Thần Thiên ngồi trên ghế thái sư tay cầm tấu chương.
Tên thị về từ bên ngoài vội vả đi vào,
thị vệ ôm quyền cúi đầu bẩm báo.
"Khởi bẩm Thánh Thượng, tại võ lâm đại hội hoàng hậu thất bại, vị trí Minh Chủ rơi vào tay người khác."
"Cái gì! Rơi vào trong tay ai?"
" Vương phi Tống Ngâm Tuyết!"
"Tống Ngâm Tuyết!"
Thị vệ chi tiết bẩm báo, giọng nói vững vàng, mà vừa nghe đến ba chữ Tống Ngâm Tuyết kia, Dạ Thần Thiên cảm giác như bị điện giựt, cả người bị chấn động, không khỏi hoảng hốt kêu lên.
"Tống Ngâm Tuyết? Ngươi nói là Tống Ngâm Tuyết! Không phải nàng đã chết rồi sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đại hội võ lâm, lại còn đoạt được chức Minh Chủ!"
Không thể tưởng tượng nổi, quả nhiên là thật sự quá bất ngờ! Quả thực không thể tin được đây là sự thật, Dạ Thần Thiên không khỏi tiến lên, một phát bắt được cổ áo thị vệ, lớn tiếng nổi giận nói.
"Nhất Triển? Nàng ở đâu!"
Tên thị vệ vẻ mặt lo sợ lời nói có chút không ấp úng.
" Bẩm....Bẩm hoàng thượng hoàng hậu đã mất mạng rồi."
Dạ Thần Thiên nghe vậy buông cổ áo tên thị vệ, cơ hồ đứng không vững.
" Không thể nào nàng không thể nào mất mạng được, nàng là đại cao thủ Tống Ngâm Tuyết ả ta chỉ là một vương phi nhỏ bé làm sao....làm sao có thể."
Đi qua đi lại, lần đầu tiên hắn biểu hiện ra vẻ không trấn định như vậy trước mặt người khác, thị vệ ở dưới thấy vậy vội vàng cúi đầu,.
"Ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào!"
Dạ Thần Thiên chỉ vào thị vệ tức giận nói.
"Bẩm, thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ biết là lúc ấy tình thế rất hỗn loạn, vương phi chính là Tuyết công tử, còn là Các chủ Ám các, nàng đả thương hoàng hậu sau đó chính tay nàng ta giết chết hoàng hậu."
"Ngươi nói cái gì? Ngâm Tuyết chính là Tuyết công tử! Nàng là Các chủ Ám các! Nàng hại chết Nhất Triển."
Nói liên tiếp, như là đốt pháo hoa bùm bùm, Dạ Thần Thiên cảm giác được khóe mắt mình đang co giật, trận trận bất an âm thầm lan rộng trong lòng.
Tại sao có thể như vậy!
Dạ Thần Thiên suy nghĩ một lát, tựa hồ đã khôi phục lại được tâm trí.
"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn! Mặc kệ Tống Ngâm Tuyết dùng phương pháp gì, chẳng lẽ Dạ Thần Thiên ta còn sợ nàng ta sao!"
Người thiên hạ nói thật không sai a, vô tình nhất vẫn là bậc đế vương, suy cho cùng Nhất Triển vẫn chỉ là con cờ để hắn củng cố ngôi vị của hắn mà thôi.
Chỉ tiếc thương cho nàng vì hắn mà bán mạng.