Thái phu nhân đã nhiều ngày tâm trạng không yên. Mắt thấy sắp sang năm mới mà đại nhi tử nơi ấy vẫn chưa có tin tức tốt, rất sợ hắn bất lợi. Bà có tâm cầu phúc, chỉ là gần đây thân thể không thoải mái, nhiều lần dặn dò Mã thị, nhất định phải cúng nhiều hương khói.
Mã thị cười gật đầu:”Con dâu vốn cũng muốn đi. Chỉ là còn một việc khác, muốn cho Kiều nhi đi cầu một thẻ. Sang năm cũng đã mười sáu, con đây làm thẩm thẩm trong lòng nôn nóng.”
Đại nhi tức Hầu phủ sớm qua đời, Thái phu nhân tuổi già, đa số chuyện đều là Mã thị xử lý. Việc cô nương xuất giá lấy chồng, lien quan đến hai gia tộc, Mã thị luôn thay mặt Thái phu nhân xã giao với nhà họ, các phu nhân ăn ý, khi qua lại, có nhi tử đều âm thầm muốn có con dâu tương lai.
Mà chuyện thành thân còn có thứ tự lớn bé, sao Đông Bình Hầu phủ không đem Bùi Ngọc Kiều gả đi ra ngoài trước được? Mã thị cũng là khó xử, cùng người nhắc tới chuyện này, nàng không đủ tin tưởng.
Thái phu nhân cũng không trách cứ.
Ai bảo Bùi Ngọc Kiều trời sinh không hoàn hảo, không gả được ra ngoài, không phải là lỗi của Mã thị.
Trầm ngâm một tiếng, Thái phu nhân nói:”Cầu một thẻ cũng tốt, chỉ là không cần miễn cưỡng, ngược lại Chu gia bên đó, lần trước tặng lê thơm, Chu phu nhân lập tức đưa lại hơn mười cuộn gấm vóc, có chút khách khí.”
Mã thị sửng sốt, chần chờ nói:” Hay là Chu phu nhân không chỉ khách khí?”
Chu gia này, cũng là Tào quốc công phủ, hai nhà lui tới đã lâu, Bùi Ngọc Anh và trưởng tử Chu gia Chu Dịch trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, tất cả mọi người đã có ý tứ thỏa thuận ngầm, năm sau không chừng muốn kết thân.
Trên đường sinh ra biến hóa, chẳng lẽ Chu gia cảm thấy Bùi Trăn hết hi vọng? Còn là…… Nghe nói Chu gia gần đây nhất cùng Hứa gia đi lại thân mật, đại cô nãi nãi (bà cô, cô của bố) Hứa gia là hoàng quý phi, vì Hoàng Thượng sinh một trai một gái, nhi tử Tư Đồ Cảnh sớm phong làm Hoài Vương, từ lúc thái tử bị phế, rất được trọng dụng, thường ở Hộ bộ hành tẩu, vì Hoàng Thượng san sẻ khó khăn.
Mà nhà bọn họ, Mã thị không tự chủ được xiết chặt tấm khăn trong tay áo, giả sử Bùi Trăn chiến bại, tất nhiên sẽ xuống dốc không phanh, Lão Hầu gia năm rồi Nam chinh Bắc chiến, thân thể không chịu nổi gánh nặng, mấy năm trước đã về hưu, tướng công Bùi Thống quy tắc tương đối cứng nhắc, Hoàng Thượng nhắc tới hắn, phải chăng khen là vì có oai phong của phụ thân.
Bùi gia, sở hữu vinh nhục đều gửi gắm ở một thân Bùi Trăn, Mã thị cau mày:”Mẫu thân, qua mấy ngày, không bằng mời Chu gia đến nói?”
Tóm lại muốn dò xét rõ ràng.
Thái phu nhân đáp ứng.
Tuy là dâng hương cầu phúc, cũng chọn ngày tốt, mấy người chuẩn bị tốt đi đến phòng chính tạm biệt, Thái phu nhân gọi Bùi Ngọc Kiều đi lên, nhìn đầu tóc rậm rạp của nàng một cái, dặn dò nói:”Đợi lát nữa đi theo, đi nơi nào cũng đều cẩn thận một chút đừng để bị lạnh nữa, mới vừa ngã xong”. Lại dặn dò nha hoàn coi chừng người cho tốt.
