Đông viện Vương phủ, trên bàn cơm. Hạ Quán Linh đang cầm một bát cơm, cúi đầu lặng lẽ ăn. Mà Tô Cẩn Hạo bên cạnh, hiển nhiên không được nhẫn nại như nàng ta. Vẻ buồn bực cáu kỉnh khắc rõ rành rành trên mặt hắn.
Chết tiệt, bức tường này xây chẳng kiên cố tẹo nào.
Vì sao đã cách xa như vậy, còn có thể nghe được tiếng cười đùa rôm rả bên Tây viện chứ.
Hạ Quán Linh đang cầm bát, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xám xịt của Tô Cẩn Hạo, trong lòng nàng ta đương nhiên biết rõ Tô Cẩn Hạo đang nghĩ gì. Ở Câu Lan viện đã lâu, đã gặp qua đủ dạng nam nhân, có dạng nam nhân nào mà nàng không đối phó nổi chứ, về phần Tô Cẩn Hạo, nàng cũng có cách khống chế chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Tất cả chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Vương gia…… Ăn một chút đi.” Nàng yên lặng gắp chút thức ăn vào bát Tô Cẩn Hạo, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng. Đối phó với nam nhân, vẫn là nữ nhân dịu dàng chiếm ưu thế.
Tô Cẩn Hạo trầm mặt, vốn hắn cũng chẳng có khẩu vị gì, có điều Quán Linh đã gắp, cho nên hắn vẫn miễn cưỡng nuốt vào, nhưng chỉ có thể dùng một từ để hình dung, chính là nhạt như nước ốc.
Tiễn bước Tô Tích Lạc cùng ông bố già của mình, Dung Tú xoa xoa bụng, lưu luyến từ cửa Vương phủ trở lại viện của mình. Có điều cô vừa bước chân qua cửa, chợt nghe thấy có tiếng sáo vang lên trên đầu.
Tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo như từ xa vọng lại, du dương êm tai, giống như một dòng suối trong suốt mát lành, lại như một vầng cầu vồng mờ ảo không rõ, lại như…… Ngừng ngừng, Dung Tú vội giơ tay làm tư thế ngừng lại. Dù sao cô chính là một kẻ mù âm nhạc, nhạc hay đến mấy mà cho cô nghe, nhận xét của cô cũng chỉ có hai từ: dễ nghe.
Nhưng những khi ra ngoài, để ra vẻ ta đây không phải ngu ngốc, cô liền học thuộc mấy câu này, dù sao, còn có thể dùng để che đậy. Hôm nay là tiếng sáo, ngày mai là tiếng hát, ngày kia là tiếng tiêu…… Tóm lại là đều dùng mấy câu này, khiến người khác cảm thấy cô thật sự rất trâu bò, lòng hư vinh của cô cũng được thỏa mãn tràn trề.
Có điều tiếng sáo du dương trên đỉnh đầu thật đúng là dễ nghe. Cô lần theo phương hướng tiếng sáo, đi đến nhà dưới của Tây viện, ngẩng đầu lên nhìn. Thì ra giờ phút này, Quân Lăng Thiên đang cầm một cây sáo, ngồi trên nóc nhà, một vầng trăng sáng treo cao cao trên đỉnh đầu, áo trắng tung bay. Tiếng sáo du dương đúng là đến từ cây sáo hắn đang cầm.
[nhà dưới: nơi ở của người hầu]
Dưới hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hoà, Dung Tú chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta chém ra một lỗ. Thì ra thanh niên văn nghệ hấp dẫn đến thế, ấy vậy mà một cái tế bào văn nghệ cô cũng chẳng có, thật là một chuyện quá đáng thương.
“Quân Lăng Thiên……” Dung Tú huơ tay vẫy vẫy, thét gọi người nào đó trên nóc nhà, Quân Lăng Thiên nghe tiếng liền buông cây sáo trong tay, nhìn về phía sân viện. Dưới sân, Dung Tú đang hưng phấn, không ngừng vẫy tay gọi hắn.
“Sao thế?” Đôi mắt đào hoa hẹp dài của hắn khẽ nhếch lên, thản nhiên nói.
“Mang ta lên theo được không……” Dung Tú xé họng gào lên, trước kia lúc xem Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành chính là đứng trên nóc hoàng thành, hai người đều cầm một thanh trường kiếm, dáng vẻ muốn oách bao nhiêu thì oách bấy nhiêu, muốn ngầu bao nhiêu thì ngầu bấy nhiêu. Sau đó vầng trăng trắng trên đầu hoa lệ trở thành phông nền cho bọn họ. Giờ nếu được lên đó, cô cũng phải tạo một dáng Pose thật oách mới được.
