Yên Chi bản thân diễm lệ vô song, sau khi chải chuốt kỹ lưỡng, lại càng xinh đẹp mỹ miều.
Hai nha hoàn đỡ ả chậm rãi đi đến trước giường Thiên Mạch.
Khắp người đau đớn khiến Thiên Mạch không còn sức ứng phó ả, chỉ biết nhắm mắt lại không nói gì.
“Phu nhân, nàng không sao chứ?” Trong giọng nói Yên Chi hàm chứa chút lo lắng.
Thiên Mạch hơi thở yếu ớt, thều thào nói, “Ta không sao.” Có thể nàng kém cỏi trong cuộc tranh giành giữa các nữ nhân, nhưng nàng không phải ngu ngốc. Yên Chi toàn thân lộng lẫy, rõ ràng mất công chải chuốt kỹ càng, ả hôm nay đại giá quang lâm tám phần là muốn thị uy.
“Hay là ta mời đại phu đến xem cho nàng nhé?” Yên Chi cầm lấy cái khăn trong chậu lên, vắt nước rồi giúp lau mồ hôi trên trán nàng.
“Yên Chi phu nhân xin dừng tay, Thiên Mạch không dám nhận.” Thiên Mạch nàng là thân phận gì chứ? Một nữ nô, một tì thiếp bị ruồng bỏ, sao dám làm phiền Yên Chi cô nương đang được sủng ái.
“Đến lúc này rồi, ngươi còn khách khí với ta. Chúng ta là người một nhà, ngươi khách khí cái gì.”
Thiên Mạch trong lòng cười lạnh, từ nhỏ đến lớn, không ai xem nàng là người một nhà.
Nàng sống như một con chó, nếu không phải số phận run rủi cho nàng gặp được sư phụ, nàng đã không sống nổi đến hôm nay.
“Yên Chi cô nương, hảo ý của ngươi ta xin nhận.” Chút thương tích này chưa đủ sức lấy mạng của nàng.
“Không được, ngươi sốt rồi, ta phải đi mời đại phu.” Yên Chi đứng lên, ra lệnh cho nha hoàn, “Mau đi mời đại phu.”
Thiên Mạch vội nói, “Không cần, để tránh liên lụy ngươi.”
Từ khi bước chân vào vương phủ nàng đã biết, các nữ nhân ở đây không một ai đơn giản.
Yên Chi cả người ăn mặc sang trọng, lại tỏ ra tốt bụng với nàng, cơ hồ có ý đe dọa lẫn lôi kéo.
Liễu Thiên Mạch nàng chỉ là nô tài, đáng cho ả lôi kéo sao?
Lúc mới vào vương phủ, Yên Chi rất khinh rẻ nàng.
Bây giờ đột nhiên lôi kéo nàng, rốt cuộc có mục đích gì?
Chuyện tới nước này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tương kế tựu kế. Nàng nhất định phải lấy được thứ nàng muốn, không ai có thể ngăn cản.
Yên Chi thở dài, “Thôi được, nếu đã như vậy, ta giúp ngươi đắp thuốc.”
Thiên Mạch lắc đầu,” Cám ơn hảo ý của cô nương, ta muốn ngủ một lát, xin cô nương ra ngoài trước.” Giọng Thiên Mạch yếu đến nỗi không nghe rõ. Môi nàng trắng bệch, xuất hiện vài vết nứt lờ mờ, cộng thêm mái tóc rối bời, trông tiều tụy như hồn ma.
” Cái này……” Yên Chi có chút do dự.
“Ta biết cô nương có ý tốt, nhưng mà Vương gia đã có lệnh, không cho phép bất cứ người nào được giúp ta, ngươi đi đi.” Trong số những người nàng đã gặp, y là một gã đàn ông vô cùng tàn nhẫn.
Yên Chi bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, “Thôi được.”
Thiên Mạch nhắm mắt lại, nước từ trong khóe mắt chảy ra.
Nàng là thiếp duy nhất của Bình Nam Vương, nhưng mà ở vương phủ nàng chẳng là gì cả.
Nàng thân là con gái Tể tướng, nhưng lại chẳng sánh nổi một thị thiếp xuất thân chốn thanh lâu.
Nàng vốn là chủ, song địa vị chẳng bằng đứa nô tài.
Ở tướng phủ, nàng đã thấy hết sự tráo trở của lòng người, nếm đủ hết ngọt bùi cay đắng. Nàng đã từng nghĩ tướng phủ là địa ngục của nàng.
Cho đến bây giờ nàng mới biết, vương phủ mới thực sự là địa ngục chốn trần gian.
*****
“Tần Mộ Phong, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi ở dưới lòng đất cũng không được bình yên, tất cả bọn đàn bà của ngươi đều là hồ ly tinh hóa thân, hút khô máu của ngươi, rồi đưa ngươi đến cái gì…… đúng rồi, đưa đến viện bảo tàng cho người ta ngắm nghía…. Tần Mộ Phong, ngươi chết đi cho ta. Sinh con trai sẽ là đồ cẩu hùng không có lỗ đít, bổn cô nương sớm muộn cũng sẽ đem con lợn giống nhà ngươi băm thành thịt vụn làm nhân bánh bao để ăn, đồ phân chó……”
Liễu Thiến ở trong viện Dương Liễu chửi ầm lên, sự tao nhã rụt rè cần có của một hoa khôi, sớm đã bị nàng đem vứt xuống cống.
Lúc nàng nổi trận lôi đình, Hồng Ngạc Hoa Linh không dám đến gần nàng, trước đó đã trốn phía sau cửa lánh nạn rồi.
“Tiểu thư, người mắng đủ chưa?” Hoa Linh cuối cùng nhịn không được lên tiếng, còn tiếp tục chửi mắng như vậy thì toàn bộ Túy Yên Lâu sẽ nghe thấy hết.
