Thiếp cùng thị thiếp có sự khác biệt rất lớn, thị thiếp có tác dụng làm ấm giường, địa vị chỉ cao hơn tỳ nữ. Đương nhiên, nếu đặc biệt được sủng ái, thì lại là chuyện khác, không nên bàn tới. A, kỳ thật làm thê làm thiếp hoặc làm thị thiếp có gì khác nhau, nếu không có tình yêu, đều chỉ là công cụ ấm giường cho người.
Thiếp là một dạng thê, cao hơn thị thiếp.
Tần Mộ Phong không có thê, Liễu Thiên Mạch tự nhiên là nữ tử có địa vị cao nhất trong vương phủ. Theo thông lệ, bốn vị thị thiếp phải đến thỉnh an nàng.
Trong vương phủ, mỗi người đàn bà đều có viện riêng của mình. Đạm Tình Cư nơi Liễu Thiên Mạch ở là nơi hẻo lánh nhất, cũ nát nhất. Lúc trước, khi xây vương phủ, hoàng đế từng nói đùa Đạm Tình Cư là lãnh cung của vương phủ. Ngày đầu tiên nàng đến vương phủ, liền đưa thẳng nàng vào ở Đạm Tình Cư, Tần Mộ Phong đơn giản nói cho nàng biết, nàng đã thất sủng, không cần si tâm vọng tưởng.
Ở nơi này, nàng không có gì oán hận, “đạm tình” hai chữ chính hợp ý nàng. Nàng lãnh đạm, càng vô tình, có lẽ, kêu Vô Tình Cư thì càng hay.
Mặc quần áo xong, Liễu Thiên Mạch cô đơn ngồi trong phòng khách. Ngồi trên vị trí đó, nàng không khỏi buồn cười. Các nàng kia sẽ đến thỉnh an nàng sao? Nàng chưa được sủng ái đã thất sủng, huống chi nàng chỉ là một người thiếp, bốn vị nữ tử kia hà tất thỉnh an nàng? Bất luận bọn họ có tới hay không, nàng đều phải đợi, đây là quy củ.
Liễu Thiên Mạch là người ưa thích sự thanh tĩnh. Nàng có thể một mình ngồi trơ trơ mấy ngày mấy đêm mà không nói lời nào. Thời gian một buổi sáng đối với nàng mà nói, cũng không phải là khó khăn gì.
Đúng vậy, một buổi sáng, nàng ngồi một mình suốt buổi sáng, Đạm Tình Cư vẫn như vậy, chỉ có mình nàng.
Nàng tựa hồ bị lãng quên đi, không ai nói cho nàng nên dùng điểm tâm, cũng không có ai nói cho nàng nên dùng cơm trưa. Ngày đầu tiên Gả vào vương phủ đã bỏ đói nàng, đây là một phần trong kế hoạch trả thù của Tần Mộ Phong sao? Nàng không biết, cũng không muốn biết. Trước khi bước vào Vương phủ, nàng đã biết phải nhận sự tra tấn.
Chỉ là không cho nàng ăn mà thôi, cũng không tính là gì, sự trả thù lợi hại hơn còn ở phía trước. A, nàng đang chờ.
Giờ Mùi[1] một khắc, không khí lạnh lẽo của Đạm Tình Cư chung quy cũng bị phá vỡ.
“Vương gia, ngài thật hư a.” Một thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên bên tai. Khóe miệng Liễu Thiên Mạch nhếch lên, cười đến lãnh đạm. Y đúng là vẫn còn thiếu kiên nhẫn, trò chơi vừa mới bắt đầu, y đã thua một nửa.
“Nàng không phải thích ta như vậy sao?” Thanh âm mang theo tia ám muội.
“Vương gia, ngài thật bất công, trong lòng chỉ có Thái Y tỷ tỷ, đem Ngọc La thiếp quên đi đâu rồi.”
“Vương gia, còn Hàm Thúy nữa.”
“Vương gia, chẳng lẽ người không thích Yên Chi hầu hạ sao? Cũng không để ý thiếp.”
