Không gian yên tĩnh, vắng lặng, mọi người trong phủ im bặt không một tiếng nói.
Bỗng có một tên thái giám bước đến:
" Thánh chỉ tới "
Toàn bộ người trong phòng đều quỳ rạp xuống đất.
Tên thái giám cất tiếng đọc to
" Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế chiều viết nay bãi bỏ hôn ước giữa đại tiểu thư phủ thừa tướng và đại hoàng tử, tấn phong nhị tiểu thư Tiện Nguyên làm Lang Vương Phi chờ ngày lành tháng sau thành thân với đại hoàng tử khâm thử.
"
" Mời nhị tiểu thư tiếp chỉ "
" Thần nữ tiếp chỉ "
Người trong phủ đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau, thế là trong phủ có một Lang vương phi, sau này họ sẽ sống thế nào, họ sẽ phải gia sức lấy lòng vị chủ tử này thôi, vì chỉ có thế họ mới có được cuộc sống không cơ cực.
Trái ngược lại với sự thấp thỏm kia là sự vui sướng của ả Tiện Nguyên.
Nàng ta không ngờ mình đã thành công leo được lên vị trí vương phi này, giờ nàng đã có thân phận và sự tôn quý, không cần để ý sắc mặt người khác mà hành sự, ả muốn hành hạ vị tỷ tỷ một cách chu đáo.
Mặt ả bây giờ vui vẻ, tươi cươi nhìn lang quân trước mặt, hai người nhìn nhau, liếc mắt đưa tình.
Thấy được cảnh này, vị tiểu thế tử kia và người cha kia đều không mấy vui vẻ.
Không biết sau khi Tiện Nguyên lên làm vương phi sẽ đối xử thế nào với Lan Nguyệt nữa.
Nhưng những suy nghĩ này hộ không lộ ra mặt, họ vẫn tươi cười như đang chúc phúc cho đôi nam nữ kia.
Còn về phía Lan Nguyệt, cô cảm thấy bình thường.
Nếu cô biết rằng có người đang lo lắng, có người ám toán mình thì cô sẽ cho họ biết thế nào là chết không đẹp mắt.
" Họ đối xử tốt với ta, ta sẽ đối với họ như thế, còn nếu muốn giết ta, thì ta sẽ cho nàng chết một cách đau đớn nhất." Nhưng cuộc đời đâu như mơ, cô cứ tưởng mình sẽ không liên quan đến mớ hôn nhân trính trị này nhưng
" Đại tiểu thư Tưởng Lan Nguyệt nghe chỉ!" Thái giám lại đọc
" Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết, Lan Nguyệt tiểu thư đoan trang hiền thục, xinh đẹp giỏi giang, nay trẫm sắc phong nàng làm Thất vương phi, ngày lành tháng tốt năm sau cử hành hôn lễ với Thất vương gia Mộ U Minh, khâm thử."
Ai ai cũng ngạc nhiên, thấy đại tiểu thư nhà mình thật may mắn.
Minh vương nổi tiếng là người lạnh lùng, khó gần, nhưng hắn lại là một đại tướng quân giỏi, đánh trận nào thắng trận đấy đấy, yêu dân, thương dân.
Không chỉ có họ mà ngay cả cô cũng sững sờ, đứng im một chỗ, đôi mắt mở to nhìn vị công công kia.
" Đại tiểu thư người không mau tiếp chỉ! "
Cô giật mình:
" Thần nữ tiếp chỉ, cảm tạ thánh ân của hoàng thượng.
"
Thừa tướng đại nhân tiến lên, nhét vào người công công một túi bạc:
" Vất vả cho công công đây rồi!"
Sau khi nhận được túi bạc, mặt vị công công tươi tỉnh, khuôn mặt rạng rỡ:
" Không có gì, thừa tướng đại nhân, giờ đã truyền chỉ song, ta cũng nên về cung để bẩm báo hoàng thượng rồi.
