Thiên Mạch chậm rãi khép chặt ngón tay, bông hoa quế bị ép chặt trong lòng bàn tay, “Không có gì, Tướng quân đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?”
Hoắc Thiên mỉm cười, “Phu nhân quá lời, Hoắc Thiên muốn tặng riêng cho phu nhân một vật.”
“À?” Thiên Mạch buông tay, bông hoa quế nhẹ nhàng rơi xuống đất. Thiên Mạch xoay người, mâu quang hàm chứa ý cười, “Tướng quân muốn tặng ta vật gì?” Hắn muốn đưa nàng cái gì? Nàng có chút tò mò.
Nàng cười như một làn gió xuân, một nụ cười nhẹ, đủ để câu mất hồn phách người khác.
“Hoắc Thiên có được một cây liệt cầm[1], muốn tặng phu nhân.” Lần trước thất thố trước mặt nàng, lần này, Hoắc Thiên không dám nhìn thẳng mặt nàng nữa. Gương mặt vui vẻ của nàng dường như có ma lực, hắn căn bản vô lực kháng cự.
Thiên Mạch liếc mắt nhìn Hoắc Thiên, trong tay hắn quả nhiên ôm một cây đàn. “Bích Tuyền.” Giọng nói nàng mang theo chút kinh hỉ.
“Đúng là ‘Bích Tuyền’.” Bích Tuyền và Vô Âm, đều là danh cầm truyền thế. So với Vô Âm, Bích Tuyền kém hơn một chút. Hoắc Thiên đem đàn tới trước mặt Thiên Mạch, “Tặng phu nhân.” Thứ hắn muốn tặng nàng, đúng là ‘Bích Tuyền’.
Thiên Mạch tiếp nhận, ngón tay vuốt ve thân cầm, khóe miệng hơi cong lên, xinh đẹp động lòng người. “Thân đàn được chế từ kim tinh tử đàn[2], gia công tinh xảo, hoa văn tỉ mỉ, sinh động, đàn tốt.”
“Phu nhân hiểu đàn, Hoắc Thiên tin rằng, Bích Tuyền rất muốn nhận phu nhân làm chủ.” Một cây đàn tốt thật sự, cần có một người hiểu đàn mới biết quý trọng.
Ánh mắt Liễu Thiên Mạch ngắm nghía Bích Tuyền, hơi hạ thấp người, “Nếu Hoắc Tướng quân thành tâm đem tặng, Thiên Mạch cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng không thích vàng bạc châu báu, chỉ yêu thích cầm tiêu thi họa.
Hoắc Thiên đã có danh cầm truyền thế ‘Vô âm’, ‘Bích Tuyền’ này tự nhiên không dùng nữa. Nếu tặng nàng, nàng nhận lấy cũng không có tổn hại gì.
“Phu nhân khách khí.”
“Tướng quân tặng danh cầm, Thiên Mạch lại không thể báo đáp, một khúc nhạc này coi như là đáp lễ tướng quân.” Thiên Mạch mỉm cười.
“Có thể được nghe Thiên Mạch phu nhân đàn một khúc, là vinh hạnh của Hoắc Thiên.” Liễu Thiên Mạch cao ngạo, có thể nghe nàng đàn, chỉ sợ thế gian này không có mấy người.
Thiên Mạch ngồi ngay trên bậc thềm, đặt đàn trên đầu gối. Nàng hơi nghiêng đầu, ngón tay lướt qua dây đàn.
Tiếng đàn thanh tân đạm nhã, ý nhị sâu sắc. Âm sắc lúc ẩn lúc hiện, như thấy đỉnh núi cao, mây mờ lượn lờ, phiêu hốt vô định. Tiếng đàn du dương, như nước chảy mây trôi.
“Phu nhân cầm kỹ cao siêu, Hoắc Thiên tự thẹn không sánh bằng.” Hắn chưa bao giờ nghe qua tiếng đàn nào hay như vậy.
