“Á……” Dung Tú bên cạnh hét toáng lên, mọi người nhìn sang, chỉ thấy Dung Tú hai tay bụm mặt, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn. “Tú Tú, muội sao thế?” Tô Tích Lạc kinh hãi đứng bật dậy khỏi ghế, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Mà Tô Cẩn Hạo bên cạnh từ lúc cô hét lên đã đột ngột đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt cô, lo lắng hỏi, “Thế nào?”
“Đau……” Dung Tú ôm chặt mặt mình, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát, khiến cô cảm thấy, lần này rất có thể bị hủy dung.
“Người đâu.” Tô Tích Lạc vội quay lại thét gọi gia đinh của mình, “Mang khăn lạnh tới đây.” Ngay lập tức, liền có đám nha hoàn cầm khăn lạnh trong tay nối đuôi nhau mà vào.
“Tú Tú, thả tay ra, ta lau mặt giúp muội.” Tô Tích Lạc sốt ruột nói, sau đó vươn tay muốn lau mặt cho cô, có điều hai tay cô vẫn gắt gao che mặt mình. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng tay mình nhẹ nhàng gỡ hai tay cô ra.
“Nghe lời!” Tô Cẩn Hạo đen mặt, đứng bên cạnh lên tiếng, lúc này nếu xử lý không kịp thời, có thể sẽ để lại sẹo trên mặt.
Dung Tú thầm rủa Tô Cẩn Hạo một câu, rồi mới cực kỳ không tình nguyện buông tay ra, để cho Tô Tích Lạc lau mặt giúp mình. Mọi người ngước mắt nhìn sang, trong lòng bất chợt hít vào một hơi. Bởi chỗ bị phỏng ở đúng giữa hai má, hơn nữa diện tích lại lớn, thành ra rất dễ để lại sẹo.
“Biểu ca…… Mặt muội giờ thế nào?” Dung Tú vội vàng hỏi, bởi vì từ trong mắt bọn họ, cô có thể cảm giác được trên mặt mình nhất định là “vô cùng thê thảm”.
“Không sao đâu.” Tô Tích Lạc nghiến chặt răng trả lời. Lúc này, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng dùng khăn xoa khẽ lên mặt cô, tay cũng không dám dùng lực mạnh, nhưng lại rất dễ chịu. Khoảng bị bỏng trên mặt Dung Tú cũng chậm rãi không còn nóng rát như trước.
“Vương gia……” Hạ Quán Linh khẽ kéo ống tay áo Tô Cẩn Hạo, vẻ mặt oan ức, “Vương gia, thiếp thật sự không cố ý …… Thiếp……” Nói tới đây, trong hốc mắt nàng ta đã sóng sánh nước mắt trong suốt.
Tô Cẩn Hạo nhíu chặt lông mày, dường như liếc nhìn nàng ta thêm lần nữa. Sau đó lại hướng ánh mắt về phía Dung Tú, ân cần hỏi, “Thế nào rồi? Còn đau không?”
“Biểu ca…… Liệu muội có bị để lại sẹo không đây……” Dung Tú nắm chặt tay áo Tô Tích Lạc, nói như cầu cứu. Thân thể hiện tại này của cô, cô vừa lòng nhất chính là khuôn mặt. Nếu mặt bị hủy dung…… Cô biết phải làm sao? Cô cũng chẳng có dũng khí đeo khăn che mặt mà hành tẩu khắp phố lớn ngõ nhỏ đâu.
Tô Tích Lạc khẽ vỗ vai cô, an ủi, “Không sao đâu mà. Ở đây ta có một lọ ‘Tuyết hoa cao’, trị vết bỏng như vậy rất hữu dụng. Lát nữa thoa cho muội, sẽ không để lại sẹo đâu.”
Nghe Tô Tích Lạc nói, trong lòng Dung Tú mới thả lỏng một chút, chỉ có điều liếc sang Tô Cẩn Hạo bên cạnh, cơn tức của cô lại trào lên. Chuyện hôm nay thật sự do Hạ Quán Linh lỡ tay, hay còn có lý do khác. Tuy cô ngu ngốc, nhưng vẫn có chút chuyện cô biết rõ.
Vì sao Tô Cẩn Hạo phải đổi chỗ với Hạ Quán Linh, mà nàng ta vừa ngồi bên cạnh mình, liền xảy ra chuyện này. Liên hệ hai người này với nhau, là có thể suy ra được.
