Băng Lam cũng tiếp lời: "Đêm hôm trước chúng nô tì đã thử lẻn vào phủ thái tử để thăm dò, lại không thể tới gần nửa bước, chắc chắn là tiên sinh đã nhắc nhở Thượng Quan Dực phòng bị, ngày mai sẽ là ngày đại hôn, cô gia người là hoàng tử, hay ngày mai người trực tiếp vào phủ thái tử, cứu tiểu thư ra."
Đôi môi Phong Dạ Hàn mím chặt, mắt phượng thấp liễm , trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Các ngươi đem bản đồ cho ta, tối nay ta dạ thám phủ thái tử, các ngươi hãy chuẩn bị tốt mọi thứ đi."
Băng Tâm, Băng Lam thấy cô gia coi trọng tiểu thư nhà mình như vậy, tự nhiên hốc mắt hồng hồng, gật đầu như gà con mổ thóc.
Bốn người Xuất Nguyệt thấy chủ tử nói vậy, hai mặt nhìn nhau, ngẩn ra, như bị giáng một gậy vào đầu, chẳng lẽ nữ tử như thần tiên này chính là vương phi tương lại sao. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đêm lạnh như nước, sao thưa trăng sáng, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào.
Ngạo Tình lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn cảnh đêm trước mắt, trong đầu thỉnh thoảng có chút trí nhớ giống như lên men một dạng, càng lúc càng lớn, hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, hình như lập tức sẽ phá lớp màn mỏng kia ra, nhưng trong khoảnh khắc, những ký ức kia lại chìm xuống.
Bỗng chốc, Ngạo Tình cảm thấy một mùi thơm quen thuộc.
"Người nào?" Mặc dù tạm thời mất trí nhớ, nhưng trời sanh tính cảnh giác không có giảm bớt chút nào.
"Ngạo nhi." ngữ điệu dịu dàng, giống như ma chú, lập tức, trong tâm trí của Ngạo Tình lại mãnh liệt giao động, ánh mắt kia dịu dàng Liễm Diễm, tựa hồ đã thấy qua ở đâu? thấy ở đâu? ở đâu?
"Ngươi... Rốt cuộc là ai?" Tâm tư Ngạo Tình có chút không thể khống chế.
Hắn, ánh mắt lạnh lùng, như một cỗ xoáy nước đen láy, lúc hắn nhìn nàng, có yêu có thương, còn có quá nhiều thứ nàng không thể nói rõ ràng, tâm tình rất phức tạp, rất mãnh liệt, nàng lại không sợ hãi, chỉ bằng ánh mắt đó, người nam nhân trước mắt này sẽ không tổn thương nàng.
Người tới chính là Phong Dạ Hàn, mắt phượng không nháy mắt nhìn chằm chằm Ngạo Tình vừa quen thuộc vừa xa lạ, chậm rãi đến gần trước mặt nàng, nghe được câu hỏi của Ngạo Tình, trong lòng bỗng chốc đau xót, cánh tay duỗi ra, hung hăng ôm nàng vào trong ngực.
"Ngạo nhi, ta là Phong Dạ Hàn, nàng quên rồi sao?" âm thanh từ tính quen thuộc, như dòng suối nhỏ ngày xuân rót vào trong lòng Ngạo Tình, một chút trí nhớ hiện lên, trong cơ thể máu bắt đầu sôi trào, rốt cuộc là cái gì? Cái gì?
"Ngươi... Ừ... " Ngạo Tình đang muốn thoát khỏi vòng ôm này, Phong Dạ Hàn đã sớm dùng môi mình bắt lấy môi nàng, nhiều ngày nhớ nhung, cuối cùng cũng gặp nàng.
Này hôn, này cánh môi quen thuộc, này mắt phượng như sương mê ly... Tất cả quen thuộc như thế.
Bắt thích khách!
Bên ngoài bắt đầu rối loạn lên.
Ánh mắt Ngạo Tình trở nên lạnh lùng, dùng sức đẩy ngực Phong Dạ Hàn, lui về phía sau hai bước, đồng thời tay phải dùng hết hết khí lực giương lên.
"Chát"
Phong Dạ Hàn không ngờ Ngạo Tình lại đột nhiên nổi đóa, mắt phượng khiếp sợ, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt hiện rõ năm ngón tay, vẻ mặt Ngạo Tình cũng hoảng hốt, không biết như thế nào cho phải.
