Thiên Ninh quốc vào tháng ba, tiết mưa dầm, từng hạt mưa tí tách vờn theo chiều gió lay động nhành liễu, cây cỏ xanh mướt, xua tan giá lạnh trời đông của quốc gia này.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lúc nhúc đầy những con cá nhỏ ngoi lên phơi nắng.
Có điều ngay sát mép hồ, có một cô gái váy xanh, tay cầm trường kiếm kề bên cổ một cô gái mặc trường sam trắng, thét gọi một chàng trai ở bờ hồ đối diện: “Tô Cẩn Hạo, ta hỏi chàng. Nếu ta và nương chàng cùng rơi xuống hồ, chàng sẽ cứu ai?”
Chàng trai đối diện cũng một thân áo bào trắng, gió nhẹ phấp phới, tay áo bồng bềnh, khiến cho hắn trông càng thêm hào hiệp. Chỉ là đôi mắt hắn rất lạnh lùng, vậy nên cô gái váy xanh vừa bắt gặp ánh mắt hắn, bàn tay cầm kiếm bất giác run lên vài cái.
“Mau – mau trả lời! Nếu không, Hạ Quán Linh không sống được đâu?” Thanh kiếm trong tay cô gái váy xanh lại kề sát cổ cô gái váy trắng kia thêm vài phần.
“Nương, ta.” Tô Cẩn Hạo nhíu mày, lời nói lạnh nhạt hờ hững, từ miệng hắn nói ra.
Cô gái váy xanh nghe được đáp án đó, coi như vừa lòng. Tô Cẩn Hạo tuy lạnh lùng, nhưng đối với nương hắn, cũng chính là Hoàng hậu nương nương đương triều, vẫn là có tình cảm.
“Ta lại hỏi chàng, nếu ta và Hạ Quán Linh của chàng cùng rơi xuống hồ, chàng sẽ cứu ai trước?” Trường kiếm trong tay cô gái váy xanh lóe lên ánh bạc, phản xạ ánh mặt trời, lại càng thêm chói mắt.
Lông mày Tô Cẩn Hạo nhíu lại, có thể viết thành một chữ xuyên được rồi. Tô Cẩn Hạo hắn căm hận nhất là bị người ta uy hiếp, mà Dung Tú trước mắt vậy mà dám trực tiếp cầm trường kiếm, uy hiếp Quán Linh, còn cuồng vọng kêu gào, bắt hắn chọn một trong hai.
[ chữ xuyên: 川 ]
“Bổn, vương, chọn, Quán, Linh.” Lời nói ác nghiệt lạnh lùng, được Tô Cẩn Hạo gằn từng tiếng từng tiếng, như là sợ Dung Tú nghe không được, Tô Cẩn Hạo còn đặc biệt cất cao giọng.
Dung Tú nghe được Tô Cẩn Hạo trả lời, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo. Thì ra trong lòng Tô Cẩn Hạo, địa vị của nàng cuối cùng vẫn không quan trọng bằng Hạ Quán Linh.
Nàng buông kiếm trong tay, xoay người muốn rời đi, không ngờ lúc này bỗng bị đẩy mạnh một cái, nàng ngẩng đầu lên, lại thấy nụ cười đẹp như hoa của Hạ Quán Linh.
Sau đó thân thể của nàng cứ thế cùng Hạ Quán Linh rơi thẳng xuống, cho đến khi “ùm” một tiếng, khắp người nàng đã ngấm đầy nước sông lạnh lẽo đầu xuân.
“Cứu mạng với!” Hạ Quán Linh giãy dụa trong hồ, trông nàng yếu ớt như vậy, sao chịu nổi đả kích.
“Cứu mạng!” Dung Tú cũng liều mạng đạp nước, có điều đúng vào lúc này, chân của nàng lại bị chuột rút. Sau đó cơ thể của nàng dần dần chìm xuống.
Tô Cẩn Hạo đứng trong đình nghỉ mát, thấy hai người cùng bị rơi xuống nước, hắn không hề do dự “ùm” một tiếng cũng nhảy vào trong hồ, nhưng người đầu tiên hắn vươn tay tới cứu, là – Hạ Quán Linh.