Biết là nên vì phụ thân cầu phúc, Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu:”Biết, tổ mẫu, nhưng mà phụ thân khẳng định có thể thắng lợi trở về!”
Nàng tràn đầy tự tin, Thái phu nhân cười nói:”Được rồi thừa nhận lời nói tốt lành của Kiều nhi.”
Đi theo phía sau Mã thị, các nàng một nhóm nữ quyến theo thứ tự đi ra khỏi cửa thuỳ hoa (kiểu kiến trúc nhà thời xưa) ngồi lên xe ngựa.
Kinh thành chùa miếu khiến người tin phục nhất là Minh Quang tự, trăm năm lịch sử, trong gió động mưa lay vẫn dài lâu không ngã, các triều đại Hoàng đế đăng cơ đều có lệnh chủ trì đúc tượng thần phật thân vàng lớn, mỗi ngày khách hành hương lui tới, thật là náo nhiệt.
Nhưng mà ngày đông, dù phong cảnh xuân tới thanh tú đẹp đẽ, người đến vẫn ít đi một ít.
Ở trong xe, Bùi Ngọc Kiều ngồi dựa vào Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Họa và các nàng cách một khoảng cách, ba người tuy là tỷ muội, nhưng có phân biệt đại phòng nhị phòng, tóm lại không giống một nhà thân mật. Mà Bùi Ngọc Anh từ trước đến nay không thích Bùi Ngọc Họa, tuy rằng lần trước Bùi Ngọc Kiều nói là ngoài ý muốn, nhưng trong lòng nàng vẫn còn cái gai, chung quy lúc ấy Bùi Ngọc Họa ở bên cạnh, cũng không giúp săn sóc một chút.
Đáng tiếc ngày đó nàng cùng Trầm gia cô nương chuyện trò vui vẻ, không chú ý tới các nàng, cũng trách tỷ tỷ ngốc, người nào nói gì cũng nghe, không thì sao lại cùng đi?
Lúc này chỉ thấy tỷ tỷ ngốc này giấu một bao mứt trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn từ từ chuyển động. Bùi Ngọc Anh càng buồn bực, chộp lại nói:”Đừng ăn, răng người lớn dễ bị sâu, muội đã thường nói với Trúc Linh và Trạch Lan rồi. Sao lại vẫn cho tỷ ăn? Muội xem một chút, vậy mà còn giấu diếm cả thịt khô?”
Lục lọi hà bao bên hông nàng ấy, quả nhiên có thịt hươu ngon mới làm.
Bùi Ngọc Kiều từ nhỏ đã ham ăn, thật sự khi đó nàng ít học hành, không ăn thì sao mà tiêu thời gian được? Cho nên sau này dù đến vương phủ, thói quen cũng vẫn không sửa.
Thấy đồ ăn đều đã bị đoạt, nàng đáng thương nói:”Không ăn cũng không có chuyện làm.”
“Muội có thể dạy tỷ học thuộc thi thư,” Bùi Ngọc Anh nắm tay nhỏ của nàng,”Chúng ta là nữ nhi không thể cái gì cũng không biết. Tuy không cần tỷ đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, nhưng ở cùng một chỗ với các phu nhân, các cô nương, lúc đùa vui ngâm hai câu, để cho người ta thấy sự khác biệt, Kiều nhi, tỷ nói phải hay không?”
Trong thanh âm ôn nhu lộ ra vẻ nghiêm túc, gọi nàng là Kiều nhi, coi nàng là hài tử.
Nhìn muội muội mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, Bùi Ngọc Kiều nhớ rõ ngày đó khi xuất giá, Bùi Ngọc Anh ôm nàng khóc, thương nàng ngốc nghếch mà lại phải vào vương phủ, bước chân vào đất dữ, sợ nàng không ứng phó được, sợ nàng tổn thương.