“Chưa đủ.” Liễu Thiến hét to, “Tên cặn bã đó, dám đánh Thiên Mạch, còn bỏ mặc nàng trong phòng chờ chết. Mụ nội nó tên khốn kiếp, còn gọi là đàn ông ư, đúng là…… cái đồ…… điên khùng biến thái, cô nương ta hiện tại đang kích động đến mức muốn xẻ thịt đồ khốn đó.”
Liễu Thiến xinh đẹp tuyệt thế vô song là thế. Giờ phút này, nét phong hoa tao nhã mất hết, gào thét hệt một bà điên.
“Hoa Linh, hôm nay cô nương ta không gặp khách, bảo con lợn giống kia cút đi.” Liễu Thiến từ trong vòng tay lấy ra một viên thuốc,” Đem cái này cho y ăn.”
” Tiểu thư, đây là……” Tiểu thư không phải muốn đầu độc Bình Nam Vương chứ?
Liễu Thiến nhìn nàng khinh khỉnh, “Không chết được đâu.” Sẽ chỉ khiến y toàn thân ngứa ngáy vô cùng.
Y ngược đãi Thiên Mạch, thứ thuốc này xem như một sự trừng phạt nho nhỏ dành cho y.
Một lát sau……
“Tiểu thư, đã làm theo lời tỷ, đem thuốc bỏ vào rượu của y.” Hoa Linh đứng ở cửa, không dám vào trong.
Tiểu thư trong cơn thịnh nộ, lúc nào cũng có thể giết người, tránh xa một chút là lựa chọn tốt nhất.
“Con lợn giống kia nói gì?” Liễu Thiến có chút không kiên nhẫn, nàng hiện tại không muốn nghe chuyện liên quan đến con lợn giống kia.
” Y nói……” Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Thiên Mạch, đối diện ánh mắt phẫn nộ của nàng, Hoa Linh vội cúi đầu, ” Y nói y nhất định phải gặp tiểu thư.”
Liễu Thiến trút cả chén trà vào trong miệng, cầm cái chén đi tới đi lui, “Mụ nội tên cẩu hùng đó, y thật sự không có chuyện gì khác để làm.” Cái chén trong tay nát vụn, Thiên Mạch tức giận ném các mảnh vỡ xuống đất, điên tiết nói, ” Trong nhà nuôi một bầy hồ ly tinh, còn muốn đến trêu chọc ta. Nếu không phải vì mười vạn lượng vàng, ta ăn no cũng chẳng rỗi hơi mà đi dụ dỗ y. Mẹ nó, tiền thật khó kiếm. Làm xong vụ này, Phi Yến ta thu sơn[2], kẻ mời ta trộm ‘chân tình’ của y cũng thật biến thái, ‘chân tình’ thì có cái gì tốt mà trộm? Thật là bá láp.”
Không sai, Liễu Thiến chính là Phi Yến, là thiên hạ đệ nhất thần trộm trong truyền thuyết.
Nàng có võ công xuất thần nhập hóa, có bản lĩnh ăn trộm thiên hạ vô song.
Nàng mười bốn tuổi xuất đạo, chưa bao giờ thất thủ. Lần này, cũng sẽ không ngoại lệ, nàng cầm chắc khiến cho con lợn giống kia phải yêu nàng.
“Tiểu thư, gặp hay không gặp?” Hoa Linh cúi đầu hỏi.
Liễu Thiến lạnh lùng nói, “Không gặp, với đàn ông không nên đối xử tốt quá, chỉ tổ khiến bọn chúng xem thường.” Đàn ông rất hèn hạ, không đoạt được, mới là tốt nhất.
” Y nói gặp là gặp sao, bộ ta là gái gọi hả?…… ặc, ta hiện tại không phải kẻ trộm, là kỹ nữ mà. Cho dù là kỹ nữ, cũng không phải nói gặp là gặp, làm kỹ nữ cũng phải có tôn nghiêm. Cho đến bây giờ, cũng có từng cho ta tiểu phí[3] đâu, đường đường một vị Vương gia, mà chẳng khác nào một kẻ bần tiện.”
*****
Thiên Mạch bị thương rất nặng, tu dưỡng hơn nửa tháng mới hoàn toàn bình phục. Nửa tháng bình phục đã là kỳ tích, đối với người bình thường mà nói, chỉ sợ cần vài tháng thậm chí cả nửa năm.
Vết thương trên trán tuy đã khỏi, nhưng vẫn để lại vết sẹo mờ, có sẹo thì sao? Nàng không bận tâm. Cũng chẳng ai quan tâm đến dung mạo của nàng, chính nàng cũng không để ý.
Ngồi bên cửa sổ nhìn lá rơi trong sân vườn, khóe miệng khẽ cong lên, trên khuôn mặt lãnh đạm kia thấp thoáng nụ cười ấm áp mãn nguyện.
“Tiểu thư, ra ngoài một chút đi, người đã buồn hơn nửa tháng rồi.” Hương Nhi đóng cửa sổ lại, không cho gió thổi vào. ” Tiểu thư, người mới khỏe lại, không được hứng gió.” Mấy ngày trước nàng liên tục sốt cao, thiếu chút nữa dọa chết Hương Nhi. May mắn tiểu thư cát nhân thiên tướng, rốt cục chuyển nguy thành an.
Thiên Mạch đứng lên, đẩy cửa sổ ra, chậm rãi nhắm mắt lại hưởng thụ làn gió mát mơn man, “Vì sao phải ngăn gió mát ở ngoài? Trong vương phủ, e rằng chỉ có trăng thanh gió mát là thứ sạch sẽ.” Nụ cười lãnh đạm, áo trắng tóc đen bay bay, trông nàng chẳng khác gì một thiên nhân.
” Tiểu thư……” Hương Nhi thở dài, không biết nên nói cái gì.
Nàng biết trong lòng tiểu thư đầy oán hận bất cam. Một nữ tử như vậy, vô cớ bị chà đạp, bất luận là ai cũng không thể cam lòng.
Thiên Mạch quay đầu lại nhìn Hương nhi, thản nhiên nói, “Hương nhi, đem tiêu của ta tới đây.”