“Tướng quân quá khen.” Thiên Mạch đứng dậy, ôm ‘Bích tuyền’ vào lòng.
“Xin hỏi phu nhân, đây là khúc nhạc gì?” Hắn từng nghe qua vô số danh khúc, lại chưa bao giờ nghe qua khúc nhạc Thiên Mạch vừa đàn.
“Khúc nhạc này tên là “Cao Sơn Lưu Thủy”. Trung Quốc cổ đại thời Xuân thu Chiến quốc, có một vị cầm sư tinh thông âm luật, cầm kỹ cao siêu tên là Bá Nha. Lúc Bá Nha thưởng thức cảnh sắc, nhìn thấy biển gợn sóng mãnh liệt, bụi nước bắn tung; chim biển bay lượn, tiếng hót lọt vào tai; Núi rừng cây cối, rập rạp xanh tươi, liền sáng tác ra khúc nhạc “Cao Sơn Lưu Thủy”. Đáng tiếc thế nhân phàm tục, Bá Nha chẳng tìm được một tri âm. Một đêm Bá Nha đi thuyền du lãm. Đối mặt với gió mát trăng thanh, ông xúc động vạn phần, vì thế lại đàn khúc nhạc đó, đang lúc cao hứng, chợt nghe trên bờ có người tán dương, người nọ tên là Chung Tử Kì. Tử Kì hoàn toàn hiểu được cầm ý của Bá Nha, trở thành tri âm của ông. Khi biệt ly, hai người ước định năm tới tương ngộ tại nơi này. Năm sau, Bá Nha như hẹn đến nơi, nhưng đợi lâu mà Tử Kì không tới. Vì thế, Bá Nha liền lần theo con đường lần trước Tử Kì về nhà. Trên đường gặp được phụ thân của Tử Kì, phụ thân Tử Kì nói với ông rằng, Tử Kì đã qua đời rồi. Bá Nha theo phụ thân Tử Kì đến trước mộ phần, gảy một khúc thương tiếc người tri kỷ. Khúc nhạc hoàn thành, Bá Nha đập vỡ cây đàn trước mộ Tử Kì, hơn nữa thề cả đời sẽ không đánh đàn. Từ đó có câu “Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm”, điển cố Bá Nha đập đàn tạ ơn tri âm, khúc nhạc này cũng lưu truyền thiên cổ.”
Nàng cũng không phải người hay nói nhiều, cũng không muốn vô duyên vô cớ giải thích cái gì. Đối mặt với người thật sự hiểu được âm luật như Hoắc Thiên, nàng nhịn không được dông dài đôi chút.
“Phu nhân bác học đa tài, Hoắc Thiên hổ thẹn.” Trung Quốc là quốc gia nào? Nàng cư nhiên ngay cả điển cố quốc gia khác cũng biết, lợi hại.
“Theo ta thấy Tướng quân mới là người thông minh nhất triều đình, văn thao võ lược, người đáng hổ thẹn là Thiên Mạch. Thiên Mạch khi nhàn hạ có xem qua một ít sách giải trí, trùng hợp biết điển cố này.” Đối với Hoắc Thiên, Thiên Mạch vẫn rất bội phục. Hắn là võ tướng, lại tinh thông âm luật thi họa, trong nhiều triều đại, một vị tướng quân có tài như thế cũng không nhiều.
Hoắc Thiên cũng không muốn tiếp tục tranh luận cùng nàng, “Tri âm của Bá Nha là Tử Kì, không biết tri âm của phu nhân là ai?” Là ai có phúc phận trở thành tri âm của nàng.
“Tử Kì là tri âm của Bá Nha, tri âm của Liễu Thiên Mạch là Hoắc Thiên. Biết thưởng thức cầm nghệ của Thiên Mạch, có thể cùng Thiên Mạch cầm tiêu hợp tấu, Hoắc Thiên là người đầu tiên.” Thiên Mạch không hề giấu diếm, một khúc ‘Thu thủy trường thiên’ nàng đã sớm xem Hoắc Thiên là tri âm.
