Y Nhi ngồi bên cạnh nó nhẹ nhàng gọi.
- Ưm.... ừm...
Nó ngủ ngon lành sau khi đánh nhau với Thiên hạ Đệ nhất Sát thủ ( Lăng: thật sự em bái chị, chị rốt cuộc là người hay ma thế) Những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt mớ ngủ mơ màng. Bây giờ và lúc trước thật là một trời một vực.
Y Nhi lúc đó không phải là bất tỉnh mà là cố tình như thế để xem thực lực của tiểu thư. Cô theo hầu tiểu thư từ khi mới sinh ra, luôn theo sát từng bước chân không rời nửa bước. Võ công của cô gái lúc đó không phải bình thường, tuy còn thiếu kinh nghiệm nhưng rất có tố chất luyện võ. Hơn nữa đó chắc chắn là sư phụ của cô ta đã truyền toàn bộ chân khí vào người nên cô ta chưa thể kiểm soát được. Đấu với một người như vậy phải chăng có võ công cao cường mới dám. Huống chi đến một tiểu thư được nuông chiều từ bé, chân yếu tay mềm (trước kia là thế và bây giờ thì không phải thế)
Cúi xuống nhìn gương mặt non nớt của nó, cô thầm cười, cuối cùng cô cũng thể thực hiện nhiệm vụ được giáo chủ trước khi mất giao phó rồi.
...........................
Chiếc xe ngựa dừng lại trước ''Hắc Điểu Lầu'' (nghe thì giống... kĩ viện phải không ạ? Nhưng mà đây là nơi ở của chj Tinh Mặc đấy ạ. Mỗi một người được học ở Thiên Uyển này ngoại trừ người hầu ra đều có một lầu riêng, nơi này là đào tạo toàn bộ quý tộc, hoàng thất 5 lục địa.
Những căn nhà dát bạc như phát sáng. Từng lầu đều chất đầy kho báu (cho em một ít, chị không thấy mình giàu quá ak) Những gia nô đừng cung kính trước sảnh.
- Cung nghênh tiểu thư.
Nó gật đầu, bước đi như chẳng hề quan tâm. Dù sao cũng là lần đầu tiên nó đến đây, nên tìm hiểu thì hơn.
.............................
Buổi tối, bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng yếu ớt rồi lại bị che khuất bởi những đám mây. Trăng khuyết, lặng lẽ nằm núp bóng sau màn đêm. Khung cảnh ảm đạm.
Nó ngồi trong phòng, nhàm chán.
Cộp.. cộp.. cộp..
Cạnh...
Từ từ đi đến chỗ cửa sổ rồi mở ra, gió lạnh thổi vào, mái tóc khẽ bay. Nó đứng đó, nhắm mắt lại. Tận hưởng cảm giác mát lành của từng cơn gió thổi qua.
Rẹt....
Âm thanh lướt qua, nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy. Đó là tiếng của một thứ gì đó vừa lướt qua, nhanh hơn gió.
Nó mở mắt, mỉm cười, tiếp tục đứng tại chỗ. Đối diện với nó, là một thằng bé, đứng ở lầu đối diện.
Đôi mắt đỏ tà mị quyến rũ. Mái tóc bạch kim buông thả bay trong gió, quấn lấy cái cổ trắng của hắn. Môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo. Hắc y như hòa vào trong màn đêm. Tựa người theo gió, nhìn hắn mong manh đến kì lạ.
Nó quan sát hắn. Một đứa bé. Nếu như chỉ là một đứa bé đã kiều mị như thế này, lớn lên, hắn sẽ ra sao? Hắn ở trong Thiên Uyển, nhất định không phải người thường.
Bộp...
Vù.....
Nó nhảy lên cửa sổ, phi thân đứng bên cạnh hắn, nở nụ cười nhẹ.
- Ngươi là ai?
Hắn ôm nó lên, nhảy xuống đường, đôi mắt thoáng qua một tia vui vẻ nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng.
Nó được hắn bế trên tay, chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt tác (chú ý nhé, chị ấy không phải là mê giai đâu ạ)