Trong lòng đột nhiên có vị chát, nàng muốn dỗ muội muội vui vẻ, mỉm cười nói:”Tỷ đọc thơ xong, muội đem đồ ăn trả cho tỷ phải không?”
Bùi Ngọc Anh kinh ngạc, lại không tin:” Được, nhưng mà không cho tỷ đọc bài Tĩnh dạ tư đã học trước đó”. Bài thơ kia, tiểu hài tử ba bốn tuổi đều có thể thuộc, Bùi Ngọc Kiều vẫn chỉ lấy nó để dỗ người nhà vui vẻ.
Nhưng sao có thể đọc cả đời chứ? Bùi Ngọc Anh bề ngoài xinh đẹp, trời sinh tính lại khôn khéo mạnh mẽ, nếu không phải Bùi Trăn, Thái phu nhân che chở Bùi Ngọc Kiều, nàng sớm đã muốn dạy dỗ đại tỷ ngốc này.
Bùi Ngọc Kiều tròng mắt sáng rõ vừa chuyển, cất cao giọng nói: “”Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia. Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất. Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân” (Một đoạn trong “Đào yêu” – bài thơ nổi tiếng trong Kinh Thi).
Một chữ cũng không sai tuôn ra, còn vô cùng trôi chảy. Không chỉ Bùi Ngọc Anh khiếp sợ, Bùi Ngọc Họa thậm chí nhảy dựng lên, đầu đụng phải vách xe, chỉ vào Bùi Ngọc Kiều nói:“ Tỷ khi nào lại?”
“ Lén lút học.” Bùi Ngọc Kiều thấy hai vị muội muội bị dọa, nhếch miệng cười, vươn hai tay nói,“ Học ba ngày.”
Đời trước học ở vương phủ, vì bài thơ này, lòng bàn tay không ít lần bị đánh.
Bùi Ngọc Anh đem đồ ăn cho nàng, nghĩ đến tỷ tỷ gần đây cùng phu tử học tập so với trước kia ngoan hơn. Nàng cười vui nói:“Tốt, tốt, không nghĩ tới tỷ rốt cuộc cũng biết chăm chỉ, lần tới lại học bài thơ khác, như vậy những người bên ngoài......”
Những người bên ngoài kia sẽ không nói nàng ngốc.
Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu, đem một mứt quả nhét vào miệng Bùi Ngọc Anh.
Hai người thân thân mật mật, Bùi Ngọc Họa nhìn thấy không thoải mái, bĩu môi nói:“ Chỉ đọc thơ thì có ích lợi gì? Người khác sao lại chỉ nhìn những việc này chứ,” Ánh mắt nàng ném về phía Bùi Ngọc Anh, nhướn mày nói,“ Mấy ngày trước muội nghe mẹ nói, Chu gia phu nhân nha, ngay cả tuyết lê chúng ta đưa qua cũng không chịu nhận, bên kia đã đáp lại gấm vóc, ôi chao, Chu gia ca ca giống như đã lâu cũng chưa đến.”
Trong lòng Bùi Ngọc Anh trầm xuống.
Nàng và Chu Dịch tình nghĩa thân mật, hai nhà dù chưa làm rõ, nhưng đều biết nhau. Năm trước Chu Dịch còn đưa cho nàng một cây trâm, nam nhi trẻ tuổi mặt đầy ngượng ngùng, ở bên tai nhẹ giọng nói thích nàng.
Một khắc đó, tim đập dường như nổi trống, thiếu chút nữa không cẩn thận để hắn cướp mất nụ hôn đầu.
Từ đó về sau, hắn còn thường xuyên tới, cái gì có thể cũng đều lấy làm cớ, chỉ vì rỗi rãi liếc nhìn nàng một cái.
Nhưng hiện tại, quả thật là đã lâu không đến Hầu phủ!
Chẳng lẽ lòng đã thay đổi?
Mắt thấy nàng cố gắng trấn định, Bùi Ngọc Họa bĩu môi.
Ngày thường suốt ngày làm bộ dáng được yêu chiều mười phần, cuối cùng cũng chỉ là đồ không có mẹ, phụ thân lại đang đánh giặc, không biết thắng thua, trên đầu còn có tỷ tỷ ngốc, tuy nói là cô nương Đại phòng, nhưng so với Nhị phòng của nàng này một chút cũng không có ưu thế, Chu gia chính là không thích nàng, có gì đâu.
Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bởi vì chuyện vừa xảy ra, không khí trong xe lập tức lạnh lẽo.
Lòng nữ nhi đều như kim dưới đáy biển.
Bùi Ngọc Kiều cũng không biết phải làm thế nào, nàng chỉ biết là muội muội không gả được cho Chu Dịch, mà là gả cho công tử Từ gia Từ Hàm. Hắn được Hoàng Thượng khâm điểm Thám Hoa, nhớ mơ hồ dường như khi Từ Hàm tới nhà, muội muội được trang điểm xinh đẹp phi phàm, làm Từ Hàm vừa gặp đã thương. Chỉ là hắn cũng không phải người tốt, sau này nàng nghe Trạch Lan nói, biết muội muội không thể sinh con, hắn đã vội vã nạp vài thông phòng, tiểu thiếp xinh đẹp.
Muội muội chưa từng kể khổ, ngược lại Chu Dịch……
Có lần cùng Từ Hàm đánh nhau, rất ồn ào, đến cả Tư Đồ Tu cũng biết, còn hỏi nàng, mới biết Chu Dịch vẫn quan tâm muội muội.
Nhưng là, vì sao bọn họ không thành thân?
Bùi Ngọc Kiều không rõ, nàng nghĩ nghĩ, đưa một miếng thịt dê cho muội muội ăn, ôn nhu nói:”Chu ca ca không đến, có lẽ là trong nhà có chuyện, không chừng ngày mai sẽ đến.”
Đây là an ủi nàng.
Bùi Ngọc Anh cười với nàng:”Kiều nhi nói đúng.”
Nhưng lòng nàng như thế nào có thể yên tĩnh, cảm tình nhiều năm như vậy, nàng không hi vọng là thật.
Tới Minh Quang tự, các vị nữ quyến từng người một xuống dưới, Mã thị dẫn các nàng đi dâng hương.
Mùi hương khói nồng đượm xông vào mũi, Bùi Ngọc Kiều quỳ trên bồ đoàn, hai tay tạo thành chữ thập, một là cầu Bồ Tát phù hộ tổ phụ tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, hai là cầu muội muội có thể gả cho một người chồng tốt, ba là…… Nàng lại cân nhắc, phụ thân đường làm quan không phải không tốt, giống như không thiếu cái gì, vừa rồi Nhị thẩm nói, khiến nàng cầu lương duyên cho bản thân.
Không biết, ba lời cầu nguyện, có phải là yêu cầu quá nhiều, Bồ Tát bận rộn nên không giúp được? Nàng lẩm bẩm, mời Bồ Tát trước hoàn thành hai cái trước, về phần bản thân, tóm lại dễ dàng, không gả cho tướng công hung dữ như Tư Đồ Tu là được.
Nàng bái xong, cầm lấy ống thẻ vung lên, rớt ra một ký văn: “Một ngày tin buồn đến từ phương đông, hai ngày mặt trời trong làn nước sáng tỏ, gió xuân cùng khí ấm, bổng lộc tiến vào sân.”
Xem chữ, giống như ý tứ rất tốt.
Nàng vô cùng cao hứng cầm lấy ký văn đi ra ngoài, ai ngờ vừa đem chân bước ra ngoài cửa, chỉ thấy phía trước có một vị công tử trẻ tuổi, một thân áo chồn trắng xé gió đi đến, thân dài như ngọc dựng, ung dung hoa lệ.
Vì hắn xuất hiện, vạn vật quanh mình giống như đều nhạt, hóa thành bối cảnh mơ hồ, duy chỉ có hắn trong chốn hồng trần, bỏ rơi thế gian mà đứng một mình.
Bùi Ngọc Kiều ngực như khua chuông, nàng quả thật sợ hắn, nhưng mà lại một bước cũng chạy không thoát, giống như bị đóng đinh trên mặt đất, trơ mắt nhìn hắn bước tới từng bước.
