“Quán Linh, nàng đi lấy chút rượu lại đây.” Tô Cẩn Hạo khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thản nhiên nói. Ngươi muốn giả bộ, ta sẽ lột cái mặt nạ giả dối của ngươi xuống.
Hạ Quán Linh mỉm cười, sau đó đứng dậy, sai người đi lấy một vò Nữ Nhi Hồng.
Tô Cẩn Hạo đuổi Tiểu Thúy ra ngoài, rồi rót cho ba người bọn họ mỗi người một chén.
“Ta không biết uống rượu.” Dung Tú vội xua tay, đùa chứ cô chính là cái loại “một ngụm say” trong truyền thuyết đấy, chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ, đúng một ngụm nhỏ, là có thể khiến cô từ một thục nữ thành một kẻ điên ngay.
“Uống!” Tô Cẩn Hạo liếc cô một cái, sau đó im hơi lặng tiếng đẩy ly rượu tới trước mặt cô.
“Ta thật sự không biết uống rượu. Nhưng nếu huynh có thể đồng ý với ta một việc, ta sẽ uống chén này.” Dung Tú cắn cắn môi, gã núi băng này thật sự quá đáng hận rồi.
Tô Tích Lạc ở bên cạnh lặng lẽ kéo tay cô, ý bảo cô không uống được thì không cần miễn cưỡng.
“Được! Ngươi nói đi!” Tô Cẩn Hạo khẽ liếc mắt, hắn lại thật sự muốn xem nữ nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
“Sau khi ta uống ly rượu này, ngày mai huynh phải tới gặp phụ hoàng huynh xin ý chỉ, nói không muốn lấy ta.” Dung Tú nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt sáng như đuốc.
“Được!” Tô Cẩn Hạo gật đầu, hôn sự này hắn cũng đâu có muốn.
Hạ Quán Linh bên cạnh luôn chú ý tới biểu tình của hai người, sau khi thấy vẻ khinh thường hiển hiện trên gương mặt Tô Cẩn Hạo, tâm trạng của nàng cũng tốt hẳn lên. Xem ra ngày mà nàng luôn mong chờ cũng sắp tới rồi.
Dung Tú cắn răng một cái, dậm chân một cái, nhắm mắt lại, bộ dạng đau khổ uống một ngụm rượu. Không ngờ lại bị nghẹn, phun ra một nửa.
“Không biết uống thì đừng uống.” Tô Tích Lạc ân cần nói, rút khăn từ trong tay áo, nhẹ nhàng đưa cô.
Dung Tú cầm khăn tay lau qua loa, sau đó lại nâng ly rượu kia lên, ngửa cổ, nhanh như chớp nuốt xuống bụng.
Tô Tích Lạc nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, khẽ nhấp môi, cúi đầu một hơi uống cạn ly rượu. Rượu này quả thực rất nhẹ mà.
“Ta uống xong rồi.” Dung Tú giơ ly rượu thấy đáy tới trước mặt Tô Cẩn Hạo, sau đó tầm mắt cô trở nên mơ hồ, dường như thấy Tô Cẩn Hạo nhếch miệng cười lạnh.
Không ổn, cô lại sắp say rượu giở chứng rồi. Dung Tú âm thầm véo đùi mình, làm cho tinh thần tỉnh táo lại, “Ta đã làm theo lời huynh nói, huynh cũng phải giữ đúng lời hứa của mình.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Tô Cẩn Hạo lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó nâng ly rượu trước mặt mình, một hơi uống cạn.
“Vậy…… thì tốt rồi!” Nghe được lời cam đoan của hắn, Dung Tú nhẹ nhõm thở phào. Đúng vào lúc này, mí mắt cô dần trở nên nặng trĩu. Buồn ngủ quá, cô nghiêng ngả, dựa đúng vào người Tô Tích Lạc.
“Ừm, cái gối ôm này dễ chịu thật.” Cô tự lẩm bẩm, sau đó nghiêng người, hai tay trực tiếp trượt tới cổ Tô Tích Lạc, liều mạng ôm.
Tô Tích Lạc thấy Dung Tú đột nhiên nhiệt tình như vậy, người cứng đờ , chỉ cảm thấy mùi thơm dìu dịu tràn vào mũi, cơ thể bắt đầu có phản ứng. Khốn nỗi nhìn sang Tô Cẩn Hạo bên cạnh, hắn chỉ có thể liều mạng kiềm chế. Nàng là Vương phi sắp cưới của hoàng huynh mình kia mà.
Hắn khẽ đẩy cô ra, có điều bị Tô Tích Lạc đẩy, Dung Tú cũng rất bất mãn. Cô liều mạng mở to hai mắt của mình, mơ màng nhìn thấy gương mặt tuấn tú. Cô hi hi cười ngây ngô, lại bắt đầu lẩm bẩm: “Ô, sao tự nhiên lại biến thành một anh đẹp trai thế này.”
Nói xong, cả người bám chặt vào Tô Tích Lạc như con bạch tuộc, còn không ngừng cọ cọ .