Hoắc Thiên nhìn thẳng Thiên Mạch, ôn hòa cười nói, “ Tri âm của Hoắc Thiên cũng là phu nhân.”
“Tướng quân, mời vào bên trong.” Thiên Mạch một tay ôm đàn, một tay nhấc nhẹ làn váy, bước vào nội phòng.
Thư phòng Đạm Tình cư rất giản dị.
Một thư án, một cầm án, một chiếc ghế tựa, văn phòng tứ bảo và mấy bức tranh thuỷ mặc. A, may có một cái cầm án, nếu không, nàng chỉ có thể đem cầm đặt trên đùi.
Đẩy cửa thư phòng, một mùi hương nhạt theo gió truyền đến.
Thiên Mạch cẩn thận đặt ‘Bích Tuyền’ lên cầm án, xoay người mỉm cười, “Tướng quân, không biết Thiên Mạch có vinh hạnh nghe tướng quân đàn một khúc hay không.”
Hoắc Thiên vén tay áo bên trái, trên cánh tay, băng gạc cuộn thành vòng, hắn cười khổ, “Thật xin lỗi, năm ngày trước cùng Hoàng Thượng so chiêu ta đã bị thương cánh tay.”
“Thiên Mạch không có phúc này.” Hoắc Thiên thổi tiêu rất hay, nàng vẫn rất muốn nghe hắn đánh đàn.
Hoắc Thiên áy náy cười nói, “Hoắc Thiên nợ phu nhân một khúc.” Mắt miết đến bức tranh sơn thủy trên án thư, “Đây là do phu nhân họa?” Tuy nhiên chỉ mới vẽ một nửa…
Liễu Thiên Mạch trêu đùa nói, “Tướng quân thiếu ta một khúc, ngày khác nhất định phải hoàn lại đó.” Nàng bước đến trước án thư, cúi đầu nhìn bức họa, “Đúng là Thiên Mạch chuyết tác.”
“Vì sao chỉ mới họa một nửa?” Để trống một mảng lớn.
“Tướng quân, ngài xem rõ ràng đi.” Thiên Mạch mỉm cười, ngữ khí hiền hoà, giống như đang cùng lão bằng hữu quen biết từ lâu nói chuyện.
Tướng quân nhìn chằm chằm bức họa một hồi, đột nhiên cười rộ lên, “Ha ha, họa thật hay. Đây không phải chỗ trống, rõ ràng là sương mù trên sông.”
Thiên Mạch cầm lấy bức họa, ánh mắt thản nhiên đảo qua, “Không dối gạt tướng quân, Thiên Mạch không biết nên họa cảnh sông nước thế nào, nên mới dùng một chút tiểu xảo.”
Hoắc Thiên cười cười, có chút đăm chiêu, “Nếu phu nhân không chê, Hoắc Thiên nguyện ý thử một lần.”
“Mời Tướng quân.” Thiên Mạch đem bức họa đặt trên án, đặt một ngọc thạch đè lên, lui ra đứng bên cạnh.
Hoắc Thiên cười, cầm lấy bút lông, lúc chuẩn bị chấm mực, mới phát hiện trong thạch nghiên không có mực. Hoắc Thiên có chút xấu hổ, không biết làm thế nào.
Thiên Mạch thản nhiên nói, “Để ta.” Nàng đến bên người Hoắc Thiên, đổ chút nước vào trong nghiên, tay ngọc di động.
Hoắc Thiên nhìn bức họa, “Phu nhân là kì nữ đương thời, chỉ tiếc Vương gia không biết thưởng thức.” Chỉ trong vài nét bút ít ỏi, đã họa được cảnh chơi thuyền trên sông ý cảnh hiền hoà điềm đạm. Liễu Thiên Mạch tinh thông âm luật, thi họa song tuyệt. Đan luận tài tình, không gì không biết. Đáng tiếc, Tần Mộ Phong không phải là tri âm của Liễu Thiên Mạch a. Không hiểu sự tốt đẹp của nàng, lại càng không biết quý trọng.
