Ngạo Tình vừa nghe thấy Ngữ Thu di cùng biểu tỷ cũng dự thi, nghĩ mãi không hiểu, hai người đó lại còn tham gia trên danh nghĩa Khổng Tước Sơn Trang, chẳng lẽ Lạc Nam cùng Lãnh gia có giao tình? Hoặc mục đích của bọn họ giống mình?
Không biết là vô tình hay cố ý, sáu nữ tử dự thi cùng xếp cặp với nhau, Ngạo Tình với Lạc Vũ Phi, Diệp Thanh với Lãnh Đan Đan, Nhã Trúc với Ngữ Thu di một đôi. Phong Dạ Hàn đấu với Hòa Thạc, Sở Mộc Hi với Thượng Quan Dực, Công Tôn Vũ Hiên với Ngôn Tuyệt, Thái Tàn với Lạc Trí Viễn, Tần Mục Phỉ tỷ thí với Lạc Sơ Hàn.
Cặp đầu tiên ra sân chính là Diệp Thanh và Lãnh Đan Đan.
Hai người đều thuộc dạng băng sơn mỹ nhân, một người xinh đẹp lạnh lùng; một người băng thanh ngọc nhuận.
Hai người vừa lên đài, mọi người dưới đài rối rít khen đẹp. Diệp Thanh rút kiếm Liễu Diệp ra, Lãnh Đan Đan dùng kiếm Thính Phong.
Đều là kiếm tốt!
Hai người ôm quyền cười một tiếng, nhanh chóng dời bước hoán ảnh, quá nhanh, người dưới đài chỉ thấy một luồng ánh sáng ở trước mặt chuyển động, nghe được thanh âm kiếm chạm nhau, như một làn gió thổi qua, sau đó ngừng lại, kiếm Liễu Diệp của Diệp Thanh đang dừng ngay trước ngực Lãnh Đan Đan, mà kiếm Thính Phong của Lãnh Đan Đan lại đang nằm trên mặt gỗ cách đó vài thước.
Thật sự quá nhanh, tất cả mọi người không kịp xem, cũng không nhìn ra hai người sử dụng kiếm pháp gì đã đánh xong.
Lãnh Đan Đan hào phóng chắp tay, cười nói: "Ta thua." Diệp Thanh cũng không keo kiệt, dịu dàng cười nói: "Đa tạ."
Quá đẹp.
Kế tiếp là Ngữ Thu di cùng Nhã Trúc, Nhã Trúc dĩ nhiên là dùng Bích Huyền kiếm pháp của Bích Huyết cung, hai người đã giao đấu mười mấy chiêu, thế lực ngang nhau. Đột nhiên, Ngữ Thu di thay đổi kiếm pháp, nhanh chóng nâng kiếm, khom người đâm phía dưới, Nhã Trúc cũng không sợ, nhấc chân quay ngược lại, ai ngờ, chiêu này là hư chiêu, Ngữ Thu di nhanh chóng lật lại, chuôi kiếm xoay ngược hình cung, đứng dậy, chân trái khẽ bước, kiếm đâm ngược lại, mũi kiếm ngay tại tay cầm kiếm của Nhã Trúc.
Có một lão giả lớn tuổi kêu lên "Mi điểm giữa xích, Phượng Hoàng Kiếm."
Cái gì? Phượng Hoàng Kiếm. Chỉ cần người có tuổi một chút đều biết Phượng Hoàng Kiếm là kiếm pháp biến mất 25 năm của Lăng gia, mà người này họ Lăng, chẳng lẽ?
Trên đài Nhã Trúc đã sớm chắp tay nhận thua, mọi người đều nhìn Lăng Ngữ Thu, xôn xao một mảnh, suy đoán rối rít.
Trong lòng Ngạo Tình có chút không hiểu, Ngữ Thu di tại sao lại sử dụng Phượng Hoàng Kiếm ở đại hội anh hùng?
Đến phiên Ngạo Tình, Lạc Vũ phi đã sớm chờ ở trên đài, một thanh nhuyễn kiếm Tử Kinh, phát ra tử sắc(sắc tím) quang mang, kiếm khí bức người. Ngạo Tình không có thói quen mang kiếm, tự nhiên phải mượn kiếm. Cũng không muốn dùng kiếm của Băng Tâm Băng Lam sẽ làm lộ thân phận tiểu thư hầu phủ. Trong lúc do dự, cảm nhận được một đạo ánh mắt quen thuộc, nội tâm sững sờ, đây rồi.