Tô Cẩn Hạo đối diện sa sầm mặt, bỗng nhiên đứng bật dậy……
“Quán Linh, nàng đi lấy chút rượu lại đây.” Tô Cẩn Hạo khẽ mấp máy đôi môi mỏng, thản nhiên nói. Ngươi muốn giả bộ, ta sẽ lột cái mặt nạ giả dối của ngươi xuống.
Hạ Quán Linh mỉm cười, sau đó đứng dậy, sai người đi lấy một vò Nữ Nhi Hồng.
Tô Cẩn Hạo đuổi Tiểu Thúy ra ngoài, rồi rót cho ba người bọn họ mỗi người một chén.
“Ta không biết uống rượu.” Dung Tú vội xua tay, đùa chứ cô chính là cái loại “một ngụm say” trong truyền thuyết đấy, chỉ cần nhấp một ngụm nhỏ, đúng một ngụm nhỏ, là có thể khiến cô từ một thục nữ thành một kẻ điên ngay.
“Uống!” Tô Cẩn Hạo liếc cô một cái, sau đó im hơi lặng tiếng đẩy ly rượu tới trước mặt cô.
“Ta thật sự không biết uống rượu. Nhưng nếu huynh có thể đồng ý với ta một việc, ta sẽ uống chén này.” Dung Tú cắn cắn môi, gã núi băng này thật sự quá đáng hận rồi.
Tô Tích Lạc ở bên cạnh lặng lẽ kéo tay cô, ý bảo cô không uống được thì không cần miễn cưỡng.
“Được! Ngươi nói đi!” Tô Cẩn Hạo khẽ liếc mắt, hắn lại thật sự muốn xem nữ nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì.
“Sau khi ta uống ly rượu này, ngày mai huynh phải tới gặp phụ hoàng huynh xin ý chỉ, nói không muốn lấy ta.” Dung Tú nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt sáng như đuốc.
“Được!” Tô Cẩn Hạo gật đầu, hôn sự này hắn cũng đâu có muốn.
Hạ Quán Linh bên cạnh luôn chú ý tới biểu tình của hai người, sau khi thấy vẻ khinh thường hiển hiện trên gương mặt Tô Cẩn Hạo, tâm trạng của nàng cũng tốt hẳn lên. Xem ra ngày mà nàng luôn mong chờ cũng sắp tới rồi.
Dung Tú cắn răng một cái, dậm chân một cái, nhắm mắt lại, bộ dạng đau khổ uống một ngụm rượu. Không ngờ lại bị nghẹn, phun ra một nửa.
“Không biết uống thì đừng uống.” Tô Tích Lạc ân cần nói, rút khăn từ trong tay áo, nhẹ nhàng đưa cô.
Dung Tú cầm khăn tay lau qua loa, sau đó lại nâng ly rượu kia lên, ngửa cổ, nhanh như chớp nuốt xuống bụng.
Tô Tích Lạc nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, khẽ nhấp môi, cúi đầu một hơi uống cạn ly rượu. Rượu này quả thực rất nhẹ mà.
“Ta uống xong rồi.” Dung Tú giơ ly rượu thấy đáy tới trước mặt Tô Cẩn Hạo, sau đó tầm mắt cô trở nên mơ hồ, dường như thấy Tô Cẩn Hạo nhếch miệng cười lạnh.
Không ổn, cô lại sắp say rượu giở chứng rồi. Dung Tú âm thầm véo đùi mình, làm cho tinh thần tỉnh táo lại, “Ta đã làm theo lời huynh nói, huynh cũng phải giữ đúng lời hứa của mình.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Tô Cẩn Hạo lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó nâng ly rượu trước mặt mình, một hơi uống cạn.
“Vậy…… thì tốt rồi!” Nghe được lời cam đoan của hắn, Dung Tú nhẹ nhõm thở phào. Đúng vào lúc này, mí mắt cô dần trở nên nặng trĩu. Buồn ngủ quá, cô nghiêng ngả, dựa đúng vào người Tô Tích Lạc.
“Ừm, cái gối ôm này dễ chịu thật.” Cô tự lẩm bẩm, sau đó nghiêng người, hai tay trực tiếp trượt tới cổ Tô Tích Lạc, liều mạng ôm.
Tô Tích Lạc thấy Dung Tú đột nhiên nhiệt tình như vậy, người cứng đờ , chỉ cảm thấy mùi thơm dìu dịu tràn vào mũi, cơ thể bắt đầu có phản ứng. Khốn nỗi nhìn sang Tô Cẩn Hạo bên cạnh, hắn chỉ có thể liều mạng kiềm chế. Nàng là Vương phi sắp cưới của hoàng huynh mình kia mà.
Hắn khẽ đẩy cô ra, có điều bị Tô Tích Lạc đẩy, Dung Tú cũng rất bất mãn. Cô liều mạng mở to hai mắt của mình, mơ màng nhìn thấy gương mặt tuấn tú. Cô hi hi cười ngây ngô, lại bắt đầu lẩm bẩm: “Ô, sao tự nhiên lại biến thành một anh đẹp trai thế này.”
Nói xong, cả người bám chặt vào Tô Tích Lạc như con bạch tuộc, còn không ngừng cọ cọ .
Tô Cẩn Hạo đối diện sa sầm mặt, bỗng nhiên đứng bật dậy……