Vừa nói chuyện, năm người đã vào đến nơi. Bốn nữ nhân đều dựa vào người Tần Mộ Phong, đều là bộ dáng như một con chim nhỏ nép vào người y.
Đối mặt với Liễu Thiên Mạch, bốn nữ nhân ‘ôn nhu’ vênh váo tự đắc, hàm chứa nụ cười châm chọc Liễu Thiên Mạch. Biểu tình của bốn người tựa như cùng một khuôn mẫu khắc ra, kể ra cùng một ý muốn nói – Liễu Thiên Mạch không hề có địa vị.
Liễu Thiên Mạch đáp lại ánh mắt châm chọc của bọn họ, vẫn lãnh đạm như trước, nhìn không ra biểu tình. Thủy mâu long lanh, lại phủ lên một tầng sương mù mờ ảo.
Tần Mộ Phong lạnh nhạt liếc nhìn Liễu Thiên Mạch, hài lòng trông thấy trong mắt nàng có lệ quang. Năm người coi như không thấy Liễu Thiên Mạch, lại tiếp tục tán tỉnh.
Vương phủ bốn thị thiếp, mỗi người mỗi vẻ.
Thái Y quyến rũ, Ngọc La nhu mì, Hàm Thúy thanh nhã, Yên Chi diễm lệ, mỗi người, đều là mỹ nhân khó tìm.
Liễu Thiên Mạch cũng là mỹ nhân, nhưng so với bọn họ, kém cỏi hơn nhiều.
Mắt nàng ánh lên tia sáng kỳ dị, quỳ gối: “Tiện thiếp tham kiến Vương gia.” Đây là ý y, đúng không?
Tần Mộ Phong cười lạnh “Thật ủy khuất cho ngươi rồi.”
Chẳng lẽ, ngay cả tư cách khóc nàng cũng không có sao?
“Vâng.” Liễu Thiên Mạch nghẹn ngào, lệ nhòe khóe mi.
Nước mắt của nàng làm Tần Mộ Phong thỏa mãn, y lười biếng nâng cằm nàng lên “Ngươi khóc cái gì, kẻ không biết còn tưởng ta bạc đãi ngươi.”
“Tiện thiếp chỉ là nhớ nhà.” Nhớ nhà ư? Một lý do ngay cả nàng cũng không tin được.
Thái Y cười dài nói “Ngươi đã nhớ nhà như vậy, không bằng trở về thì hơn.”
“Trở về cũng tốt.” Tần Mộ Phong cười nói, ý cười dâng đầy tận đáy mắt.
Liễu Thiên Mạch khẽ hạ mi mắt,“Được!” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, y buông tha nàng nhanh chóng như vậy ư? Không thể nào.
“Ngươi……” Câu trả lời của nàng làm cho Tần Mộ Phong khó chịu, nàng là món đồ chơi của y, là nô lệ của y, đừng mơ tưởng nói đi là đi.
“Ngươi là nô lệ của ta, đợi đến khi ta chán ngươi đã, còn không đừng mơ tưởng rời khỏi vương phủ.”
“Vâng.” Nàng nhu thuận nghe theo.
Bàn tay đặt dưới cằm nàng càng siết chặ, tựa hồ muốn bóp nát nàng, Liễu Thiên Mạch đau đớn, hai hàng lệ chầm chậm lăn dài…
“Vương gia, vị này chính là ‘Thiên kim’ của Tể tướng sao?” Hàm Thúy biết rõ còn cố hỏi.
Tần Mộ Phong cúi đầu hôn phớt lên môi Hàm Thúy, điểm nhẹ đầu mũi nàng “Thông minh.”
Thái Y hơi khom người,“Thái Y bái kiến phu nhân, Thái Y đến thỉnh an chậm, mong phu nhân thứ tội.”
Bàn tay Tần Mộ Phong ôm lấy chiếc eo thon của Thái Y, bên tai nói nhỏ,“ Tối hôm qua nàng phải hầu hạ ta, đương nhiên đến chậm.”
“Hầu hạ ngài còn có Hàm Thúy nữa.” Hàm Thúy khẽ kéo chéo áo Tần Mộ Phong làm nũng, thỉnh thoảng đưa mắt hướng Liễu Thiên Mạch thị uy.