Hương nhi đến đầu giường lấy ra một chiếc tiêu ngọc màu xanh lục, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng.
Thiên Mạch mở lòng bàn tay ra, tiêu ngọc xanh biếc bị ấn trong lòng bàn tay càng trở nên xanh thẫm.
Ngón tay ngọc nhẹ nhàng cầm lấy, ngọc tiêu giữa các ngón tay nàng xoay tròn một vòng.
Thiên Mạch cười tự giễu, cây ngọc tiêu này, e rằng là đồ vật đáng giá nhất của nàng.
“Tiểu thư, nàng biết thổi tiêu sao?” Động tác nghịch tiêu của tiểu thư rất thành thạo, có vẻ thường hay thổi tiêu.
Thiên Mạch không trả lời, đến bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, tâm tư vô định.
Tiêu ngọc trong tay nàng lại chuyển động, nhẹ nhàng đặt bên môi.
Tiêu khúc ôn nhu thê lương, như nước như băng, trầm thấp uyển chuyển, thanh bình tĩnh lặng, dư vị bất tận. Âm thanh hoa mỹ kia ai oán tao nhã, biểu đạt suy nghĩ vô tận. Người thổi tiêu kia, tựa như tiên nữ thiên cung, rời xa trần thế, siêu phàm thoát tục. Làn điệu hàm súc kia, cùng với sự lãnh đạm của nàng, tạo nên sự sống động tinh tế vô cùng.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, ngón tay ngọc cầm tiêu ngọc, khoanh ra sau người.
“Tiểu thư, đây là khúc nhạc gì?”
Đang đón gió, mái tóc vài cọng bay lòa xòa, Thiên Mạch khẽ ngâm nga:
“Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều,
Thu tận Giang Nam thảo vị điêu.
Nhị thập tứ kiều (*) minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu.”
(*)Nhị thập tứ kiều: Còn có tên là Hồng Dược Kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
(Dịch nghĩa:
Núi xanh thấp thoáng nước chảy xa xa
Giang Nam cuối thu cỏ cây xơ xác
Bên cầu thập nhị tứ, trăng soi sáng
Người đẹp thổi tiêu giờ ở nơi nào)
Nụ cười lãnh đạm tao nhã kia, như cơn gió xuân ùa về ấm áp.
“Tiểu thư, thơ của ai vậy.” Hương Nhi tò mò hỏi. Hương Nhi không có học hành nhiều, nhưng cũng có đọc vài bài thơ.
” Đây là thơ của thi nhân Đỗ Mục thuộc triều Đường, Trung Quốc cổ đại, hậu nhân sửa làm tiêu khúc.” Ngữ điệu kia thanh nhã như gió, so với tiếng tiêu càng hay hơn.
“Trung Quốc, Đường triều? Không hiểu.” Trong trí nhớ của nàng ta, chưa từng nghe tới địa phương này.
“Theo như ngươi nói, ngươi cũng không hiểu được.” Trong đôi mắt lãnh đạm mà thâm thúy của Thiên Mạch, dường như tỏa ra chút ấm áp, càng khiến người ta thấy khó hiểu.
Hương Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cô ta đích thực không biết.
Thiên Mạch lại đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, môi anh đào nhè nhẹ thổi ra âm thanh hoa mỹ. Thanh nhã như gió, mờ ảo như mây, tựa như một bức tranh sơn thủy đầy màu sắc.
Hòa cùng tiếng tiêu, hình bóng nàng càng thêm mờ ảo.
“Tiểu thư, đây lại là khúc gì?”
“Trích bất tận tương tư huyết lệ phao hồng đậu,
Khai bất hoàn xuân liễu xuân hoa mãn họa lâu.
Thụy bất ổn sa song phong vũ hoàng hôn hậu,
Vong bất liễu tân sầu dữ cựu sầu,
Yết bất hạ ngọc lạp kim thuần ế mãn hầu,
Chiếu bất kiến lăng hoa kính lí hình dung sấu,
Triển bất khai đích mi đầu, nhai bất minh đích canh lậu
Kháp tiện tự già bất trụ đích thanh sơn ẩn ẩn,
Lưu bất đoạn đích lục thủy sầu sầu,
Lục thủy sầu sầu lục thủy sầu sầu……”
(Dịch nghĩa:
Rơi không ngừng, giọt huyết lệ tương tư, vứt đi nhành đậu đỏ (**)
Nở không hết, cành liễu hoa xuân đầy bức tranh
Ngủ không yên, sau hoàng hôn cửa sổ buông rèm mưa gió đến
Quên không được, sầu cũ lại thêm sầu mới
Nuốt không trôi, cơm ngọc nghẹn yết hầu
Soi không thấy, gương mặt gầy gò trong gương
Mở chẳng được, mí mắt càng thêm ứa lệ
Non xanh thấp thoáng làm sao che được hết
Chảy mãi không ngừng dòng nước xanh buồn rầu.
(**) nghĩa là “quên bạn”. (Theo phong tục ở đất Giang Nam, xa nhau hái quả đậu đỏ cài lên mái tóc ngụ ý “nhớ bạn”)
” Tiểu thư, đây là thơ của ai?” Hương Nhi chỉ là tò mò.
Nếu nói là trích từ “Hồng Lâu Mộng”, cô ta có hiểu không?
Thiên Mạch không trả lời, chỉ tiếp tục ngâm:
Cổn cổn trường giang đông thệ thủy,
Lãng hoa đào tận anh hùng,
Thị phi thành bại chuyển đầu không.
Thanh sơn y cựu tại,
Kỳ độ tịch dương hồng?
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,
Quán khán thu nguyệt xuân phong,
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng,
Cổ kim đa thiểu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng,
Cổ kim đa thiểu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.
Được mất đúng sai, ngoảnh lại cũng là hư không, ngoảnh lại cũng chỉ là hư không a.”