Tiếng người càng ngày càng gần, Phong Dạ Hàn không thể làm gì khác đành tạm thời rời đi, bóng dáng màu đen nhẹ nhàng, thừa dịp loạn biến mất ở trong bóng đêm.
Bên trong nhà Ngạo Tình ngơ ngác nhìn hướng Phong Dạ Hàn biến mất, cánh tay phải vẫn còn run rẩy, tại sao đánh vào trên mặt của hắn, tim của mình lại đau như thế. Ánh mắt bi thương kia cũng làm lòng nàng thật đau quá, trong lòng như bị ai nhéo chặt, thật giống như mười mấy bó gai buộc chặt tim của mình, vặn thật chặt, nắm thật chặt, thật là đau.
Nàng đưa tay đánh hắn, là vì không thích loại cảm giác phập phồng vì một người này, không ngờ sẽ là dạng này? Vậy bọn họ thật biết nhau sao?
"Ngạo nhi, nàng không sao chứ?" Thượng Quan Dực nhanh chóng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngạo Tình đang ngưng mắt nhìn tay phải của mình, ngơ ngác ngồi đó, nhịp tim lại gia tốc, lo lắng hỏi.
Thượng Quan Dực đến, Ngạo Tình ngước mắt nhìn Thượng Quan Dực, tại sao hướng về phía hắn, tim của mình không có chút cảm giác nào, còn khi tát nam nhân kia thì đau lòng như cắt, chẳng lẽ ta thật sự quên cái gì?
Thấy Ngạo Tình nhìn chằm chằm mình, Thượng Quan Dực vui mừng, trong lòng rối loạn.
"Không có việc gì! Ta muốn nghỉ ngơi." Ngạo Tình thấy ánh mắt hoa si của Thượng Quan Dực, không có lý do gì mà chán ghét, xoay người mặt lạnh nói.
Tâm tình của hắn nhất thời như bị dội một chậu nước đá, Thượng Quan Dực chỉ có thể cười bất đắc dĩ rời đi, cười mình ngu si, nhưng mà hắn tin tưởng, chỉ cần dùng tâm đi yêu nàng, cuối cùng có một ngày sẽ mây mờ trăng tỏ.
"Cô gia." Băng Tâm, Băng Lam vừa thấy Phong Dạ Hàn phá cửa sổ mà vào, thật nhanh tiến lên hỏi.
"Ngày mai cứ thực hiện theo kế hoạch." Phong Dạ Hàn để lại một câu nói, lắc mình vào trong phòng.
Băng Lam cùng Băng Tâm nhìn nhau, nhìn thấy gì, không thể tin, không kịp chờ đợi muốn từ ánh mắt của đối phương tìm thấy câu trả lời.
"Cô gia bị đánh!" Băng Lam có chút kinh ngạc, cúi đầu lại ngẩng đầu, cảm thấy không phải là mộng, mà là thật sự thấy được.
Băng Tâm càng thêm mắt choáng váng: "Cô gia thật bị người đánh, dấu tay thật rõ nét, quá ác rồi, như thế nào có thể đánh khuôn mặt yêu nghiệt như vậy chứ, đánh thật mạnh a, quá độc ác rồi... "
Đột nhiên, hai người đồng thời lên tiếng: "Tiểu thư đánh? !"
vèo vèo...
Bốn người Xuất Nguyệt đã sớm phát hiện ra đầu mối, nhưng không dám lên tiếng mà thôi, hôm nay, có thể đánh lên mặt chủ tử nhà mình, sợ là chỉ có vương phi thôi!
***
Nha hoàn hầu hạ nhìn thấy Ngạo Tình mặc trang phục lộng lẫy như vậy, ánh mắt không thể tin, lại khiếp đảm không dám nhìn lâu một chút, thái tử phi đẹp như thiên tiên, chỉ là quá mức lạnh lùng.
Đang định nâng Ngạo Tình đứng dậy thì có một mùi hương từ cửa bay vào.
"Tiểu thư!" Nha đầu Băng Lam nước mắt ròng ròng, ôm lấy Ngạo Tình: "Tiểu thư, ngươi tỉnh tỉnh, ta là Băng Lam a."