Y khẽ cắn vành tai Hàm Thúy,“Hàm Thúy ngoan, đương nhiên không thể thiếu nàng được.”
Yên Chi choàng hai tay qua cổ Tần Mộ Phong, gắt giọng, “Vương gia, người ta vừa mới hầu hạ ngài xong, mệt chết đi được, ngài một chút cũng không nhớ đến thiếp.”
“Vương gia, ngài thật bất công a, chẳng lẽ ngài ghét Ngọc La hầu hạ không tốt.”
Tần Mộ Phong sờ soạng ngực ả, cười ám muội “Đợi lát nữa sẽ để nàng hầu hạ.”
“Tần Mộ Phong, ngươi đúng là một con lợn giống a.” Một thanh âm hàm chứa ý cười làm gián đoạn những lời ong bướm của bọn họ.
Thanh âm kia mang theo vài phần khinh thường, vài phần trào phúng, thanh thúy dễ nghe, người nói chuyện tuyệt đối là nữ tử.
“Ai?” Tần Mộ Phong theo bản năng nhìn Liễu Thiên Mạch, chỉ thấy nàng cúi đầu, hai mắt rưng rưng. Không thể nào, câu nói vừa rồi không thể là nàng nói được.
Liễu Thiên Mạch chỉ biết khóc, nhát gan yếu đuối, thanh âm không thể hoạt bát như vậy được.
“Tần Mộ Phong, ngươi lợi hại như vậy, không bằng đến mục trường[2] đi thôi, nơi đó có vô số trâu cái, ngựa cái chờ ngươi đó.” Một tiếng cười trong trẻo cất lên.
Thanh âm tựa hồ từ trên nóc nhà truyền xuống.
“Ngươi là ai?” Võ công của y không kém, nếu trên nóc nhà có người có thể gạt được y hay sao? Hay là y chơi bời quá độ, tinh lực không đủ, cho nên không phát hiện ra?
Bốn thị thiếp không dám ríu ra ríu rít nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng, kề sát vào người Tần Mộ Phong. Kẻ xuất hiện trên nóc nhà chắc chắn không phải người tốt, nói không chừng còn là thích khách.
“Ha ha, bổn cô nương chính là kẻ chuyên trộm vào ban đêm, danh xưng Phi Yến, không quen nhìn hành vi lợn giống của ngươi nên rút dao tương trợ. Vậy thì sao? Nếu không phục, giỏi thì ngươi cắn ta đi. Ha ha, bị ngươi cắn ta còn sợ mắc bịnh dại cơ. Loại nam nhân như ngươi, sớm muộn cũng bị hoa liễu, chết không có chỗ chôn. Đã cưới Liễu Thiên Mạch, lại còn phóng túng cùng bốn nữ nhân kia, ngươi trùng hôn có biết không, lấy tội của ngươi, cũng đủ xử bắn.” Phi Yến càng nói càng khinh bỉ, nói xong không quên nhổ một bãi nước bọt.
Tần Mộ Phong không thèm để ý đến lời Phi Yến mắng, mà là để ý nàng vì cái gì mà xuất hiện ở vương phủ. Y chấp chưởng một nửa binh quyền của vương triều, tư liệu trọng yếu đều ở trong tay y, nàng xuất hiện ở đây rốt cuộc có mục đích gì?
“Truyền thuyết Phi Yến yêu tiền, người ta có câu, chỉ lấy vật cố chủ cần mà không trộm thêm tài bảo, ngươi đến vương phủ của ta có việc gì?” Phi Yến là thiên hạ đệ nhất đạo tặc, thiên hạ không gì nàng không trộm được. Chỉ cần đưa nàng tiền, nàng cái gì cũng đều trộm, dù là long bào của hoàng đế, nàng cũng có thể trộm được.