“Tô Cẩn Hạo…… Đồ ngựa giống chết tiệt!” Cô căm phẫn rủa thầm trong lòng……
“Á……” Dung Tú bên cạnh hét toáng lên, mọi người nhìn sang, chỉ thấy Dung Tú hai tay bụm mặt, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn. “Tú Tú, muội sao thế?” Tô Tích Lạc kinh hãi đứng bật dậy khỏi ghế, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
Mà Tô Cẩn Hạo bên cạnh từ lúc cô hét lên đã đột ngột đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt cô, lo lắng hỏi, “Thế nào?”
“Đau……” Dung Tú ôm chặt mặt mình, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát, khiến cô cảm thấy, lần này rất có thể bị hủy dung.
“Người đâu.” Tô Tích Lạc vội quay lại thét gọi gia đinh của mình, “Mang khăn lạnh tới đây.” Ngay lập tức, liền có đám nha hoàn cầm khăn lạnh trong tay nối đuôi nhau mà vào.
“Tú Tú, thả tay ra, ta lau mặt giúp muội.” Tô Tích Lạc sốt ruột nói, sau đó vươn tay muốn lau mặt cho cô, có điều hai tay cô vẫn gắt gao che mặt mình. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng tay mình nhẹ nhàng gỡ hai tay cô ra.
“Nghe lời!” Tô Cẩn Hạo đen mặt, đứng bên cạnh lên tiếng, lúc này nếu xử lý không kịp thời, có thể sẽ để lại sẹo trên mặt.
Dung Tú thầm rủa Tô Cẩn Hạo một câu, rồi mới cực kỳ không tình nguyện buông tay ra, để cho Tô Tích Lạc lau mặt giúp mình. Mọi người ngước mắt nhìn sang, trong lòng bất chợt hít vào một hơi. Bởi chỗ bị phỏng ở đúng giữa hai má, hơn nữa diện tích lại lớn, thành ra rất dễ để lại sẹo.
“Biểu ca…… Mặt muội giờ thế nào?” Dung Tú vội vàng hỏi, bởi vì từ trong mắt bọn họ, cô có thể cảm giác được trên mặt mình nhất định là “vô cùng thê thảm”.
“Không sao đâu.” Tô Tích Lạc nghiến chặt răng trả lời. Lúc này, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng dùng khăn xoa khẽ lên mặt cô, tay cũng không dám dùng lực mạnh, nhưng lại rất dễ chịu. Khoảng bị bỏng trên mặt Dung Tú cũng chậm rãi không còn nóng rát như trước.
“Vương gia……” Hạ Quán Linh khẽ kéo ống tay áo Tô Cẩn Hạo, vẻ mặt oan ức, “Vương gia, thiếp thật sự không cố ý …… Thiếp……” Nói tới đây, trong hốc mắt nàng ta đã sóng sánh nước mắt trong suốt.
Tô Cẩn Hạo nhíu chặt lông mày, dường như liếc nhìn nàng ta thêm lần nữa. Sau đó lại hướng ánh mắt về phía Dung Tú, ân cần hỏi, “Thế nào rồi? Còn đau không?”
“Biểu ca…… Liệu muội có bị để lại sẹo không đây……” Dung Tú nắm chặt tay áo Tô Tích Lạc, nói như cầu cứu. Thân thể hiện tại này của cô, cô vừa lòng nhất chính là khuôn mặt. Nếu mặt bị hủy dung…… Cô biết phải làm sao? Cô cũng chẳng có dũng khí đeo khăn che mặt mà hành tẩu khắp phố lớn ngõ nhỏ đâu.
Tô Tích Lạc khẽ vỗ vai cô, an ủi, “Không sao đâu mà. Ở đây ta có một lọ ‘Tuyết hoa cao’, trị vết bỏng như vậy rất hữu dụng. Lát nữa thoa cho muội, sẽ không để lại sẹo đâu.”
Nghe Tô Tích Lạc nói, trong lòng Dung Tú mới thả lỏng một chút, chỉ có điều liếc sang Tô Cẩn Hạo bên cạnh, cơn tức của cô lại trào lên. Chuyện hôm nay thật sự do Hạ Quán Linh lỡ tay, hay còn có lý do khác. Tuy cô ngu ngốc, nhưng vẫn có chút chuyện cô biết rõ.
Vì sao Tô Cẩn Hạo phải đổi chỗ với Hạ Quán Linh, mà nàng ta vừa ngồi bên cạnh mình, liền xảy ra chuyện này. Liên hệ hai người này với nhau, là có thể suy ra được.
“Tô Cẩn Hạo…… Đồ ngựa giống chết tiệt!” Cô căm phẫn rủa thầm trong lòng……