Bên trong điện, Tô Cẩn Hạo mặt hằm hằm đứng ở một bên, hoàng hậu Trương thị dựa mình vào chiếc ghế song, vẻ mặt có vẻ cũng không được vui cho lắm. Dung Tú nuốt nước miếng, lê chân tiến vào điện.
Vừa nhìn thấy Dung Tú, vẻ mặt Trương thị lập tức sáng hẳn lên, từ khoảnh khắc Dung Tú vào điện tầm mắt của bà ta vẫn khóa chặt cô, hai mắt tỏa sáng như thể nhặt được bảo bối gì vậy.
Kỳ thật năm đó, mẫu thân Dung Tú và Trương thị cùng nhau tiến cung, cho nên khoảnh khắc Dung Tú vừa vào điện đã khiến Trương thị nhớ lại cái năm hai người mới tiến cung. Vẻ ngoài của Dung Tú thật sự giống mẫu thân như đúc.
Giờ Dung Tú lại gả cho con bà, đây gọi là thân càng thêm thân, coi như là bù đắp thay nỗi áy náy của bà với mẫu thân con bé.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Tô Tích Lạc hành lễ với Trương thị.
Dung Tú cũng bắt chước Tô Tích Lạc cúi người chào Trương thị, sau đó liền đứng sang một bên. Cô khẽ cắn môi, nhớ tới lời Dung Dịch dặn “Với người trên phải thiện”, giờ cô nhất định phải giả bộ một nàng dâu ngoan ngoãn.
“Tú Tú, lại đây để mẫu hậu nhìn xem!” Trương thị thân thiết vẫy tay gọi Dung Tú, nét mặt lộ rõ vẻ cưng chiều của trưởng bối đối với con cháu. Dung Tú đương nhiên không rõ tình cảm giữa Trương thị và “mẫu thân” của cô, nhưng lúc này cảm giác của cô là, bà hoàng hậu nương nương này dường như rất thích cô.
Tuy đã sớm nghe nha hoàn Tiểu Thúy nói, hoàng hậu rất thích “Dung Tú” nguyên bản. Nhưng vừa rồi vì quán triệt phương châm “Với người trên phải thiện”, cô vẫn chỉ ngoan ngoãn đứng một bên. Lần này, đã xác định được hoàng hậu thực sự thích mình, cô lại liếc nhìn Tô Cẩn Hạo cùng Tô Tích Lạc đang đứng ở một bên, trong đầu nhất thời nảy ra một ý.
“Vâng!” Dung Tú kéo lê cái chân bị thương, không hề che dấu mà khập khiễng bước tới chỗ hoàng hậu. Khi đi ngang qua Tô Cẩn Hạo, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nhủ thầm trong bụng: “Nhãi ranh, mối thù vừa rồi mà không báo, bà đây sẽ theo họ ngươi!”
Tô Cẩn Hạo nheo mắt lại, bắt gặp cái nhếch mép của cô. Lại nhìn về phía chân cô, Dung Tú đã khập khiễng bước tới bên cạnh hoàng hậu.
Tô Cẩn Hạo hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực.
“Tú Tú, chân con làm sao vậy?” Trương thị ân cần hỏi, trong mắt hiện vẻ lo lắng khẩn trương.
“Không sao, vừa rồi con không cẩn thận bị ngã thôi.” Dung Tú mím môi, ngoan ngoãn dịu dàng đứng đó, vẻ mặt cung kính. Kỳ thật trong lòng đang nhẩm đếm, “Ba, hai, một.”
Quả nhiên, khi cô vừa đếm tới một, Tô Tích Lạc đã tiến lên chắp tay thưa: “Mẫu hậu, nhi thần vừa rồi thấy biểu…… tam tẩu ngã trước cửa cung, mà Tam ca lại bước thẳng qua không thèm đoái hoài gì.” Dứt lời, Tô Tích Lạc khẽ mím môi. Mấy ngày nay, hắn ngày càng bất mãn với Tam ca của mình. Dù không thích nàng, nhưng một khi đã cưới thì vẫn phải làm tròn trách nhiệm mới phải.
Có một số người, trong mắt người này có lẽ là một hạt cát chướng mắt, nhưng trong mắt người khác lại chính là một bảo bối. Mà Dung Tú chính là một trong những người ấy, đối với Tô Cẩn Hạo cô là hạt cát hắn chỉ muốn nhanh tống khứ đi cho nhẹ nợ, nhưng trong mắt Tô Tích Lạc, cô chính là một bảo bối. Một bảo bối hắn chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, nhưng lại muốn che chở cả đời.
Trong phút chốc, gương mặt Trương thị lập tức tái đi. Bà không thể tưởng tượng được, con mình lại hồ đồ như vậy. Lần đầu tiến cung sau tân hôn mà đối xử với Vương phi của mình như vậy.