Phi Yến năm năm trước xuất đạo, nhờ trộm được bảo vật trấn phái của Thanh Lương phái trong võ lâm Lục Đại môn phái mà nổi tiếng giang hồ. Một tháng sau khi trộm bảo vật của Thanh Lương phái, Phi Yến lẻn vào hoàng cung đánh cắp dạ minh châu Tây Vực tiến cống, từ đó về sau, đại danh của nàng không ai không tỏ, không ai không tường.
Nàng yêu tiền như mạng, nhưng chưa bao giờ cướp tài vật của người khác. Rất nhiều lần, vật nàng phải trộm có giá trị cao hơn tiền thù lao nhiều, mà nàng vẫn thủy chung lấy thù lao, chưa bao giờ làm hỏng quy củ. Nhờ danh tiếng tốt của nàng, số người muốn mời nàng trộm đồ không thể đếm xiết.
Phi Yến thực thần bí, muốn thuê nàng trộm này trộm nọ cũng rất khó. Nghe nói, nàng ở một thanh lâu, thanh lâu tú bà chính là tiếp đầu nhân [3] của nàng. Chỉ cần tìm đúng nơi, là có thể liên lạc với nàng. Trên đời nhiều thanh lâu như vậy, nơi nào mới là nơi tìm được nàng? Quỷ mới biết!
Lại có một cách nói khác, Phi Yến là người của tổ chức tình báo võ lâm đệ nhất – Thiên Cơ Các, muốn mời nàng trộm vật hãy dùng bồ câu đưa tin cho Thiên Cơ các.
Truyền thuyết thủy chung chỉ là truyền thuyết, không biết là thật hay giả. Ít nhất, trước mắt không ai chứng thực. Ngay cả Thiên Cơ các cũng không tìm ra hành tung của nàng.
Phi Yến xuất hiện ở Vương phủ rốt cuộc là trộm cái gì? Chắc không phải cố ý đến tìm y gây sự.
Phi Yến ha hả cười, khoái trá nói, “Liễu Thiên Mạch, Phi Yến ta cũng trộm mạng người, Tần Mộ Phong khi dễ ngươi như vậy, ta giúp ngươi giết y được không? Nhìn ngươi đáng thương như vậy, bớt cho ngươi chút đỉnh, nửa đồng tiền là được rồi. Bình Nam Vương, ngươi ở trong mắt ta, chỉ đáng giá nửa đồng tiền.”
“Không…… Không, đừng!” Liễu Thiên Mạch vừa nói vừa run lên, lời còn chưa dứt, người đã ngồi phịch xuống ghế.
Phi Yến thở dài một tiếng,“Thực là vô dụng, thật không biết ngươi gả cho tên lợn giống này làm gì. Nữ nhân à, phải biết vì mình làm chủ, đừng luôn nghĩ nam nhân là nhất. Như vậy đi, ngươi tới chỗ ta làm đồ đệ, ta sẽ giúp ngươi giết Tần Mộ Phong. Kể cả đó là Bình Nam Vương, ta cũng tin tưởng ta có năng lực giết y.”
“Đa tạ…… hảo ý…… của nữ hiệp.” Liễu Thiên Mạch thân mình run lên, vẻ mặt sợ hãi.
Phi Yến lẩm bẩm một tiếng.“Ài, thật vô dụng. Ta sắp phải đi rồi, nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta làm người tốt một lần vậy. Có định giết người phóng hỏa gì thì hãy nói với ta, ta sẽ tương trợ.”
Một hồi lâu, phòng khách tĩnh lặng, ai cũng không nói lời nào.
Xác định Phi Yến đã thật sự rời đi, Tần Mộ Phong không để ý tới bốn thị thiếp, bước nhanh ra ngoài.
Đi tới cửa, y lạnh lùng nói,“Ngươi được lắm, không có lệnh của ta không cho phép ra khỏi vườn này.” Y dừng một chút,“Ta sẽ phái nha hoàn đến hầu hạ ngươi.” Nha hoàn đến hầu hạ a, chỉ sợ là giám thị thì có.
Bốn thị thiếp đi theo phía sau y, thỉnh thoảng quay đầu ánh mắt mang ý châm chọc Liễu Thiên Mạch.