" Hắn cất bước rời đi
" Vậy công công đi thong thả, người đâu tiễn vị công công này ra cửa.
" Tưởng thừa tướng ra lệnh
Nghe xong thánh chỉ mọi người đều giải tán.
Tin tức trong phủ được truyền ra khắp thành Trường An.
Ai ai trên phố đều ngưỡng mộ nhà Tưởng thừa tướng, có hai người con thật may mắn, một người được gả cho đại hoàng tử, một người được gả cho thất hoàng tử, đúng là song hỷ lâm môn.
Lan Nguyệt sau khi trở về viện của mình, thì nàng lại đi ra đình ngắm sen, từ hôm trước khi biết cô thích ngồi đây ngắm cảnh, tiểu thế tử đã cho người kê một chiếc giường ở đây cho Lan Nguyệt nằm.
Cô đến bên chiếc giường, thong thả nằm xuống, cô cứ nằm như thế cho đến tối ngủ lúc nào cũng không hay.
Bỗng một tiếng bước chân vang lên, tiến gần đến chỗ cô, cô bừng tỉnh giấc, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, hắn đang đắp mền cho cô ngủ đỡ lạnh.
Cô nhing hắn, hắn nhìn cô, hai người nhìn nhau ở cự ly gần.
Cô bừng tỉnh đẩy hắn ra:
" Lại là cái tên mặt dày nhà người, người đến để tìm chết à! "
Mộ U Minh đáp:
" Sao lúc nào gặp nương tử, nàng đều muốn giết vi phu vậy.
"
Cô đang thắc mắc một điều tại sao tên này có thể vào đây, mà không ai trong phủ này ngăn cản hắn.
Tại sao hắn lại tự tung tự tác đi hiên ngang vào phủ được nhỉ.
Cắt đứt dòng suy nghĩ của cô một âm thanh khiên cô giật mình:
" Tham kiến Minh vương, hạ thần không kịp nghênh đón, xin vương gia thứ tội cho sự chậm trễ cẩu lão thần.
" Tưởng lão gia
" Không sao, ta chỉ đến đây thăm hôn phi của mình, rồi ta đi luôn, tưởng thừa tướng không cần trách, ông đứng dậy đi.
"
" Lan Nguyệt con không mau bái kiến vương gia, ngồi trên giường làm gì? Xuống đây cho cha "
Cô ngơ ngác, cái tên thiểu năng này là hôn phu của mình, cô nhìn hắn như muốn nhìn thấu suy nghĩ của hắn con người hắn.
Nhưng cô không làm đối với cô có một cảm giác rất khác, mà cô cũng không biết là gì.
" Không cần đâu, nàng đang mệt, để nàng nghỉ, ta bây giờ cũng có việc, phải đi luôn.
"
Hắn tiến lại gần cô, phả hơi thở lên gáy, khiến cô có cảm giác ngứa ngáy, nói thì thầm bên tai cô: " Nương tử đừng nhớ vi phu quá nhé! ".
Hắn bước đi trên mặt hiện lên ý cười.
" Để hạ thần tiễn vương gia!.
" Nói xong tưởng thừa tướng đích thân đi tiễn Minh vương.
Còn Lan Nguyệt thì máu điên đã nổi lên, cô muốn git chết tên điên kia.
Đến khi phụ thân kia quay lại cô mới hỏi:
" Cha cái đó, ta có thể hủy hôn với cái tên khùng kia không! "
Ông ngạc nhiên, hai con mắt mở to:
" Đứa con gái này, con nói hủy là hủy được sao, đây là hôn sự do hoàng thượng ban chỉ , kháng chỉ là bị chém đầu như chơi.
Vị Minh vương này tuy lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng lại thấu tình đạt lý, chiến công hiển hách, là một vị phu quân tốt, con phải nắm chắc đừng để tuột mất.
" Ông khuyên nhủ con gái mình một lúc rồi rời đi..