(Dịch nghĩa:
Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông
Sóng vùi dập mất hết anh hùng
Được mất đúng sai, thoắt thành không
Non xanh nguyên vẻ cũ
Mấy độ bóng tà hồng
Ngư tiều tóc bạc trên bến sông
Đã quen nhìn thu nguyệt xuân phong
Một bầu rượu vui vẻ khi gặp mặt
Xưa nay bao nhiêu việc
Phó mặc nói cười suông
Thơ Dương Thận – Bài từ mở đầu Tam Quốc Diễn Nghĩa – ND)
“Hay cho câu ‘Được mất đúng sai, ngoảnh lại cũng là hư không’, hay cho câu ‘Xưa nay bao nhiêu chuyện, phó mặc nói cười suông’……” Một giọng cười tán thưởng, làm gián đoạn khung cảnh phong hoa tuyết nguyệt của Thiên Mạch, ngoảnh đầu lại thì thấy một nam tử tuổi còn trẻ đứng trước cửa.
Trên gương mặt hắn khẽ nở một cười, trong nét cười hàm chứa sự tán thưởng. Toàn thân một màu xanh lá, tuấn tú tao nhã.
“Ngươi là ai?” Hắn là Hoắc Thiên tướng quân, Thiên Mạch nhận ra được.
“Tại hạ Hoắc Thiên, bị tiếng tiêu của phu nhân cuốn hút, tìm theo thanh âm mà đến.” Hoắc Thiên thanh lịch văn nhã, giống một tài tử phong lưu, chứ không giống một tướng quân.
Hôm đó, trong địa lao không nhìn rõ, giờ hắn mới biết Liễu Thiên Mạch là một nữ tử thanh tú duyên dáng như vậy, không hề kinh khủng như lời Tần Mộ Phong đã nói.
Thiên Mạch cầm ngọc tiêu vòng tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn người đầy ngạo khí trước mặt, “Thì ra là Hoắc tướng quân, tiểu nữ tử bêu xấu rồi.” Dáng vẻ lãnh đạm như mọi ngày.
“Phu nhân thổi tiêu rất hay, lời văn càng hay.” Nơi ở của nữ nhân ngay từ đầu hắn không nên tùy tiện bước vào, hắn vẫn đứng y nguyên ở cửa.
“Việc làm nơi khuê các, chỉ là tự bêu xấu.” Trên gương mặt thanh tú của Thiên Mạch lộ vẻ điềm đạm, không chút biểu cảm.
Hoắc Thiên thoáng liếc nhìn mặt nàng, ánh mắt không rời ra được. Nàng không phải mỹ nhân, mà còn hơn cả mỹ nhân.
Nàng mang một khí chất điềm đạm, tao nhã, mỏng manh, cao quý như hoa lan, thế gian hiếm có. Mỗi cử chỉ động tác, đều lộ ra nét ưu nhã. Trong vẻ tao nhã mỏng manh, lại có vài phần phóng khoáng cao ngạo.
Người này rốt cuộc là nữ tử như thế nào?
Trong câu chữ của nàng, có điệu bộ của một tiểu nhi nữ, cũng có nét cao quý của tiểu thư khuê các, càng có vẻ phóng khoáng của nữ tử giang hồ.
Liễu Thiên Mạch thanh nhã như hoa lan trong sơn cốc, khí chất trên người nàng, tuyệt đại mỹ nhân Liễu Thiến chưa chắc đã có.
Tà áo trắng kia, mái tóc đen mượt như tơ lụa kia, càng tôn lên vẻ cao quý như một bông sen trắng của nàng.
Một nữ tử như vậy……
Lần đầu tiên gặp nàng, là ở địa lao. Nàng khi đó, giống như một con thỏ đang sợ hãi, còn nàng hiện tại, tựa hồ có một khí phách tự nhiên thiên bẩm.
Nửa tháng ngắn ngủi, nữ tử này đã thay đổi rất nhiều.
Rốt cuộc là nàng thay đổi? Hay là hắn nhìn lầm?
“Tài nghệ của phu nhân, đương thời ít có.”
“Hoắc tướng quân quá khen, tiểu nữ tử chỉ vui chơi trong chốc lát, lại khiến cho tướng quân chê cười.” Thiên Mạch dịu dàng khẽ nghiêng người.
“Thiên Mạch phu nhân, nghe nói nàng bị thương?”
“Do Thiên Mạch làm sai, tự nguyện bị phạt.” Thiên Mạch nhếch khóe miệng, không rõ có cảm xúc gì.
“Phu nhân, tại hạ cũng có nghiên cứu âm luật, không biết có vinh hạnh được lãnh giáo phu nhân hay không.” Hoắc Thiên tỏ thái độ rất thành khẩn. Nếu nàng không muốn nhắc chuyện bị thương, hắn cũng không nên hỏi nhiều.
“Thiên Mạch đối với âm luật học thức nông cạn, xin tướng quân hỏi người tài giỏi khác.” Thiên Mạch từ nhỏ đối với âm nhạc rất có thiên phú, hơn nữa được các sư phụ dạy dỗ, có thể nói trong các cao thủ, nếu luận về cầm tiêu, chỉ sợ không ai có thể qua mặt.
” Phu nhân khách khí, tiếng tiêu của phu nhân đã đạt đến cảnh giới thành thục.” Hắn cũng là người yêu thích âm luật, có không ít hồng nhan tri kỷ tài mạo song toàn, chưa bao giờ được thưởng thức tiếng tiêu nghe hay như thế. Cho dù là kinh thành đệ nhất hoa khôi trước đây, cũng không thổi được giai điệu du dương như vậy.
“Rảnh rỗi không có gì làm, nên tự tiêu khiển một mình mà thôi.”
Cùng với một thân cười nhạo, một giọng nói châm chọc vang lên, “Tự tiêu khiển một mình thì được, đừng ở đó trơ trẽn dụ dỗ đàn ông.”
[1] Bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã
[2] (Phương ngữ): ý nói rửa tay không làm nữa
[3] Tiền bo, tiền tip
Hai nha hoàn đỡ ả chậm rãi đi đến trước giường Thiên Mạch.