Nhìn bóng dáng năm người khuất khỏi, khóe miệng Liễu Thiên Mạch nhếch lên, tựa cười mà không phải cười.
[1] 1-3 pm
[2] Đồng cỏ, thảo nguyên
[3] Người liên hệ
Thiếp là một dạng thê, cao hơn thị thiếp.
Tần Mộ Phong không có thê, Liễu Thiên Mạch tự nhiên là nữ tử có địa vị cao nhất trong vương phủ. Theo thông lệ, bốn vị thị thiếp phải đến thỉnh an nàng.
Trong vương phủ, mỗi người đàn bà đều có viện riêng của mình. Đạm Tình Cư nơi Liễu Thiên Mạch ở là nơi hẻo lánh nhất, cũ nát nhất. Lúc trước, khi xây vương phủ, hoàng đế từng nói đùa Đạm Tình Cư là lãnh cung của vương phủ. Ngày đầu tiên nàng đến vương phủ, liền đưa thẳng nàng vào ở Đạm Tình Cư, Tần Mộ Phong đơn giản nói cho nàng biết, nàng đã thất sủng, không cần si tâm vọng tưởng.
Ở nơi này, nàng không có gì oán hận, “đạm tình” hai chữ chính hợp ý nàng. Nàng lãnh đạm, càng vô tình, có lẽ, kêu Vô Tình Cư thì càng hay.
Mặc quần áo xong, Liễu Thiên Mạch cô đơn ngồi trong phòng khách. Ngồi trên vị trí đó, nàng không khỏi buồn cười. Các nàng kia sẽ đến thỉnh an nàng sao? Nàng chưa được sủng ái đã thất sủng, huống chi nàng chỉ là một người thiếp, bốn vị nữ tử kia hà tất thỉnh an nàng? Bất luận bọn họ có tới hay không, nàng đều phải đợi, đây là quy củ.
Liễu Thiên Mạch là người ưa thích sự thanh tĩnh. Nàng có thể một mình ngồi trơ trơ mấy ngày mấy đêm mà không nói lời nào. Thời gian một buổi sáng đối với nàng mà nói, cũng không phải là khó khăn gì.
Đúng vậy, một buổi sáng, nàng ngồi một mình suốt buổi sáng, Đạm Tình Cư vẫn như vậy, chỉ có mình nàng.
Nàng tựa hồ bị lãng quên đi, không ai nói cho nàng nên dùng điểm tâm, cũng không có ai nói cho nàng nên dùng cơm trưa. Ngày đầu tiên Gả vào vương phủ đã bỏ đói nàng, đây là một phần trong kế hoạch trả thù của Tần Mộ Phong sao? Nàng không biết, cũng không muốn biết. Trước khi bước vào Vương phủ, nàng đã biết phải nhận sự tra tấn.
Chỉ là không cho nàng ăn mà thôi, cũng không tính là gì, sự trả thù lợi hại hơn còn ở phía trước. A, nàng đang chờ.
Giờ Mùi[1] một khắc, không khí lạnh lẽo của Đạm Tình Cư chung quy cũng bị phá vỡ.
“Vương gia, ngài thật hư a.” Một thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên bên tai. Khóe miệng Liễu Thiên Mạch nhếch lên, cười đến lãnh đạm. Y đúng là vẫn còn thiếu kiên nhẫn, trò chơi vừa mới bắt đầu, y đã thua một nửa.
“Nàng không phải thích ta như vậy sao?” Thanh âm mang theo tia ám muội.
“Vương gia, ngài thật bất công, trong lòng chỉ có Thái Y tỷ tỷ, đem Ngọc La thiếp quên đi đâu rồi.”
“Vương gia, còn Hàm Thúy nữa.”
“Vương gia, chẳng lẽ người không thích Yên Chi hầu hạ sao? Cũng không để ý thiếp.”
Vừa nói chuyện, năm người đã vào đến nơi. Bốn nữ nhân đều dựa vào người Tần Mộ Phong, đều là bộ dáng như một con chim nhỏ nép vào người y.