“Được rồi, ta mài mực, ngài vẽ đi.” Thiên Mạch cũng không muốn nhắc đến Tần Mộ Phong, cố ý chuyển đề tài.
Hoắc Thiên chấm chút mực, bàn tay trên giấy di động.
Thiên Mạch đặt thỏi mực trong tay xuống, tới gần Hoắc Thiên, nghiêng đầu nhìn hắn vẽ.
Ánh mắt Thiên Mạch vẫn nhìn vào bức họa, với lấy một cái bút khác, chấm chút mực, “Chỗ này có thể vẽ thêm một chút?”
Hoắc Thiên đứng thẳng lên, vừa lòng gật đầu, “Phu nhân thêm vào càng làm cho bức họa càng thêm sinh động, rất thật, có điều…..” Hoắc Thiên cúi xuống, họa thêm một nét, “Nơi này cũng có thể vẽ thêm.”
Thiên Mạch nhíu mày, chấm thêm chút mực, “Nếu thêm nơi đó, nơi này cũng thêm đi. Còn nữa, chỗ này nét bút rất nhạt, đậm thêm một chút sẽ rất tốt.”
“Đúng vậy, là Hoắc Thiên sơ sót.” Xuất phát từ thói quen, Hoắc Thiên viết tên mình lênlạc khoản[3].
Chữ ‘Thiên’ vừa viết xong, Thiên Mạch cũng đề tên chính mình lên lạc khoản xong. ‘Hoắc Thiên’, ‘Phi Yên’ song song, chỉnh tề ở bên trái bức tranh.
“Nàng tên ‘Phi Yên’?” Hoắc Thiên nghiền ngẫm rồi cười, “Phi phi yên vũ[4], tên rất hay.” Chỉ có tên tình thơ ý hoạ như vậy mới xứng với nàng.
“Tại sao ngài không có tên tự?” Nàng đặt cây bút lông trong tay xuống.
“Ta đã quen gọi là Hoắc Thiên.”
“Ta cũng vậy.” Phi Yên không phải là tự của nàng, mà là tên của nàng a.
“Bức họa này có thể cho ta được không?” Hoắc Thiên nhìn bức họa trên án thượng, tựa hồ đang nhìn trân bảo quý giá.
“Bảy ngày sau là sinh nhật gia phụ, bức họa này vốn là lễ vật tặng ông ta, tướng quân nếu thích, cứ việc cầm.” Thiên Mạch rất giàu có, nàng có khả năng tặng Liễu Sóc một bộ danh họa. Nhưng, nàng không muốn làm vậy.
“Nàng tặng cái này?” Thiên Mạch thay mặt cho Bình Nam Vương phủ, tặng một bộ tự họa hình như rất keo kiệt.
“Tướng quân cho rằng ta nên tặng cái gì? Dựa vào năng lực của Thiên Mạch, có thể tặng cái gì?” Nàng cũng không muốn tham gia thọ yến của Liễu Tướng. Nàng là nữ nhi xuất giá, theo lý thì phải đi. Đã diễn trò thì sẽ diễn cho trót, đi cũng chẳng hại gì.
Hoắc Thiên nhất thời không nói gì. Đúng vậy, Liễu Thiên Mạch ngoài thân ra chẳng còn gì khác, có thể tặng cái gì?
Ngón tay Hoắc Thiên gõ nhẹ trên án thư, có chút đăm chiêu, “Thiên Mạch phu nhân, vậy bức họa này tặng cho ta đi.”
Thiên Mạch liếc nhìn Hoắc Thiên, mâu quang thâm trầm. “Được.” Ngữ khí bình thản, nghe không ra một tia cảm xúc.
