Không ngờ, vừa nhấc chân, liền nghe thấy có người lạnh giọng gọi cô từ phía sau. “Sao ngươi lại tới đây?”
Dung Tú kêu khổ trong lòng, không ngờ ở đây cũng đụng phải gã núi băng này. Sau đó cô làm bộ lấy lòng quay đầu lại, chỉ thấy Tô Cẩn Hạo giống như một khối băng ngàn năm, khắp người tỏa ra hơi lạnh đang nhìn mình chằm chằm, mà Tô Tích Lạc phía sau Tô Cẩn Hạo vừa thấy cô đã mỉm cười ôn hòa như hoa lê mùa xuân, trong trắng, tinh khiết.
Dung Tú nghĩ thầm, hai anh em nhà này một kẻ giống mùa đông, một người giống mùa xuân. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Tô Cẩn Hạo đã chắp tay sau lưng, lạnh lùng liếc cô một cái, cất lời: “Ngươi tới đây tìm Quán Linh chứ gì.”
“Xì! Mặc Vân Các này lớn như vậy, dựa vào cái gì ta nhất định phải tìm cô Quán Linh gì kia.” Dung Tú không ngờ gã núi băng này vừa mở miệng đã cái gì mà Quán Linh, gọi phát buồn nôn. Có điều hắn vừa mở miệng đã vạch trần mục đích cô tới đây, chuyện này cũng khiến cô hơi khó chịu.
Tô Cẩn Hạo mỉa mai nhìn Dung Tú một cái, lại lạnh lùng mở miệng, “Nếu ngươi còn muốn lén lút làm mấy chuyện mờ ám với nàng, Tô Cẩn Hạo ta sẽ tuyệt không nhân từ nương tay.”
“Xí! Ai muốn làm chuyện mờ ám với nàng ta?” Dung Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó kéo tay Tiểu Thúy, chuẩn bị rời đi. Không ngờ lại bị Tô Tích Lạc chặn lại, “Huynh, đệ cảm thấy giữa hai người bọn huynh khẳng định có hiểu lầm gì đó. Nếu như vậy, không bằng hai người cùng ngồi xuống giải thích cho rõ ràng, tránh cho về sau lại gặp phải nhiều phiền toái không cần thiết.”
“Hừ!” Tô Cẩn Hạo hừ nhẹ một tiếng, liền phất tay áo đi trước. Mà Dung Tú cũng bị Tô Tích Lạc kéo theo sau.
Trong gian phòng, khói đàn hương phảng phất lượn lờ, trên vách tường còn treo vài bức tranh thuỷ mặc.
“Dung tiểu thư, mời uống trà.” Ngón tay thon dài nõn nà của Hạ Quán Linh bưng một ly trà nhỏ đưa cho Dung Tú. Lúc này Dung Tú mới hổ thẹn ngẩng đầu nhìn Hạ Quán Linh.
Một đôi mắt trong veo, giữa hai hàng mày liễu là một nốt mỹ nhân chí đỏ.
Mái tóc đen như thác nước trút xuống, một sợi dây cột tóc quấn hờ bên trên.
Vòng eo như liễu, từng bước đi như thướt tha theo gió.
“Ây da.” Dung Tú thở dài trong lòng, vội vàng cúi đầu xuống. Chưa cần nói những thứ khác, chỉ riêng cái tên cũng đã thua nàng ta tan tác rồi.
Người ta gọi là Hạ Quán Linh, người cũng như tên. Còn cô tên Dung Tú, thật không đọ nổi mà.
Chênh lệch đến thế, chẳng trách gã núi băng kia thích nàng ta đến vậy, chính mình là một cô gái, thiếu chút nữa cũng phải lòng nàng ta rồi.
“Cảm ơn!” Dung Tú lịch sự nói cám ơn, sau đó vội dịch mông, ngồi vào bên cạnh Tô Tích Lạc, nhường lại vị trí vừa rồi của cô cho Hạ Quán Linh.
Hạ Quán Linh mỉm cười, cũng không khách khí ngồi xuống.
“Nói! Các ngươi tới đây làm gì?” Tô Cẩn Hạo mở miệng, con ngươi lạnh lùng lộ vẻ dò xét nghi ngờ. Từ sau vụ cô biểu muội này bắt cóc Hạ Quán Linh lần trước, hắn liền phái người trông coi Mặc Vân Các nghiêm ngặt, phòng ngừa những chuyện tương tự phát sinh.
Dung Tú cúi đầu suy xét một lát, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt đã lộ vẻ kiên quyết như anh hùng ra chiến trận, cô cao giọng đáp: “Ta tới đây là muốn nhờ Hạ cô nương giúp ta chuyển lời cho huynh.”
“Chuyển lời gì?”
“Nói huynh nhanh chóng hưu ta đi.” Dung Tú thật vất vả mới nói ra được mấy lời nghẹn trong lòng, sau đó liền cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
[ hưu: bỏ vợ, đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột ]
Ba người còn lại mỗi người một vẻ nhìn cô.
Trong con ngươi lạnh như băng của Tô Cẩn Hạo thoáng hiện vẻ hoài nghi, sau đó lập tức trở lại bình thường, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn ư, hắn sẵn lòng phối hợp.
Đôi mắt trong veo của Tô Tích Lạc lại có chút nghi hoặc, có điều lời nàng đã nói, hắn vẫn có phần tin tưởng.
Ánh mắt sáng ngời của Hạ Quán Linh liếc nàng một cái, khóe miệng hơi cong lên.
“Quán Linh, nàng đi lấy chút rượu lại đây.” Tô Cẩn Hạo khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thản nhiên nói. Ngươi muốn giả bộ, ta sẽ lột cái mặt nạ giả dối của ngươi xuống.