Nàng rất vui vẻ chạy đến trước mặt Phong Dạ Hàn, mặt hoa si, "Ca ca tuấn tú này, có thể cho Hàn Tình mượn kiếm dùng chút không."
Mọi người vừa nghe, phì một tiếng bật cười. Bả vai Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt đứng sau lưng Phong Dạ Hàn run rẩy. Miệng lưỡi vương phi thật là.
Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn rút lợi hại, ẩn nhẫn không bật cười, giơ tay lên, Truy Nguyệt vội vàng cung kính đem kiếm Tụy Tâm của Phong Dạ Hàn đưa ra.
"Ca ca tuấn tú này, không chỉ có anh tuấn phi phàm, tâm địa cũng là nhất đẳng thiện lương, thật không biết khuê nữ nhà nào có phúc trạch có thể đi vào lòng ca ca?"
Truy Nguyệt cùng Xuất Nguyệt thật sự không chịu nổi, gia nhập đội ngũ cười ầm lên.
Mi tâm Phong Dạ Hàn nhíu lại có thể gắp chết con muỗi, Ngạo Tình không thể không dừng lại. Nhẹ điểm chân, lên võ đài.
Thượng Quan Dực không cười, không khỏi nhìn Ngôn Tuyệt một bên, cũng thấy hắn hơi cười cười. Người luôn luôn tránh nữ nhân như tị xà hạt(rắn rết) như Phong Dạ Hàn, cư nhiên cho nữ tử này mượn kiếm, còn có thể chịu được nữ tử đùa giỡn, chắc hẳn sau đại hội anh hùng, chuyện này sẽ trở thành chuyện bát quái trà dư tửu hậu một phen.
Lạc Vũ Phi, muội muội của Lạc Sơ Hàn, như một bông hoa mới nở, tinh thần phấn chấn, trên mặt tràn đầy nụ cười thanh xuân, da thịt trắng noãn lại hồng hồng, lông mày như vẽ, đôi môi đỏ mọng, là vị tuyệt thế giai nhân, nhất là hai mắt cười đáng yêu, lại làm cho người nhìn liền không cách nào quên được, chỉ là cặp mắt đó ẩn hàm không ít dã tâm, tranh quyền đoạt lợi.
"Tiểu muội muội muốn đấu thế nào?" Ngạo Tình vừa nhìn mỹ nhân cứ vui vẻ, cười nói.
"Không biết vị đại tỷ này muốn đấu thế nào?" Như vậy, không trả lời mà hỏi lại, còn mang theo vẻ mặt làm bộ nghiêm chỉnh mỉm cười.
"Tiểu muội muội nói đấu thế nào liền đấu thế đấy đi, tỷ tỷ nghe lời ngươi. Tránh cho người xem dưới đài nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, tránh việc phá hư danh tiếng của sư phụ ta." Ngạo Tình hì hì nói.
Người xe dưới đài không ngừng đưa mắt tán thưởng, quên mất màn đùa giỡn lúc nãy của Hàn Tình với Phong Dạ Hàn.
"Vậy thì so kiếm." khuôn mặt Lạc Vũ Phi vẫn tươi cười như cũ, cư nhiên không tức giận. Có chút trình độ.
"So kiếm liền so kiếm thôi." Ngạo Tình che miệng cười một phen, mới mở miệng nói.
Ai cũng không hiểu rõ Ngạo Tình tại sao lại như thế, cũng chỉ có Phong Dạ Hàn dưới đài biết nàng nghĩ gì, nha đầu này, nhất thời không múa mép khua môi liền cả người không thoải mái. Giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Thượng Quan Dực cùng Ngôn Tuyệt đều đang canh chừng vẻ mặt của Phong Dạ Hàn, không khỏi nhìn Hàn Tình trên đài, Hàn Tình, Hàn, Tình, hai người đều sững sờ, lại tự xưng đồ đệ của Lam Cơ Tử? Thầm mắng trong lòng. Trừ Bách Lý Ngạo Tình, còn có nữ tử nào có thể đến gần Phong Dạ Hàn.
Lạc Vũ Phi đem quét ngang kiếm, kiếm khí màu tím có thể dễ dàng thấy được. Ngạo Tình điểm nhẹ hai chân phóng người lên, hư ảo đi mấy bước, thân hình xoay một nửa, nhẹ nhõm tránh qua chiêu thức ngoan độc kia.
"Tốt!" Có người hô lên, "Đồ đệ của Lam Cơ Tử quả nhiên lợi hại!"