Khắp người đau đớn khiến Thiên Mạch không còn sức ứng phó ả, chỉ biết nhắm mắt lại không nói gì.
“Phu nhân, nàng không sao chứ?” Trong giọng nói Yên Chi hàm chứa chút lo lắng.
Thiên Mạch hơi thở yếu ớt, thều thào nói, “Ta không sao.” Có thể nàng kém cỏi trong cuộc tranh giành giữa các nữ nhân, nhưng nàng không phải ngu ngốc. Yên Chi toàn thân lộng lẫy, rõ ràng mất công chải chuốt kỹ càng, ả hôm nay đại giá quang lâm tám phần là muốn thị uy.
“Hay là ta mời đại phu đến xem cho nàng nhé?” Yên Chi cầm lấy cái khăn trong chậu lên, vắt nước rồi giúp lau mồ hôi trên trán nàng.
“Yên Chi phu nhân xin dừng tay, Thiên Mạch không dám nhận.” Thiên Mạch nàng là thân phận gì chứ? Một nữ nô, một tì thiếp bị ruồng bỏ, sao dám làm phiền Yên Chi cô nương đang được sủng ái.
“Đến lúc này rồi, ngươi còn khách khí với ta. Chúng ta là người một nhà, ngươi khách khí cái gì.”
Thiên Mạch trong lòng cười lạnh, từ nhỏ đến lớn, không ai xem nàng là người một nhà.
Nàng sống như một con chó, nếu không phải số phận run rủi cho nàng gặp được sư phụ, nàng đã không sống nổi đến hôm nay.
“Yên Chi cô nương, hảo ý của ngươi ta xin nhận.” Chút thương tích này chưa đủ sức lấy mạng của nàng.
“Không được, ngươi sốt rồi, ta phải đi mời đại phu.” Yên Chi đứng lên, ra lệnh cho nha hoàn, “Mau đi mời đại phu.”
Thiên Mạch vội nói, “Không cần, để tránh liên lụy ngươi.”
Từ khi bước chân vào vương phủ nàng đã biết, các nữ nhân ở đây không một ai đơn giản.
Yên Chi cả người ăn mặc sang trọng, lại tỏ ra tốt bụng với nàng, cơ hồ có ý đe dọa lẫn lôi kéo.
Liễu Thiên Mạch nàng chỉ là nô tài, đáng cho ả lôi kéo sao?
Lúc mới vào vương phủ, Yên Chi rất khinh rẻ nàng.
Bây giờ đột nhiên lôi kéo nàng, rốt cuộc có mục đích gì?
Chuyện tới nước này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, tương kế tựu kế. Nàng nhất định phải lấy được thứ nàng muốn, không ai có thể ngăn cản.
Yên Chi thở dài, “Thôi được, nếu đã như vậy, ta giúp ngươi đắp thuốc.”
Thiên Mạch lắc đầu,” Cám ơn hảo ý của cô nương, ta muốn ngủ một lát, xin cô nương ra ngoài trước.” Giọng Thiên Mạch yếu đến nỗi không nghe rõ. Môi nàng trắng bệch, xuất hiện vài vết nứt lờ mờ, cộng thêm mái tóc rối bời, trông tiều tụy như hồn ma.
” Cái này……” Yên Chi có chút do dự.
“Ta biết cô nương có ý tốt, nhưng mà Vương gia đã có lệnh, không cho phép bất cứ người nào được giúp ta, ngươi đi đi.” Trong số những người nàng đã gặp, y là một gã đàn ông vô cùng tàn nhẫn.
Yên Chi bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, “Thôi được.”
Thiên Mạch nhắm mắt lại, nước từ trong khóe mắt chảy ra.
Nàng là thiếp duy nhất của Bình Nam Vương, nhưng mà ở vương phủ nàng chẳng là gì cả.
Nàng thân là con gái Tể tướng, nhưng lại chẳng sánh nổi một thị thiếp xuất thân chốn thanh lâu.
Nàng vốn là chủ, song địa vị chẳng bằng đứa nô tài.
Ở tướng phủ, nàng đã thấy hết sự tráo trở của lòng người, nếm đủ hết ngọt bùi cay đắng. Nàng đã từng nghĩ tướng phủ là địa ngục của nàng.
Cho đến bây giờ nàng mới biết, vương phủ mới thực sự là địa ngục chốn trần gian.
*****
“Tần Mộ Phong, ta nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi ở dưới lòng đất cũng không được bình yên, tất cả bọn đàn bà của ngươi đều là hồ ly tinh hóa thân, hút khô máu của ngươi, rồi đưa ngươi đến cái gì…… đúng rồi, đưa đến viện bảo tàng cho người ta ngắm nghía…. Tần Mộ Phong, ngươi chết đi cho ta. Sinh con trai sẽ là đồ cẩu hùng không có lỗ đít, bổn cô nương sớm muộn cũng sẽ đem con lợn giống nhà ngươi băm thành thịt vụn làm nhân bánh bao để ăn, đồ phân chó……”
Liễu Thiến ở trong viện Dương Liễu chửi ầm lên, sự tao nhã rụt rè cần có của một hoa khôi, sớm đã bị nàng đem vứt xuống cống.
Lúc nàng nổi trận lôi đình, Hồng Ngạc Hoa Linh không dám đến gần nàng, trước đó đã trốn phía sau cửa lánh nạn rồi.
“Tiểu thư, người mắng đủ chưa?” Hoa Linh cuối cùng nhịn không được lên tiếng, còn tiếp tục chửi mắng như vậy thì toàn bộ Túy Yên Lâu sẽ nghe thấy hết.
“Chưa đủ.” Liễu Thiến hét to, “Tên cặn bã đó, dám đánh Thiên Mạch, còn bỏ mặc nàng trong phòng chờ chết. Mụ nội nó tên khốn kiếp, còn gọi là đàn ông ư, đúng là…… cái đồ…… điên khùng biến thái, cô nương ta hiện tại đang kích động đến mức muốn xẻ thịt đồ khốn đó.”