[1] Liệt là hèn kém, dở. Cách nói khiêm tốn về bản thân, ví dụ như: khuyển tử, ngu huynh, tiện nội…
[2] Gỗ đàn hương vàng
[3] Phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ
[4] Mưa bay lất phất
Hoắc Thiên mỉm cười, “Phu nhân quá lời, Hoắc Thiên muốn tặng riêng cho phu nhân một vật.”
“À?” Thiên Mạch buông tay, bông hoa quế nhẹ nhàng rơi xuống đất. Thiên Mạch xoay người, mâu quang hàm chứa ý cười, “Tướng quân muốn tặng ta vật gì?” Hắn muốn đưa nàng cái gì? Nàng có chút tò mò.
Nàng cười như một làn gió xuân, một nụ cười nhẹ, đủ để câu mất hồn phách người khác.
“Hoắc Thiên có được một cây liệt cầm[1], muốn tặng phu nhân.” Lần trước thất thố trước mặt nàng, lần này, Hoắc Thiên không dám nhìn thẳng mặt nàng nữa. Gương mặt vui vẻ của nàng dường như có ma lực, hắn căn bản vô lực kháng cự.
Thiên Mạch liếc mắt nhìn Hoắc Thiên, trong tay hắn quả nhiên ôm một cây đàn. “Bích Tuyền.” Giọng nói nàng mang theo chút kinh hỉ.
“Đúng là ‘Bích Tuyền’.” Bích Tuyền và Vô Âm, đều là danh cầm truyền thế. So với Vô Âm, Bích Tuyền kém hơn một chút. Hoắc Thiên đem đàn tới trước mặt Thiên Mạch, “Tặng phu nhân.” Thứ hắn muốn tặng nàng, đúng là ‘Bích Tuyền’.
Thiên Mạch tiếp nhận, ngón tay vuốt ve thân cầm, khóe miệng hơi cong lên, xinh đẹp động lòng người. “Thân đàn được chế từ kim tinh tử đàn[2], gia công tinh xảo, hoa văn tỉ mỉ, sinh động, đàn tốt.”
“Phu nhân hiểu đàn, Hoắc Thiên tin rằng, Bích Tuyền rất muốn nhận phu nhân làm chủ.” Một cây đàn tốt thật sự, cần có một người hiểu đàn mới biết quý trọng.
Ánh mắt Liễu Thiên Mạch ngắm nghía Bích Tuyền, hơi hạ thấp người, “Nếu Hoắc Tướng quân thành tâm đem tặng, Thiên Mạch cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng không thích vàng bạc châu báu, chỉ yêu thích cầm tiêu thi họa.
Hoắc Thiên đã có danh cầm truyền thế ‘Vô âm’, ‘Bích Tuyền’ này tự nhiên không dùng nữa. Nếu tặng nàng, nàng nhận lấy cũng không có tổn hại gì.
“Phu nhân khách khí.”
“Tướng quân tặng danh cầm, Thiên Mạch lại không thể báo đáp, một khúc nhạc này coi như là đáp lễ tướng quân.” Thiên Mạch mỉm cười.
“Có thể được nghe Thiên Mạch phu nhân đàn một khúc, là vinh hạnh của Hoắc Thiên.” Liễu Thiên Mạch cao ngạo, có thể nghe nàng đàn, chỉ sợ thế gian này không có mấy người.
Thiên Mạch ngồi ngay trên bậc thềm, đặt đàn trên đầu gối. Nàng hơi nghiêng đầu, ngón tay lướt qua dây đàn.
Tiếng đàn thanh tân đạm nhã, ý nhị sâu sắc. Âm sắc lúc ẩn lúc hiện, như thấy đỉnh núi cao, mây mờ lượn lờ, phiêu hốt vô định. Tiếng đàn du dương, như nước chảy mây trôi.
“Phu nhân cầm kỹ cao siêu, Hoắc Thiên tự thẹn không sánh bằng.” Hắn chưa bao giờ nghe qua tiếng đàn nào hay như vậy.
“Tướng quân quá khen.” Thiên Mạch đứng dậy, ôm ‘Bích tuyền’ vào lòng.