Băng Lam? Tên này, vì sao quen thuộc như vậy?
Ngạo Tình khổ sở ôm đầu, mắt hồng hồng, khổ sở nói: "Đầu ta đau quá!"
"Tiểu thư... "
Giờ lành đã đến, ma ma cẩn thận từng li từng tí đỡ Ngạo Tình, cẩn thận không để Ngạo Tình chạm vào cái gì, nàng hiện tại đang đỡ nữ tử là bảo vật trong lòng thái tử, nếu xảy ra chuyện gì, nàng cũng khỏi phải nghĩ đến việc sống tiếp.
Thượng Quan Dực một thân hỉ phục đỏ thẫm, tâm tình đặc biệt hưng phấn, vừa nghĩ tới dung nhan của Ngạo Tình, trái tim không thể khắc chế được mà đập nhanh.
"Giờ lành đã đến! Bái đường!" Một công công cao giọng hô.
Thượng Quan Dực hồi hộp trong lòng, cầm hồng trù trên tay, đầu kia của hồng trù chính là nữ nhân trong lòng hắn.
"Khoan đã... " một tiếng quát lạnh từ bên ngoài phủ truyền đến, tiếng quát có rót nội lực, như một cơn gió mạnh mẽ, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người. Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng y phục trắng ngà, như gió lốc xuyên qua thị vệ tiến vào.
Đầu lụa đỏ kia hơi lung lay, Thượng Quan Dực cảm nhận được rõ ràng.
"Ngũ đệ, sao ngươi lại tới đây?" Người đầu tiên lên tiếng là Phong Hành Thượng, hắn cùng Phong Hề Ngạn cùng nhau nhận lệnh đến chúc mừng, không ngờ sẽ gặp phải Phong Dạ Hàn đáng lẽ đang trên đường hồi kinh.
"Ta tới mang vương phi của ta đi." Phong Dạ Hàn lạnh lùng nói, tựa như trả lời vấn đề của Phong Hành Thượng, lại tuyên cáo quyết tâm của hắn, bộ dáng vương giả, quả quyết lạnh lùng.
Băng Lam cũng tiếp lời: "Đêm hôm trước chúng nô tì đã thử lẻn vào phủ thái tử để thăm dò, lại không thể tới gần nửa bước, chắc chắn là tiên sinh đã nhắc nhở Thượng Quan Dực phòng bị, ngày mai sẽ là ngày đại hôn, cô gia người là hoàng tử, hay ngày mai người trực tiếp vào phủ thái tử, cứu tiểu thư ra."
Đôi môi Phong Dạ Hàn mím chặt, mắt phượng thấp liễm , trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Các ngươi đem bản đồ cho ta, tối nay ta dạ thám phủ thái tử, các ngươi hãy chuẩn bị tốt mọi thứ đi."
Băng Tâm, Băng Lam thấy cô gia coi trọng tiểu thư nhà mình như vậy, tự nhiên hốc mắt hồng hồng, gật đầu như gà con mổ thóc.
Bốn người Xuất Nguyệt thấy chủ tử nói vậy, hai mặt nhìn nhau, ngẩn ra, như bị giáng một gậy vào đầu, chẳng lẽ nữ tử như thần tiên này chính là vương phi tương lại sao. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đêm lạnh như nước, sao thưa trăng sáng, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào.
Ngạo Tình lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, lạnh lùng nhìn cảnh đêm trước mắt, trong đầu thỉnh thoảng có chút trí nhớ giống như lên men một dạng, càng lúc càng lớn, hình ảnh càng ngày càng rõ ràng, hình như lập tức sẽ phá lớp màn mỏng kia ra, nhưng trong khoảnh khắc, những ký ức kia lại chìm xuống.
Bỗng chốc, Ngạo Tình cảm thấy một mùi thơm quen thuộc.
"Người nào?" Mặc dù tạm thời mất trí nhớ, nhưng trời sanh tính cảnh giác không có giảm bớt chút nào.
"Ngạo nhi." ngữ điệu dịu dàng, giống như ma chú, lập tức, trong tâm trí của Ngạo Tình lại mãnh liệt giao động, ánh mắt kia dịu dàng Liễm Diễm, tựa hồ đã thấy qua ở đâu? thấy ở đâu? ở đâu?