Thái phu nhân đã nhiều ngày tâm trạng không yên. Mắt thấy sắp sang năm mới mà đại nhi tử nơi ấy vẫn chưa có tin tức tốt, rất sợ hắn bất lợi. Bà có tâm cầu phúc, chỉ là gần đây thân thể không thoải mái, nhiều lần dặn dò Mã thị, nhất định phải cúng nhiều hương khói.
Mã thị cười gật đầu:”Con dâu vốn cũng muốn đi. Chỉ là còn một việc khác, muốn cho Kiều nhi đi cầu một thẻ. Sang năm cũng đã mười sáu, con đây làm thẩm thẩm trong lòng nôn nóng.”
Đại nhi tức Hầu phủ sớm qua đời, Thái phu nhân tuổi già, đa số chuyện đều là Mã thị xử lý. Việc cô nương xuất giá lấy chồng, lien quan đến hai gia tộc, Mã thị luôn thay mặt Thái phu nhân xã giao với nhà họ, các phu nhân ăn ý, khi qua lại, có nhi tử đều âm thầm muốn có con dâu tương lai.
Mà chuyện thành thân còn có thứ tự lớn bé, sao Đông Bình Hầu phủ không đem Bùi Ngọc Kiều gả đi ra ngoài trước được? Mã thị cũng là khó xử, cùng người nhắc tới chuyện này, nàng không đủ tin tưởng.
Thái phu nhân cũng không trách cứ.
Ai bảo Bùi Ngọc Kiều trời sinh không hoàn hảo, không gả được ra ngoài, không phải là lỗi của Mã thị.
Trầm ngâm một tiếng, Thái phu nhân nói:”Cầu một thẻ cũng tốt, chỉ là không cần miễn cưỡng, ngược lại Chu gia bên đó, lần trước tặng lê thơm, Chu phu nhân lập tức đưa lại hơn mười cuộn gấm vóc, có chút khách khí.”
Mã thị sửng sốt, chần chờ nói:” Hay là Chu phu nhân không chỉ khách khí?”
Chu gia này, cũng là Tào quốc công phủ, hai nhà lui tới đã lâu, Bùi Ngọc Anh và trưởng tử Chu gia Chu Dịch trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, tất cả mọi người đã có ý tứ thỏa thuận ngầm, năm sau không chừng muốn kết thân.
Trên đường sinh ra biến hóa, chẳng lẽ Chu gia cảm thấy Bùi Trăn hết hi vọng? Còn là…… Nghe nói Chu gia gần đây nhất cùng Hứa gia đi lại thân mật, đại cô nãi nãi (bà cô, cô của bố) Hứa gia là hoàng quý phi, vì Hoàng Thượng sinh một trai một gái, nhi tử Tư Đồ Cảnh sớm phong làm Hoài Vương, từ lúc thái tử bị phế, rất được trọng dụng, thường ở Hộ bộ hành tẩu, vì Hoàng Thượng san sẻ khó khăn.
Mà nhà bọn họ, Mã thị không tự chủ được xiết chặt tấm khăn trong tay áo, giả sử Bùi Trăn chiến bại, tất nhiên sẽ xuống dốc không phanh, Lão Hầu gia năm rồi Nam chinh Bắc chiến, thân thể không chịu nổi gánh nặng, mấy năm trước đã về hưu, tướng công Bùi Thống quy tắc tương đối cứng nhắc, Hoàng Thượng nhắc tới hắn, phải chăng khen là vì có oai phong của phụ thân.
Bùi gia, sở hữu vinh nhục đều gửi gắm ở một thân Bùi Trăn, Mã thị cau mày:”Mẫu thân, qua mấy ngày, không bằng mời Chu gia đến nói?”
Tóm lại muốn dò xét rõ ràng.
Thái phu nhân đáp ứng.
Tuy là dâng hương cầu phúc, cũng chọn ngày tốt, mấy người chuẩn bị tốt đi đến phòng chính tạm biệt, Thái phu nhân gọi Bùi Ngọc Kiều đi lên, nhìn đầu tóc rậm rạp của nàng một cái, dặn dò nói:”Đợi lát nữa đi theo, đi nơi nào cũng đều cẩn thận một chút đừng để bị lạnh nữa, mới vừa ngã xong”. Lại dặn dò nha hoàn coi chừng người cho tốt.
