- Cha mẹ ta đâu?
Nó hỏi xong tiếp tục quan sát căn phòng này, thật tinh xảo!
Không khỏi lời cảm thán, nó gật nhẹ đầu vẻ hài lòng nhưng đôi mắt từ khi nào đã chẳng còn chút cảm xúc như nó chưa bao giờ tồn tại.
Nó biết, đôi mắt của mình bây giờ đang có ánh nhìn như thế nào. Sau này, đôi mắt này sẽ trở thành huyền thoại(Xin lỗi đã không nói sớm, mắt của thân xác này, bên phải màu tím còn bên trái màu đỏ, thực ra thì Tinh Mặc hiện đại cũng vậy)
Theo lí mà nói, con gái độc nhất như nó gặp chuyện này thì cha mẹ phải ngày đêm túc trực mới đúng. Vậy nhưng từ khi nó tỉnh lại tới nay, đến mặt còn chưa thấy chứ đừng nói là được quan tâm.
Y Nhi nói trong nước mắt, giọng nói hơi khàn vì khóc nhiều quá mang theo một chút bi thương, do dự:
- Cha người dẫn đại quân đi dẹp loạn ở phía tây rồi, đang khải hoàn trở về, 9 ngày nữa sẽ về đến nơi. Mẫu thân người... đã mất cách đây 2 năm rồi.
Nó chợt thấy đời sao mà nực cười quá.
Ở hiện đại, mẹ nó mất lúc sinh nó. Bây giờ về đây, cũng chẳng thể thấy được khuôn mặt mẹ, cảm nhận sự ấm áp, che chở từ mẹ.
Thực ra từ lâu, trái tim nó đã hóa đã, bất kì thứ cảm xúc nào cũng không thể bỏ vào. Trái tim này, chỉ dùng để đập cho nó sống, ngoài ra không còn nhiệm vụ nào nữa.
Chợt, nó nhớ đến người ''dì'' hoàng hậu của mình. Mỉm cười như vô thức, một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu nó:
- Ngày mai, vào hậu cung thăm hoàng hậu.
Hình như, cô gái kia đến một chút cũng chẳng có sự ngạc nhiên về quyết định này của nó. Chỉ như lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư vàng ngọc của mình.
Nói trắng ra thì nó đã khỏe từ cái lúc nhập vào thân xác này rồi. Vậy nên, bây giờ có nói nó ra ngoài luyện võ cũng chẳng sao.