"Ngươi... Rốt cuộc là ai?" Tâm tư Ngạo Tình có chút không thể khống chế.
Hắn, ánh mắt lạnh lùng, như một cỗ xoáy nước đen láy, lúc hắn nhìn nàng, có yêu có thương, còn có quá nhiều thứ nàng không thể nói rõ ràng, tâm tình rất phức tạp, rất mãnh liệt, nàng lại không sợ hãi, chỉ bằng ánh mắt đó, người nam nhân trước mắt này sẽ không tổn thương nàng.
Người tới chính là Phong Dạ Hàn, mắt phượng không nháy mắt nhìn chằm chằm Ngạo Tình vừa quen thuộc vừa xa lạ, chậm rãi đến gần trước mặt nàng, nghe được câu hỏi của Ngạo Tình, trong lòng bỗng chốc đau xót, cánh tay duỗi ra, hung hăng ôm nàng vào trong ngực.
"Ngạo nhi, ta là Phong Dạ Hàn, nàng quên rồi sao?" âm thanh từ tính quen thuộc, như dòng suối nhỏ ngày xuân rót vào trong lòng Ngạo Tình, một chút trí nhớ hiện lên, trong cơ thể máu bắt đầu sôi trào, rốt cuộc là cái gì? Cái gì?
"Ngươi... Ừ... " Ngạo Tình đang muốn thoát khỏi vòng ôm này, Phong Dạ Hàn đã sớm dùng môi mình bắt lấy môi nàng, nhiều ngày nhớ nhung, cuối cùng cũng gặp nàng.
Này hôn, này cánh môi quen thuộc, này mắt phượng như sương mê ly... Tất cả quen thuộc như thế.
Bắt thích khách!
Bên ngoài bắt đầu rối loạn lên.
Ánh mắt Ngạo Tình trở nên lạnh lùng, dùng sức đẩy ngực Phong Dạ Hàn, lui về phía sau hai bước, đồng thời tay phải dùng hết hết khí lực giương lên.
"Chát"
Phong Dạ Hàn không ngờ Ngạo Tình lại đột nhiên nổi đóa, mắt phượng khiếp sợ, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt hiện rõ năm ngón tay, vẻ mặt Ngạo Tình cũng hoảng hốt, không biết như thế nào cho phải.
Tiếng người càng ngày càng gần, Phong Dạ Hàn không thể làm gì khác đành tạm thời rời đi, bóng dáng màu đen nhẹ nhàng, thừa dịp loạn biến mất ở trong bóng đêm.
Bên trong nhà Ngạo Tình ngơ ngác nhìn hướng Phong Dạ Hàn biến mất, cánh tay phải vẫn còn run rẩy, tại sao đánh vào trên mặt của hắn, tim của mình lại đau như thế. Ánh mắt bi thương kia cũng làm lòng nàng thật đau quá, trong lòng như bị ai nhéo chặt, thật giống như mười mấy bó gai buộc chặt tim của mình, vặn thật chặt, nắm thật chặt, thật là đau.
Nàng đưa tay đánh hắn, là vì không thích loại cảm giác phập phồng vì một người này, không ngờ sẽ là dạng này? Vậy bọn họ thật biết nhau sao?
"Ngạo nhi, nàng không sao chứ?" Thượng Quan Dực nhanh chóng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ngạo Tình đang ngưng mắt nhìn tay phải của mình, ngơ ngác ngồi đó, nhịp tim lại gia tốc, lo lắng hỏi.
Thượng Quan Dực đến, Ngạo Tình ngước mắt nhìn Thượng Quan Dực, tại sao hướng về phía hắn, tim của mình không có chút cảm giác nào, còn khi tát nam nhân kia thì đau lòng như cắt, chẳng lẽ ta thật sự quên cái gì?
Thấy Ngạo Tình nhìn chằm chằm mình, Thượng Quan Dực vui mừng, trong lòng rối loạn.
"Không có việc gì! Ta muốn nghỉ ngơi." Ngạo Tình thấy ánh mắt hoa si của Thượng Quan Dực, không có lý do gì mà chán ghét, xoay người mặt lạnh nói.