“Cứu ta với!” Hai tay Dung Tú gắng sức khua khoắng, trong lòng hối hận vừa rồi sao lại muốn hỏi Tô Cẩn Hạo vấn đề kia, bây giờ không phải người ta thành thật cứu tình nhân của mình rồi sao. “Cứu mạng…… Cứu mạng!” Nàng uống mấy ngụm nước, sau đó cơ thể dần trở nên nặng trĩu.
Tô Cẩn Hạo ôm lấy Hạ Quán Linh, cố sức bơi về phía bờ.
“Cứu…… mạng……” Tiếng Dung Tú ngày càng nhỏ, trong tầm mắt là một mảng tối đen, nàng cảm thấy đuối sức rồi. Nàng dần dần nhắm mắt lại……
Sau khi đưa được Hạ Quán Linh lên bờ thu xếp ổn thỏa cho nàng, Tô Cẩn Hạo quay người định đi cứu Dung Tú, tuy hắn không ưa gì cô biểu muội này, nhưng tính mạng vẫn là quan trọng.
Chỉ là khi hắn quay lại, thân mình Dung Tú đã dần chìm xuống lòng sông. Hắn căng thẳng trong lòng, bước chân nhanh hơn, chuẩn bị lại nhảy vào hồ.
Chỉ thấy lúc này, bầu trời vốn đang trong xanh chợt có sương mù bao phủ, chân trời lóe lên một ánh chớp, tiếp đó là tiếng sấm rền vang.
Lần nữa ngước lên nhìn, chỉ thấy Dung Tú vừa rồi chìm xuống lại bắt đầu nổi lên. Hơn nữa cả người nàng rõ ràng đã cứng đờ, lại học theo tư thế của loài chó chủ động bơi vào bờ. Tốc độ cực nhanh, làm cho Tô Cẩn Hạo có phần không giải thích nổi.
Thật vất vả trèo lên, Dung Tú vừa mở miệng đã hỏi hắn một câu: “Oa, anh ơi, anh đẹp trai thiệt đó. Xin hỏi mấy anh thuộc đoàn kịch nào vậy?”
Thiên Ninh quốc vào tháng ba, tiết mưa dầm, từng hạt mưa tí tách vờn theo chiều gió lay động nhành liễu, cây cỏ xanh mướt, xua tan giá lạnh trời đông của quốc gia này.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, lúc nhúc đầy những con cá nhỏ ngoi lên phơi nắng.
Có điều ngay sát mép hồ, có một cô gái váy xanh, tay cầm trường kiếm kề bên cổ một cô gái mặc trường sam trắng, thét gọi một chàng trai ở bờ hồ đối diện: “Tô Cẩn Hạo, ta hỏi chàng. Nếu ta và nương chàng cùng rơi xuống hồ, chàng sẽ cứu ai?”
Chàng trai đối diện cũng một thân áo bào trắng, gió nhẹ phấp phới, tay áo bồng bềnh, khiến cho hắn trông càng thêm hào hiệp. Chỉ là đôi mắt hắn rất lạnh lùng, vậy nên cô gái váy xanh vừa bắt gặp ánh mắt hắn, bàn tay cầm kiếm bất giác run lên vài cái.
“Mau – mau trả lời! Nếu không, Hạ Quán Linh không sống được đâu?” Thanh kiếm trong tay cô gái váy xanh lại kề sát cổ cô gái váy trắng kia thêm vài phần.
“Nương, ta.” Tô Cẩn Hạo nhíu mày, lời nói lạnh nhạt hờ hững, từ miệng hắn nói ra.
Cô gái váy xanh nghe được đáp án đó, coi như vừa lòng. Tô Cẩn Hạo tuy lạnh lùng, nhưng đối với nương hắn, cũng chính là Hoàng hậu nương nương đương triều, vẫn là có tình cảm.
“Ta lại hỏi chàng, nếu ta và Hạ Quán Linh của chàng cùng rơi xuống hồ, chàng sẽ cứu ai trước?” Trường kiếm trong tay cô gái váy xanh lóe lên ánh bạc, phản xạ ánh mặt trời, lại càng thêm chói mắt.