Không dừng lại, Lạc Vũ Phi phản công, mũi kiếm đâm thẳng Ngạo Tình, tốc độ như tia chớp, người có nhãn lực xem không nhịn được kinh hô lên. Phong Dạ Hàn nháy mắt ngồi thẳng lại, một kiếm kia thật sự quá nhanh.
Thật độc ác, Ngạo Tình lấy tốc độ mà ít người có thể có rút kiếm.
Keng một tiếng, vỏ kiếm Tụy Tâm Kiếm chính xác bay về phía Phong Dạ Hàn, Phong Dạ Hàn đưa tay nhận lấy. Một thanh kiếm với ánh lạnh bức người_kiếm Tụy Tâm, mỏng như cánh ve, Ngạo Tình vừa dùng, khí lành lạnh đã nhộn nhạo ở trên võ đài.
Thấy Ngạo Tình nhẹ nhàng ngăn cản chiêu kiếm của mình, không khỏi bắt đầu nghĩ ngợi nên sử dụng loại chiêu thức nào, Ngạo Tình chỉ thủ chứ không tấn công, làm cho nàng không biết làm cách nào.
"Thế nào, tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ thủ chứ không tấn công, thế này thì cần phải đánh tới khi nào?" Sắc mặt Lạc Vũ Phi cuối cùng cũng ngừng cười, mỉa mai nói.
"Này muội muội cũng phải ra tuyệt chiêu, khiến tỷ tỷ có dục vọng tấn công mới được." Hơi thở Ngạo Tình vững vàng, không nhanh không chậm.
"Cuồng vọng!" Lạc Vũ Phi rốt cuộc nổi đóa, lập tức huy kiếm biến hóa chiêu thức, sưu sưu, lại là chiêu thức mà vừa rồi Ngữ Thu di mới vừa rồi sử dụng "mi điểm giữa xích", nhìn không giống như mới vừa học được, khổ luyện đã lâu.
Trong lòng Ngạo Tình hừ lạnh, xem ra cái đuôi hồ ly muốn lộ ra rồi.
"Mẫu thân, nàng cũng biết Phượng Hoàng Kiếm? ." Lãnh Đan Đan kinh ngạc nói. Đôi mắt trong veo của Ngữ Thu suy nghĩ bách chuyển, mím môi.
Ngạo Tình vừa nghe thấy Ngữ Thu di cùng biểu tỷ cũng dự thi, nghĩ mãi không hiểu, hai người đó lại còn tham gia trên danh nghĩa Khổng Tước Sơn Trang, chẳng lẽ Lạc Nam cùng Lãnh gia có giao tình? Hoặc mục đích của bọn họ giống mình?
Không biết là vô tình hay cố ý, sáu nữ tử dự thi cùng xếp cặp với nhau, Ngạo Tình với Lạc Vũ Phi, Diệp Thanh với Lãnh Đan Đan, Nhã Trúc với Ngữ Thu di một đôi. Phong Dạ Hàn đấu với Hòa Thạc, Sở Mộc Hi với Thượng Quan Dực, Công Tôn Vũ Hiên với Ngôn Tuyệt, Thái Tàn với Lạc Trí Viễn, Tần Mục Phỉ tỷ thí với Lạc Sơ Hàn.
Cặp đầu tiên ra sân chính là Diệp Thanh và Lãnh Đan Đan.
Hai người đều thuộc dạng băng sơn mỹ nhân, một người xinh đẹp lạnh lùng; một người băng thanh ngọc nhuận.
Hai người vừa lên đài, mọi người dưới đài rối rít khen đẹp. Diệp Thanh rút kiếm Liễu Diệp ra, Lãnh Đan Đan dùng kiếm Thính Phong.
Đều là kiếm tốt!
Hai người ôm quyền cười một tiếng, nhanh chóng dời bước hoán ảnh, quá nhanh, người dưới đài chỉ thấy một luồng ánh sáng ở trước mặt chuyển động, nghe được thanh âm kiếm chạm nhau, như một làn gió thổi qua, sau đó ngừng lại, kiếm Liễu Diệp của Diệp Thanh đang dừng ngay trước ngực Lãnh Đan Đan, mà kiếm Thính Phong của Lãnh Đan Đan lại đang nằm trên mặt gỗ cách đó vài thước.
Thật sự quá nhanh, tất cả mọi người không kịp xem, cũng không nhìn ra hai người sử dụng kiếm pháp gì đã đánh xong.
Lãnh Đan Đan hào phóng chắp tay, cười nói: "Ta thua." Diệp Thanh cũng không keo kiệt, dịu dàng cười nói: "Đa tạ."
