Vì sao nữ nhân này hết lần này đến lần khác muốn khiêu chiến quyền uy của hắn, nàng ta không thể hạ thấp tư thái, thi thoảng giống như chim nhỏ nép vào người một lần sao? Gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho hắn khó chịu. Nói thế nào, hắn cũng là Vương gia của Thiên Ninh quốc.
“Vương phi…… Thần thiếp thật sự không nhìn nổi nữa, hôm nay bất luận ra sao cũng phải đòi lại công bằng cho Vương gia!” Hạ Quán Linh trừng mắt, che chắn Tô Cẩn Hạo ở phía sau, dáng vẻ gà mái bảo vệ gà con.
“Vương phi, chuyện vừa rồi, đích thực là do thần thiếp bất cẩn. Nếu người muốn trách thì trách ta đi……” Vành mắt Hạ Quán Linh đỏ lên, nhưng giọng điệu vẫn quật cường, như một đóa mẫu đơn chịu qua sương giá, khoan thai lộng lẫy lại mang vài phần yếu ớt. “Thần thiếp yêu mến Vương gia, hoàn toàn không phải vì coi trọng thân phận Vương gia của chàng, mà giữa hai chúng ta thật sự có tình cảm.”
Dung Tú che mặt, xì một tiếng khinh miệt rõ to, “Ngươi khỏi phải giả bộ thanh cao, nếu thật sự không phải ngươi coi trọng quyền thế của Tô Cẩn Hạo, vậy thì ngươi hãy bảo hắn ngay lập tức viết một tờ từ quan trình lên Hoàng Thượng, để hắn mang ngươi tới một vùng đất phong hoang vu hẻo lánh, hai ngươi lại ân ân ái ái cả đời ha.”
“Vương phi, thần thiếp vì thể diện của Vương gia, mới ăn nói khép nép với người như vậy, xin người hãy tự trọng một chút.” Hạ Quán Linh ngẩng đầu lên, nhìn Dung Tú đứng trên ghế cao. Thể diện của nam nhân rất quan trọng, nếu lúc này, chính mình giúp Tô Cẩn Hạo vớt vát được thể diện, như vậy địa vị của mình trong lòng hắn khẳng định sẽ quan trọng hơn ả Vương phi chính thê Dung Tú này một chút.
“Ta tự trọng cái rắm!” Dung Tú tức tối nói, “Hai ngươi là châu chấu trên cùng một sợi dây, tâm địa đều rất xấu xa. Hai người các ngươi lúc triền miên mỗi tối sao không tự trọng một chút. Rên rỉ sóng sau cao hơn sóng trước, còn không cho người ta ngủ yên đấy.”
Quân Lăng Thiên mở mắt, bỡn cợt liếc nhìn Tô Cẩn Hạo đang đỏ mặt, ý tứ sâu xa. Tô Tích Lạc vừa nghe Dung Tú nói thế, thật ra chàng ta là người đầu tiên đỏ mặt, ngại ngùng quên cả kéo Dung Tú xuống.
Ba người đàn bà là thành cái chợ, nhưng hai người đàn bà cãi nhau, tuyệt đối cũng không kém gì ba người.
Hạ Quán Linh nghe cô nói vậy, cũng dứt khoát không để ý tới lễ tiết nữa, “Vương phi, chúng ta đang thảo luận vấn đề, cô có muốn xin lỗi Vương gia hay không. Cô đừng nói sang chuyện khác.”
“Xì!” Dung Tú chỉ vào mặt nàng ta, “Ta xin lỗi cái rắm, vốn cứ tưởng ngươi thực sự chỉ là nữ tử cao ngạo lầm lỡ rơi vào thanh lâu, hiện tại xem ra cũng chỉ đến vậy. Ta con mẹ ngươi xin lỗi cái rắm, ngươi hắt canh nóng vào ta, ta còn xin lỗi ngươi, ta hèn hạ thế sao!”
“Xin Vương phi tự trọng!” Hạ Quán Linh ngược lại cũng chỉ vào mũi cô mà nói, “Nói thế nào cô cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể nói ra những lời xúc phạm người khác như thế. Mẫu thân ta không hề…… Hu hu…… Vương gia…… Vương phi ức hiếp ta……” Hạ Quán Linh rất am hiểu chiêu này, vừa rồi nàng ta cố ý chọc giận Dung Tú, để cô khinh suất nói lỡ lời, như vậy nàng ta sẽ dễ dàng cáo trạng với Tô Cẩn Hạo.
“Bốp!” Bàn tay Tô Cẩn Hạo vẫn cố gắng kiềm chế rốt cuộc vẫn không nhịn được đánh vào khuôn mặt không được che chắn của Dung Tú.
Tình cảnh nhất thời trở nên khó xử, Dung Tú thất thần ôm mặt mình, kinh ngạc đứng tại chỗ, đây đã là lần thứ hai hắn ta đánh cô, lần đầu tiên ở trong xe, lần này ở trong Vương phủ……
Lúc này Hạ Quán Linh rúc vào trong ngực Tô Cẩn Hạo, khóe miệng hơi nhếch lên, đắc ý nhìn Dung Tú thất thần.