“Xin hỏi phu nhân, đây là khúc nhạc gì?” Hắn từng nghe qua vô số danh khúc, lại chưa bao giờ nghe qua khúc nhạc Thiên Mạch vừa đàn.
“Khúc nhạc này tên là “Cao Sơn Lưu Thủy”. Trung Quốc cổ đại thời Xuân thu Chiến quốc, có một vị cầm sư tinh thông âm luật, cầm kỹ cao siêu tên là Bá Nha. Lúc Bá Nha thưởng thức cảnh sắc, nhìn thấy biển gợn sóng mãnh liệt, bụi nước bắn tung; chim biển bay lượn, tiếng hót lọt vào tai; Núi rừng cây cối, rập rạp xanh tươi, liền sáng tác ra khúc nhạc “Cao Sơn Lưu Thủy”. Đáng tiếc thế nhân phàm tục, Bá Nha chẳng tìm được một tri âm. Một đêm Bá Nha đi thuyền du lãm. Đối mặt với gió mát trăng thanh, ông xúc động vạn phần, vì thế lại đàn khúc nhạc đó, đang lúc cao hứng, chợt nghe trên bờ có người tán dương, người nọ tên là Chung Tử Kì. Tử Kì hoàn toàn hiểu được cầm ý của Bá Nha, trở thành tri âm của ông. Khi biệt ly, hai người ước định năm tới tương ngộ tại nơi này. Năm sau, Bá Nha như hẹn đến nơi, nhưng đợi lâu mà Tử Kì không tới. Vì thế, Bá Nha liền lần theo con đường lần trước Tử Kì về nhà. Trên đường gặp được phụ thân của Tử Kì, phụ thân Tử Kì nói với ông rằng, Tử Kì đã qua đời rồi. Bá Nha theo phụ thân Tử Kì đến trước mộ phần, gảy một khúc thương tiếc người tri kỷ. Khúc nhạc hoàn thành, Bá Nha đập vỡ cây đàn trước mộ Tử Kì, hơn nữa thề cả đời sẽ không đánh đàn. Từ đó có câu “Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm”, điển cố Bá Nha đập đàn tạ ơn tri âm, khúc nhạc này cũng lưu truyền thiên cổ.”
Nàng cũng không phải người hay nói nhiều, cũng không muốn vô duyên vô cớ giải thích cái gì. Đối mặt với người thật sự hiểu được âm luật như Hoắc Thiên, nàng nhịn không được dông dài đôi chút.
“Phu nhân bác học đa tài, Hoắc Thiên hổ thẹn.” Trung Quốc là quốc gia nào? Nàng cư nhiên ngay cả điển cố quốc gia khác cũng biết, lợi hại.
“Theo ta thấy Tướng quân mới là người thông minh nhất triều đình, văn thao võ lược, người đáng hổ thẹn là Thiên Mạch. Thiên Mạch khi nhàn hạ có xem qua một ít sách giải trí, trùng hợp biết điển cố này.” Đối với Hoắc Thiên, Thiên Mạch vẫn rất bội phục. Hắn là võ tướng, lại tinh thông âm luật thi họa, trong nhiều triều đại, một vị tướng quân có tài như thế cũng không nhiều.
Hoắc Thiên cũng không muốn tiếp tục tranh luận cùng nàng, “Tri âm của Bá Nha là Tử Kì, không biết tri âm của phu nhân là ai?” Là ai có phúc phận trở thành tri âm của nàng.
“Tử Kì là tri âm của Bá Nha, tri âm của Liễu Thiên Mạch là Hoắc Thiên. Biết thưởng thức cầm nghệ của Thiên Mạch, có thể cùng Thiên Mạch cầm tiêu hợp tấu, Hoắc Thiên là người đầu tiên.” Thiên Mạch không hề giấu diếm, một khúc ‘Thu thủy trường thiên’ nàng đã sớm xem Hoắc Thiên là tri âm.
