Những tiếng thét đầy đau đớn vang lên trong ngục tối.
Nó ngồi trên một chiếc ghế ung dung tự tại thưởng trà. Những cung tần mĩ nữ mở to mắt ngạc nhiên. Một đứa bé 6 tuổi lại có thể tàn nhẫn đến mức này? Y Nhi đứng bên cạnh nó, lấy tay che miệng (kinh ngạc ạ) nhưng đôi mắt lại lóe lên vài tia thú vị. Nó nhẹ nhếch môi, nhướn mày, uể oải dựa người vào ghế. Giống như đang xem một bộ phim kinh dị mà nó biết trước được hồi kết vậy.
- Tiểu thư, ngày mai là ngày người đến Ngự Uyển, tiểu thư muốn đi lúc nào?
Nó đứng dậy, lắc đầu, đôi môi nhẹ nói ra 2 từ:
- Tùy ngươi.
Y Nhi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
******************************************************************************************
Giọng nói lạnh lùng, đây không phải là thứ mà một đứa trẻ nên có. Nhưng lại là một thứ quan trọng của người thừa kế Diễm Thiên giáo trong tương lai. Giáo chủ, người hãy yên tâm về tiểu thư nhé. Y Nhi nhất định sẽ thực hiện được lời hứa với người.
******************************************************************************************
Nhìn thấy nụ cười của Y Nhi, nó bỗng có hứng thú. Cuộc sống trước đây đã chẳng có gì, giờ xuyên không rồi thì cũng nên tận hưởng một chút nhỉ (thiên tai, đại nạn sắp đến, lánh nạn nhanh lên, chj Tinh Mặc mà có suy nghĩ đó ư?)
Chiếc xe ngựa xa hoa từ phủ vương gia, thu hút được toàn bộ sự chú ý của người dân.
- Nhìn kìa, tiểu thư Âu Tinh Mặc đó...
- Tiểu thư rất xinh xắn...
...
Những lời tán dương cứ vang lên, nhưng không ai biết, trong chiếc xe đó, nữ nhân vật chính của chúng ta đang... ngủ ngon lành.
Lộc cộc... lộc cộc...
- Ưm... ưm..
Tiếng xe ngựa dừng như đã làm phiền giấc ngủ của nó. Đưa tay lên dụi dụi mắt, nó khó chịu nhăn mặt.