“Tô Cẩn Hạo, bà đây liều mạng với ngươi……”
Vì sao nữ nhân này hết lần này đến lần khác muốn khiêu chiến quyền uy của hắn, nàng ta không thể hạ thấp tư thái, thi thoảng giống như chim nhỏ nép vào người một lần sao? Gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho hắn khó chịu. Nói thế nào, hắn cũng là Vương gia của Thiên Ninh quốc.
“Vương phi…… Thần thiếp thật sự không nhìn nổi nữa, hôm nay bất luận ra sao cũng phải đòi lại công bằng cho Vương gia!” Hạ Quán Linh trừng mắt, che chắn Tô Cẩn Hạo ở phía sau, dáng vẻ gà mái bảo vệ gà con.
“Vương phi, chuyện vừa rồi, đích thực là do thần thiếp bất cẩn. Nếu người muốn trách thì trách ta đi……” Vành mắt Hạ Quán Linh đỏ lên, nhưng giọng điệu vẫn quật cường, như một đóa mẫu đơn chịu qua sương giá, khoan thai lộng lẫy lại mang vài phần yếu ớt. “Thần thiếp yêu mến Vương gia, hoàn toàn không phải vì coi trọng thân phận Vương gia của chàng, mà giữa hai chúng ta thật sự có tình cảm.”
Dung Tú che mặt, xì một tiếng khinh miệt rõ to, “Ngươi khỏi phải giả bộ thanh cao, nếu thật sự không phải ngươi coi trọng quyền thế của Tô Cẩn Hạo, vậy thì ngươi hãy bảo hắn ngay lập tức viết một tờ từ quan trình lên Hoàng Thượng, để hắn mang ngươi tới một vùng đất phong hoang vu hẻo lánh, hai ngươi lại ân ân ái ái cả đời ha.”
“Vương phi, thần thiếp vì thể diện của Vương gia, mới ăn nói khép nép với người như vậy, xin người hãy tự trọng một chút.” Hạ Quán Linh ngẩng đầu lên, nhìn Dung Tú đứng trên ghế cao. Thể diện của nam nhân rất quan trọng, nếu lúc này, chính mình giúp Tô Cẩn Hạo vớt vát được thể diện, như vậy địa vị của mình trong lòng hắn khẳng định sẽ quan trọng hơn ả Vương phi chính thê Dung Tú này một chút.
“Ta tự trọng cái rắm!” Dung Tú tức tối nói, “Hai ngươi là châu chấu trên cùng một sợi dây, tâm địa đều rất xấu xa. Hai người các ngươi lúc triền miên mỗi tối sao không tự trọng một chút. Rên rỉ sóng sau cao hơn sóng trước, còn không cho người ta ngủ yên đấy.”
Quân Lăng Thiên mở mắt, bỡn cợt liếc nhìn Tô Cẩn Hạo đang đỏ mặt, ý tứ sâu xa. Tô Tích Lạc vừa nghe Dung Tú nói thế, thật ra chàng ta là người đầu tiên đỏ mặt, ngại ngùng quên cả kéo Dung Tú xuống.
Ba người đàn bà là thành cái chợ, nhưng hai người đàn bà cãi nhau, tuyệt đối cũng không kém gì ba người.
Hạ Quán Linh nghe cô nói vậy, cũng dứt khoát không để ý tới lễ tiết nữa, “Vương phi, chúng ta đang thảo luận vấn đề, cô có muốn xin lỗi Vương gia hay không. Cô đừng nói sang chuyện khác.”
“Xì!” Dung Tú chỉ vào mặt nàng ta, “Ta xin lỗi cái rắm, vốn cứ tưởng ngươi thực sự chỉ là nữ tử cao ngạo lầm lỡ rơi vào thanh lâu, hiện tại xem ra cũng chỉ đến vậy. Ta con mẹ ngươi xin lỗi cái rắm, ngươi hắt canh nóng vào ta, ta còn xin lỗi ngươi, ta hèn hạ thế sao!”
“Xin Vương phi tự trọng!” Hạ Quán Linh ngược lại cũng chỉ vào mũi cô mà nói, “Nói thế nào cô cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể nói ra những lời xúc phạm người khác như thế. Mẫu thân ta không hề…… Hu hu…… Vương gia…… Vương phi ức hiếp ta……” Hạ Quán Linh rất am hiểu chiêu này, vừa rồi nàng ta cố ý chọc giận Dung Tú, để cô khinh suất nói lỡ lời, như vậy nàng ta sẽ dễ dàng cáo trạng với Tô Cẩn Hạo.
“Bốp!” Bàn tay Tô Cẩn Hạo vẫn cố gắng kiềm chế rốt cuộc vẫn không nhịn được đánh vào khuôn mặt không được che chắn của Dung Tú.
Tình cảnh nhất thời trở nên khó xử, Dung Tú thất thần ôm mặt mình, kinh ngạc đứng tại chỗ, đây đã là lần thứ hai hắn ta đánh cô, lần đầu tiên ở trong xe, lần này ở trong Vương phủ……
Lúc này Hạ Quán Linh rúc vào trong ngực Tô Cẩn Hạo, khóe miệng hơi nhếch lên, đắc ý nhìn Dung Tú thất thần.
“Tô Cẩn Hạo, bà đây liều mạng với ngươi……”