Liễu Thiến xinh đẹp tuyệt thế vô song là thế. Giờ phút này, nét phong hoa tao nhã mất hết, gào thét hệt một bà điên.
“Hoa Linh, hôm nay cô nương ta không gặp khách, bảo con lợn giống kia cút đi.” Liễu Thiến từ trong vòng tay lấy ra một viên thuốc,” Đem cái này cho y ăn.”
” Tiểu thư, đây là……” Tiểu thư không phải muốn đầu độc Bình Nam Vương chứ?
Liễu Thiến nhìn nàng khinh khỉnh, “Không chết được đâu.” Sẽ chỉ khiến y toàn thân ngứa ngáy vô cùng.
Y ngược đãi Thiên Mạch, thứ thuốc này xem như một sự trừng phạt nho nhỏ dành cho y.
Một lát sau……
“Tiểu thư, đã làm theo lời tỷ, đem thuốc bỏ vào rượu của y.” Hoa Linh đứng ở cửa, không dám vào trong.
Tiểu thư trong cơn thịnh nộ, lúc nào cũng có thể giết người, tránh xa một chút là lựa chọn tốt nhất.
“Con lợn giống kia nói gì?” Liễu Thiến có chút không kiên nhẫn, nàng hiện tại không muốn nghe chuyện liên quan đến con lợn giống kia.
” Y nói……” Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Thiên Mạch, đối diện ánh mắt phẫn nộ của nàng, Hoa Linh vội cúi đầu, ” Y nói y nhất định phải gặp tiểu thư.”
Liễu Thiến trút cả chén trà vào trong miệng, cầm cái chén đi tới đi lui, “Mụ nội tên cẩu hùng đó, y thật sự không có chuyện gì khác để làm.” Cái chén trong tay nát vụn, Thiên Mạch tức giận ném các mảnh vỡ xuống đất, điên tiết nói, ” Trong nhà nuôi một bầy hồ ly tinh, còn muốn đến trêu chọc ta. Nếu không phải vì mười vạn lượng vàng, ta ăn no cũng chẳng rỗi hơi mà đi dụ dỗ y. Mẹ nó, tiền thật khó kiếm. Làm xong vụ này, Phi Yến ta thu sơn[2], kẻ mời ta trộm ‘chân tình’ của y cũng thật biến thái, ‘chân tình’ thì có cái gì tốt mà trộm? Thật là bá láp.”
Không sai, Liễu Thiến chính là Phi Yến, là thiên hạ đệ nhất thần trộm trong truyền thuyết.
Nàng có võ công xuất thần nhập hóa, có bản lĩnh ăn trộm thiên hạ vô song.
Nàng mười bốn tuổi xuất đạo, chưa bao giờ thất thủ. Lần này, cũng sẽ không ngoại lệ, nàng cầm chắc khiến cho con lợn giống kia phải yêu nàng.
“Tiểu thư, gặp hay không gặp?” Hoa Linh cúi đầu hỏi.
Liễu Thiến lạnh lùng nói, “Không gặp, với đàn ông không nên đối xử tốt quá, chỉ tổ khiến bọn chúng xem thường.” Đàn ông rất hèn hạ, không đoạt được, mới là tốt nhất.
” Y nói gặp là gặp sao, bộ ta là gái gọi hả?…… ặc, ta hiện tại không phải kẻ trộm, là kỹ nữ mà. Cho dù là kỹ nữ, cũng không phải nói gặp là gặp, làm kỹ nữ cũng phải có tôn nghiêm. Cho đến bây giờ, cũng có từng cho ta tiểu phí[3] đâu, đường đường một vị Vương gia, mà chẳng khác nào một kẻ bần tiện.”
*****
Thiên Mạch bị thương rất nặng, tu dưỡng hơn nửa tháng mới hoàn toàn bình phục. Nửa tháng bình phục đã là kỳ tích, đối với người bình thường mà nói, chỉ sợ cần vài tháng thậm chí cả nửa năm.
Vết thương trên trán tuy đã khỏi, nhưng vẫn để lại vết sẹo mờ, có sẹo thì sao? Nàng không bận tâm. Cũng chẳng ai quan tâm đến dung mạo của nàng, chính nàng cũng không để ý.
Ngồi bên cửa sổ nhìn lá rơi trong sân vườn, khóe miệng khẽ cong lên, trên khuôn mặt lãnh đạm kia thấp thoáng nụ cười ấm áp mãn nguyện.
“Tiểu thư, ra ngoài một chút đi, người đã buồn hơn nửa tháng rồi.” Hương Nhi đóng cửa sổ lại, không cho gió thổi vào. ” Tiểu thư, người mới khỏe lại, không được hứng gió.” Mấy ngày trước nàng liên tục sốt cao, thiếu chút nữa dọa chết Hương Nhi. May mắn tiểu thư cát nhân thiên tướng, rốt cục chuyển nguy thành an.
Thiên Mạch đứng lên, đẩy cửa sổ ra, chậm rãi nhắm mắt lại hưởng thụ làn gió mát mơn man, “Vì sao phải ngăn gió mát ở ngoài? Trong vương phủ, e rằng chỉ có trăng thanh gió mát là thứ sạch sẽ.” Nụ cười lãnh đạm, áo trắng tóc đen bay bay, trông nàng chẳng khác gì một thiên nhân.
” Tiểu thư……” Hương Nhi thở dài, không biết nên nói cái gì.
Nàng biết trong lòng tiểu thư đầy oán hận bất cam. Một nữ tử như vậy, vô cớ bị chà đạp, bất luận là ai cũng không thể cam lòng.
Thiên Mạch quay đầu lại nhìn Hương nhi, thản nhiên nói, “Hương nhi, đem tiêu của ta tới đây.”
Hương nhi đến đầu giường lấy ra một chiếc tiêu ngọc màu xanh lục, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng.