Đối mặt với Liễu Thiên Mạch, bốn nữ nhân ‘ôn nhu’ vênh váo tự đắc, hàm chứa nụ cười châm chọc Liễu Thiên Mạch. Biểu tình của bốn người tựa như cùng một khuôn mẫu khắc ra, kể ra cùng một ý muốn nói – Liễu Thiên Mạch không hề có địa vị.
Liễu Thiên Mạch đáp lại ánh mắt châm chọc của bọn họ, vẫn lãnh đạm như trước, nhìn không ra biểu tình. Thủy mâu long lanh, lại phủ lên một tầng sương mù mờ ảo.
Tần Mộ Phong lạnh nhạt liếc nhìn Liễu Thiên Mạch, hài lòng trông thấy trong mắt nàng có lệ quang. Năm người coi như không thấy Liễu Thiên Mạch, lại tiếp tục tán tỉnh.
Vương phủ bốn thị thiếp, mỗi người mỗi vẻ.
Thái Y quyến rũ, Ngọc La nhu mì, Hàm Thúy thanh nhã, Yên Chi diễm lệ, mỗi người, đều là mỹ nhân khó tìm.
Liễu Thiên Mạch cũng là mỹ nhân, nhưng so với bọn họ, kém cỏi hơn nhiều.
Mắt nàng ánh lên tia sáng kỳ dị, quỳ gối: “Tiện thiếp tham kiến Vương gia.” Đây là ý y, đúng không?
Tần Mộ Phong cười lạnh “Thật ủy khuất cho ngươi rồi.”
Chẳng lẽ, ngay cả tư cách khóc nàng cũng không có sao?
“Vâng.” Liễu Thiên Mạch nghẹn ngào, lệ nhòe khóe mi.
Nước mắt của nàng làm Tần Mộ Phong thỏa mãn, y lười biếng nâng cằm nàng lên “Ngươi khóc cái gì, kẻ không biết còn tưởng ta bạc đãi ngươi.”
“Tiện thiếp chỉ là nhớ nhà.” Nhớ nhà ư? Một lý do ngay cả nàng cũng không tin được.
Thái Y cười dài nói “Ngươi đã nhớ nhà như vậy, không bằng trở về thì hơn.”
“Trở về cũng tốt.” Tần Mộ Phong cười nói, ý cười dâng đầy tận đáy mắt.
Liễu Thiên Mạch khẽ hạ mi mắt,“Được!” Nàng ngoan ngoãn gật đầu, y buông tha nàng nhanh chóng như vậy ư? Không thể nào.
“Ngươi……” Câu trả lời của nàng làm cho Tần Mộ Phong khó chịu, nàng là món đồ chơi của y, là nô lệ của y, đừng mơ tưởng nói đi là đi.
“Ngươi là nô lệ của ta, đợi đến khi ta chán ngươi đã, còn không đừng mơ tưởng rời khỏi vương phủ.”
“Vâng.” Nàng nhu thuận nghe theo.
Bàn tay đặt dưới cằm nàng càng siết chặ, tựa hồ muốn bóp nát nàng, Liễu Thiên Mạch đau đớn, hai hàng lệ chầm chậm lăn dài…
“Vương gia, vị này chính là ‘Thiên kim’ của Tể tướng sao?” Hàm Thúy biết rõ còn cố hỏi.
Tần Mộ Phong cúi đầu hôn phớt lên môi Hàm Thúy, điểm nhẹ đầu mũi nàng “Thông minh.”
Thái Y hơi khom người,“Thái Y bái kiến phu nhân, Thái Y đến thỉnh an chậm, mong phu nhân thứ tội.”
Bàn tay Tần Mộ Phong ôm lấy chiếc eo thon của Thái Y, bên tai nói nhỏ,“ Tối hôm qua nàng phải hầu hạ ta, đương nhiên đến chậm.”
“Hầu hạ ngài còn có Hàm Thúy nữa.” Hàm Thúy khẽ kéo chéo áo Tần Mộ Phong làm nũng, thỉnh thoảng đưa mắt hướng Liễu Thiên Mạch thị uy.
Y khẽ cắn vành tai Hàm Thúy,“Hàm Thúy ngoan, đương nhiên không thể thiếu nàng được.”