Lông mày Tô Cẩn Hạo nhíu lại, có thể viết thành một chữ xuyên được rồi. Tô Cẩn Hạo hắn căm hận nhất là bị người ta uy hiếp, mà Dung Tú trước mắt vậy mà dám trực tiếp cầm trường kiếm, uy hiếp Quán Linh, còn cuồng vọng kêu gào, bắt hắn chọn một trong hai.
[ chữ xuyên: 川 ]
“Bổn, vương, chọn, Quán, Linh.” Lời nói ác nghiệt lạnh lùng, được Tô Cẩn Hạo gằn từng tiếng từng tiếng, như là sợ Dung Tú nghe không được, Tô Cẩn Hạo còn đặc biệt cất cao giọng.
Dung Tú nghe được Tô Cẩn Hạo trả lời, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo. Thì ra trong lòng Tô Cẩn Hạo, địa vị của nàng cuối cùng vẫn không quan trọng bằng Hạ Quán Linh.
Nàng buông kiếm trong tay, xoay người muốn rời đi, không ngờ lúc này bỗng bị đẩy mạnh một cái, nàng ngẩng đầu lên, lại thấy nụ cười đẹp như hoa của Hạ Quán Linh.
Sau đó thân thể của nàng cứ thế cùng Hạ Quán Linh rơi thẳng xuống, cho đến khi “ùm” một tiếng, khắp người nàng đã ngấm đầy nước sông lạnh lẽo đầu xuân.
“Cứu mạng với!” Hạ Quán Linh giãy dụa trong hồ, trông nàng yếu ớt như vậy, sao chịu nổi đả kích.
“Cứu mạng!” Dung Tú cũng liều mạng đạp nước, có điều đúng vào lúc này, chân của nàng lại bị chuột rút. Sau đó cơ thể của nàng dần dần chìm xuống.
Tô Cẩn Hạo đứng trong đình nghỉ mát, thấy hai người cùng bị rơi xuống nước, hắn không hề do dự “ùm” một tiếng cũng nhảy vào trong hồ, nhưng người đầu tiên hắn vươn tay tới cứu, là – Hạ Quán Linh.
“Cứu ta với!” Hai tay Dung Tú gắng sức khua khoắng, trong lòng hối hận vừa rồi sao lại muốn hỏi Tô Cẩn Hạo vấn đề kia, bây giờ không phải người ta thành thật cứu tình nhân của mình rồi sao. “Cứu mạng…… Cứu mạng!” Nàng uống mấy ngụm nước, sau đó cơ thể dần trở nên nặng trĩu.
Tô Cẩn Hạo ôm lấy Hạ Quán Linh, cố sức bơi về phía bờ.
“Cứu…… mạng……” Tiếng Dung Tú ngày càng nhỏ, trong tầm mắt là một mảng tối đen, nàng cảm thấy đuối sức rồi. Nàng dần dần nhắm mắt lại……
Sau khi đưa được Hạ Quán Linh lên bờ thu xếp ổn thỏa cho nàng, Tô Cẩn Hạo quay người định đi cứu Dung Tú, tuy hắn không ưa gì cô biểu muội này, nhưng tính mạng vẫn là quan trọng.
Chỉ là khi hắn quay lại, thân mình Dung Tú đã dần chìm xuống lòng sông. Hắn căng thẳng trong lòng, bước chân nhanh hơn, chuẩn bị lại nhảy vào hồ.
Chỉ thấy lúc này, bầu trời vốn đang trong xanh chợt có sương mù bao phủ, chân trời lóe lên một ánh chớp, tiếp đó là tiếng sấm rền vang.
Lần nữa ngước lên nhìn, chỉ thấy Dung Tú vừa rồi chìm xuống lại bắt đầu nổi lên. Hơn nữa cả người nàng rõ ràng đã cứng đờ, lại học theo tư thế của loài chó chủ động bơi vào bờ. Tốc độ cực nhanh, làm cho Tô Cẩn Hạo có phần không giải thích nổi.
Thật vất vả trèo lên, Dung Tú vừa mở miệng đã hỏi hắn một câu: “Oa, anh ơi, anh đẹp trai thiệt đó. Xin hỏi mấy anh thuộc đoàn kịch nào vậy?”