Thiên Mạch mở lòng bàn tay ra, tiêu ngọc xanh biếc bị ấn trong lòng bàn tay càng trở nên xanh thẫm.
Ngón tay ngọc nhẹ nhàng cầm lấy, ngọc tiêu giữa các ngón tay nàng xoay tròn một vòng.
Thiên Mạch cười tự giễu, cây ngọc tiêu này, e rằng là đồ vật đáng giá nhất của nàng.
“Tiểu thư, nàng biết thổi tiêu sao?” Động tác nghịch tiêu của tiểu thư rất thành thạo, có vẻ thường hay thổi tiêu.
Thiên Mạch không trả lời, đến bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn xa xăm, tâm tư vô định.
Tiêu ngọc trong tay nàng lại chuyển động, nhẹ nhàng đặt bên môi.
Tiêu khúc ôn nhu thê lương, như nước như băng, trầm thấp uyển chuyển, thanh bình tĩnh lặng, dư vị bất tận. Âm thanh hoa mỹ kia ai oán tao nhã, biểu đạt suy nghĩ vô tận. Người thổi tiêu kia, tựa như tiên nữ thiên cung, rời xa trần thế, siêu phàm thoát tục. Làn điệu hàm súc kia, cùng với sự lãnh đạm của nàng, tạo nên sự sống động tinh tế vô cùng.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, ngón tay ngọc cầm tiêu ngọc, khoanh ra sau người.
“Tiểu thư, đây là khúc nhạc gì?”
Đang đón gió, mái tóc vài cọng bay lòa xòa, Thiên Mạch khẽ ngâm nga:
“Thanh sơn ẩn ẩn thủy điều điều,
Thu tận Giang Nam thảo vị điêu.
Nhị thập tứ kiều (*) minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xử giáo xuy tiêu.”
(*)Nhị thập tứ kiều: Còn có tên là Hồng Dược Kiều, ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
(Dịch nghĩa:
Núi xanh thấp thoáng nước chảy xa xa
Giang Nam cuối thu cỏ cây xơ xác
Bên cầu thập nhị tứ, trăng soi sáng
Người đẹp thổi tiêu giờ ở nơi nào)
Nụ cười lãnh đạm tao nhã kia, như cơn gió xuân ùa về ấm áp.
“Tiểu thư, thơ của ai vậy.” Hương Nhi tò mò hỏi. Hương Nhi không có học hành nhiều, nhưng cũng có đọc vài bài thơ.
” Đây là thơ của thi nhân Đỗ Mục thuộc triều Đường, Trung Quốc cổ đại, hậu nhân sửa làm tiêu khúc.” Ngữ điệu kia thanh nhã như gió, so với tiếng tiêu càng hay hơn.
“Trung Quốc, Đường triều? Không hiểu.” Trong trí nhớ của nàng ta, chưa từng nghe tới địa phương này.
“Theo như ngươi nói, ngươi cũng không hiểu được.” Trong đôi mắt lãnh đạm mà thâm thúy của Thiên Mạch, dường như tỏa ra chút ấm áp, càng khiến người ta thấy khó hiểu.
Hương Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cô ta đích thực không biết.
Thiên Mạch lại đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, môi anh đào nhè nhẹ thổi ra âm thanh hoa mỹ. Thanh nhã như gió, mờ ảo như mây, tựa như một bức tranh sơn thủy đầy màu sắc.
Hòa cùng tiếng tiêu, hình bóng nàng càng thêm mờ ảo.
“Tiểu thư, đây lại là khúc gì?”
“Trích bất tận tương tư huyết lệ phao hồng đậu,
Khai bất hoàn xuân liễu xuân hoa mãn họa lâu.
Thụy bất ổn sa song phong vũ hoàng hôn hậu,
Vong bất liễu tân sầu dữ cựu sầu,
Yết bất hạ ngọc lạp kim thuần ế mãn hầu,
Chiếu bất kiến lăng hoa kính lí hình dung sấu,
Triển bất khai đích mi đầu, nhai bất minh đích canh lậu
Kháp tiện tự già bất trụ đích thanh sơn ẩn ẩn,
Lưu bất đoạn đích lục thủy sầu sầu,
Lục thủy sầu sầu lục thủy sầu sầu……”
(Dịch nghĩa:
Rơi không ngừng, giọt huyết lệ tương tư, vứt đi nhành đậu đỏ (**)
Nở không hết, cành liễu hoa xuân đầy bức tranh
Ngủ không yên, sau hoàng hôn cửa sổ buông rèm mưa gió đến
Quên không được, sầu cũ lại thêm sầu mới
Nuốt không trôi, cơm ngọc nghẹn yết hầu
Soi không thấy, gương mặt gầy gò trong gương
Mở chẳng được, mí mắt càng thêm ứa lệ
Non xanh thấp thoáng làm sao che được hết
Chảy mãi không ngừng dòng nước xanh buồn rầu.
(**) nghĩa là “quên bạn”. (Theo phong tục ở đất Giang Nam, xa nhau hái quả đậu đỏ cài lên mái tóc ngụ ý “nhớ bạn”)
” Tiểu thư, đây là thơ của ai?” Hương Nhi chỉ là tò mò.
Nếu nói là trích từ “Hồng Lâu Mộng”, cô ta có hiểu không?
Thiên Mạch không trả lời, chỉ tiếp tục ngâm:
Cổn cổn trường giang đông thệ thủy,
Lãng hoa đào tận anh hùng,
Thị phi thành bại chuyển đầu không.
Thanh sơn y cựu tại,
Kỳ độ tịch dương hồng?
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,
Quán khán thu nguyệt xuân phong,
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng,
Cổ kim đa thiểu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng,
Cổ kim đa thiểu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.
Được mất đúng sai, ngoảnh lại cũng là hư không, ngoảnh lại cũng chỉ là hư không a.”