Yên Chi choàng hai tay qua cổ Tần Mộ Phong, gắt giọng, “Vương gia, người ta vừa mới hầu hạ ngài xong, mệt chết đi được, ngài một chút cũng không nhớ đến thiếp.”
“Vương gia, ngài thật bất công a, chẳng lẽ ngài ghét Ngọc La hầu hạ không tốt.”
Tần Mộ Phong sờ soạng ngực ả, cười ám muội “Đợi lát nữa sẽ để nàng hầu hạ.”
“Tần Mộ Phong, ngươi đúng là một con lợn giống a.” Một thanh âm hàm chứa ý cười làm gián đoạn những lời ong bướm của bọn họ.
Thanh âm kia mang theo vài phần khinh thường, vài phần trào phúng, thanh thúy dễ nghe, người nói chuyện tuyệt đối là nữ tử.
“Ai?” Tần Mộ Phong theo bản năng nhìn Liễu Thiên Mạch, chỉ thấy nàng cúi đầu, hai mắt rưng rưng. Không thể nào, câu nói vừa rồi không thể là nàng nói được.
Liễu Thiên Mạch chỉ biết khóc, nhát gan yếu đuối, thanh âm không thể hoạt bát như vậy được.
“Tần Mộ Phong, ngươi lợi hại như vậy, không bằng đến mục trường[2] đi thôi, nơi đó có vô số trâu cái, ngựa cái chờ ngươi đó.” Một tiếng cười trong trẻo cất lên.
Thanh âm tựa hồ từ trên nóc nhà truyền xuống.
“Ngươi là ai?” Võ công của y không kém, nếu trên nóc nhà có người có thể gạt được y hay sao? Hay là y chơi bời quá độ, tinh lực không đủ, cho nên không phát hiện ra?
Bốn thị thiếp không dám ríu ra ríu rít nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng, kề sát vào người Tần Mộ Phong. Kẻ xuất hiện trên nóc nhà chắc chắn không phải người tốt, nói không chừng còn là thích khách.
“Ha ha, bổn cô nương chính là kẻ chuyên trộm vào ban đêm, danh xưng Phi Yến, không quen nhìn hành vi lợn giống của ngươi nên rút dao tương trợ. Vậy thì sao? Nếu không phục, giỏi thì ngươi cắn ta đi. Ha ha, bị ngươi cắn ta còn sợ mắc bịnh dại cơ. Loại nam nhân như ngươi, sớm muộn cũng bị hoa liễu, chết không có chỗ chôn. Đã cưới Liễu Thiên Mạch, lại còn phóng túng cùng bốn nữ nhân kia, ngươi trùng hôn có biết không, lấy tội của ngươi, cũng đủ xử bắn.” Phi Yến càng nói càng khinh bỉ, nói xong không quên nhổ một bãi nước bọt.
Tần Mộ Phong không thèm để ý đến lời Phi Yến mắng, mà là để ý nàng vì cái gì mà xuất hiện ở vương phủ. Y chấp chưởng một nửa binh quyền của vương triều, tư liệu trọng yếu đều ở trong tay y, nàng xuất hiện ở đây rốt cuộc có mục đích gì?
“Truyền thuyết Phi Yến yêu tiền, người ta có câu, chỉ lấy vật cố chủ cần mà không trộm thêm tài bảo, ngươi đến vương phủ của ta có việc gì?” Phi Yến là thiên hạ đệ nhất đạo tặc, thiên hạ không gì nàng không trộm được. Chỉ cần đưa nàng tiền, nàng cái gì cũng đều trộm, dù là long bào của hoàng đế, nàng cũng có thể trộm được.
Phi Yến năm năm trước xuất đạo, nhờ trộm được bảo vật trấn phái của Thanh Lương phái trong võ lâm Lục Đại môn phái mà nổi tiếng giang hồ. Một tháng sau khi trộm bảo vật của Thanh Lương phái, Phi Yến lẻn vào hoàng cung đánh cắp dạ minh châu Tây Vực tiến cống, từ đó về sau, đại danh của nàng không ai không tỏ, không ai không tường.