“Được.” Quân Lăng Thiên hơi nhếch khóe miệng, đứng dậy, phất phất ống tay áo, điểm nhẹ mũi chân, từ trên nóc nhà đạp gió mà đến……
Đông viện Vương phủ, trên bàn cơm. Hạ Quán Linh đang cầm một bát cơm, cúi đầu lặng lẽ ăn. Mà Tô Cẩn Hạo bên cạnh, hiển nhiên không được nhẫn nại như nàng ta. Vẻ buồn bực cáu kỉnh khắc rõ rành rành trên mặt hắn.
Chết tiệt, bức tường này xây chẳng kiên cố tẹo nào.
Vì sao đã cách xa như vậy, còn có thể nghe được tiếng cười đùa rôm rả bên Tây viện chứ.
Hạ Quán Linh đang cầm bát, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt xám xịt của Tô Cẩn Hạo, trong lòng nàng ta đương nhiên biết rõ Tô Cẩn Hạo đang nghĩ gì. Ở Câu Lan viện đã lâu, đã gặp qua đủ dạng nam nhân, có dạng nam nhân nào mà nàng không đối phó nổi chứ, về phần Tô Cẩn Hạo, nàng cũng có cách khống chế chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Tất cả chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Vương gia…… Ăn một chút đi.” Nàng yên lặng gắp chút thức ăn vào bát Tô Cẩn Hạo, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng. Đối phó với nam nhân, vẫn là nữ nhân dịu dàng chiếm ưu thế.
Tô Cẩn Hạo trầm mặt, vốn hắn cũng chẳng có khẩu vị gì, có điều Quán Linh đã gắp, cho nên hắn vẫn miễn cưỡng nuốt vào, nhưng chỉ có thể dùng một từ để hình dung, chính là nhạt như nước ốc.
Tiễn bước Tô Tích Lạc cùng ông bố già của mình, Dung Tú xoa xoa bụng, lưu luyến từ cửa Vương phủ trở lại viện của mình. Có điều cô vừa bước chân qua cửa, chợt nghe thấy có tiếng sáo vang lên trên đầu.
Tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo như từ xa vọng lại, du dương êm tai, giống như một dòng suối trong suốt mát lành, lại như một vầng cầu vồng mờ ảo không rõ, lại như…… Ngừng ngừng, Dung Tú vội giơ tay làm tư thế ngừng lại. Dù sao cô chính là một kẻ mù âm nhạc, nhạc hay đến mấy mà cho cô nghe, nhận xét của cô cũng chỉ có hai từ: dễ nghe.
Nhưng những khi ra ngoài, để ra vẻ ta đây không phải ngu ngốc, cô liền học thuộc mấy câu này, dù sao, còn có thể dùng để che đậy. Hôm nay là tiếng sáo, ngày mai là tiếng hát, ngày kia là tiếng tiêu…… Tóm lại là đều dùng mấy câu này, khiến người khác cảm thấy cô thật sự rất trâu bò, lòng hư vinh của cô cũng được thỏa mãn tràn trề.
Có điều tiếng sáo du dương trên đỉnh đầu thật đúng là dễ nghe. Cô lần theo phương hướng tiếng sáo, đi đến nhà dưới của Tây viện, ngẩng đầu lên nhìn. Thì ra giờ phút này, Quân Lăng Thiên đang cầm một cây sáo, ngồi trên nóc nhà, một vầng trăng sáng treo cao cao trên đỉnh đầu, áo trắng tung bay. Tiếng sáo du dương đúng là đến từ cây sáo hắn đang cầm.
[nhà dưới: nơi ở của người hầu]
Dưới hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hoà, Dung Tú chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta chém ra một lỗ. Thì ra thanh niên văn nghệ hấp dẫn đến thế, ấy vậy mà một cái tế bào văn nghệ cô cũng chẳng có, thật là một chuyện quá đáng thương.
“Quân Lăng Thiên……” Dung Tú huơ tay vẫy vẫy, thét gọi người nào đó trên nóc nhà, Quân Lăng Thiên nghe tiếng liền buông cây sáo trong tay, nhìn về phía sân viện. Dưới sân, Dung Tú đang hưng phấn, không ngừng vẫy tay gọi hắn.
“Sao thế?” Đôi mắt đào hoa hẹp dài của hắn khẽ nhếch lên, thản nhiên nói.
“Mang ta lên theo được không……” Dung Tú xé họng gào lên, trước kia lúc xem Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành chính là đứng trên nóc hoàng thành, hai người đều cầm một thanh trường kiếm, dáng vẻ muốn oách bao nhiêu thì oách bấy nhiêu, muốn ngầu bao nhiêu thì ngầu bấy nhiêu. Sau đó vầng trăng trắng trên đầu hoa lệ trở thành phông nền cho bọn họ. Giờ nếu được lên đó, cô cũng phải tạo một dáng Pose thật oách mới được.
“Được.” Quân Lăng Thiên hơi nhếch khóe miệng, đứng dậy, phất phất ống tay áo, điểm nhẹ mũi chân, từ trên nóc nhà đạp gió mà đến……