Biết là nên vì phụ thân cầu phúc, Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu:”Biết, tổ mẫu, nhưng mà phụ thân khẳng định có thể thắng lợi trở về!”
Nàng tràn đầy tự tin, Thái phu nhân cười nói:”Được rồi thừa nhận lời nói tốt lành của Kiều nhi.”
Đi theo phía sau Mã thị, các nàng một nhóm nữ quyến theo thứ tự đi ra khỏi cửa thuỳ hoa (kiểu kiến trúc nhà thời xưa) ngồi lên xe ngựa.
Kinh thành chùa miếu khiến người tin phục nhất là Minh Quang tự, trăm năm lịch sử, trong gió động mưa lay vẫn dài lâu không ngã, các triều đại Hoàng đế đăng cơ đều có lệnh chủ trì đúc tượng thần phật thân vàng lớn, mỗi ngày khách hành hương lui tới, thật là náo nhiệt.
Nhưng mà ngày đông, dù phong cảnh xuân tới thanh tú đẹp đẽ, người đến vẫn ít đi một ít.
Ở trong xe, Bùi Ngọc Kiều ngồi dựa vào Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Họa và các nàng cách một khoảng cách, ba người tuy là tỷ muội, nhưng có phân biệt đại phòng nhị phòng, tóm lại không giống một nhà thân mật. Mà Bùi Ngọc Anh từ trước đến nay không thích Bùi Ngọc Họa, tuy rằng lần trước Bùi Ngọc Kiều nói là ngoài ý muốn, nhưng trong lòng nàng vẫn còn cái gai, chung quy lúc ấy Bùi Ngọc Họa ở bên cạnh, cũng không giúp săn sóc một chút.
Đáng tiếc ngày đó nàng cùng Trầm gia cô nương chuyện trò vui vẻ, không chú ý tới các nàng, cũng trách tỷ tỷ ngốc, người nào nói gì cũng nghe, không thì sao lại cùng đi?
Lúc này chỉ thấy tỷ tỷ ngốc này giấu một bao mứt trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn từ từ chuyển động. Bùi Ngọc Anh càng buồn bực, chộp lại nói:”Đừng ăn, răng người lớn dễ bị sâu, muội đã thường nói với Trúc Linh và Trạch Lan rồi. Sao lại vẫn cho tỷ ăn? Muội xem một chút, vậy mà còn giấu diếm cả thịt khô?”
Lục lọi hà bao bên hông nàng ấy, quả nhiên có thịt hươu ngon mới làm.
Bùi Ngọc Kiều từ nhỏ đã ham ăn, thật sự khi đó nàng ít học hành, không ăn thì sao mà tiêu thời gian được? Cho nên sau này dù đến vương phủ, thói quen cũng vẫn không sửa.
Thấy đồ ăn đều đã bị đoạt, nàng đáng thương nói:”Không ăn cũng không có chuyện làm.”
“Muội có thể dạy tỷ học thuộc thi thư,” Bùi Ngọc Anh nắm tay nhỏ của nàng,”Chúng ta là nữ nhi không thể cái gì cũng không biết. Tuy không cần tỷ đọc thuộc tứ thư ngũ kinh, nhưng ở cùng một chỗ với các phu nhân, các cô nương, lúc đùa vui ngâm hai câu, để cho người ta thấy sự khác biệt, Kiều nhi, tỷ nói phải hay không?”
Trong thanh âm ôn nhu lộ ra vẻ nghiêm túc, gọi nàng là Kiều nhi, coi nàng là hài tử.
Nhìn muội muội mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, Bùi Ngọc Kiều nhớ rõ ngày đó khi xuất giá, Bùi Ngọc Anh ôm nàng khóc, thương nàng ngốc nghếch mà lại phải vào vương phủ, bước chân vào đất dữ, sợ nàng không ứng phó được, sợ nàng tổn thương.
Trong lòng đột nhiên có vị chát, nàng muốn dỗ muội muội vui vẻ, mỉm cười nói:”Tỷ đọc thơ xong, muội đem đồ ăn trả cho tỷ phải không?”