Quá đẹp.
Kế tiếp là Ngữ Thu di cùng Nhã Trúc, Nhã Trúc dĩ nhiên là dùng Bích Huyền kiếm pháp của Bích Huyết cung, hai người đã giao đấu mười mấy chiêu, thế lực ngang nhau. Đột nhiên, Ngữ Thu di thay đổi kiếm pháp, nhanh chóng nâng kiếm, khom người đâm phía dưới, Nhã Trúc cũng không sợ, nhấc chân quay ngược lại, ai ngờ, chiêu này là hư chiêu, Ngữ Thu di nhanh chóng lật lại, chuôi kiếm xoay ngược hình cung, đứng dậy, chân trái khẽ bước, kiếm đâm ngược lại, mũi kiếm ngay tại tay cầm kiếm của Nhã Trúc.
Có một lão giả lớn tuổi kêu lên "Mi điểm giữa xích, Phượng Hoàng Kiếm."
Cái gì? Phượng Hoàng Kiếm. Chỉ cần người có tuổi một chút đều biết Phượng Hoàng Kiếm là kiếm pháp biến mất năm của Lăng gia, mà người này họ Lăng, chẳng lẽ?
Trên đài Nhã Trúc đã sớm chắp tay nhận thua, mọi người đều nhìn Lăng Ngữ Thu, xôn xao một mảnh, suy đoán rối rít.
Trong lòng Ngạo Tình có chút không hiểu, Ngữ Thu di tại sao lại sử dụng Phượng Hoàng Kiếm ở đại hội anh hùng?
Đến phiên Ngạo Tình, Lạc Vũ phi đã sớm chờ ở trên đài, một thanh nhuyễn kiếm Tử Kinh, phát ra tử sắc(sắc tím) quang mang, kiếm khí bức người. Ngạo Tình không có thói quen mang kiếm, tự nhiên phải mượn kiếm. Cũng không muốn dùng kiếm của Băng Tâm Băng Lam sẽ làm lộ thân phận tiểu thư hầu phủ. Trong lúc do dự, cảm nhận được một đạo ánh mắt quen thuộc, nội tâm sững sờ, đây rồi.
Nàng rất vui vẻ chạy đến trước mặt Phong Dạ Hàn, mặt hoa si, "Ca ca tuấn tú này, có thể cho Hàn Tình mượn kiếm dùng chút không."
Mọi người vừa nghe, phì một tiếng bật cười. Bả vai Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt đứng sau lưng Phong Dạ Hàn run rẩy. Miệng lưỡi vương phi thật là.
Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn rút lợi hại, ẩn nhẫn không bật cười, giơ tay lên, Truy Nguyệt vội vàng cung kính đem kiếm Tụy Tâm của Phong Dạ Hàn đưa ra.
"Ca ca tuấn tú này, không chỉ có anh tuấn phi phàm, tâm địa cũng là nhất đẳng thiện lương, thật không biết khuê nữ nhà nào có phúc trạch có thể đi vào lòng ca ca?"
Truy Nguyệt cùng Xuất Nguyệt thật sự không chịu nổi, gia nhập đội ngũ cười ầm lên.
Mi tâm Phong Dạ Hàn nhíu lại có thể gắp chết con muỗi, Ngạo Tình không thể không dừng lại. Nhẹ điểm chân, lên võ đài.
Thượng Quan Dực không cười, không khỏi nhìn Ngôn Tuyệt một bên, cũng thấy hắn hơi cười cười. Người luôn luôn tránh nữ nhân như tị xà hạt(rắn rết) như Phong Dạ Hàn, cư nhiên cho nữ tử này mượn kiếm, còn có thể chịu được nữ tử đùa giỡn, chắc hẳn sau đại hội anh hùng, chuyện này sẽ trở thành chuyện bát quái trà dư tửu hậu một phen.
Lạc Vũ Phi, muội muội của Lạc Sơ Hàn, như một bông hoa mới nở, tinh thần phấn chấn, trên mặt tràn đầy nụ cười thanh xuân, da thịt trắng noãn lại hồng hồng, lông mày như vẽ, đôi môi đỏ mọng, là vị tuyệt thế giai nhân, nhất là hai mắt cười đáng yêu, lại làm cho người nhìn liền không cách nào quên được, chỉ là cặp mắt đó ẩn hàm không ít dã tâm, tranh quyền đoạt lợi.
"Tiểu muội muội muốn đấu thế nào?" Ngạo Tình vừa nhìn mỹ nhân cứ vui vẻ, cười nói.
