Trong ánh hoàng hôn ảm đạm đẫm sắc đỏ, cây cối xơ xác vươn những cái cành gầy guộc ra ngoài đường. Khung cảnh não ruột, thê lương. Âu Tinh Mặc vẫn như mọi ngày, bình thản mà bước đi như không hiểu lẽ sự đời. Nhưng tốt nhất là đừng trông mặt bắt hình dong cẩn thận nàng cho vài đá là xong film. Nhà nó tuyệt đối không phải hạng thường, cứ nhìn cái phù hiệu Thánh Huy trước ngực là biết.
Thánh Huy là học viện đứng đầu thế giới, muốn vào đây, ít nhất phải có: Tiền, tài, sắc, võ, cầm, kì, thi, họa.... Và đương nhiên, những thứ này cũng thuộc tầm cỡ thế giới.
Nó phớt lờ những ánh nhìn xung quang mà tiếp tục ngẩng cao đầu đi tiếp. Thực sự bây giờ nó chưa muốn về nhà à không, theo cách gọi mà mọi người vẫn hay gọi thì phải là Âu Gia chứ nhỉ? Tự cười chính mình ha, Âu Gia gì chứ. Chỉ là một căn biệt thự nhỏ u ám quanh năm với một đống người hầu, vệ sĩ. Bây giờ cho dù cô có không về thì liệu ai quan tâm? (Chị ơi, ta tạo ra chị hoàn hảo tỷ người có một nhưng mà ta lại thuộc dạng người theo chủ nghĩa cực đoan nên số chị nó hơi... không suôn sẻ lắm, tha lỗi cho ta!)
Nó bước qua đường mà không để ý đèn đã bật đỏ từ khi nào. Chậm rãi bước từng bước xuống đường, ngây ngốc nhìn xung quanh như một cái lệ. Bây giờ, nó còn chẳng quan tâm là mình nhìn thấy gì nữa.
Két.......
Tiếng phanh gấp của một chiếc xe tải 10 tấn có lẽ đủ uy lực để kéo nó về thực tai nhưng vẫn chưa đủ để khiến nó quan tâm.
Rầm.....
Âm thanh đó vang lên trong sự ngạc nhiên của mọi người. Không phải bởi vì chiếc xe tải đó quá lớn để nó không nhìn thấy mà bị đâm hay là bị lật. Mà bởi vì nó là người bị đâm. Bởi vì nó là học sinh Thánh Huy.
Bỗng chốc, nó thấy đời thật nực cười. Một bác tài tầm 60 tuổi đã phục vụ cho đất nước bao nhiêu năm mà còn không được quan tâm bằng 1% sự quan tâm người ta dành cho nó chỉ vì cái mác"Học sinh học viện Thánh Huy" hay cái bộ đồng phục trị giá hơn 20 triệu này?
Nó bỗng chốc thấy người nhẹ đi, hai mí mắt nặng trĩu, cũng chẳng quan tâm làm gì, hơn nữa hình như lâu rồi, nó chưa được nghỉ ngơi.
Trong ánh hoàng hôn ảm đạm đẫm sắc đỏ, cây cối xơ xác vươn những cái cành gầy guộc ra ngoài đường. Khung cảnh não ruột, thê lương. Âu Tinh Mặc vẫn như mọi ngày, bình thản mà bước đi như không hiểu lẽ sự đời. Nhưng tốt nhất là đừng trông mặt bắt hình dong cẩn thận nàng cho vài đá là xong film. Nhà nó tuyệt đối không phải hạng thường, cứ nhìn cái phù hiệu Thánh Huy trước ngực là biết.
Thánh Huy là học viện đứng đầu thế giới, muốn vào đây, ít nhất phải có: Tiền, tài, sắc, võ, cầm, kì, thi, họa.... Và đương nhiên, những thứ này cũng thuộc tầm cỡ thế giới.
Nó phớt lờ những ánh nhìn xung quang mà tiếp tục ngẩng cao đầu đi tiếp. Thực sự bây giờ nó chưa muốn về nhà à không, theo cách gọi mà mọi người vẫn hay gọi thì phải là Âu Gia chứ nhỉ? Tự cười chính mình ha, Âu Gia gì chứ. Chỉ là một căn biệt thự nhỏ u ám quanh năm với một đống người hầu, vệ sĩ. Bây giờ cho dù cô có không về thì liệu ai quan tâm? (Chị ơi, ta tạo ra chị hoàn hảo tỷ người có một nhưng mà ta lại thuộc dạng người theo chủ nghĩa cực đoan nên số chị nó hơi... không suôn sẻ lắm, tha lỗi cho ta!)
Nó bước qua đường mà không để ý đèn đã bật đỏ từ khi nào. Chậm rãi bước từng bước xuống đường, ngây ngốc nhìn xung quanh như một cái lệ. Bây giờ, nó còn chẳng quan tâm là mình nhìn thấy gì nữa.
Két.......
Tiếng phanh gấp của một chiếc xe tải tấn có lẽ đủ uy lực để kéo nó về thực tai nhưng vẫn chưa đủ để khiến nó quan tâm.
Rầm.....
Âm thanh đó vang lên trong sự ngạc nhiên của mọi người. Không phải bởi vì chiếc xe tải đó quá lớn để nó không nhìn thấy mà bị đâm hay là bị lật. Mà bởi vì nó là người bị đâm. Bởi vì nó là học sinh Thánh Huy.
Bỗng chốc, nó thấy đời thật nực cười. Một bác tài tầm tuổi đã phục vụ cho đất nước bao nhiêu năm mà còn không được quan tâm bằng % sự quan tâm người ta dành cho nó chỉ vì cái mác"Học sinh học viện Thánh Huy" hay cái bộ đồng phục trị giá hơn triệu này?
Nó bỗng chốc thấy người nhẹ đi, hai mí mắt nặng trĩu, cũng chẳng quan tâm làm gì, hơn nữa hình như lâu rồi, nó chưa được nghỉ ngơi.