Bùi Ngọc Anh kinh ngạc, lại không tin:” Được, nhưng mà không cho tỷ đọc bài Tĩnh dạ tư đã học trước đó”. Bài thơ kia, tiểu hài tử ba bốn tuổi đều có thể thuộc, Bùi Ngọc Kiều vẫn chỉ lấy nó để dỗ người nhà vui vẻ.
Nhưng sao có thể đọc cả đời chứ? Bùi Ngọc Anh bề ngoài xinh đẹp, trời sinh tính lại khôn khéo mạnh mẽ, nếu không phải Bùi Trăn, Thái phu nhân che chở Bùi Ngọc Kiều, nàng sớm đã muốn dạy dỗ đại tỷ ngốc này.
Bùi Ngọc Kiều tròng mắt sáng rõ vừa chuyển, cất cao giọng nói: “”Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia. Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất. Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn. Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân” (Một đoạn trong “Đào yêu” – bài thơ nổi tiếng trong Kinh Thi).
Một chữ cũng không sai tuôn ra, còn vô cùng trôi chảy. Không chỉ Bùi Ngọc Anh khiếp sợ, Bùi Ngọc Họa thậm chí nhảy dựng lên, đầu đụng phải vách xe, chỉ vào Bùi Ngọc Kiều nói:“ Tỷ khi nào lại?”
“ Lén lút học.” Bùi Ngọc Kiều thấy hai vị muội muội bị dọa, nhếch miệng cười, vươn hai tay nói,“ Học ba ngày.”
Đời trước học ở vương phủ, vì bài thơ này, lòng bàn tay không ít lần bị đánh.
Bùi Ngọc Anh đem đồ ăn cho nàng, nghĩ đến tỷ tỷ gần đây cùng phu tử học tập so với trước kia ngoan hơn. Nàng cười vui nói:“Tốt, tốt, không nghĩ tới tỷ rốt cuộc cũng biết chăm chỉ, lần tới lại học bài thơ khác, như vậy những người bên ngoài......”
Những người bên ngoài kia sẽ không nói nàng ngốc.
Bùi Ngọc Kiều gật gật đầu, đem một mứt quả nhét vào miệng Bùi Ngọc Anh.
Hai người thân thân mật mật, Bùi Ngọc Họa nhìn thấy không thoải mái, bĩu môi nói:“ Chỉ đọc thơ thì có ích lợi gì? Người khác sao lại chỉ nhìn những việc này chứ,” Ánh mắt nàng ném về phía Bùi Ngọc Anh, nhướn mày nói,“ Mấy ngày trước muội nghe mẹ nói, Chu gia phu nhân nha, ngay cả tuyết lê chúng ta đưa qua cũng không chịu nhận, bên kia đã đáp lại gấm vóc, ôi chao, Chu gia ca ca giống như đã lâu cũng chưa đến.”
Trong lòng Bùi Ngọc Anh trầm xuống.
Nàng và Chu Dịch tình nghĩa thân mật, hai nhà dù chưa làm rõ, nhưng đều biết nhau. Năm trước Chu Dịch còn đưa cho nàng một cây trâm, nam nhi trẻ tuổi mặt đầy ngượng ngùng, ở bên tai nhẹ giọng nói thích nàng.
Một khắc đó, tim đập dường như nổi trống, thiếu chút nữa không cẩn thận để hắn cướp mất nụ hôn đầu.
Từ đó về sau, hắn còn thường xuyên tới, cái gì có thể cũng đều lấy làm cớ, chỉ vì rỗi rãi liếc nhìn nàng một cái.
Nhưng hiện tại, quả thật là đã lâu không đến Hầu phủ!
Chẳng lẽ lòng đã thay đổi?
Mắt thấy nàng cố gắng trấn định, Bùi Ngọc Họa bĩu môi.
Ngày thường suốt ngày làm bộ dáng được yêu chiều mười phần, cuối cùng cũng chỉ là đồ không có mẹ, phụ thân lại đang đánh giặc, không biết thắng thua, trên đầu còn có tỷ tỷ ngốc, tuy nói là cô nương Đại phòng, nhưng so với Nhị phòng của nàng này một chút cũng không có ưu thế, Chu gia chính là không thích nàng, có gì đâu.
Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bởi vì chuyện vừa xảy ra, không khí trong xe lập tức lạnh lẽo.
Lòng nữ nhi đều như kim dưới đáy biển.
Bùi Ngọc Kiều cũng không biết phải làm thế nào, nàng chỉ biết là muội muội không gả được cho Chu Dịch, mà là gả cho công tử Từ gia Từ Hàm. Hắn được Hoàng Thượng khâm điểm Thám Hoa, nhớ mơ hồ dường như khi Từ Hàm tới nhà, muội muội được trang điểm xinh đẹp phi phàm, làm Từ Hàm vừa gặp đã thương. Chỉ là hắn cũng không phải người tốt, sau này nàng nghe Trạch Lan nói, biết muội muội không thể sinh con, hắn đã vội vã nạp vài thông phòng, tiểu thiếp xinh đẹp.
Muội muội chưa từng kể khổ, ngược lại Chu Dịch……
Có lần cùng Từ Hàm đánh nhau, rất ồn ào, đến cả Tư Đồ Tu cũng biết, còn hỏi nàng, mới biết Chu Dịch vẫn quan tâm muội muội.
Nhưng là, vì sao bọn họ không thành thân?
Bùi Ngọc Kiều không rõ, nàng nghĩ nghĩ, đưa một miếng thịt dê cho muội muội ăn, ôn nhu nói:”Chu ca ca không đến, có lẽ là trong nhà có chuyện, không chừng ngày mai sẽ đến.”
Đây là an ủi nàng.
Bùi Ngọc Anh cười với nàng:”Kiều nhi nói đúng.”
Nhưng lòng nàng như thế nào có thể yên tĩnh, cảm tình nhiều năm như vậy, nàng không hi vọng là thật.
Tới Minh Quang tự, các vị nữ quyến từng người một xuống dưới, Mã thị dẫn các nàng đi dâng hương.
Mùi hương khói nồng đượm xông vào mũi, Bùi Ngọc Kiều quỳ trên bồ đoàn, hai tay tạo thành chữ thập, một là cầu Bồ Tát phù hộ tổ phụ tổ mẫu thân thể khỏe mạnh, hai là cầu muội muội có thể gả cho một người chồng tốt, ba là…… Nàng lại cân nhắc, phụ thân đường làm quan không phải không tốt, giống như không thiếu cái gì, vừa rồi Nhị thẩm nói, khiến nàng cầu lương duyên cho bản thân.
Không biết, ba lời cầu nguyện, có phải là yêu cầu quá nhiều, Bồ Tát bận rộn nên không giúp được? Nàng lẩm bẩm, mời Bồ Tát trước hoàn thành hai cái trước, về phần bản thân, tóm lại dễ dàng, không gả cho tướng công hung dữ như Tư Đồ Tu là được.
Nàng bái xong, cầm lấy ống thẻ vung lên, rớt ra một ký văn: “Một ngày tin buồn đến từ phương đông, hai ngày mặt trời trong làn nước sáng tỏ, gió xuân cùng khí ấm, bổng lộc tiến vào sân.”
Xem chữ, giống như ý tứ rất tốt.
Nàng vô cùng cao hứng cầm lấy ký văn đi ra ngoài, ai ngờ vừa đem chân bước ra ngoài cửa, chỉ thấy phía trước có một vị công tử trẻ tuổi, một thân áo chồn trắng xé gió đi đến, thân dài như ngọc dựng, ung dung hoa lệ.
Vì hắn xuất hiện, vạn vật quanh mình giống như đều nhạt, hóa thành bối cảnh mơ hồ, duy chỉ có hắn trong chốn hồng trần, bỏ rơi thế gian mà đứng một mình.
Bùi Ngọc Kiều ngực như khua chuông, nàng quả thật sợ hắn, nhưng mà lại một bước cũng chạy không thoát, giống như bị đóng đinh trên mặt đất, trơ mắt nhìn hắn bước tới từng bước.