Tâm tình của hắn nhất thời như bị dội một chậu nước đá, Thượng Quan Dực chỉ có thể cười bất đắc dĩ rời đi, cười mình ngu si, nhưng mà hắn tin tưởng, chỉ cần dùng tâm đi yêu nàng, cuối cùng có một ngày sẽ mây mờ trăng tỏ.
"Cô gia." Băng Tâm, Băng Lam vừa thấy Phong Dạ Hàn phá cửa sổ mà vào, thật nhanh tiến lên hỏi.
"Ngày mai cứ thực hiện theo kế hoạch." Phong Dạ Hàn để lại một câu nói, lắc mình vào trong phòng.
Băng Lam cùng Băng Tâm nhìn nhau, nhìn thấy gì, không thể tin, không kịp chờ đợi muốn từ ánh mắt của đối phương tìm thấy câu trả lời.
"Cô gia bị đánh!" Băng Lam có chút kinh ngạc, cúi đầu lại ngẩng đầu, cảm thấy không phải là mộng, mà là thật sự thấy được.
Băng Tâm càng thêm mắt choáng váng: "Cô gia thật bị người đánh, dấu tay thật rõ nét, quá ác rồi, như thế nào có thể đánh khuôn mặt yêu nghiệt như vậy chứ, đánh thật mạnh a, quá độc ác rồi... "
Đột nhiên, hai người đồng thời lên tiếng: "Tiểu thư đánh? !"
vèo vèo...
Bốn người Xuất Nguyệt đã sớm phát hiện ra đầu mối, nhưng không dám lên tiếng mà thôi, hôm nay, có thể đánh lên mặt chủ tử nhà mình, sợ là chỉ có vương phi thôi!
Nha hoàn hầu hạ nhìn thấy Ngạo Tình mặc trang phục lộng lẫy như vậy, ánh mắt không thể tin, lại khiếp đảm không dám nhìn lâu một chút, thái tử phi đẹp như thiên tiên, chỉ là quá mức lạnh lùng.
Đang định nâng Ngạo Tình đứng dậy thì có một mùi hương từ cửa bay vào.
"Tiểu thư!" Nha đầu Băng Lam nước mắt ròng ròng, ôm lấy Ngạo Tình: "Tiểu thư, ngươi tỉnh tỉnh, ta là Băng Lam a."
Băng Lam? Tên này, vì sao quen thuộc như vậy?
Ngạo Tình khổ sở ôm đầu, mắt hồng hồng, khổ sở nói: "Đầu ta đau quá!"
"Tiểu thư... "
Giờ lành đã đến, ma ma cẩn thận từng li từng tí đỡ Ngạo Tình, cẩn thận không để Ngạo Tình chạm vào cái gì, nàng hiện tại đang đỡ nữ tử là bảo vật trong lòng thái tử, nếu xảy ra chuyện gì, nàng cũng khỏi phải nghĩ đến việc sống tiếp.
Thượng Quan Dực một thân hỉ phục đỏ thẫm, tâm tình đặc biệt hưng phấn, vừa nghĩ tới dung nhan của Ngạo Tình, trái tim không thể khắc chế được mà đập nhanh.
"Giờ lành đã đến! Bái đường!" Một công công cao giọng hô.
Thượng Quan Dực hồi hộp trong lòng, cầm hồng trù trên tay, đầu kia của hồng trù chính là nữ nhân trong lòng hắn.
"Khoan đã... " một tiếng quát lạnh từ bên ngoài phủ truyền đến, tiếng quát có rót nội lực, như một cơn gió mạnh mẽ, cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người. Mọi người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng y phục trắng ngà, như gió lốc xuyên qua thị vệ tiến vào.
Đầu lụa đỏ kia hơi lung lay, Thượng Quan Dực cảm nhận được rõ ràng.
"Ngũ đệ, sao ngươi lại tới đây?" Người đầu tiên lên tiếng là Phong Hành Thượng, hắn cùng Phong Hề Ngạn cùng nhau nhận lệnh đến chúc mừng, không ngờ sẽ gặp phải Phong Dạ Hàn đáng lẽ đang trên đường hồi kinh.
"Ta tới mang vương phi của ta đi." Phong Dạ Hàn lạnh lùng nói, tựa như trả lời vấn đề của Phong Hành Thượng, lại tuyên cáo quyết tâm của hắn, bộ dáng vương giả, quả quyết lạnh lùng.