(Dịch nghĩa:
Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông
Sóng vùi dập mất hết anh hùng
Được mất đúng sai, thoắt thành không
Non xanh nguyên vẻ cũ
Mấy độ bóng tà hồng
Ngư tiều tóc bạc trên bến sông
Đã quen nhìn thu nguyệt xuân phong
Một bầu rượu vui vẻ khi gặp mặt
Xưa nay bao nhiêu việc
Phó mặc nói cười suông
Thơ Dương Thận – Bài từ mở đầu Tam Quốc Diễn Nghĩa – ND)
“Hay cho câu ‘Được mất đúng sai, ngoảnh lại cũng là hư không’, hay cho câu ‘Xưa nay bao nhiêu chuyện, phó mặc nói cười suông’……” Một giọng cười tán thưởng, làm gián đoạn khung cảnh phong hoa tuyết nguyệt của Thiên Mạch, ngoảnh đầu lại thì thấy một nam tử tuổi còn trẻ đứng trước cửa.
Trên gương mặt hắn khẽ nở một cười, trong nét cười hàm chứa sự tán thưởng. Toàn thân một màu xanh lá, tuấn tú tao nhã.
“Ngươi là ai?” Hắn là Hoắc Thiên tướng quân, Thiên Mạch nhận ra được.
“Tại hạ Hoắc Thiên, bị tiếng tiêu của phu nhân cuốn hút, tìm theo thanh âm mà đến.” Hoắc Thiên thanh lịch văn nhã, giống một tài tử phong lưu, chứ không giống một tướng quân.
Hôm đó, trong địa lao không nhìn rõ, giờ hắn mới biết Liễu Thiên Mạch là một nữ tử thanh tú duyên dáng như vậy, không hề kinh khủng như lời Tần Mộ Phong đã nói.
Thiên Mạch cầm ngọc tiêu vòng tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn người đầy ngạo khí trước mặt, “Thì ra là Hoắc tướng quân, tiểu nữ tử bêu xấu rồi.” Dáng vẻ lãnh đạm như mọi ngày.
“Phu nhân thổi tiêu rất hay, lời văn càng hay.” Nơi ở của nữ nhân ngay từ đầu hắn không nên tùy tiện bước vào, hắn vẫn đứng y nguyên ở cửa.
“Việc làm nơi khuê các, chỉ là tự bêu xấu.” Trên gương mặt thanh tú của Thiên Mạch lộ vẻ điềm đạm, không chút biểu cảm.
Hoắc Thiên thoáng liếc nhìn mặt nàng, ánh mắt không rời ra được. Nàng không phải mỹ nhân, mà còn hơn cả mỹ nhân.
Nàng mang một khí chất điềm đạm, tao nhã, mỏng manh, cao quý như hoa lan, thế gian hiếm có. Mỗi cử chỉ động tác, đều lộ ra nét ưu nhã. Trong vẻ tao nhã mỏng manh, lại có vài phần phóng khoáng cao ngạo.
Người này rốt cuộc là nữ tử như thế nào?
Trong câu chữ của nàng, có điệu bộ của một tiểu nhi nữ, cũng có nét cao quý của tiểu thư khuê các, càng có vẻ phóng khoáng của nữ tử giang hồ.
Liễu Thiên Mạch thanh nhã như hoa lan trong sơn cốc, khí chất trên người nàng, tuyệt đại mỹ nhân Liễu Thiến chưa chắc đã có.
Tà áo trắng kia, mái tóc đen mượt như tơ lụa kia, càng tôn lên vẻ cao quý như một bông sen trắng của nàng.
Một nữ tử như vậy……
Lần đầu tiên gặp nàng, là ở địa lao. Nàng khi đó, giống như một con thỏ đang sợ hãi, còn nàng hiện tại, tựa hồ có một khí phách tự nhiên thiên bẩm.
Nửa tháng ngắn ngủi, nữ tử này đã thay đổi rất nhiều.
Rốt cuộc là nàng thay đổi? Hay là hắn nhìn lầm?
“Tài nghệ của phu nhân, đương thời ít có.”
“Hoắc tướng quân quá khen, tiểu nữ tử chỉ vui chơi trong chốc lát, lại khiến cho tướng quân chê cười.” Thiên Mạch dịu dàng khẽ nghiêng người.
“Thiên Mạch phu nhân, nghe nói nàng bị thương?”
“Do Thiên Mạch làm sai, tự nguyện bị phạt.” Thiên Mạch nhếch khóe miệng, không rõ có cảm xúc gì.
“Phu nhân, tại hạ cũng có nghiên cứu âm luật, không biết có vinh hạnh được lãnh giáo phu nhân hay không.” Hoắc Thiên tỏ thái độ rất thành khẩn. Nếu nàng không muốn nhắc chuyện bị thương, hắn cũng không nên hỏi nhiều.
“Thiên Mạch đối với âm luật học thức nông cạn, xin tướng quân hỏi người tài giỏi khác.” Thiên Mạch từ nhỏ đối với âm nhạc rất có thiên phú, hơn nữa được các sư phụ dạy dỗ, có thể nói trong các cao thủ, nếu luận về cầm tiêu, chỉ sợ không ai có thể qua mặt.
” Phu nhân khách khí, tiếng tiêu của phu nhân đã đạt đến cảnh giới thành thục.” Hắn cũng là người yêu thích âm luật, có không ít hồng nhan tri kỷ tài mạo song toàn, chưa bao giờ được thưởng thức tiếng tiêu nghe hay như thế. Cho dù là kinh thành đệ nhất hoa khôi trước đây, cũng không thổi được giai điệu du dương như vậy.
“Rảnh rỗi không có gì làm, nên tự tiêu khiển một mình mà thôi.”
Cùng với một thân cười nhạo, một giọng nói châm chọc vang lên, “Tự tiêu khiển một mình thì được, đừng ở đó trơ trẽn dụ dỗ đàn ông.”
[1] Bông hoa lan tuyệt đẹp trong sơn cốc: vẻ ngoài hiếm thấy, thường dùng để ví von nhân phẩm cao nhã
[2] (Phương ngữ): ý nói rửa tay không làm nữa
[3] Tiền bo, tiền tip