Dung Tú bị giọng nói lạnh như băng của hắn dọa sợ, mới nhớ ra gã núi băng kia vẫn chưa đi. Nàng xòe trang sách, lấy tay chỉ chỉ bìa ngoài. Trên bìa sách là ba chữ Kim Bình Mai rực rỡ sáng ngời cả mắt.
“Không biết xấu hổ!” Tô Cẩn Hạo mím môi, rốt cuộc hắn lấy phải một Vương phi thế nào đây, may mà hắn còn có Quán Linh, nàng không điên như cô ả này.
“Xùy!” Dung Tú quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, “Vương gia, cái này gọi là giáo dục giới tính trước hôn nhân!” Làm như lại nhớ ra điều gì, cô giật mình nói tiếp: “Vương gia không cần xem thứ này, bình thường đều trực tiếp làm luôn. Cho nên…… Một câu thôi, giả đứng đắn!”
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa thử xem.” Tô Cẩn Hạo hận không thể trực tiếp bóp chết nữ nhân trước mặt. Nàng ta rốt cuộc học ai đây, mở miệng ra là toàn những lời không đứng đắn.
Vừa thấy bản mặt sắp nổi quạu của Tô Cẩn Hạo, Dung Tú vội tiến lên, cầm lấy một cây quạt, vừa không ngừng quạt gió vừa nói: “Vương gia, bình tĩnh! Ý của ta là ở phương diện này ngươi là giỏi nhất, đương nhiên không cần xem thứ này! Chính là vậy!” Dung Tú cười nịnh nọt, thuận tiện lại ân cần thăm hỏi Tô Cẩn Hạo trong lòng.
Tô Cẩn Hạo nghe được “lời khen” của cô, bản mặt lạnh vẫn đen sì như cũ. Đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt. Nói thế nào đây, hắn cảm giác lúc này nàng ta không hề giống cô biểu muội trước kia, nhưng rõ ràng thân thể này vẫn là của nàng.
“Vương gia, xin ngươi đừng nhìn nữa.” Dung Tú quay mặt đi, “Ta biết là người nào gặp ta cũng thích, còn ngươi thì gặp người nào liền thích người đó. Ta e nếu còn tiếp tục nhìn như vậy, ngươi sẽ thích ta đó!”
Mặt Tô Cẩn Hạo lại sa sầm xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy thật may mắn chính mình vẫn còn sống. Nhưng hắn không thể, cũng không dám đảm bảo một lát sau hắn có thể bị Vương phi chính mình vừa rước về chọc giận tới mức hai chân duỗi ra mà chết luôn không.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn lại đảo qua người Dung Tú, sau đó mới mở miệng, “Ngươi không thể thục nữ một chút được à?”
“Thục nữ?” Dung Tú cố ý nghiêng hẳn đầu sang một bên, “Ta đâu có biết! Hay Vương gia tìm Quán Linh của ngươi tới dạy cho ta đi!”
Được! Được lắm! Lần đầu tiên trong đời Tô Cẩn Hạo nhẫn nhịn trước lời nói của một nữ nhân trước mặt hắn. Hắn nghiến răng ken két.
“Được rồi, không đùa giỡn với ngươi nữa. Bây giờ chúng ta là hai con châu chấu đậu cùng một cây. Đêm nay, chúng ta phải cùng đối phó với……” Dung Tú bĩu môi, ra hiệu về phía hai vị “vô địch thiết nhị giác” ở bên ngoài.
Tô Cẩn Hạo liếc nhìn cửa phòng, hắn cũng biết đêm nay phải tìm biện pháp chuồn ra ngoài, nếu không Quán Linh ở đó sẽ lo lắng. Hắn nhìn sang Dung Tú đang đứng bên cạnh, nhếch môi lạnh giọng nói: “Ngươi có phương pháp gì, bổn vương rửa tai lắng nghe.”
Dung Tú giơ quyển Kim Bình Mai trong tay, cười ngọt ngào, đầu mày cuối mắt phong tình vô hạn.
Rất nhanh, Kha công công cùng Quý công công đang úp mặt ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong liền nghe được trong phòng truyền đến một đoạn đối thoại ái muội thế này.
“Nhẹ thôi…… Đau…… Thiếp bảo chàng nhẹ thôi mà……” Nữ nhân nào đó kêu lên.
“Nàng đừng lộn xộn, nhỡ mà bị lệch cũng chớ có trách ta……”
“Được rồi…… Chàng cũng đừng dùng sức như vậy, đau mà……”
“Thế nào? Giờ thì sao?”
“Ừm, chính là như vậy!”
“Thoải mái không?”
“Ưm, tốt hơn lúc nãy nhiều, cứ thế phát huy!”