Hoắc Thiên nhìn thẳng Thiên Mạch, ôn hòa cười nói, “ Tri âm của Hoắc Thiên cũng là phu nhân.”
“Tướng quân, mời vào bên trong.” Thiên Mạch một tay ôm đàn, một tay nhấc nhẹ làn váy, bước vào nội phòng.
Thư phòng Đạm Tình cư rất giản dị.
Một thư án, một cầm án, một chiếc ghế tựa, văn phòng tứ bảo và mấy bức tranh thuỷ mặc. A, may có một cái cầm án, nếu không, nàng chỉ có thể đem cầm đặt trên đùi.
Đẩy cửa thư phòng, một mùi hương nhạt theo gió truyền đến.
Thiên Mạch cẩn thận đặt ‘Bích Tuyền’ lên cầm án, xoay người mỉm cười, “Tướng quân, không biết Thiên Mạch có vinh hạnh nghe tướng quân đàn một khúc hay không.”
Hoắc Thiên vén tay áo bên trái, trên cánh tay, băng gạc cuộn thành vòng, hắn cười khổ, “Thật xin lỗi, năm ngày trước cùng Hoàng Thượng so chiêu ta đã bị thương cánh tay.”
“Thiên Mạch không có phúc này.” Hoắc Thiên thổi tiêu rất hay, nàng vẫn rất muốn nghe hắn đánh đàn.
Hoắc Thiên áy náy cười nói, “Hoắc Thiên nợ phu nhân một khúc.” Mắt miết đến bức tranh sơn thủy trên án thư, “Đây là do phu nhân họa?” Tuy nhiên chỉ mới vẽ một nửa…
Liễu Thiên Mạch trêu đùa nói, “Tướng quân thiếu ta một khúc, ngày khác nhất định phải hoàn lại đó.” Nàng bước đến trước án thư, cúi đầu nhìn bức họa, “Đúng là Thiên Mạch chuyết tác.”
“Vì sao chỉ mới họa một nửa?” Để trống một mảng lớn.
“Tướng quân, ngài xem rõ ràng đi.” Thiên Mạch mỉm cười, ngữ khí hiền hoà, giống như đang cùng lão bằng hữu quen biết từ lâu nói chuyện.
Tướng quân nhìn chằm chằm bức họa một hồi, đột nhiên cười rộ lên, “Ha ha, họa thật hay. Đây không phải chỗ trống, rõ ràng là sương mù trên sông.”
Thiên Mạch cầm lấy bức họa, ánh mắt thản nhiên đảo qua, “Không dối gạt tướng quân, Thiên Mạch không biết nên họa cảnh sông nước thế nào, nên mới dùng một chút tiểu xảo.”
Hoắc Thiên cười cười, có chút đăm chiêu, “Nếu phu nhân không chê, Hoắc Thiên nguyện ý thử một lần.”
“Mời Tướng quân.” Thiên Mạch đem bức họa đặt trên án, đặt một ngọc thạch đè lên, lui ra đứng bên cạnh.
Hoắc Thiên cười, cầm lấy bút lông, lúc chuẩn bị chấm mực, mới phát hiện trong thạch nghiên không có mực. Hoắc Thiên có chút xấu hổ, không biết làm thế nào.
Thiên Mạch thản nhiên nói, “Để ta.” Nàng đến bên người Hoắc Thiên, đổ chút nước vào trong nghiên, tay ngọc di động.
Hoắc Thiên nhìn bức họa, “Phu nhân là kì nữ đương thời, chỉ tiếc Vương gia không biết thưởng thức.” Chỉ trong vài nét bút ít ỏi, đã họa được cảnh chơi thuyền trên sông ý cảnh hiền hoà điềm đạm. Liễu Thiên Mạch tinh thông âm luật, thi họa song tuyệt. Đan luận tài tình, không gì không biết. Đáng tiếc, Tần Mộ Phong không phải là tri âm của Liễu Thiên Mạch a. Không hiểu sự tốt đẹp của nàng, lại càng không biết quý trọng.