Không ngờ, vừa nhấc chân, liền nghe thấy có người lạnh giọng gọi cô từ phía sau. “Sao ngươi lại tới đây?”
Dung Tú kêu khổ trong lòng, không ngờ ở đây cũng đụng phải gã núi băng này. Sau đó cô làm bộ lấy lòng quay đầu lại, chỉ thấy Tô Cẩn Hạo giống như một khối băng ngàn năm, khắp người tỏa ra hơi lạnh đang nhìn mình chằm chằm, mà Tô Tích Lạc phía sau Tô Cẩn Hạo vừa thấy cô đã mỉm cười ôn hòa như hoa lê mùa xuân, trong trắng, tinh khiết.
Dung Tú nghĩ thầm, hai anh em nhà này một kẻ giống mùa đông, một người giống mùa xuân. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Tô Cẩn Hạo đã chắp tay sau lưng, lạnh lùng liếc cô một cái, cất lời: “Ngươi tới đây tìm Quán Linh chứ gì.”
“Xì! Mặc Vân Các này lớn như vậy, dựa vào cái gì ta nhất định phải tìm cô Quán Linh gì kia.” Dung Tú không ngờ gã núi băng này vừa mở miệng đã cái gì mà Quán Linh, gọi phát buồn nôn. Có điều hắn vừa mở miệng đã vạch trần mục đích cô tới đây, chuyện này cũng khiến cô hơi khó chịu.
Tô Cẩn Hạo mỉa mai nhìn Dung Tú một cái, lại lạnh lùng mở miệng, “Nếu ngươi còn muốn lén lút làm mấy chuyện mờ ám với nàng, Tô Cẩn Hạo ta sẽ tuyệt không nhân từ nương tay.”
“Xí! Ai muốn làm chuyện mờ ám với nàng ta?” Dung Tú trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó kéo tay Tiểu Thúy, chuẩn bị rời đi. Không ngờ lại bị Tô Tích Lạc chặn lại, “Huynh, đệ cảm thấy giữa hai người bọn huynh khẳng định có hiểu lầm gì đó. Nếu như vậy, không bằng hai người cùng ngồi xuống giải thích cho rõ ràng, tránh cho về sau lại gặp phải nhiều phiền toái không cần thiết.”
“Hừ!” Tô Cẩn Hạo hừ nhẹ một tiếng, liền phất tay áo đi trước. Mà Dung Tú cũng bị Tô Tích Lạc kéo theo sau.
Trong gian phòng, khói đàn hương phảng phất lượn lờ, trên vách tường còn treo vài bức tranh thuỷ mặc.
“Dung tiểu thư, mời uống trà.” Ngón tay thon dài nõn nà của Hạ Quán Linh bưng một ly trà nhỏ đưa cho Dung Tú. Lúc này Dung Tú mới hổ thẹn ngẩng đầu nhìn Hạ Quán Linh.
Một đôi mắt trong veo, giữa hai hàng mày liễu là một nốt mỹ nhân chí đỏ.
Mái tóc đen như thác nước trút xuống, một sợi dây cột tóc quấn hờ bên trên.
Vòng eo như liễu, từng bước đi như thướt tha theo gió.
“Ây da.” Dung Tú thở dài trong lòng, vội vàng cúi đầu xuống. Chưa cần nói những thứ khác, chỉ riêng cái tên cũng đã thua nàng ta tan tác rồi.
Người ta gọi là Hạ Quán Linh, người cũng như tên. Còn cô tên Dung Tú, thật không đọ nổi mà.
Chênh lệch đến thế, chẳng trách gã núi băng kia thích nàng ta đến vậy, chính mình là một cô gái, thiếu chút nữa cũng phải lòng nàng ta rồi.
“Cảm ơn!” Dung Tú lịch sự nói cám ơn, sau đó vội dịch mông, ngồi vào bên cạnh Tô Tích Lạc, nhường lại vị trí vừa rồi của cô cho Hạ Quán Linh.
Hạ Quán Linh mỉm cười, cũng không khách khí ngồi xuống.
“Nói! Các ngươi tới đây làm gì?” Tô Cẩn Hạo mở miệng, con ngươi lạnh lùng lộ vẻ dò xét nghi ngờ. Từ sau vụ cô biểu muội này bắt cóc Hạ Quán Linh lần trước, hắn liền phái người trông coi Mặc Vân Các nghiêm ngặt, phòng ngừa những chuyện tương tự phát sinh.
Dung Tú cúi đầu suy xét một lát, sau đó ngẩng đầu lên, trên mặt đã lộ vẻ kiên quyết như anh hùng ra chiến trận, cô cao giọng đáp: “Ta tới đây là muốn nhờ Hạ cô nương giúp ta chuyển lời cho huynh.”
“Chuyển lời gì?”
“Nói huynh nhanh chóng hưu ta đi.” Dung Tú thật vất vả mới nói ra được mấy lời nghẹn trong lòng, sau đó liền cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
[ hưu: bỏ vợ, đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột ]
Ba người còn lại mỗi người một vẻ nhìn cô.
Trong con ngươi lạnh như băng của Tô Cẩn Hạo thoáng hiện vẻ hoài nghi, sau đó lập tức trở lại bình thường, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với hắn ư, hắn sẵn lòng phối hợp.
Đôi mắt trong veo của Tô Tích Lạc lại có chút nghi hoặc, có điều lời nàng đã nói, hắn vẫn có phần tin tưởng.
Ánh mắt sáng ngời của Hạ Quán Linh liếc nàng một cái, khóe miệng hơi cong lên.
“Quán Linh, nàng đi lấy chút rượu lại đây.” Tô Cẩn Hạo khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thản nhiên nói. Ngươi muốn giả bộ, ta sẽ lột cái mặt nạ giả dối của ngươi xuống.