"Không biết vị đại tỷ này muốn đấu thế nào?" Như vậy, không trả lời mà hỏi lại, còn mang theo vẻ mặt làm bộ nghiêm chỉnh mỉm cười.
"Tiểu muội muội nói đấu thế nào liền đấu thế đấy đi, tỷ tỷ nghe lời ngươi. Tránh cho người xem dưới đài nói ta lấy lớn hiếp nhỏ, tránh việc phá hư danh tiếng của sư phụ ta." Ngạo Tình hì hì nói.
Người xe dưới đài không ngừng đưa mắt tán thưởng, quên mất màn đùa giỡn lúc nãy của Hàn Tình với Phong Dạ Hàn.
"Vậy thì so kiếm." khuôn mặt Lạc Vũ Phi vẫn tươi cười như cũ, cư nhiên không tức giận. Có chút trình độ.
"So kiếm liền so kiếm thôi." Ngạo Tình che miệng cười một phen, mới mở miệng nói.
Ai cũng không hiểu rõ Ngạo Tình tại sao lại như thế, cũng chỉ có Phong Dạ Hàn dưới đài biết nàng nghĩ gì, nha đầu này, nhất thời không múa mép khua môi liền cả người không thoải mái. Giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Thượng Quan Dực cùng Ngôn Tuyệt đều đang canh chừng vẻ mặt của Phong Dạ Hàn, không khỏi nhìn Hàn Tình trên đài, Hàn Tình, Hàn, Tình, hai người đều sững sờ, lại tự xưng đồ đệ của Lam Cơ Tử? Thầm mắng trong lòng. Trừ Bách Lý Ngạo Tình, còn có nữ tử nào có thể đến gần Phong Dạ Hàn.
Lạc Vũ Phi đem quét ngang kiếm, kiếm khí màu tím có thể dễ dàng thấy được. Ngạo Tình điểm nhẹ hai chân phóng người lên, hư ảo đi mấy bước, thân hình xoay một nửa, nhẹ nhõm tránh qua chiêu thức ngoan độc kia.
"Tốt!" Có người hô lên, "Đồ đệ của Lam Cơ Tử quả nhiên lợi hại!"
Không dừng lại, Lạc Vũ Phi phản công, mũi kiếm đâm thẳng Ngạo Tình, tốc độ như tia chớp, người có nhãn lực xem không nhịn được kinh hô lên. Phong Dạ Hàn nháy mắt ngồi thẳng lại, một kiếm kia thật sự quá nhanh.
Thật độc ác, Ngạo Tình lấy tốc độ mà ít người có thể có rút kiếm.
Keng một tiếng, vỏ kiếm Tụy Tâm Kiếm chính xác bay về phía Phong Dạ Hàn, Phong Dạ Hàn đưa tay nhận lấy. Một thanh kiếm với ánh lạnh bức người_kiếm Tụy Tâm, mỏng như cánh ve, Ngạo Tình vừa dùng, khí lành lạnh đã nhộn nhạo ở trên võ đài.
Thấy Ngạo Tình nhẹ nhàng ngăn cản chiêu kiếm của mình, không khỏi bắt đầu nghĩ ngợi nên sử dụng loại chiêu thức nào, Ngạo Tình chỉ thủ chứ không tấn công, làm cho nàng không biết làm cách nào.
"Thế nào, tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ thủ chứ không tấn công, thế này thì cần phải đánh tới khi nào?" Sắc mặt Lạc Vũ Phi cuối cùng cũng ngừng cười, mỉa mai nói.
"Này muội muội cũng phải ra tuyệt chiêu, khiến tỷ tỷ có dục vọng tấn công mới được." Hơi thở Ngạo Tình vững vàng, không nhanh không chậm.
"Cuồng vọng!" Lạc Vũ Phi rốt cuộc nổi đóa, lập tức huy kiếm biến hóa chiêu thức, sưu sưu, lại là chiêu thức mà vừa rồi Ngữ Thu di mới vừa rồi sử dụng "mi điểm giữa xích", nhìn không giống như mới vừa học được, khổ luyện đã lâu.
Trong lòng Ngạo Tình hừ lạnh, xem ra cái đuôi hồ ly muốn lộ ra rồi.
"Mẫu thân, nàng cũng biết Phượng Hoàng Kiếm? ." Lãnh Đan Đan kinh ngạc nói. Đôi mắt trong veo của Ngữ Thu suy nghĩ bách chuyển, mím môi.