“Được rồi, ta mài mực, ngài vẽ đi.” Thiên Mạch cũng không muốn nhắc đến Tần Mộ Phong, cố ý chuyển đề tài.
Hoắc Thiên chấm chút mực, bàn tay trên giấy di động.
Thiên Mạch đặt thỏi mực trong tay xuống, tới gần Hoắc Thiên, nghiêng đầu nhìn hắn vẽ.
Ánh mắt Thiên Mạch vẫn nhìn vào bức họa, với lấy một cái bút khác, chấm chút mực, “Chỗ này có thể vẽ thêm một chút?”
Hoắc Thiên đứng thẳng lên, vừa lòng gật đầu, “Phu nhân thêm vào càng làm cho bức họa càng thêm sinh động, rất thật, có điều…..” Hoắc Thiên cúi xuống, họa thêm một nét, “Nơi này cũng có thể vẽ thêm.”
Thiên Mạch nhíu mày, chấm thêm chút mực, “Nếu thêm nơi đó, nơi này cũng thêm đi. Còn nữa, chỗ này nét bút rất nhạt, đậm thêm một chút sẽ rất tốt.”
“Đúng vậy, là Hoắc Thiên sơ sót.” Xuất phát từ thói quen, Hoắc Thiên viết tên mình lênlạc khoản[3].
Chữ ‘Thiên’ vừa viết xong, Thiên Mạch cũng đề tên chính mình lên lạc khoản xong. ‘Hoắc Thiên’, ‘Phi Yên’ song song, chỉnh tề ở bên trái bức tranh.
“Nàng tên ‘Phi Yên’?” Hoắc Thiên nghiền ngẫm rồi cười, “Phi phi yên vũ[4], tên rất hay.” Chỉ có tên tình thơ ý hoạ như vậy mới xứng với nàng.
“Tại sao ngài không có tên tự?” Nàng đặt cây bút lông trong tay xuống.
“Ta đã quen gọi là Hoắc Thiên.”
“Ta cũng vậy.” Phi Yên không phải là tự của nàng, mà là tên của nàng a.
“Bức họa này có thể cho ta được không?” Hoắc Thiên nhìn bức họa trên án thượng, tựa hồ đang nhìn trân bảo quý giá.
“Bảy ngày sau là sinh nhật gia phụ, bức họa này vốn là lễ vật tặng ông ta, tướng quân nếu thích, cứ việc cầm.” Thiên Mạch rất giàu có, nàng có khả năng tặng Liễu Sóc một bộ danh họa. Nhưng, nàng không muốn làm vậy.
“Nàng tặng cái này?” Thiên Mạch thay mặt cho Bình Nam Vương phủ, tặng một bộ tự họa hình như rất keo kiệt.
“Tướng quân cho rằng ta nên tặng cái gì? Dựa vào năng lực của Thiên Mạch, có thể tặng cái gì?” Nàng cũng không muốn tham gia thọ yến của Liễu Tướng. Nàng là nữ nhi xuất giá, theo lý thì phải đi. Đã diễn trò thì sẽ diễn cho trót, đi cũng chẳng hại gì.
Hoắc Thiên nhất thời không nói gì. Đúng vậy, Liễu Thiên Mạch ngoài thân ra chẳng còn gì khác, có thể tặng cái gì?
Ngón tay Hoắc Thiên gõ nhẹ trên án thư, có chút đăm chiêu, “Thiên Mạch phu nhân, vậy bức họa này tặng cho ta đi.”
Thiên Mạch liếc nhìn Hoắc Thiên, mâu quang thâm trầm. “Được.” Ngữ khí bình thản, nghe không ra một tia cảm xúc.
[1] Liệt là hèn kém, dở. Cách nói khiêm tốn về bản thân, ví dụ như: khuyển tử, ngu huynh, tiện nội…
[2] Gỗ đàn hương vàng
[3] Phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ
[4] Mưa bay lất phất