Nàng yêu tiền như mạng, nhưng chưa bao giờ cướp tài vật của người khác. Rất nhiều lần, vật nàng phải trộm có giá trị cao hơn tiền thù lao nhiều, mà nàng vẫn thủy chung lấy thù lao, chưa bao giờ làm hỏng quy củ. Nhờ danh tiếng tốt của nàng, số người muốn mời nàng trộm đồ không thể đếm xiết.
Phi Yến thực thần bí, muốn thuê nàng trộm này trộm nọ cũng rất khó. Nghe nói, nàng ở một thanh lâu, thanh lâu tú bà chính là tiếp đầu nhân [3] của nàng. Chỉ cần tìm đúng nơi, là có thể liên lạc với nàng. Trên đời nhiều thanh lâu như vậy, nơi nào mới là nơi tìm được nàng? Quỷ mới biết!
Lại có một cách nói khác, Phi Yến là người của tổ chức tình báo võ lâm đệ nhất – Thiên Cơ Các, muốn mời nàng trộm vật hãy dùng bồ câu đưa tin cho Thiên Cơ các.
Truyền thuyết thủy chung chỉ là truyền thuyết, không biết là thật hay giả. Ít nhất, trước mắt không ai chứng thực. Ngay cả Thiên Cơ các cũng không tìm ra hành tung của nàng.
Phi Yến xuất hiện ở Vương phủ rốt cuộc là trộm cái gì? Chắc không phải cố ý đến tìm y gây sự.
Phi Yến ha hả cười, khoái trá nói, “Liễu Thiên Mạch, Phi Yến ta cũng trộm mạng người, Tần Mộ Phong khi dễ ngươi như vậy, ta giúp ngươi giết y được không? Nhìn ngươi đáng thương như vậy, bớt cho ngươi chút đỉnh, nửa đồng tiền là được rồi. Bình Nam Vương, ngươi ở trong mắt ta, chỉ đáng giá nửa đồng tiền.”
“Không…… Không, đừng!” Liễu Thiên Mạch vừa nói vừa run lên, lời còn chưa dứt, người đã ngồi phịch xuống ghế.
Phi Yến thở dài một tiếng,“Thực là vô dụng, thật không biết ngươi gả cho tên lợn giống này làm gì. Nữ nhân à, phải biết vì mình làm chủ, đừng luôn nghĩ nam nhân là nhất. Như vậy đi, ngươi tới chỗ ta làm đồ đệ, ta sẽ giúp ngươi giết Tần Mộ Phong. Kể cả đó là Bình Nam Vương, ta cũng tin tưởng ta có năng lực giết y.”
“Đa tạ…… hảo ý…… của nữ hiệp.” Liễu Thiên Mạch thân mình run lên, vẻ mặt sợ hãi.
Phi Yến lẩm bẩm một tiếng.“Ài, thật vô dụng. Ta sắp phải đi rồi, nhìn ngươi đáng thương như vậy, ta làm người tốt một lần vậy. Có định giết người phóng hỏa gì thì hãy nói với ta, ta sẽ tương trợ.”
Một hồi lâu, phòng khách tĩnh lặng, ai cũng không nói lời nào.
Xác định Phi Yến đã thật sự rời đi, Tần Mộ Phong không để ý tới bốn thị thiếp, bước nhanh ra ngoài.
Đi tới cửa, y lạnh lùng nói,“Ngươi được lắm, không có lệnh của ta không cho phép ra khỏi vườn này.” Y dừng một chút,“Ta sẽ phái nha hoàn đến hầu hạ ngươi.” Nha hoàn đến hầu hạ a, chỉ sợ là giám thị thì có.
Bốn thị thiếp đi theo phía sau y, thỉnh thoảng quay đầu ánh mắt mang ý châm chọc Liễu Thiên Mạch.
Nhìn bóng dáng năm người khuất khỏi, khóe miệng Liễu Thiên Mạch nhếch lên, tựa cười mà không phải cười.
[1] 1-3 pm
[2] Đồng cỏ, thảo nguyên
[3] Người liên hệ