Nếu việc này truyền ra ngoài, Dung Tú không biết sẽ bị bao nhiêu người nơi cung đình cười nhạo. Trương thị cất giọng trách móc: “……”
Bên trong điện, Tô Cẩn Hạo mặt hằm hằm đứng ở một bên, hoàng hậu Trương thị dựa mình vào chiếc ghế song, vẻ mặt có vẻ cũng không được vui cho lắm. Dung Tú nuốt nước miếng, lê chân tiến vào điện.
Vừa nhìn thấy Dung Tú, vẻ mặt Trương thị lập tức sáng hẳn lên, từ khoảnh khắc Dung Tú vào điện tầm mắt của bà ta vẫn khóa chặt cô, hai mắt tỏa sáng như thể nhặt được bảo bối gì vậy.
Kỳ thật năm đó, mẫu thân Dung Tú và Trương thị cùng nhau tiến cung, cho nên khoảnh khắc Dung Tú vừa vào điện đã khiến Trương thị nhớ lại cái năm hai người mới tiến cung. Vẻ ngoài của Dung Tú thật sự giống mẫu thân như đúc.
Giờ Dung Tú lại gả cho con bà, đây gọi là thân càng thêm thân, coi như là bù đắp thay nỗi áy náy của bà với mẫu thân con bé.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Tô Tích Lạc hành lễ với Trương thị.
Dung Tú cũng bắt chước Tô Tích Lạc cúi người chào Trương thị, sau đó liền đứng sang một bên. Cô khẽ cắn môi, nhớ tới lời Dung Dịch dặn “Với người trên phải thiện”, giờ cô nhất định phải giả bộ một nàng dâu ngoan ngoãn.
“Tú Tú, lại đây để mẫu hậu nhìn xem!” Trương thị thân thiết vẫy tay gọi Dung Tú, nét mặt lộ rõ vẻ cưng chiều của trưởng bối đối với con cháu. Dung Tú đương nhiên không rõ tình cảm giữa Trương thị và “mẫu thân” của cô, nhưng lúc này cảm giác của cô là, bà hoàng hậu nương nương này dường như rất thích cô.
Tuy đã sớm nghe nha hoàn Tiểu Thúy nói, hoàng hậu rất thích “Dung Tú” nguyên bản. Nhưng vừa rồi vì quán triệt phương châm “Với người trên phải thiện”, cô vẫn chỉ ngoan ngoãn đứng một bên. Lần này, đã xác định được hoàng hậu thực sự thích mình, cô lại liếc nhìn Tô Cẩn Hạo cùng Tô Tích Lạc đang đứng ở một bên, trong đầu nhất thời nảy ra một ý.
“Vâng!” Dung Tú kéo lê cái chân bị thương, không hề che dấu mà khập khiễng bước tới chỗ hoàng hậu. Khi đi ngang qua Tô Cẩn Hạo, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nhủ thầm trong bụng: “Nhãi ranh, mối thù vừa rồi mà không báo, bà đây sẽ theo họ ngươi!”
Tô Cẩn Hạo nheo mắt lại, bắt gặp cái nhếch mép của cô. Lại nhìn về phía chân cô, Dung Tú đã khập khiễng bước tới bên cạnh hoàng hậu.
Tô Cẩn Hạo hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực.
“Tú Tú, chân con làm sao vậy?” Trương thị ân cần hỏi, trong mắt hiện vẻ lo lắng khẩn trương.
“Không sao, vừa rồi con không cẩn thận bị ngã thôi.” Dung Tú mím môi, ngoan ngoãn dịu dàng đứng đó, vẻ mặt cung kính. Kỳ thật trong lòng đang nhẩm đếm, “Ba, hai, một.”
Quả nhiên, khi cô vừa đếm tới một, Tô Tích Lạc đã tiến lên chắp tay thưa: “Mẫu hậu, nhi thần vừa rồi thấy biểu…… tam tẩu ngã trước cửa cung, mà Tam ca lại bước thẳng qua không thèm đoái hoài gì.” Dứt lời, Tô Tích Lạc khẽ mím môi. Mấy ngày nay, hắn ngày càng bất mãn với Tam ca của mình. Dù không thích nàng, nhưng một khi đã cưới thì vẫn phải làm tròn trách nhiệm mới phải.
Có một số người, trong mắt người này có lẽ là một hạt cát chướng mắt, nhưng trong mắt người khác lại chính là một bảo bối. Mà Dung Tú chính là một trong những người ấy, đối với Tô Cẩn Hạo cô là hạt cát hắn chỉ muốn nhanh tống khứ đi cho nhẹ nợ, nhưng trong mắt Tô Tích Lạc, cô chính là một bảo bối. Một bảo bối hắn chỉ có thể nhìn ngắm từ xa, nhưng lại muốn che chở cả đời.
Trong phút chốc, gương mặt Trương thị lập tức tái đi. Bà không thể tưởng tượng được, con mình lại hồ đồ như vậy. Lần đầu tiến cung sau tân hôn mà đối xử với Vương phi của mình như vậy.
Nếu việc này truyền ra ngoài, Dung Tú không biết sẽ bị bao nhiêu người nơi cung đình cười nhạo. Trương thị cất giọng trách móc: “……”